Dịch giả: Tiểu Băng Rất nhanh đã có người trả lời, “Ta tự hoành đao hướng thiên cười” lại là người post đầu tiên #1: “ai u, chủ thớt lại giở trò lừa nữa rồi! Tới chơi với hai vị đại thần ‘Chó đừng túng’ một đêm đê!” “Chủ thớt, chủ thớt, boss ẩn giấu từ trong trò chơi chui ra đâu rồi? Vẫn để ngươi lên mạng được hả?” “Ninh Thải Thần manh manh đát” Theo sát sau đó. “Boss ẩn giấu từ trong trò chơi chui ra?” Mạnh Kỳ quay qua nhìn, mặt Nam Cung Xung trắng bệch, lắp bắp mãi mà không sao nói được thành lời. Mạnh Kỳ quay đầu lại, nghiêm trang gõ vào: “Lão phu chính là cái boss từ trong trò chơi chui ra đây, chủ thớt này đã bị ta thay thế.” “Ha ha ha, ta đã nói rồi mà, thích nhất là cái bộ dạng ra vẻ đứng đắn nhưng mà bậy bạ này của ngươi đó.” “Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” Cũng lăn lộn tiến vào. “Gian khổ” phát biểu tình tay ôm trán: “Huynh đệ, ta hiểu rồi, ngươi đúng là cao thủ lừa đảo, vậy mà ta còn thật lòng tìm cách giúp ngươi qua ải Lan Nhược tự, ừ, phải rồi, muốn tiêu diệt boss ẩn giấu từ trong trò chơi chui ra, đương nhiên là gọi điện thoại cho công ty trò chơi, để họ cho người tới trị bug, còn chuyện trị làm sao, đấy là việc của họ!” Càng nói, y càng hưng phấn. Cái chủ đề trước Nam Cung Xung đưa ra đã gợi ra một cơn bão “nhân vật từ trong trò chơi chui ra ngoài”, cái gì mà “Nhiếp Tiểu Thiến từ trong gương bò ra tìm ta đòi vui vầy, có nên nhận hay không, online đợi”, rồi thì “Thiên Sư báo mộng cho ta, muốn truyền cho ta Thượng Thanh đạo thống, ta có nên đ rời giường rửa mặt sửa sang cho đàng hoàng, rồi lại đi ngủ để nằm mơ tiếp hay không”, vân vân rất là rầm rộ, ngay cả “Gian khổ” cũng thò chân vào. “Tiêu diệt boss ẩn giấu từ trong trò chơi chui ra?” Mạnh Kỳ khẽ đọc, lại nhìn Nam Cung Xung. Nam Cung Xung chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất: “Tiền, tiền bối, ta sai rồi......” Mạnh Kỳ mặc kệ y, tiếp tục đọc. “Lão Vương Cách vách” nói: “Ở đâu chui ra cái boss ẩn giấu mà chủ thớt bảo là tông chủ của Thương Thiên tông thế hả? Mau tìm Hắc Sơn Lão Yêu đến đánh thay cho mi đi!” “Đúng. Chính là lão phu.” Mạnh Kỳ khẽ cười, lâu rồi không được chơi game online, thực là nhớ quá, “Làm sao lão phu mới lôi được Hắc Sơn Lão Yêu ra đây để đánh mình?” “...... Phục, lâu chủ quả thực là nhân tài nhập vai mới xuất hiện.” Không ngừng có người nhảy vào bình luận, luận một hồi thì mọi người lệch chủ đề, khoe khoang nhau tá lả. Mạnh Kỳ nhìn nhìn sắc trời, vừa trả lời: “Được rồi, được rồi, Ngu Tăng đại sư từ trong khoang mô phỏng đã đi ra, lôi tông chủ của Thương Thiên tông về rồi. Mọi người nói qua chuyện Thất Sát bi đi.” Nam Cung Xung thấy boss trò chơi