Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 809
Dịch giả: Tiểu Băng
Hạp cốc uốn éo như con rết nằm sấp trên lớp tuyết, hàn băng chẳng biết đã đọng bao nhiêu năm phản xạ ánh sáng long lanh.
Trên vách đá bên trái có hai người, người đứng trước hướng mặt về phía mặt trời, thổ nạp ánh nắng.
Người này còn trẻ, chỉ chừng hai mươi, ánh mắt kiêu căng, đầu đội mũ da, mặc một bộ trường bào màu bạc ôm theo người, dưới ánh nắng lấp lóe ánh sáng giống như do nhiều miếng vảy ghép lại mà thành, khí tức mượt mà, hòa hợp với không gian.
Sau lưng y là một nữ tử mặc đồ đỏ, mặt mày đẹp đẽ, đang độ tuổi thanh xuân, ngập tràn sức sống.
“Sư huynh, không có gì chứ?” Nữ tử hỏi.
Mắt của nam tử này hơi nhỏ, cứ như lúc nào cũng đang híp híp, mặt mày cũng không có gì xuất chúng, nhưng khí tức mạnh mẽ và sự tự tin lại khiến y có một mị lực khó tả, vô cùng thu hút ánh nhìn của người ta.
Y khẽ cười: “Chút xíu thương thế, mặt trời mọc là đã khỏi, cường giả phương nam quả là nhiều thật, không làm ta thất vọng.”
Nữ tử phùng má: “Huynh chẳng thèm nói gì đã kéo muội xuôi nam hạ, rốt cuộc huynh muốn làm cái gì?”
Sư huynh Trần Chiêu của cô là kì tài hiếm có của Cực Bắc chi địa, chưa tới ba mươi đã tấn chức Tông Sư, công pháp tu luyện lại không phải về hàn băng, đã bị tông môn bỏ xó bao nhiêu đời, cho tới hôm nay, tấn chức chưa tới năm năm, đã khiêu chiến mấy lão quái vật tông sư mà chưa hề thất bại, là niềm kiêu ngạo của môn phái, và của cô. Điểm thiếu sót duy nhất, là tính tình quá là tùy tiện, nghĩ cái gì là làm cái đó, chẳng nói lời với sư phụ đã xông vào vùng trung tâm cực bắc, làm bao nhiêu người lo lắng.
Lần này cũng vậy, cô vừa mới bế quan ra, đã bị sư huynh kéo về hướng nam. Mấy hôm trước gặp phải một số tông sư, suýt nữa là mất mạng, may mà đối phương hình như đang chạy trốn nên không muốn lằng nhằng mất thời gian hay gây ra động tĩnh lớn, nên sau khi thoáng giao thủ thì vội vàng rời đi.
Trần Chiêu hít vào không khí mát mẻ, chẳng hề để ý nói: “Vẫn còn chưa nhìn ra? Đưa muội xuống phương nam du lịch, tìm cường giả khiêu chiến, mài luyện bản thân.”
“Du lịch phía nam, khiêu chiến cường giả?” Nữ tử nhướng mi, kinh ngạc, “Sư huynh, cái này… cái này … không tốt lắm đâu!”
Từ hồi Trung Cổ Ma Phật loạn thế tới nay, các gia tộc tông môn ở Cực Bắc chi địa cực có ít người du lịch xuống phương nam, thăm dò khu trung tâm cực bắc còn không hết, cần gì phải dây dưa với bên ngoài.
Số ít người đi phương nam thì đều chẳng ai có kết quả tốt, nếu không phải chết trên đường đi, thì cũng bị đả kích nặng mà trở về, nên đời này truyền qua đời kia, riết rồi giới trẻ cực bắc đều xem phía nam là nơi toàn là ma quỷ, rắn rết độc địa, không ai dám đi nữa, đợi đến khi họ thành tựu thành cường giả thì lại không còn tinh thần nhuệ khí, thà là đi thăm dò Cực Bắc, tọa trấn một phương, chứ không muốn đi dính líu tới chuyện của nơi khác.
Trần Chiêu cười nhạo: “Có cái gì không tốt? Cổ lỗ như đám người già thì tốt lắm à? ở cực bắc chúng ta, lăn qua lộn lại không phải Hàn Sương kiếm, Băng Phách thần chỉ, thì cũng chỉ còn có Nguyên từ chưởng, Đống Thần đao, các gia các phái đặt tên khác nhau, võ đạo đánh ra khác nhau, nhưng thực ra chẳng phải đều cùng loại với nhau hay sao?”
Y nhắm mắt, tắm mặt trong ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói mềm mại như đang mơ: “Đất trời rộng lớn, có trăng sao sông nước, có tinh không bao la, có cỏ cây, có biển rộng, có sấm sét, có cuồng phong, có tà ma ác quỷ, có ban đầu và kết thúc, chứ đâu phải chỉ có mỗi hàn băng và nguyên từ đơn điệu. võ đạo cũng vậy, cơ thể khác nhau, nội thiên đại khác nhau, con đường võ đạo khác nhau, cái nào cũng có điểm mạnh mẽ riêng.”
