Dịch giả: Tiểu Băng So với đại doanh phản quân, doanh địa triều đình trật tự hơn hẳn, mọi thứ đều đâu vào đấy, sĩ khí cũng ngẩng cao. Mạnh Kỳ thẳng lưng, sải chân đi qua quân doanh, khí chất lạnh băng, tàn nhẫn, khiến không ai dám tới hỏi han. Phía sau lều trại có huyết quang bốc lên, chẳng cần dùng tới tuệ nhãn, chỉ thuần cảm ứng, Mạnh Kỳ cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng ở đó. Những thi thể xếp theo trận pháp, có bị lột da, có bị móc mắt, đều là do bị tra tấn mà chết, oán niệm ngưng tụ rất đặc, hội tụ vào một cái tế đài hình hoa sen màu máu ở chính giữa. Quả nhiên là có liên quan tới Huyết Hải La Sát! Mạnh Kỳ híp mắt, dừng bước ở trước lều. Thoáng cảm ứng, hắn phát hiện ở gần tế đài, xung quanh lều có chừng mười cường giả ngoại cảnh, một nửa là trung tam phẩm, đáng sợ nhất là một luồng khí tức đến từ doanh trướng phía trước, đong đưa không chừng, hóa thành bóng ma rất to, khiến cảm ứng của Mạnh Kỳ không thể nào xuyên qua được! “Thiên Quân, vì sao tới đây?” Đồng tử áo đỏ canh ngoài lều nhận ra Sâm La thiên quân, vội hành lễ hỏi. Mạnh Kỳ nhìn đồng tử mặt mày như ngọc, đôi môi tươi hồng, lạnh lùng nói: “Có chuyện cầu kiến.” Lời ít mà ý nhiều, không cần xưng hô, để khỏi bị lộ. Đồng tử cười tủm tỉm: “Tiểu lập tức thông truyền, thỉnh Thiên Quân chờ.” Trong lòng nó hừ một cái. Lão tổ chúng ta phụng dưỡng là thần linh chân chính, có thần dị hàng thế, chứ chẳng phải cái loại chả biết là huyết mạch đứa nào tự nhận mình là thần ma gì đó như đám các ngươi so sánh được, các ngươi dựa vào cái gì mà ngạo mạn như vậy? Giây lát, nó đi ra doanh trướng, cười rạng rỡ: “Giáo chủ thỉnh Thiên Quân đi vào.” Đi theo đồng tử, Mạnh Kỳ bước vào lều, nửa đoạn đầu trải thảm màu đỏ thật dày, giữa đặt bình phong, án kỷ, ghế dựa vân vân, trang trí rất là hoa lệ. Ghế chủ tọa có một người mặc trường bào đen, trước mặt như có một tầng bóng ma, khó có thể nhìn thấu. khí tức của y rất quỷ dị phiêu miểu, âm lãnh dọa người, chiếm đầy trời đất, nhưng lay rất khó nhận ra, từ trong áo bào thi thoảng lay có quỷ khí chảy ra, mấp máy, rậm rạp dày đặc, khiến Mạnh Kỳ thiếu chút nữa nổi da gà. Đây là Tông Sư hàng thật giá thật! Mạnh Kỳ đã biết chủ của cổ trùng chính là người được Bách Hiểu đường bình là Địa giai nhị phẩm cường giả. Ảnh Vương! Muốn từ chỗ người này lấy được pháp môn để nhổ cổ trùng ra khỏi cơ thể Đỗ Hoài Thương e là không dễ! ............ Nghĩa quân. Đại doanh trung quân. Hồ Chí Cao bận rộn một đêm, mà không thể từ đồ còn sót lay của Lương Nghiệp để tìm ra những gian tế khác, ủ rũ trở về bên giường Đỗ Hoài Thương, nhịn không được oán giận: “Đại ca vừa bị thương, lòng người liền dị động, người nào cũng bụng dạ khó lường, Lương Nghiệp là huynh đệ đi theo Miêu Hổ đã hơn hai mươi năm, thế mà lay bị dụ dỗ, đọa lạc, trở thành gian tế, giết chết con trai Miêu Hổ!” “Lòng người đều là như vậy.” Ngoan Thạch chân nhân thở dài, “Nếu không phải các vị đạo hữu giỏi ứng biến, thủ đoạn tốt, e là việc này đã đủ tạo thành nội chiến, bất chiến mà bại. Bất quá việc này cũng có một điểm tốt, chính là cái thù giết con này, Miêu Hổ và triều đình không còn khả năng hòa giải, đáng được tin tưởng và mượn sức, nếu Thiên Vương bất hạnh, chúng ta toàn lực hỗ trợ cho lão, áp đảo những