lại thành thạo lên diễn đàn như thế, hứng trí bừng bừng đánh hàng gõ chữ như thế, thì cảm thấy thực là vớ vẩn, y đang mơ một giấc mơ rất buồn cười, cái người kia mới là chủ nhân nơi này, còn y chỉ là quần chúng mà thôi...... “Ha ha, chủ thớt không vào giới viết tiểu thuyết, nhất định là một tổn thất của nhân loại.” “Ninh Thải Thần manh manh đát” rõ ràng bị chọc cười. “Đúng vậy. Còn nghiêm trang hỏi về một cái Thất Sát bi căn bản không hề tồn tại.” ‘Gian khổ’ cảm giác mình bị đánh bại. Bị Mạnh Kỳ dẫn đường, cả đám ngươi một lời ta nói về Thất Sát bi, nào là chơi chỉ thiếu tí xíu nữa là trở thành Đại Tông Sư, nào là mạnh vì gạo bạo vì tiền vân vân, song tất cả đều tỏ vẻ chưa bao giờ nghe tới cái vật phẩm tên là “Thất Sát bi” này. “Lão Vương cách vách” gõ vào: “Ý, hình như có một lần ta nghe thấy mỗ mỗ nhắc tới nó......” Mạnh Kỳ lập tức tập trung chú ý. “Vì Ninh Thải Thần, cái cửa này ta chơi hơn mười lần, ngược đãi mỗ mỗ kia với đủ loại tư thế luôn, nhưng sao chưa bao giờ nghe thấy?” “Ninh Thải Thần manh manh đát” tỏ vẻ hoài nghi. “Lão Vương cách vách” một hồi lâu mới trả lời: “Ta ở Lan Nhược tự tán tỉnh mỗ mỗ, ả động tình mới nói cho ta biết, Hắc Sơn Lão Yêu đang truy tìm một thứ gọi là bảo bối Thất Sát bi, nhưng hình như vật ấy không phải vật của giới này." “Tán tỉnh mỗ mỗ......”“Ninh Thải Thần manh manh đát” dùng sáu dấu chấm để bày tỏ tâm tình của mình. Nghĩ tói bộ dáng của mỗ mỗ, Mạnh Kỳ cũng không nhịn được tán thưởng: “Nhân tài a......” “Tam sinh vạn vật”, “Yêu nhất Nhiếp Tiểu Thiến” đều nhảy vào, quỳ bái “Cách vách lão Vương”, khen khẩu vị của người này thực là quá sức, đúng là Đại Tông Sư của lĩnh vực này. Hình như không phải vật ở trong giới này...... Mạnh Kỳ gật gù, tay lại thuần thục mở cửa sổ mới, lướt xem các tin chủ đề, chủ yếu là tìm thông tin có liên quan tới Ngu Tăng và Hắc Sơn Lão Yêu. Hắc Sơn Lão Yêu là Boss cuối cùng, cho tới bây giờ, trải qua mười năm, vẫn chưa có ai chơi tới được “Màn cuối”, người mạnh nhất cũng chỉ vào tới hàng ngũ Đại Tông Sư, so với đám người Thiên Sư Nữ Đế thì vẫn còn kém một bậc, nên vẫn chưa gây ra được sóng gió gì cho Hắc Sơn Lão Yêu. Nhưng mà người chơi đã từng gặp qua Hắc Sơn Lão Yêu thì không ít, thường là chết không biết bao nhiêu lần. Ngu Tăng cũng có bài viết, có người còn chia sẻ cách để đoạt được [Địa Tạng Độ Hồn kinh]: qua nhiều lần thử sức, cuối cùng cũng đã có một người thành công, bái vào Địa Tạng miếu làm tăng, tốn tám năm ở đó, cần cù, khắc khổ tu luyện, trở thành đệ nhất cao thủ trong chùa chỉ dưới Ngu Tăng, ở nơi nào đó âm hồn tràn lan, mà Ngu Tăng lại muốn điều đình cuộc tranh đấu giữa Thiên Sư và Nữ Đế, không