“Đất trời rộng lớn đẹp đẽ như vậy, võ đạo thâm thúy đa dạng như vậy, chính là đang chờ chúng ta đi tìm hiểu, đi thăm dò, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến ta nhiệt huyết sôi trào.”
Sư muội này cũng là hôn thê của y, tên là Lưu Trạch Quân, cô nghe hắn nói mà cũng mê theo. Ở tuổi hai bảy hai tám, cô đã đột phá tới ngoại cảnh, có thiên phú, cũng có cố gắng, và cũng vô cùng tò mò và tin tưởng vào võ đạo.
“Nhưng nghe nói phía nam võ đạo hưng thịnh, kẻ thiên tư hơn người vô cùng đông đúc, cực bắc chúng ta không sao sánh nổi. hồi xưa không phải không có tiền bối Nam hạ du lịch khiêu chiến, nhưng họ đều bị đánh tới mức suy sụp mà trở về, mất luôn cả sự tự tin vào võ đạo, vết thương tâm linh không bao giờ chữa lành......” Lưu Trạch Quân vẫn còn lo lắng.
Tông môn gia tộc Cực Bắc đều ít nhiều có giao tiếp với các ngoại cảnh từ phương nam lên cực bắc tìm thiên tài địa bảo, không đến nỗi không hiểu biết gì về phương nam, nhưng cũng không phải biết gì nhiều, lại thêm những bậc tiền bối đều thảm bại làm tấm gương, khó tránh khỏi hình thành một loại phản ứng bế quan tự thủ theo bản năng.
Trần Chiêu phì cười, quay qua nhìn sư muội: “Ngay cả ta muội cũng không tin à?”
“Chưa tới ba mươi đã đạt tông sư, dù trong điển tịch cũng thuộc hạng không phải tầm thường, công pháp chúng ta tu luyện lại hoàn hảo không hề có khiếm khuyết, là truyền thừa pháp thân hàng thật giá thật, so với phương nam có thua kém gì đâu. Mà nếu đã như vậy, thì cùng là tông sư, làm sao lại có chênh lệch thua kém nhau gì cho lớn?”
“Trừ mấy lão già thành tinh không tính, tông sư ở đó quá lắm thì có công lực thâm hậu hơn một chút, cảnh giới hơi nhỉnh hơn một chút, may ra mới có khả năng bất phân thắng bại với ta, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào ta đi không được?”
Y vô cùng tự tin vào bản thân mình, khiến Lưu Trạch Quân mặt mày lấp lánh, đây chính là điểm hấp dẫn nhất của sư huynh nhà cô.
“Hơn nữa ta nghi những tiền bối trước kia của chúng ta thảm bại chính là bởi vì Cực Bắc chúng ta quá bảo thủ, chưa bao giờ chịu tìm hiểu những công pháp khác, trong khi cường giả phương nam cũng có người giỏi về hàn băng và nguyên từ, cho nên sau khi đụng trận mới bị thua thiệt, làm mất đi lòng tin và khí thế, sau mấy lần đấu mà không thắng được, chật vật trở về.” Trần Chiêu thở một hơi dài, “Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến hôm trước là một minh chứng.”
Lưu Trạch Quân nghe hắn thuyết phục hay quá, cũng đổi ý, cười: “Phương nam người giỏi tuy nhiều, nhưng muội nghĩ người vượt được qua huynh thì chẳng có mấy, dù huynh không thể quét ngang người cùng cảnh giới, thì cũng không thua kém gì nhiều với những người mạnh giới tương đương.”
Trần Chiêu khẽ gật đầu, thở dài:
“Hi vọng giang hồ phương nam đừng làm ta thất vọng, ta rất chờ mong.”
Lưu Trạch Quân còn trẻ tuổi, nên tính tình sinh động tự nhiên, đã quyết định rồi, thì cũng không còn lấn cấn gì nữa, thuận miệng nói: “Đợi sư huynh ngươi bước vào đỉnh phong, chúng ta sẽ về cực bắc, đi vào Băng Tuyết tiên cung xem xem có kì ngộ gì không.”
Trần Chiêu đang muốn trả lời, thì lòng có cảm ứng, quay đầu sang hướng đông nam. Có một nam tử đồ đen đang từ hướng đó đi tới, dung mạo xuất chúng, khí thế mạnh mẽ không khác gì y, cũng là sự tự tin mười phần sau khi không ngừng chiến thắng, làm áp chế khí thế và tâm linh của kẻ địch.
“Đối thủ tốt!” Y vui vẻ, bước lên một bước, đấu mắt với người kia.
Mạnh Kỳ vừa mới giao mắt, thì nhận ra không phải là võ sĩ Kim trướng và Trường Sinh giáo Tát Mãn, nên đi thẳng tới hỏi: “Bằng hữu, gần đây có gặp phải tông sư nào hay không?”
Giữa không trung sương hàn chi khí hội tụ, ngưng kết thành hình ảnh mấy gương mặt, là mặt của đám người Cáp Tư Ô Lạp.
