Dịch giả: Tiểu Băng Lưu Hỏa hóa mặt trời, chiếu khắp tứ phương, quang mang sáng lạn, không phân chỗ nào mạnh yếu, đao thế rất nặng nề, tựa hồ cả sức mạnh đều ngưng tụ ở mũi đao, mơ hồ hình thành một chấm đen lốc xoáy, sau đó hai người giữa không trung chạm vào nhau! Ầm! Cả khu vực rung lên bần bật, chim chóc im bặt rơi đùng đùng xuống đất, tiếng hoang thú gào hét biến mất. Một quầng sáng chói mắt nhanh chóng lan rộng ra, choán hết tầm mắt của Huyết Anh tôn giả và Khô Cốt ma quân. Trong phạm vi quầng sáng ấy đi qua, núi non tan ra thành bột, mới đầu là tiêu tán, sau đó tan biến, hóa thành bụi! Nhiệt độ cực nóng khiến khu rừng đằng xa bốc mùi cháy khét. Những cường giả ngoại cảnh canh chừng ngoài xa đều co chân bỏ chạy, có người bị cháy tóc, có người bị khét cả da. Huyết Anh tôn giả hiện ra pháp tướng là một đứa bé con đỏ máu, không có da, luôn cười tủm tỉm, quanh người hóa thành biển máu, cố gắng chống đỡ cơn phong bạo nóng kinh người khủng bố kia. Quang mang lan tới, biển máu sôi lên hóa khí, tan nát thành từng mảnh nhỏ. Pháp tướng bé con òa lên khóc, cơ thể không có da xuất hiện vết cháy đen, Huyết Anh tôn giả vô cùng chật vật. Khô Cốt ma quân tốt hơn một chút, nhưng bộ xương trắng hơi ngả màu khô vàng cũng hiện lên dấu bị đốt cháy, sát ý âm lãnh bị sức nóng chí dương chí cương cực nóng đốt cho tiêu tán. Lấy Vạn Vật Phản Hư và Đạo Truyền Hoàn Vũ suy diễn Táng Tinh Hà tuy không phải là công kích phạm vi lớn, nhưng không thể khống chế khả năng bạo tạc khiến nó chẳng khác gì công kích phạm vi lớn. Huyết Anh tôn giả và Khô Cốt ma quân muốn cứu viện cũng không có cách nào, hai người không còn nhìn thấy Mạnh Kỳ và Ly Biệt bà bà. Trong màu trắng xóa, có ánh sáng trắng bạc bay lên, nhưng Táng Tinh Hà tầng thứ hai đã hạ xuống. Ầm! Nhiều Ngoại Cảnh đều bị điếc tạm thời, các động phủ, núi non trong phạm vi mười dặm xung quanh bị san thành bình địa! Ánh sáng tiêu tán, hơi nóng không còn. Một bóng người mặc bào đen bay ra, chính là Ly Biệt bà bà, bà ta cầm ngân câu, đôi mắt trống rỗng. Huyết Anh tôn giả vui vẻ, định chạy qua. Ba người hợp lực mới chống đỡ được hung thần này! Một trận gió thổi qua, Ly Biệt bà bà tan ra như một pho tượng đắp bằng cát! Chỉ trong nháy mắt, Ly Biệt bà bà đã biến mất khỏi cõi đời, chỉ còn lại hai món bảo bối hơi tổn hại là ngân câu và túi trữ vật, mọi thứ còn lại đều hóa thành tro. Bà ta có bí pháp giữ mạng, dù bị Táng Tinh Hà bao phủ, vẫn miễn cưỡng lao ra được, tuy nhiên cuối cùng cũng trở thành người chết. Ly Biệt bà bà đã chết! Giao thủ mới có mấy chiêu, Pháp Thiên Tượng Địa của Mạnh Kỳ còn chưa hết thời hạn, từ trên cao nhìn xuống Huyết Anh tôn giả, ánh mắt không chút cảm xúc, như thần ma đang nhìn phàm nhân. Huyết Anh tôn giả rùng mình, trong đầu hiện ra một cái tên. Thanh đao với hình dạng đặc thù