thể thoát thân được, đành giao cho người này cầm [Địa Tạng Độ Hồn kinh] đi độ hóa. Với Mạnh, không phải nhất định phải lấy được [Địa Tạng Độ Hồn kinh] làm của riêng, chép một phần nội dung là cũng đã đủ để hoàn thiện [Ma Kha Phục Ma quyền], giúp sư phụ có hi vọng Pháp Thân, nhưng cái biện pháp của người này thì hắn thật sự là không thể nào làm được, hắn đâu có nhiều thời gian như thế! Kéo xuống thêm chút nữa, hắn tìm xem Ngu Tăng có đam mê hay khao khát gì không, kết quả phát hiện đây là một tăng nhân thuần túy, là một tăng nhân cao thượng, lấy việc siêu độ oan hồn, tiêu giải nỗi khổ của nhân sinh làm nhiệm vụ của mình. “Xem ra chỉ có cách thiết kế sao cho Ngu Tăng có chuyện khốn ở nơi nào đó không thể thoát thân, nhưng nơi khác lại xuất hiện âm hồn khó xử lý, sau đó ta vừa lúc may mắn gặp dịp, đưa ra bí pháp của mình, nhưng cần phải có một phần [Địa Tạng Độ Hồn kinh] phụ hỗ trợ, để lôi ra làm trao đổi?” Mạnh Kỳ tâm tình rất tốt! Cái diễn đàn này thật là hay! Nam Cung Xung kinh hãi nhìn Mạnh Kỳ chơi máy tính cả buổi, đầu óc không ngừng lơ mơ, lúc mơ lúc tỉnh. Đột nhiên, y nhìn thấy Mạnh Kỳ đứng dậy, đi tới tủ lạnh, mở nó ra, lôi ra hai hộp mì tôm, nhìn y: “Trời sáng rồi, cần ăn sáng không?” Nam Cung Xung mờ mịt lắc đầu, sau đó thấy “Boss ẩn giấu trong trò chơi” thuần thục nấu mì, sau đó ăn vô cùng thoải mái. Miệng của y há càng thêm to, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mạnh Kỳ ngửi hương vị, ăn mì tôm. Nhưng mà không có tác dụng gì, vì bản thân của hắn đang ở đây quá xa, thân thể này chỉ là do điện lưu ngưng tụ thành dạng thể năng lượng, đâu có dạ dày đâu mà ăn, hắn ăn chỉ là vì nhớ cái cuộc sống trước đây mà thôi. Reng! Chuông điện thoại vang lên, Nam Cung Xung quay qua nhìn, thấy hình của ông chú đang sáng lên. Bị Mạnh Kỳ đảo mắt qua, y vội tiếp điện thoại. “Tiểu Xung, tối qua tìm chú hả?” Chú của Nam Cung Xung người gầy gầy, râu ria xồm xàm, mí mắt hơi sưng lên, tinh thần uể oải, có nét giông giống Nam Cung Xung. Nam Cung Xung cố kềm chế nước mắt vì sợ hãi, tận lực giữ bình tĩnh: “Chú, cháu gặp phải một chuyện, tốt nhất là mình gặp mặt rồi nói.” Chú của Nam Cung Xung ngáp một cái: “Cháu tới công ty đi, chú ngủ tí đã, tới nơi thì đánh thức chú dậy.” Điện thoại chấm dứt, Nam Cung Xung thấy Mạnh Kỳ đã đứng dậy, đợi cùng đi thì vội ba chân bốn cẳng dẫn hắn xuống bãi xe. Chiếc xe không lốp bay ra khỏi ga ra, sau đó mở định vị vệ tinh và chế độ điều khiển tự động, lướt qua những dãy nhà cao san sát nối tiếp nhau như khu rừng, sau đó chuyển hướng, không bao lâu sau đã ra khỏi thành phố, hướng ra ngoại ô. Công ty trò chơi Thương Khung ở khu nước nóng ngoài