Trần Chiêu cười ha hả: “Mới giao thủ chưa bao lâu, muốn biết hành tung của họ, thì phải cùng ta luận bàn một phen, xem ngươi có tư cách đó hay không.”
“Người đã muốn, từ chối cũng không hay.” Phát hiện đối phương cũng là Tông Sư, cũng có được sự tự tin từ chiến đấu giống mình, Mạnh Kỳ cũng đã sớm dâng lên chiến ý. Thò tay ra sau nắm lấy chuôi đao, cử chỉ thong thả, nhưng lại mang theo bao nhiêu là biến hóa.
Trần Chiêu mắt sáng lên, khí thế ngùn ngụt lên theo: “Tốt!”
Sau lưng y hiện ra một quả cầu lửa, không ngừng phun ra lửa đỏ, như mặt trời hạ xuống nơi này, khiếu huyệt mở, mỗi một khiếu huyệt đều như cất giấu một mặt trời nho nhỏ, ngoài thân phủ một lớp lửa đỏ mỏng manh.
Một người chuyên về dùng sức mạnh...
Rất tốt, vừa vặn ta cũng giỏi về dùng sức mạnh!
Mạnh Kỳ rút Thiên Chi Thương, thân đi theo thế đao, loáng cái đã xuất hiện trước mặt Trần Chiêu.
Trần Chiêu cầm một cây côn, sức mạnh toàn thân tập trung vào tay, đập mạnh một phát.
Phanh!
Đao côn chạm vào nhau, sức va chạm và sức ép làm hàn băng vỡ vụn, vách đá cũng sụp một phần, bụi mây mờ mịt.
Bị lửa và sóng xung kích ập vào người, thế nhưng thân thể Mạnh Kỳ lại chẳng bị ảnh hưởng gì, lại vung đao chém ra.
Khoảng cách quá gần, tốc độ lại quá nhanh, Trần Chiêu hoàn toàn không sao né kịp, đành phải vung công chống đỡ, vừa đánh vừa lui.
Phanh phanh phanh!
Mạnh Kỳ không ngừng tiến tới sát theo, đao và côn không ngừng va chạm, ép Trần Chiêu không ngừng lùi nhanh.
Ầm, ầm, ầm! Vách đá vỡ ra từng đoạn, tuyết bị đánh tan, bốc lên thành khí.
Hai người giao thủ cực nhanh, giống như toàn chỉ dùng sức mạnh, Trần Chiêu càng chiến càng kinh hãi, đây là quái vật từ đâu tới, mạnh tới mức làm tay mình run rẩy.
Đao pháp lại đã đạt tới mức độ nhuần nhuyễn như nước chảy, chiêu thức đánh ra như hạ bút thành văn, ép y không sao thở được, chỉ còn biết đỡ.
Ghê nhất ở chỗ dư ba của va chạm và lửa của y không tạo được tí ảnh hưởng nào tới người này, nếu cứ thế này, khí thế của y sẽ ngày càng giảm nhanh, không lâu nữa sẽ thua!
Đúng là đồ trâu bò! Trần Chiêu từ khi xuất sư tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ địch kiểu này, y nghiến răng, xuất ra tuyệt chiêu áp đáy hòm, hòng mong xoay chuyển tình thế, chuyển thủ thành công.
Mạnh Kỳ hung mãnh ép tới, mặc kệ đao côn va chạm, đây là phương thức chiến đấu phát huy tối đa ưu thế của võ giả chuyên về sức mạnh cơ bắp.
Quả cầu lửa sau lưng Trần Chiêu phực lên mạnh mẽ, nóng hực như một cái lò luyện, nhưng Mạnh Kỳ chẳng chút quan tâm, lan da lấp lánh ánh kim, vẫn không ngừng ép tới. Quả cầu lửa nhoáng lên, chui vào người Trần Chiêu, ngưng tụ sức mạnh khiếu huyệt của y vào một chỗ.
“Khai!” Trần Chiêu dùng hết toàn lực, vung mạnh côn, như muốn đánh vỡ cả không gian.
Cơ thể Mạnh Kỳ phồng lên theo, Vạn Vật Phản Hư, trường đao bổ xuống.
Ầm! Thiên địa mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng, một bóng người bị đánh văng ra, cổ tay đẫm máu, chính là Trần Chiêu.
Mạnh Kỳ đang định hỏi, thì từ xa có tia lửa bắn lên.
Tín hiệu cầu viện!
Trần Chiêu loạng choạng đứng vững, cao giọng hỏi: “Các hạ tôn tính đại danh? Ta là Cực Bắc......”
Lời còn chưa dứt, nam tử áo đen đã biến mất, bay vọt về phía đông bắc.
“Ta là Cực Bắc Trần Chiêu......” Trần Chiêu dại ra, giọng hạ xuống chỉ còn thì thào, vẻ mặt vừa thống khổ, lại có mấy phần cuồng nhiệt.
Y chạy theo!
---o0o---
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
908 chương
68 chương
85 chương
109 chương