kia, chiêu thức uy lực khủng khiếp kia, khí thế chấn động tinh thần người ta kia, trong thiên hạ, chỉ có một người mà thôi. Y bật thốt: “Cuồng Đao Tô Mạnh!” Là tuyệt đỉnh cường giả của Huyết Y giáo, Huyết Anh tôn giả luôn để ý tới hàng ngũ cao thủ của Đại Tấn, Bắc Chu và Tây Vực, thảo nguyên, vì Huyết Y giáo cũng có tâm muốn bao trùm thiên hạ, nên y mới biết Mạnh Kỳ. Một bước lên trời, tứ kiếp gia thân, đệ nhất nhân sau Nhân Hoàng... Mới vừa vào Ngoại Cảnh, một người một ngựa chạy như điên hơn mười vạn dặm, chém cường giả Tắc La Cư ngay ở trong phủ đệ của Khóc lão nhân... Trong một đám pháp thân, lại mạnh mẽ cướp được Như Lai thần chưởng tổng cương... Giang Đông Lang Gia, lấy một địch quần hùng, giết tuyệt đỉnh và Ngoại Cảnh của lam huyết nhân như lấy đồ trong túi... Cùng với một thanh thần binh gần hư hỏng, đánh lui La giáo Phụng Điển thần sứ... Bị Tố Nữ đạo, Diệt Thiên môn đuổi giết khắp thiên hạ mà vẫn bình yên vô sự... Thành tích của Mạnh Kỳ dần hiện ra trong đầu y, vẽ nên toàn cảnh về một tên kinh dị vô địch cùng giai, một tên biến thái có vô số bảo vật, có phúc duyên thâm hậu! Nghe nói cái món thần binh gần hư hỏng kia sau trận chiến đó vẫn còn dùng được một lần nữa! Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Huyết Anh tôn giả, Mạnh Kỳ cũng không giấu nữa, lôi ra một vật đầy vết nứt, màu thâm đen, tỏa ra sương đỏ, bên trong có tiếng nước chảy rầm rầm vọng ra. Tuy nó không tỏa ra khí tức gì, nhưng Huyết Anh tôn giả đã nhận ra nó qua hình dáng khớp với mô tả mà y nghe được. Chính là món thần binh gần hư hại kia! Huyết Anh tôn giả tái người. Y thấy Mạnh Kỳ định đem thần binh hóa kiếm, chém về phía Khô Cốt ma quân, còn bản thân hai đầu bốn tay, xách đao cầm kiếm, toàn lực tấn công mình! Huyết Anh tôn giả lập tức hóa thành một làn huyết quang, phóng lên cao, hoảng hốt bỏ chạy! Thấy Huyết Anh tôn giả bị dọa tới mức bỏ chạy, Khô Cốt ma quân biết không tốt, ngoại cảnh lạ mặt này quá đáng sợ, chắc chắn là có thanh danh rất là vang dội ở ngoài Nam Hoang, lá cờ nhỏ trong tay hắn nhất định không phải là vật thường! Người chủ chốt đã bỏ chạy, y cũng không còn chiến ý, cũng chẳng cần phải cố gắng liều mạng để khỏi bị trừng phạt nữa, dù sao Vạn Trùng tôn giả dù có nổi giận, thì cũng đã có Huyết Anh tôn giả và cái chết của Ly Biệt bà bà đỡ thay. Y lập tức kéo dài khí đen, vọt đi xa bỏ trốn. Mạnh Kỳ nhếch mép cười khẩy, khẽ phẩy phẩy, “Huyền Thủy Đãng Ma kỳ” biến trở về thành sợi tóc, lại ngoắc tay một cái, hút ngân câu và túi trữ vật của Ly Biệt Bà Bà vào tay. Ỷ người ngoài không biết chuyện Huyền Thủy Đãng Ma kỳ đã bị hủy, Mạnh Kỳ tung chiêu làm hàng giả, phá tan vòng vây như vách sắt tường đồng của Huyết Anh tôn giả. Ta không phải loại người không biết xảo trá đâu nha! Mạnh Kỳ thu trở về kích thước bình thường, nhìn quanh, đám cường giả phong tỏa bên ngoài đều theo bản năng rùng mình, co chân chạy sạch. Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như há hốc mồm, không sao ngờ được lại thắng nhanh, thắng dễ như vậy! Đâu chỉ là dẫn người thoát khốn, rõ ràng là dẹp sạch cả trận địa! Hắn chính là “Cuồng Đao” Tô Mạnh? Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt! Đúng lúc này, một tiếng thú rống ầm ĩ vọng tới, một ngoại cảnh mừng rỡ la to: “Thú Thần!” Một thân ảnh nhanh chóng bay tới, cơ thể to lớn, sừng sững như thiết tháp. Đầu không có tóc, chỉ chừa lại ba chỏm nho nhỏ, trông giống kiểu hòa thượng, hai mắt hung lệ, sau lưng có một con hoang thú đầu rồng thân gấu, khí tức hoang dã mạnh mẽ, khiến biển nguyên khí trời đất trở nên mỏng yếu hẳn đi. Một con hoang thú cấp Tông Sư! Tiểu Như biến sắc, Thú Thần! Lừng danh khắp vực nam của Nam Hoang, nghe nói thật ra còn có địa vực rộng hơn. Phật môn chính là bắt đầu từ nơi này. Thiếu Lâm tổ sư Đạt Ma cũng sinh ra ở nơi đó. Nay nơi ấy Phật môn đã suy tàn, dị giáo gọi là hùng. Thú Thần là đệ tử Phật môn bị trục xuất, đuổi tới nơi hoang man sơn lĩnh, sau này nhờ cơ duyên xảo hợp phục tùng một con long hùng hoang thú, cùng trưởng thành lên với nó. Con hoang thú này có thiên phú dị bẩm, hiện đã có chiến lực cấp tông sư, chỉ là vì linh trí của hoang thú khá là còn thấp, nên chưa thể biến hóa. Chính nhờ có con hoang thú này, đệ tử Phật môn này mới được gọi là Thú Thần. vì liên kết tâm linh, y cũng bị hoang thú ảnh hưởng, tính tình trở nên tàn nhẫn, rời khỏi Phật môn, hiện nay có thực lực lục trọng thiên. Bản thân công pháp của Thú Thần không xuất sắc, nhưng con sủng vật của y lại rất mạnh. Một người một thú tại Nam Hoang uy danh hiển hách, cỡ Ly Biệt bà bà, kim đao ngân kiếm, Khô Cốt ma quân không sao so sánh được. Cả khu vực sơn lĩnh đầm lầy Nam Hoang, bao gồm cả Huyết Y giáo, Tông Sư và người có chiến lực tương đương chỉ khoảng hơn mười người, bên dưới họ, Thú Thần, Man tổ, Đào Hoa phu nhân và Bách Quỷ Tà Thần là những người mạnh nhất, cho nên Thú Thần chính là người trong số mười lăm cường giả mạnh nhất Nam Hoang! Một nhân vật như thế tới đây, làm sao đám cường giả phong tỏa không phấn chấn, làm sao Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như không uể oải. Mạnh Kỳ vừa kết thúc một hồi chiến đấu, trừ phi sử dụng Thiên Tâm Ngã Ý quyết, bằng không trong khoảng thời gian ngắn không thể nào xuất ra được Pháp Thiên Tượng Địa và hai đầu bốn tay lần nữa, trong khi kẻ địch lại còn mạnh hơn vừa rồi. Nhưng Mạnh Kỳ lại rất bình thảnh, chủ động bước tới, chọn con đường đánh chính diện! Lưu Hỏa đâm ra, phân hoá thành trăm đạo kiếm quang đều tăm tắp, cùng chém về một điểm, cường công bản thể của Thú Thần. Thú Thần cười lạnh, bay lên không. Long Hùng thét lớn, phun ra một luồng lửa xanh, vung bàn tay