ngoại ô, trong một tòa nhà ba mươi ba tầng, một màu đen thui, tạo cảm giác thần bí, thâm trầm như bầu trời (thương khung) trong đêm nhiều mây. Mỗi lần nhìn thấy tòa nhà này, tim Nam Cung Xung đều đập thình thịch, y nghiêng đầu nhìn Mạnh Kỳ, thấy hắn cũng đang nhìn tòa nhà đen thùi kia, một không khí áp lực đang nhanh chóng thành hình. “Cảm giác này… giống lúc hắn tranh phong khí cơ với Ngu Tăng......” Nam Cung Xung nghĩ, cũng chợt nảy ra một ý nghĩ khá là vớ vẩn, “Boss từ trong trò chơi chui ra, đi đến hiện thực, là vì muốn tấn công công ty trò chơi?” Nam Cung Xung bỗng nghe “Đại Tông Sư” ngồi bên cạnh hỏi: “Lúc ngươi học võ trong trò chơi, có nhìn thấy nội dung trong bí tịch không?” “Không, bí tịch hóa thành kim quang, chui vào trong người, là tự nhiên có được kĩ năng và giá trị kinh nghiệm tương ứng.” Nam Cung Xung trả lời. Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Cho nên, ngươi ở trong trò chơi có võ công Ngoại Cảnh tiêu chuẩn, nhưng ngoài hiện thực lại không có, nếu lần này ngươi làm tốt, lão phu sẽ xem xét truyền cho ngươi bí pháp nhập môn.” “Thật có thể tu luyện được?” Nam Cung Xung đã làm hiệp khách mấy năm, rất là say mê với võ công thật sự! “Muốn câu động thiên địa chi lực e là rất khó, nhưng cửu khiếu tề khai thì không thành vấn đề.” Mạnh Kỳ đã phát hiện ra quy luật trong các vùng trời đất là khác nhau, trừ phi có thể giống được Lục đại tiên sinh, có khả năng chỉnh sửa chúng, nếu không thì hắn chỉ có thể dùng điện năng để biểu hiện chiến lực, nhưng mà công pháp Ngoại Cảnh trở xuống thì vẫn dùng được. Nam Cung Xung nhớ lại cảnh Mạnh Kỳ nhẹ nhàng làm thanh kiếm hợp kim chảy cả ra, thì tim đập đùng đùng vì hứng khởi, bật thốt: “Tiền, tiền bối, có thể nào đạt tới cửu khiếu nhanh chóng không?” Mạnh Kỳ nhìn về phía trước, bình tĩnh đáp: “Có thể, nhưng lúc bắt đầu phải chịu khổ một chút, nhẫn nại là được.” “Là võ công gì?” Nam Cung Xung đại hỉ. “[Quỳ Hoa Bảo Điển], muốn luyện thần công, vung đao tự cung.” Xe dừng lại, Mạnh Kỳ thoải mái bước xuống. Nam Cung Xung đứng đờ ra như tượng. Hai người đi tới tòa nhà đen, nhìn thấy nhiều người ăn mặc kì dị ra ra vào vào, kẻ mặc tăng bào, người mặc trường bào đen thùi lùi, người gắn mắt thành màu đỏ lè, cứ như trở về thế giới Hắc Sơn Lão Yêu. Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, Nam Cung Xung thì bật cười: “Giả trang Hắc Sơn Lão Yêu? Công ty trò chơi Thương Khung này càng ngày đùa càng tợn, lần trước ta tới chưa có cái trò này!” Mạnh Kỳ thuận miệng nói: “Đã là gì, bên cạnh ngươi không phải có người ‘cos’ làm tông chủ Thương Thiên tông hay sao?” Nam Cung Xung bị bắn trở về ‘hiện thực’, mặt trắng bệch.