Dịch giả: Tiểu Băng Tiếng tiêu thay đổi. Mạnh Kỳ tay trái xách Bạch Xung, tay phải nắm ngang Huyền Quy, hai mắt nhìn thẳng vào “Tử Vi Tinh Chủ”, liên tục bức lùi cường địch khiến hắn có chút ngạo nghễ. Nhưng hắn biết, được thế là do hắn xuất hiện bất ngờ, cắt ngang bố trí của Tử Vi Tinh Chủ và mấy người lam giai thích khách “Sát Thần kiếm”, làm họ bị bất ngờ không thể không gấp gáp ra tay, để tránh Bạch Xung bị hắn cướp đi, trong khi hắn lại nhờ giao thủ với họ để kéo cao khí thế, cho nên mới tạm thời thay đổi được cục diện. Gió thổi ào ào, thổi cả đám người đứng lắc lư, khiến cây to đứt gãy, khiến Thần đô đại trận chú ý tới. Mạnh Kỳ nhún mạnh chân, định phóng lên cao, dùng “Bằng Hư Lâm Phong” để bỏ chạy, thì tay trái của hắn nhẹ bẫng. Không tốt! Hắn túm chặt lấy Bạch Xung, thế nhưng trong tay chỉ còn lại một lớp da người! Bên trong đã không còn gì! Đến từ Nam Hoang, am hiểu võ đạo quỷ bí... Mạnh Kỳ nhớ lại thông tin về Bạch Xung. Hắn dồn hết chú ý vào Tử Vi Tinh Chủ, Bất Nhân lâu thích khách và Tự Tại Thiên Ma, không ngờ lại bỏ quên, coi thường Bạch Xung! Y không bao giờ là loại người chấp nhận bó tay chịu trói! Mạnh Kỳ ném tấm da người trong tay vào Tử Vi Tinh Chủ và lam giai thích khách, nghiêng đầu nhìn về đầu kia con phố, thấy một bóng người màu đỏ hỗn độn như không lẩn trong ánh đèn, đang nhanh chóng bỏ chạy đi xa. Ba, Mạnh Kỳ đạp lên lưng ngựa, vút qua con phố, đuổi theo! Bất Nhân lâu lam giai và thanh giai thích khách lùi lại vào trong bóng tối, lặng lẽ đuổi theo, “Tử Vi Tinh Chủ” Và “Tự Tại Thiên Ma” đưa mắt nhìn nhau, đều chọn buông tay! Bởi vì nếu không thể khiến Bạch Xung bất ngờ không kịp đề phòng, trong thời gian ngắn ngủi giết chết y, thì y sẽ có khả năng liều mạng, kích phát Thần đô đại trận, làm cường giả của triều đình chú ý! Bạch Xung chỉ cần giao ra nửa tấm bản đồ lối vào là được an toàn, trong khi mấy người bọn họ thì vô cùng nguy hiểm! Bóng áo xanh đi xa, thuyền con lùi vào bóng tối trên mặt sông, phố Kim Thủy kiều chỉ còn lại những quầy hàng đổ nát, người đi đường ngã nhào, cây cối hỗn độn, và mấy cường giả ngoại cảnh đã đứng vững thân hình nhưng không dám đuổi theo. Tôn Việt Tú thu hồi ánh mắt, ánh mắt phức tạp nhìn con ngựa nằm im dưới đất, thở dài: “Thực lực mạnh mẽ như thế, tuyệt không phải là một kẻ vô danh, là ai trong Địa bảng?” Cô như tự nói lại như đang hỏi sư tỷ Nhậm Cảnh Tú. ...... Bóng người màu đỏ lướt đi, vô cùng linh hoạt, uyển chuyển như một con rắn, mấy lần suýt nữa Mạnh Kỳ bị y làm mất dấu. Người đi đường chỉ cảm thấy hỗn độn một trận gió thổi qua, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy! Tiếng nước vang vọng, Mạnh Kỳ hiểu Bạch Xung đã lại lần về bờ sông Kim Thủy, như muốn nhào xuống mượn đường nước để đi. Nơi này hoang vu, hiếm thấy bóng người, chỉ có một cây cầu đá hình vòm bắc qua sông. Mạnh Kỳ xông ra ngõ nhỏ, nhưng dấu hiệu bỏ chạy của Bạch Xung đã dừng lay, khí tức tán loạn. Này... Mạnh Kỳ theo bản năng đi chậm lay, nhìn lên cầu đá. Trên cầu có một nam tử trung niên mặc bào dài, tóc đen như mun, cắm trâm gỗ, khí chất nho nhã, tư thái tiêu sái, lặng lẽ đứng im, mang theo mị lực kì dị. Dưới chân y là một bóng người, làn da trong