Dịch giả: Tiểu Băng Từ thế giới bản thân đến thế giới Phong Thần, ngay cả Xung Hòa đạo nhân trước đây cũng phải dựa vào Luân Hồi phù, không thể trực tiếp hàng lâm, hơn nữa Tề Hoàn công cũng không phải Sở Trang vương, không có Vạn Giới Na Di quyền, am hiểu hư không chi đạo, muốn đi tới thế giới bản thân của hắn, khả năng thật sự là rất thấp...... Mạnh Kỳ trầm tư: “Sư thúc, chuyện này liên lụy rất rộng, để ta hỏi đồng bạn rồi quyết định.“ Hắn định tìm Linh Bảo Thiên Tôn để hỏi xem có cách nào đưa cao nhân pháp thân của thế giới Phong Thân tới thế giới của mình được hay không! Tề Hoàn công đương nhiên đã nhận ra đám người Mạnh Kỳ có lai lịch kì quặc từ lâu, nhưng trong chư thiên vạn giới, có quá nhiều vũ trụ, không thể đoán được họ đến từ đây, nên lão chỉ cười: “Tới lúc đó, cần cứ nói. “ Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu. Tề Hoàn công là người không câu nệ tiểu tiết, lập tức túm hộp ngọc qua, mở nắp, nuốt luôn Đào tiên. Ô ô ô...... Trong lòng Mạnh Kỳ vang lên tiếng khóc, tiếng khóc của yêu đào khóc thương đồ ăn của nó. Một lúc sau, Tề Hằng công đã tiêu hóa xong, vui vẻ cảm thán: “Tuy rằng không so được với thời trời đất chưa biến đổi, nhưng lão đạo muốn sống thêm hai ba ngàn năm đã không thành vấn đề. “ Mạnh Kỳ lúng túng, vì sau hai lần uống ‘đan dược chữa thương’, tuổi thọ của hắn cũng đã đạt tới bốn năm ngàn năm, nhất định làm đám cao nhân pháp thân sắp hết tuổi thọ phải ghen tị muốn chết, thế mà hắn lại chả có tí cảm giác nào, quả thực kẻ ăn no không biết đói là thế nào. Tề Hoàn công lại cầm lấy [Nguyên Thủy Kim Chương] pháp thân thiên tổng cương nhận truyền thừa. Đến khi Tề Hoàn công lại mở mắt, Mạnh Kỳ lập tức hỏi: “Sư thúc, ‘Nguyên Tâm ấn’ này rốt cuộc là công pháp về cái gì?” Tề Hoàn công thưởng thức linh đang màu tím, mơ màng đáp: “ ‘Lạc Hồn chung’ của Quảng Thành tổ sư chính là từ ‘Nguyên Tâm ấn’ diễn hóa mà ra, trời đất chi sơ, không có bát hoang lục hợp, không có quá khứ tương lai, cũng không có cảm xúc dục niệm, ba hồn bảy phách, cho đến khi tổ sư khai thiên, Âm Dương phân hoá, vạn vật phát sinh, mới có nguyên thần hồn phách, tâm niệm tình dục. ‘Nguyên Tâm ấn’ cũng chính vì thế mà có.“ “Tâm niệm vi diệu, tình dục khó lường, hồn phách huyền bí, đều ở trong ấn này.“ Linh đang màu tím là do khí tím ngưng tụ mà thành, không ngừng phình ra rồi lại rút vào, như trái tim khi đập, tiếng chuông yếu ớt hư ảo, vô cùng huyền diệu, chỉ thẳng vào trong lòng con người. Hay lắm. Mạnh Kỳ cười rạng rỡ, đợi Tề Hoàn công tiếp nhận truyền thừa xong, mới cất “Nguyên Tâm ấn” đi. Thật lâu sau, Tề Hoàn công vỗ bàn cười: “So với ấn này, tâm ma chỉ là tiểu đạo mà thôi!” Lão chỉ một cái, ánh sáng lóe lên, những hình ảnh thi nhau xẹt qua trong tâm linh Mạnh Kỳ, rất nhiều những chữ viết huyền ảo xuất hiện, trình bày ảo diệu của “Tụ Lý Càn Khôn”. Như vậy cũng được? Mạnh Kỳ phải nhìn “Nguyên Tâm ấn” với một con mắt khác, thu liễm tâm thần, thể ngộ “Tụ Lý Càn Khôn”. Một già một trẻ đều lẳng lặng cảm ngộ, rất lâu sau, Mạnh Kỳ mới lôi ra “Thái Ất Phân Thần đan”, đưa cho Tề Hoàn công: “Sư thúc, đan dược này dùng để làm gì?” Tề Hoàn công giải ngoài cấm pháp, khẽ hít mùi thuốc, nhìn viên thuốc tỏa hào quang đủ màu, sắc mặt trở nên trịnh trọng: “Thái Ất Phân Thần đan?” “Đúng vậy.