gấu to có thể đập nát cả ngọn núi. Mạnh Kỳ cong người, né công kích, “Thiên chi thương” lặng lẽ bổ ra, nhoáng một cái đã hiện ra ngay bên cạnh Long Hùng. Vô thanh vô tức, âm lôi nổ tung, như dòi bám vào xương, liên miên không ngừng, quấn chặt lấy Long Hùng. Long Hùng vì linh trí không cao, bị “Âm lôi thực thân” thì luống cuống không biết làm sao, nhưng nó còn có đồng bạn, còn có Thú Thần! Tay phải Thú Thần to ra, năm ngón tay hơi cong lay, từ trên cao ép xuống. Lòng bàn tay hóa màu Lưu Ly, phiếm huyết quang, là Nam Hoang phật môn bí truyền “Liên Hoa Kim Cương chưởng”. Mạnh Kỳ nghiêng người, nhưng không né hẳn, trường đao lại vung lên, sức mạnh ngưng vào một điệm, Vạn Vật Phản Hư! Phanh! Thú Thần đánh trúng lưng Mạnh Kỳ, phá hủy một bộ quần áo, nhưng làn da bên trong đạm kim tinh thuần, quang mang ám chuyển, chỉ để lại một vết bàn tay mờ mờ, không bị thương gì! Ầm! Thừa dịp Long Hùng bị âm lôi dây dưa, Mạnh Kỳ Vạn Vật Phản Hư đã chém trúng nó, dù da dày thịt béo nó cũng đau đến mức thét lên đau đớn, lông tóc bong ra, máu thịt biến mất. Thú Thần rất kinh ngạc, lại đánh ra một chiêu Liên Hoa Kim Cương chưởng, lần này, mục tiêu là đỉnh đầu Mạnh Kỳ. Phanh! Ầm! Mạnh Kỳ lấy đầu đón chưởng, lại lấy Vạn Vật Phản Hư tiếp tục chém Long Hùng, khiến nó tru lên thê lương! Mạnh Kỳ một đao tiếp một đao, chém Long Hùng tới mức khiến nó không ngừng lùi lay, Thú Thần lại chẳng khác gì một con muỗi vo ve, dùng cả chưởng pháp lẫn bí bảo, không ngừng “đốt” trúng Mạnh Kỳ, song lại chẳng tạo ra được tí hiệu quả nào, muốn công kích mi tâm, lại bị Mạnh Kỳ dùng Lưu Hỏa dẫn rời đi, đánh trúng vào bộ phận khác. Một đao lại một đao, Mạnh Kỳ chém tới nhiệt huyết sôi trào, quát lớn: “Mở cho ta!” Trường đao tạm dừng, ầm ầm phá không, sáng lạn khủng bố, chém ra hỗn độn, phân hoá Âm Dương, chém thẳng vào ngay giữa Long Hùng! Phanh! Trong tiếng gào thảm thiết, Long Hùng rốt cuộc chống đỡ không nổi, bay ngược ra ngoài, từ trán xuống bụng xuất hiện một vệt máu sâu, nếu nếu không phải hoang thú có thể xác cường đại, đã bị một đao xẻ đôi. Chém bay Long Hùng, Mạnh Kỳ xoay người, nhìn Thú Thần đang đánh tới, nhếch mép: “Đánh đủ chưa?” Thú Thần hết hồn, kích phát phù triện giữ mạng, chui xuống đất bỏ chạy! Mạnh Kỳ định tóm y lay, nhưng Long Hùng đã lại xông tới, nên phải bỏ qua. Đối phó cái thứ ra vẻ tông sư nhưng lại còn thiếu hụt quá nhiều này, hắn chưa e ngại bao giờ! Lại nhìn quanh một vòng, Mạnh Kỳ cất cao giọng: “Còn ai nữa không?” Xung quanh lặng ngắt, đám ngoại cảnh trốn vào càng sâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Trước có Kiếm Thần Vô Danh, nay có Đao Vương Tô Mạnh! Còn chưa tới Tông Sư, đã có cảm giác lọt vào mười hạng đầu Nam Hoang! Tay vẫy một cái, Mạnh Kỳ nghênh ngang mang theo Tống Bỉnh Đức và Tiểu Như bay đi, chung quanh im như thóc!