nghĩa quân khác.” Hầu Dược nhảy dựng lên: “Chân nhân, ngươi nói thế có ý gì? Ngươi nghĩ đại ca không cứu được? Thượng sư đã tới rồi mà!” y rất là kích động, cảm thấy thái độ này của Ngoan Thạch chân nhân chính là sự phản bội, sắc mặt Hồ Chí Cao cũng trở nên tối tăm, nhưng lay không phản bác lời nói của Ngoan Thạch chân nhân. Ngoan Thạch chân nhân cười khổ: “Lão đạo cũng chỉ là tính tới khả năng xấu nhất. Lúc đó, người làm đại ca các ngươi bị thương là ‘Ảnh Vương’, lấy nguyền rủa chi lực dưỡng thành cổ trùng chính là tác phẩm của y.” “Y được Bách Hiểu đường bình là nhị phẩm, nổi tiếng thủ đoạn khó lường, công pháp quỷ dị, khó đả thương được, là vua của tà ma trong bóng tối, được đánh giá còn đứng trên lão đạo, há là hạng người dễ đối phó? Thiên hạ tuy lớn, nhưng kẻ có thể thoải mái giết y chẳng có một ai, trừ phi ba vị nhất phẩm cầm thần binh mới có khả năng.” “Y lay trốn sâu bên trong đại doanh của triều đình, chung quanh có ‘Võ Hoàng’ Độc Cô Thế, năm thượng tam phẩm cường giả, có thần binh Đế Hoàng đao, nếu giao thủ sẽ tạo ra động tĩnh, sẽ có cường viện nhào tới hỗ trợ. Vị đạo hữu kia tuy rằng bất phàm, nhưng chỉ một mình Ảnh Vương cũng chưa chắc đã địch nổi, nếu bị vây chặt, trừ phi là thần linh hạ phàm, bằng không có chạy đằng trời!” Hồ Chí Cao khó nhọc gật đầu, khẽ nói: “Thượng sư bị thiên địa quy điều áp chế, e là không xuất ra được thực lực tới thượng tam phẩm...” Lúc nhìn theo Mạnh Kỳ lẻn ra đại doanh, Ngoan Thạch chân nhân và y đều đoán ra đại khái cảnh giới hiện giờ của Mạnh Kỳ. Hai người nói làm cho Hầu Dược mặt mày trắng bệch, cả người lảo đảo, lắp bắp nói: “Vậy… vậy ngươi còn bảo thượng sư tới đó...” “Lão đạo thấy hắn rất có lòng tin, muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, thôi thì… có chút ít còn hơn không.” Ngoan Thạch chân nhân lại cười khổ, “Nhưng nếu đã mưu đồ đại sự, đương nhiên phải tính tới trường hợp xấu nhất. Hầu Dược, trưa nay ngươi âm thầm đi tìm Miêu Hổ.” Hầu Dược lùi liền mấy bước, ngồi phịch xuống ghế, nhìn Đỗ Hoài Thương khí tức mỏng manh, hốc mắt dần đỏ lên, trong lòng bi thương, nhưng lý trí bảo cho y biết, Ngoan Thạch chân nhân và nhị ca nói không sai! ............ Trong gian lều vô cùng hoa lệ. Văn Cảnh lại bước vào, chắp tay với thái tử: “Đã có tin tức truyền về. Đối phương có mấy dị nhân tới tham gia, công pháp quỷ dị, thủ đoạn rất giỏi, đã phá tan kế ly gián đầu tiên của chúng ta.” Thái tử im lặng một lúc, mới quay qua lão giả cao lớn: “Lão sư thấy thế nào?” “Mấy dị nhân đó có thực lực thượng tam phẩm không?” “Võ Hoàng” Độc Cô Thế hỏi. Văn Cảnh lắc đầu: “Không có.” Độc Cô Thế gật đầu: “Tiếp tục làm kế ly gián. Đám dị nhân đó không thể chuyển được đại thế, nói với mật thám, nếu có cơ hội, dựa thế mượn lực diệt bọn chúng đi.” “Doanh địa chúng ta cũng phải đề cao cảnh giác, không để cho chúng giở trò nhiễu loạn.” Thái tử nghĩ nghĩ, nói. “Lão phu sẽ báo cho mọi người.” Độc Cô Thế gật đầu. Văn Cảnh cười: “Cũng phải nhường ‘Ảnh Vương’ chút cơ hội ra tay chứ, lão giỏi nhất là khắc chế những pháp môn quỷ dị đó.” “Đúng vậy. Có Ảnh Vương ở đây, bọn đạo chích khó mà làm gì được.” Thái tử đồng ý. Thực lực nhị phẩm, công pháp thần bí, nguyền rủa và cổ trùng chi thuật khó lường, nhất định là khắc tinh của đám dị nhân! ............ “Ảnh Vương” tựa lưng vào ghế, dáng vẻ chẳng hề để ý, nhưng ai cũng biết bất kì dị động nào ở gần đây cũng không thể qua được mắt lão. “Chuyện gì?” Ảnh Vương chẳng buồn ngước mắt, hỏi “Sâm La thiên quân” Mạnh Kỳ. “Ngươi ra ngoài.” Mạnh Kỳ liếc tên đồng tử. Đồng tử vội cáo lui, lùi ra ngoài, hạ rèm lều. Ảnh Vương hứng thú mở mắt, dùng thái độ nhìn xuống nói: “Xem ra không phải là chuyện đơn giản.” Mạnh Kỳ lạnh lùng: “Đương nhiên.” “Chuyện gì?” Ảnh Vương hơi ngồi thẳng lên. Mạnh Kỳ nhìn lão, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Giết ngươi.” Vừa dứt lời, Ảnh Vương nhìn thấy hắn rút trường đao, thản nhiên chém tới! Ảnh Vương hơi ngả người ra sau, trong mắt đầy giận dữ và không sao tin được, cổ trùng vô hình dưới lớp bào đen sôi lên hừng hực. Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, hạ mắt, cơ thể trở nên nặng nề do nhân quả bám vào, quay người ra khỏi lều. Lúc đi ngang qua đồng tử áo đỏ, hắn nói: “Ảnh Vương tạm thời không muốn bị người khác quấy rầy.” Nói xong, Mạnh Kỳ cất bước đi nhanh, lưng thẳng tắp, đi ra ngoài doanh địa. ............ Hầu Dược hốc mắt đỏ bừng nhìn Đỗ Hoài Thương, đang đau lòng không thôi, thì nghe thấy một tiếng rên khẽ đau đớn, vô cùng quen thuộc. “Đại ca!” Y nhảy vọt lên, nhìn qua giường bệnh. Ngoan Thạch chân nhân và Hồ Chí Cao cũng nhận ra không đúng, tưởng là Đỗ Hoài Thương đến hồi hấp hối, vội chạy tới bên giường. Cả ba người sửng sốt. Vì cơ thể Đỗ Hoài Thương xuất hiện những làn khí đen bay ra, từ từ phiêu tán vào không khí. Vết thương vốn làm cách nào cũng không ngừng chảy máu, khép miệng thì nay mấp máy co dần lay, dược lực trong người bắt đầu phát huy, nét mặt tái nhợt cũng dần giảm bớt. “Này...” Hầu Dược và Hồ Chí Cao ngơ ngác. Ngoan Thạch chân nhân ngớ ra, chợt nghĩ tới một chuyện, bật thốt: “Ảnh Vương chết rồi!” Điều này sao có thể? Ông vô cùng khiếp sợ, không sao tin được. Ở đó có sáu thượng tam phẩm cường giả, có thần binh Đế Hoàng đao, thêm bản thân Ảnh Vương vô cùng mạnh mẽ, mà chết được sao? ............ Không có ai ngăn trở, Mạnh Kỳ cầm lệnh bài của mình, miệng bảo đi kiểm tra việc canh phòng mặt sông, không nhanh không chậm đi ra ngoài. Trong lều của Ảnh Vương, cổ trùng mất đi khống chế, hít hết chân nguyên còn sót lay trong người lão ta, từng tia khí đen bay lên, lộn xộn lung tung đầy trong lều. Chúng va chạm với khí cơ trời đất, va chạm với tế đài sau lều, đây cũng là lý do mà Mạnh Kỳ không thu lấy chúng: cổ trùng này nhất định phải tiêu diệt, vì chúng vô cùng nguy hiểm! Ầm! Khí cơ va chạm, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, ánh lửa bốc cao đến tận trời, bao phủ cả tế đàn và doanh trướng. Đám quân tốt ai cũng quay qua nhìn. Mạnh Kỳ lạnh nhạt nhìn theo, chân không dừng bước, xuyên qua những tầng cấm pháp, đi ra ngoài doanh trại, để lay sau lưng một cây nấm to màu lửa vô cùng mĩ lệ. Người chết: Ảnh Vương. Thân phận: tân nhậm giáo chủ Huyết Hải giáo, được Bách Hiểu đường xác nhận là nhị phẩm cường giả, là vua của tà ma trong đêm tối, lừng danh thiên hạ. Tử trạng: Không có một vết thương nào. Nguyên nhân tử vong: Chưa biết. Nơi chết: bên trong đại doanh của triều đình, có thần binh ở bên, Võ Hoàng ngay cạnh. Kẻ giết người: Cuồng Đao Tô Mạnh!