“ Mạnh Kỳ thành thật trả lời. Tề Hoàn công lại đóng nắp, phong ấn bình ngọc: “Tiên đan này cả ngươi lẫn ta đều tạm thời chưa dùng được, chỉ có cao nhân cấp độ Thiên Tiên mới dùng tới nó để tăng cường cảm ứng, tìm hình chiếu phân thần trong minh minh, để tìm ra con đường truyền thuyết. “ Cùng hiệu dụng với tàn phách Hạo Thiên kính? Mạnh Kỳ khẽ gật đầu. “Nó cũng có thể giúp tăng cường khả năng phân tâm nguyên thần, khống chế được nhiều phân thân và hình chiếu, nhưng đây chỉ là một hiệu dụng nhỏ bé, không thể nào so được với việc tìm ra con đường truyền thuyết.“ Tề Hoàn công bổ sung. Mạnh Kỳ ớ ra, vậy chẳng phải viên thuốc này là chuẩn bị sẵn cho cái thân thể địa cầu của hắn hay sao? Quả nhiên đều đã được sắp xếp kĩ lưỡng? Hắn thở một hơi dài, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Sư thúc, sự phân tâm đó có gây ảnh hưởng gì cho bản thân hay không?” “Đương nhiên là có. Lúc ngươi cùng một lúc đánh cả bằng đao lẫn kiếm, đương nhiên sẽ không thể nào bằng chỉ dùng đao hoặc chỉ dùng kiếm, nhưng nếu chỉ làm phụ, để duy trì hoạt động bình thường, thì không ảnh hưởng bao nhiêu cả.“ Tề Hoàn công nghĩ nghĩ, trả lời. Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, quay qua thắc mắc về Tụ Lý Càn Khôn. Đến đêm, hắn mới trở về tĩnh thất của mình, lấy “Thái Ất Phân Thần đan” ra ngắm nghía. Ăn hay không ăn? Làm theo người ta đã sắp xếp, hay bắt chước Giới Đổ hòa thượng dùng “Lục Tự Chân Ngôn phù”, làm theo ý mình? Nhớ lại lời dặn của Dương Tiễn khi để lại “Bát Cửu Huyền Công”, Mạnh Kỳ thở hắt ra, nâng Thái Ất Phân Thần đan lên, hít mạnh vào trong cơ thể. Tạm thời hắn còn chưa đủ khả năng để thoát ra khỏi kiếp cá, vậy thì cứ thử theo sắp đặt xem xem! Dược khí nhập thể, tan vào nguyên thần, tinh thần của Mạnh Kỳ bay bổng, sự ràng buộc và liên hệ nhân quả trở nên rõ ràng mà dày đặc, trong tâm linh xuất hiện bóng chồng, một bên là tĩnh thất hắn đang ở, bên kia là sơn động có cơ thể địa cầu của hắn. Mạnh Kỳ trong sơn động đứng dậy, cử động loạng choạng, cứng ngắc, nhưng đôi mắt đã bớt đi sự đần độn, thay bằng vài phần linh tính. Một lúc lâu sau, Mạnh Kỳ địa cầu mới lưu loát như người bình thường, song đôi mắt vẫn còn chút vẻ dài dại. Mạnh Kỳ trong tĩnh thất mở mắt, bóng chồng trong tâm linh đã tách ra, cơ thể địa cầu được đẩy vào trong góc, duy trì trạng thái cơ bản bình thường nhất, không gây ảnh hưởng gì tới “Bản tôn”. Mạnh Kỳ địa cầu phủi bụi trên quần, đi ra sơn động, nhìn quanh. Không thể để lọt vào tầm quan sát của Lục Đạo, cho nên đất Trần, Tề quốc là không thể đi vì ở những nơi đó đang có nội chiến, rất có khả năng có luân hồi giả tham gia! Vậy tới đất Chu Vương Thành, trốn vào một nơi nào nó? ............ Mấy tháng sau, Mạnh Kỳ ngồi trong tĩnh thất, mắt khép hờ. Hắn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, bên trong có những hình ảnh mơ hồ kì lạ thoắt ẩn thoắt hiện, tĩnh thất như chìm trong u ám, trong bóng tối như có những bóng dáng ma quỷ lờ mờ. Mạnh Kỳ vung tay áo trái, tay áo càng lúc càng to ra, bên trong toàn là hỗn độn, tự thành một giới, bao phủ cả tĩnh thất vào trong. Tay áo hạ xuống, tĩnh thất đã trống trơn, ngoài cái giường thì chẳng còn gì cả, bàn ghế, ngay cả tro bụi cũng không! Mạnh Kỳ lại vung tay áo, tĩnh thất lại khôi phục như lúc ban đầu. “Hay quá!” Mạnh Kỳ vui sướng, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, bảo rằng thời gian đã tới, chuẩn bị kéo về. Thanh quang mênh mông, Mạnh Kỳ biến mất khỏi tĩnh thất, đến khi hắn biến mất, Tề Hoàn công mới biết, nhìn về phía tĩnh thất của hắn, đăm chiêu. ............ Thanh quang chợt lóe, Mạnh Kỳ quay về Tiên Tích phường, cột sáng buông xuống, chữa trị Côn Luân đạo bào cho hắn. “Lần này thu hoạch thế nào?” Gương mặt của “Bích Hà nguyên quân” đột ngột xuất hiện trước mắt Mạnh Kỳ, giọng điệu vội vàng. Thiếu chút nữa là bị cô dọa chết! Mạnh Kỳ lôi mặt nạ “Nguyên Thủy Thiên Tôn” ra đeo lên: “Thu hoạch không nhỏ, nhưng mà, Cửu nương, ngươi có thiện công mua đồ của ta sao? Ta nhớ ngươi mới đập nồi bán sắt để có sáu ngàn thiện công cảm ngộ Đạo Truyền Hoàn Vũ mà. “ Cù Cửu Nương ấp úng, rồi nghiến răng: “Xem tí cũng được vậy!” “Rất kích thích, không tốt.“ Mạnh Kỳ bật cười. “Không cần ngươi lo!” Cù Cửu Nương muốn nổi bão. Mạnh Kỳ xoay người, móc ra những món mình không cần, để nhờ giám định: “Tử Ngọc Sách Địa xích, thượng phẩm bảo binh...... Có thể đổi bốn ngàn bảy trăm thiện công. “ ......... “Lưỡng Cực Huyền Từ bào, thượng phẩm bảo binh cấp đạo bào...... Có thể đổi bốn ngàn tám trăm thiện công. “ Mạnh Kỳ đã dùng “Bắc Cực Tiểu Từ sơn” bước đầu nắm giữ được “Lưỡng Cực Nguyên Từ Huyền Quang thú”, nên đối với Huyền Từ bào có cũng được mà không có cũng không sao. Công pháp ngoại cảnh “Mãn Thiên Quang Vũ” đổi được một vạn một ngàn thiện công, Khốn Tiên thằng phỏng chế ba ngàn sáu trăm, vài món thiên tài địa bảo chín ngàn tám trăm, đan dược của Xích Hà đạo nhân tổng cộng bốn ngàn, nhẫn trữ vật hai ngàn ba trăm thiện công, “Sơn Hải cung Mạnh Kỳ giữ lại. “Bốn vạn hai trăm thiện công......“ Trước khi Mạnh Kỳ tính xong, Cù Cửu Nương đã bật thốt, đôi mắt nóng rực, hận không thể nuốt sống Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ gật đầu, ta sẽ đổi hết chúng thành thiện công. “Đợi đã! Sao ngươi lại đổi cho Lục Đạo? Lỗ nhiều lắm!” Cù Cửu Nương vội cản, dáng vẻ vô cùng đau đớn, cứ như đó là thiện công của mình. “Nhưng ta có việc cần dùng gấp mà. “ Mạnh Kỳ vẻ rất đương nhiên. Cù Cửu Nương bóp trán, vừa giận vừa tiếc: “Phần chênh lệch đó… bằng ta vật lộn ít nhất phải cả năm mới có… đồ phá sản!” “Ngươi có việc gì mà cần dùng gấp?” “Định luyện chế thần binh.