suốt, lộ ra những đường gân máu đỏ, xương cốt đã vỡ nát, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, chính là Bạch Xung vừa rồi vẫn còn sinh long hoạt hổ! Hàn Quảng! “Ma Sư” Hàn Quảng! Thần Thoại “Thiên Đế” Hàn Quảng! Y quả thật đến đây! Mạnh Kỳ không hề nghĩ ngợi, nội cảnh ám chuyển, tụ xuống mũi chân ngưng thành một điểm, bùng ra hết sức lực để bay ngược ra sau, cách tên tà ma kia càng xa càng tốt! Hàn Quảng thản nhiên quay qua nhìn, đôi mắt đen thẫm sâu thẳm một cách kì dị nhìn hắn. Thời gian đột nhiên chậm hẳn đi, mọi thứ trở nên cực kì chậm chạp, khoảng cách giữa hắn với Hàn Quảng đột nhiên biến mất, gương mặt anh tuấn tới mức yêu ma hiện ngay ra trước mặt hắn! Không hề điều động thiên địa chi lực, không hề giơ tay nhấc chân, chỉ là một cái nhìn, mà Mạnh Kỳ đã như bị y kéo tới gần mình, không sao thoát được! Pháp Thân thực là đáng sợ, đáng sợ tới mức không sao tưởng tượng nổi! Nguyên thần của hắn rung lên, kim liên nở ra, Nguyên Thủy ngồi ngay ngắn chính giữa, Mạnh Kỳ đột nhiên thanh tỉnh, liền muốn vận chuyển Pháp Tướng, kích phát Thần đô đại trận! Ta là thiếu hiệp chính đạo, giao du rộng rãi, dù người tới có là Thôi Thanh Hà, thì y cũng phải để cho Không Văn phương trượng mấy phần mặt mũi, còn ngươi là tả đạo đại ma, Thần Thoại Thiên Đế, tử địch của thế gia môn phái, một khi bị hãm vào đại trận Thần đô, ta còn sợ ngươi sao? Sau lưng Mạnh Kỳ đã sắp hiện ra pháp tướng. Hàn Quảng nhếch mép, cười tà dị, hai mắt trở nên u ám thâm thúy. Trong tâm linh Mạnh Kỳ hiện ra một hư ảnh to lớn, mặc bào đen, đội đế quan, mặt mày uy nghiêm, khí thế như thống trị cả tam giới, chủ nhân của quá khứ tương lai và hiện tại! Thân ảnh này vừa hiện, mọi màu sắc trong tầm mắt Mạnh Kỳ đều biến mất, chỉ còn hai màu đen trắng, tư duy dừng lại. Diêm Ma đế thân! Đúng lúc này, một bức tượng phật vàng hiện ra, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, đại thanh tịnh, đại từ bi, đại trí tuệ, đại vô úy! Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn! Nguyên Thần lớn mạnh, đi ngô gặp ta, Mạnh Kỳ lập tức thoát khỏi tinh thần ảnh hưởng! Không có chỗ dựa, làm sao hắn dám đồng ý với Cố Tiểu Tang dụ “Ma Sư” Hàn Quảng? Hàn Quảng nao nao, còn đang do dự có nên ép tiếp không, thì gần đó đã có khí tức bùng nổ, xông thẳng lên trời, dẫn động Thần đô đại trận! “Ma Sư Hàn Quảng!”“Tử Bằng thần bộ” Liễu Sinh Minh cao giọng quát to. Vân khí hội tụ, từng đạo kim quang thành quyển đẩy ra, Thần đô đại trận hoàn toàn kích phát. Trong Chu Y lâu, Tư Mã Thạch mở bừng mắt, tay phải nắm lại thành quyền, một quyền đơn giản đánh vào vầng nước trước mặt! Trong Chính Sự đường, một thanh kiếm tràn đầy Nhân Hoàng khí tức bay ra, vượt qua hư không, mang theo chúng sinh chi lực, ầm ầm chém về phía Hàn Quảng. Trong Bình Tân hầu phủ, Thôi Thanh Hà năm chòm râu dài rút kiếm, Tử Hà đằng không, sáng lạn tôn quý. Thâm cung Hoàng thành, chín con Cửu Long bay ra, nương theo đại trận, đánh về phía Hàn Quảng. Chỉ trong nháy mắt, thế cục nghịch chuyển, Hàn Quảng lâm vào nguy hiểm còn hơn lúc bị vây trong Tru Tiên kiếm trận! Mọi sự xảy ra quá nhanh, Mạnh Kỳ cũng không phản ứng kịp. Bởi vì tất cả cường giả Thần đô đều dồn sự chú ý vào “Ma Sư” Hàn Quảng, nên hắn không hề bị một công kích nào, chỉ bị đại trận hóa thành gông xiềng, tầng tầng quấn lên người! Một tiếng cười thanh thúy vọng vào tai hắn, gông xiềng đương nhiên khựng lại. “Cố Tiểu Tang!” Mạnh Kỳ quay lay, trong kim quang sương khói, Cố Tiểu Tang đứng đó, nhàn nhã đương nhiên. “Tướng công. Chúng ta đi Cửu Trọng Thiên.” Cố Tiểu Tang cười tinh quái. Mạnh Kỳ tỉnh ngộ, Liễu Sinh Minh và cô có quan hệ hợp tác, cái gọi là bức Hàn Quảng ra, thì ra còn có chuẩn bị hiểm ác như thế ở đằng sau! Nếu hắn hoàn toàn tin tưởng Cố yêu nữ, vậy thật sự là mười cái mạng cũng không đủ chết! Hắn theo Cố Tiểu Tang, chui xuống Kim Thủy hà, dọc theo đáy sông mà đi. Cố Tiểu Tang vô cùng quen đường quen lối, dẫn hắn vào một cái động đá vôi kì quái. Không cần Cố Tiểu Tang nhắc nhở, Mạnh Kỳ đã cảm nhận được ngay nơi này đâu đâu cũng có sát khí. Cố Tiểu Tang khẽ khua tay, dẫn Mạnh Kỳ rẽ trái rẽ phải, luôn đúng lúc tránh được sát khí. Đi một lúc, Mạnh Kỳ nhìn thấy một cái huyệt nhãn sâu không thấy đáy. Cố Tiểu Tang dừng bước: “Tướng công nắm tay thiếp thân, chúng ta cùng tiến vào Cửu Trọng Thiên.” Mạnh Kỳ biết bên trong nguy hiểm, thở hắt ra, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Cố Tiểu Tang xoay tay, gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, cười mỉm: “Mời tướng công kích phát lôi ngân.” Tay kia của cô lôi ra Thiên Đình giới bi. Mu bàn tay Mạnh Kỳ hiện ra lôi ngân, một màu tím rực rỡ, được Cố Tiểu Tang kéo tới giới bi. Giới bi tỏa ra ánh sáng mênh mông, bao phủ hai người, Cố Tiểu Tang và Mạnh Kỳ cùng bước tới, bước vào “Thâm nhãn”. Quang cảnh thay đổi, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vùng trời đất do mây trắng đúc thành, xa xa có cung điện, và một ít khí tức mạnh mẽ. “Không có Pháp Thân, không sợ bị phát hiện.” Cố Tiểu Tang cười nhẹ, dưới lòng bàn chân đột nhiên có ánh sáng xanh, nâng cô và Mạnh Kỳ bay lên, chui vào bầu ‘trời cao’! Ánh sáng xanh vừa hiện, Mạnh Kỳ liền phát hiện Đại Đạo chi thụ trong nhẫn trữ vật có đôi chút dị động. Đây cũng là “đồ ăn” của nó? ...... Trong cung điện ở mảnh thiên địa này, có một cái bảo tọa màu vàng, người ngồi trên đó không phải “Thiên Đế” Hàn Quảng, mà là một nam tử mày kiếm mắt sáng, môi cực mỏng, ánh mắt lãnh khốc. Y nhìn chỗ Cố Tiểu Tang và Mạnh Kỳ biến mất, vẻ mặt hờ hững, như đang nhìn hai con kiến chơi đùa. “Phong Vương” Cao Lãm! Đột nhiên, quang mang vọt lên, “Ma Sư” Hàn Quảng xuất hiện, hơi có vẻ chật vật. “Thiếu chút nữa là bị lật thuyền trong mương, may mà đã có chuẩn bị, chúng vào tầng thiên thứ nhất rồi?” Hàn Quảng tiêu sái vỗ vỗ ống tay áo. Cao Lãm gật đầu: “Bọ ngựa bắt ve, luôn có chim sẻ ở phía sau.” ...... Trên cầu đá hình vòm, bị bốn phía liên kích, thân ảnh Hàn Quảng đột nhiên thoát khỏi mặt gương một cách vô cùng quỷ dị. Thôi Thanh Hà nhìn rất chăm chú, phát hiện cái xác Bạch Xung đã biến mất. “‘Hắn’ mới là chân thân Hàn Quảng...” Thôi Thanh Hà thở dài. ...... Một căn nhà nào đó trong Thần đô. Chưởng Đăng thần sứ nhìn ánh sáng lấp lóe ở bờ Kim Thủy, ha ha cười, phân phó thủ hạ: “Thánh Nữ phân phó, trước trời sáng đem dán bản đồ lối vào di tích Cửu Trọng Thiên lên tất cả con đường của Thần đô!”