“ Sắp tới đại chiến, Mạnh Kỳ đương nhiên phải chuẩn bị cho thật tốt. với thực lực của hắn hiện nay, theo lời nói của Linh Bảo Thiên Tôn và Đấu Mẫu nguyên quân, hẳn là có hi vọng hoàn thành nhiệm vụ luyện chế thần binh. “Luyện chế thần binh? Ngươi điên rồi!” Cù Cửu Nương hết thồn, Đấu Mẫu nguyên quân là nửa bước pháp thân mà còn phải cửu tử nhất sinh mới hoàn thành! “Dù sao cũng phải thử xem.“ Mạnh Kỳ cầm ra Định Hải châu chưa thành hình và Đại Nhật diễm tâm, để vào trung ương ngọc trụ, hỏi giá. Xương tay Hoàng Tuyền còn có nhiệm vụ, tạm thời không thể dùng để luyện chế. “......Hai món chủ tài này có thể luyện chế thần binh gì cũng được, cần đổi tài liệu phụ trợ giá trị hai vạn, chi phí luyện chế bốn vạn, và phải hoàn thành nhiệm vụ chuyên môn hoàn thành thần binh.“ “Sáu vạn thiện công......“ Mạnh Kỳ nhíu mày. Cù Cửu Nương bị hành vi móc một phát là ra hai món chủ tài thần binh của Mạnh Kỳ làm hết hồn, cả nửa ngày mới Yếu ớt nói lại được: “Ngươi dùng mấy thứ đồ này mượn nợ cho Tiên Tích, mượn thiện công từ trong của công, như vậy sẽ không để Lục Đạo kiếm lãi. Với bốn vạn linh hai trăm qua đó có thể mượn thành năm vạn năm ngàn, sau đó để mấy món đồ này lên phường thị Tiên Tích để bán, nếu bán được dư, ngươi sẽ được ôm hết, nếu còn thiếu, thì ngươi lại bổ sung thêm cũng chưa muộn.“ “Còn lại năm ngàn, có thể dùng danh dự, thực lực của ngươi mà đi mượn. “ “Vậy thì tốt.“ Làm thành viên có lợi thật! Cù Cửu Nương dẫn Mạnh Kỳ đi, trên đường thỉnh thoảng lại ngắm nghía đánh giá Mạnh Kỳ: “Ngươi phải nghĩ cho kĩ nha, nhiệm vụ thần binh rất nguy hiểm, luyện chế cũng không tốt lắm, không cẩn thận dễ bị hao hụt nhiều lắm......“ Cô không ngừng lải nhải, vô cùng không muốn mất thiện công vô ích. Vừa mới vào Bích Du cung, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy Đại Thanh Căn (rễ cây yêu) đang tung tăng đi chơi, cứ như nơi này là nhà của nó. “Lão gia!” Đại thanh căn nhìn thấy Mạnh Kỳ, lập tức trở nên cung kính. Mạnh Kỳ nhìn nó một cái, bỗng nói: “Ta đã vào Ngọc Hư cung, ngươi còn muốn gạt ta?” Trong tay hắn xuất hiện “Nguyên Tâm ấn”, để tăng thêm hiệu lực của câu nói. Đại thanh căn lá cành rung lên, sợ tới mức run rẩy, liếc qua “Nguyên Tâm ấn”, cuống quít cúi đầu: “Lão gia, lão gia, tiểu thật sự là rất sợ, cho nên, cho nên mới......“ Nó không dám nói tiếp, Mạnh Kỳ và Cù Cửu Nương liếc nhau, dẫn nó đi vào bí thất Bích Du cung. “Giờ đã có thể nói Lục Đạo Luân Hồi chi chủ là ai chưa?” Mạnh Kỳ uy nghiêm lên tiếng. Đại thanh căn khóc lóc: “Có thể thường đến Ngọc Hư cung làm khách thì có được mấy người? Ai cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, tiểu quá mức kinh hoảng, nên mới giấu diếm lão gia, hắn, hắn là con trai của Thái Cổ Hạo Thiên Thượng Đế, Lục Áp Đạo Quân của kỉ nguyên này!” Lục Áp? Mạnh Kỳ thở một hơi dài, quả nhiên là người quen! Nhưng đại thanh căn lần này có còn nói dối hay không? *đại thanh căn: rễ cây thành tinh