Dịch giả: Tiểu Băng Tiên Tích, Bích Du cung. Từ sau khi rời khỏi Lang Gia, Mạnh Kỳ thẳng đến chỗ lối vào, một là muốn thử dùng khí tức tổ thần của lam huyết nhân chữa trị Huyền Thủy Đãng Ma kỳ, hai là tìm Linh Bảo Thiên Tôn hỏi xem hắn có thể giới thiệu tiểu đồng bọn gia nhập Tiên Tích được hay không, hơn nữa chuyện Độ Nhân cầm khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, muốn tìm một người có thâm niên để thảo luận. Trên phổ trao đổi của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, “Độ Nhân cầm” Không có đánh dấu chữ “Thiếu”, có nghĩa chỉ cần đủ thiện công, hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu là có thể đổi lấy nó. Nhưng mà từ mấy ngày ở Nguyễn gia, hắn lại thấy Độ Nhân cầm rõ ràng là đang nằm trong tay lam huyết nhân, chứ không phải “Vật vô chủ”! Vì sao nằm trong tay thế gia môn phái thì thuộc về “Thiếu”, trong tay lam huyết nhân thì lại bảo là “Không thiếu”? Đãi ngộ khác biệt như vậy có phải đang giấu giếm bí mật gì đó của bản thân Lục Đạo hay không? Mạnh Kỳ càng nghĩ càng đau đầu. Linh Bảo Thiên Tôn từng hoàn thành nhiệm vụ lấy được thần binh, có lẽ ông sẽ biết điều gì đó. Tỷ như nhiệm vụ thần binh của ông có liên quan gì tới món thần binh ông sẽ nhận được hay không, nên hoàn thành nhiệm xong là được nhận ngay nó luôn? Hay như hối đoái Độ Nhân cầm, thì có thể nào sẽ là nhiệm vụ như “Lẻn vào lam huyết nhân, tìm Độ Nhân cầm” hay không? Nếu là như vậy, mới có thể chứng minh Lục Đạo cũng không phải thần thông quảng đại gì lắm, không đến mức không gì không làm được, chỉ là biết là bí mật, biết được chỗ đang giấu nhiều loại thần binh và công pháp cao cấp, đánh dấu chúng thành đồ của mình. Vừa dừng ở trước Bích Du cung, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy “Bích Hà nguyên quân” Cù Cửu Nương, cô hồ nghi nhìn Mạnh Kỳ một cái, ngần ngừ hỏi: “Nghe nói ngươi bước qua nấc thang trời thứ nhất?” Mạnh Kỳ đột phá là chuyện hai ba ngày trước, các thế lực lớn đều đã biết, nhưng chuyện Độ Nhân cầm chi tranh chỉ mới xảy ra hôm qua, thực lực Mạnh Kỳ bày ra chỉ mới lan ra ở khu vực quanh Lang Gia. “Nguyên quân, ngươi cảm thấy thế nào?” Mạnh Kỳ không đáp hỏi lại, giọng mang ý cười. Cù Cửu Nương hừ lạnh: “Lên mặt cái gì, tứ kiếp gia thân nếu không có tốc độ tiến giai như vậy, không bằng ngươi mua miếng đậu hủ đập đầu chết quách!” Giọng cô trở nên phiền muộn: “Ta trải qua nhiều năm, nhận bao nhiêu là nhiệm vụ, mấy lần miễn cưỡng mới vớt được mạng sống, bây giờ mới trở thành tuyệt đỉnh, ngươi từ bắt đầu tu luyện đến bây giờ mới bao lâu?” Đang lúc Mạnh Kỳ nghĩ Cù Cửu Nương sao tự nhiên tình cảm thế, thì cô đã ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt long lanh sáng rỡ, nhìn hắn như nhìn một đống tài vật to hình người: “Loại người như ngươi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều kì ngộ, sau này nếu có đồ thừa muốn bán, tiện nghi cho Lục Đạo không bằng tiện nghi cho ta, chúng ta tốt xấu cũng là quen biết lâu năm, ta cũng là người dẫn ngươi gia nhập ‘Tiên Tích’, ngươi phải ưu tiên cho ta nha!” Biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách... Mạnh Kỳ ha ha cười: “Nguyên quân thật là thẳng thắn.” “Đương nhiên, làm người cần gì phải dối trá?” Cù Cửu Nương ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ lão nương ta là vậy đó, đường đường chính chính có cái gì thì nói cái đó. Nghe giọng nói của cô, Mạnh Kỳ biết Linh Bảo Thiên Tôn vẫn chưa tiết lộ chuyện mình có thể dẫn người đi Lan Kha tự cảm ngộ thần chưởng tổng cương, nếu không Cửu nương chắc chắn không chỉ có thái độ như vậy. Bởi vừa rồi đã dẫn tiểu tham ăn vào Lan Kha tự cảm ngộ, Mạnh Kỳ quyết định tạm thời không nhắc tới việc này, dù sao cũng không thể lấy tịnh thổ báo thân của người ta trở thành “Nhà vệ sinh công cộng”, nhất là khi hắn còn đánh không lại đối phương! “Nguyên quân, Thiên Tôn có ở đây không?” Mạnh Kỳ chuyển đề tài. Cù Cửu Nương lắc đầu, giọng khó hiểu: “Thiên Tôn dạo này hành tung thần bí, chẳng biết đang bận làm cái gì, đã lâu rồi không tới Bích Du cung.” Chuyện Đại thanh căn, gốc mộc yêu của Côn Luân sơn Ngọc Hư cung? Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, không nói gì, chỉ để lại lời nhắn, hướng Tiên Du phường bay đi. Trong Tiên Du phường,đồ gởi bán tạm thời không có Luân Hồi phù, Mạnh Kỳ nghĩ nước xa không cứu được lửa gần, quyết định một mình đi Chân Võ nghi trủng, thuận tiện dán một “Bố cáo” thu mua Luân Hồi phù không giới hạn số lượng. Đến trước trung ương ngọc trụ, hắn lấy Ngọc Tịnh Bình, đổ mấy giọt nước trong đó ra. Vừa vào tay, Mạnh Kỳ cảm nhận được ngay chúng rất nặng, như mỗi một giọt tổ thần khí tức đều có thể suy diễn ra một mảnh ao hồ! Uy nghiêm, hạo đại, thần thánh, đủ loại cảm giác tràn ngập, Mạnh Kỳ cẩn thận cảm thụ, không phát hiện nó có cái gì liên quan tới Lục Đạo Luân Hồi chi chủ. “Không biết Lục Đạo sẽ cho ra kết quả giám định gì...” Mạnh Kỳ đưa tay vào trong trụ ngọc. Giọng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên, vẫn như xưa, không chút cảm xúc: “Thủy tổ khí tức [tàn lưu], khí tức Thượng Cổ đại năng Thủy tổ di lưu, có thể sử dụng để tu bổ bất cứ đồ vật thuộc tính thủy nào, luyện chế duyên thọ đan dược, nhưng đã tiêu hao gần hết sức mạnh, hiệu quả còn lại có hạn, giá trị chín ngàn thiện công.” Nói ra lai lịch người ta rành mạch thật… Mạnh Kỳ tự nhiên cảm thấy thất vọng, Lục Đạo và tổ thần thực không có gì liên quan? Thu liễm tâm tư, hắn lấy Huyền Thủy Đãng Ma kỳ ra bỏ chung luôn vào cột sáng. “Sử dụng khí tức Thủy tổ tàn lưu và một viên Thủy Lam chi tâm phẩm chất cao có thể chữa trị Huyền Thủy Đãng Ma kỳ, nếu kích phát toàn lực để sử dụng có thể dùng được hai lần.” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ ngắn gọn dứt khoát. “Có hai lần cũng được.” Mạnh Kỳ gật đầu, Chân Võ đại đế là nhân vật truyền thuyết trở lên, đối phó ác niệm của ông, dù có cẩn thận bao nhiêu cũng không quá, trước đây Chân Võ nghi trủng đơn giản là vì ác niệm ở trong phong ấn trấn áp, nay muốn tiêu diệt nó thì phải xâm nhập vào trong phong ấn, thậm chí cởi bỏ phong ấn! Nhân uân bốc lên, quang mang di động, những vết nứt trên Huyền Thủy Đãng Ma kỳ khép lại, liền vào một chút, thủy lam chi thạch của Mạnh Kỳ chỉ còn lại có một viên, lại còn phẩm giai không cao, chỉ đổi được năm trăm thiện công. “Vô Tướng kiếm cổ” do tuyệt đỉnh cường giả kia để lại, tuy được ba ngàn ba trăm thiện công, nhưng có công dụng đặc thù, có chỗ thần dị, nên Mạnh Kỳ giữ lại, không đổi cho Lục Đạo. Làm xong mọi việc, kiểm tra lại mọi thứ xong, Mạnh Kỳ lấy Luân Hồi phù, kích phát. Thanh quang mênh mông, bước vào u ám, trước mắt Mạnh Kỳ từng bức hình ảnh hiện ra, đều là những thế giới đã đi qua. Không chút do dự, hắn lựa chọn Cửu Hương thế giới. Lập tức, thanh âm của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang lên: “Trở lại Cửu Hương thế giới, thời gian hai tháng. Có thể tự lựa chọn truyền tống ở gần bất cứ một người quen hoặc một địa phương nào từng đi qua.” Truyền tống đến đâu đây? Mạnh Kỳ ngẩn người, ý nghĩ đầu tiên là tới nghi trủng lăng tẩm, tốc chiến tốc thắng, nhưng lập tức bỏ ý đó đi ngay. Lần trước hắn vào Cửu Hương đã cách nay tới mấy năm, thời gian lâu như vậy, ai biết trong đó có thay đổi gì không! Nhất định phải tìm hiểu tin tức đầy đủ đã rồi mới vào… Mạnh Kỳ quyết định chọn tới chỗ Hoàng Phủ Phỉ! ...... Một tòa trang viên chiếm diện tích cực rộng hiện ra xa xa, bên trong nhấp nhô kiến trúc, sau lưng vừa có rừng lại có núi, đất rộng mênh mông vô bờ. Khắp trang viên giăng đèn kết hoa, treo đầy giấy đỏ, đầy không khí vui mừng, không ngừng có xe ngựa rầm rập chạy tới cửa lớn, trên cửa có một bức hoành phi viết ba chữ to: “Tụ Thần trang”. “Tụ Thần trang?” Mạnh Kỳ cười cười, Hoàng Phủ Phỉ và Hà Tham Thương giỏi thật, đối kháng được Tẩy Nguyệt tiên sinh, trùng kiến lại Tụ Thần trang rồi? Thấy không có ai chú ý mình, Mạnh Kỳ giũ áo, thay bộ dạng. Đầu đội phiến vân quan, chân đi giày gai, eo buộc dải tua rua, hai tay trống không, chính là một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú. Đạp lên lớp tuyết, Mạnh Kỳ đi tới Tụ Thần trang, lúc này xe ngựa đã thưa thớt, bên trong vọng ra tiếng người náo nhiệt. “Vị đạo trưởng này, người có thiếp cưới không?” Đệ tử canh cửa bước ra hỏi. Y thấy đối phương phong tư bất phàm, không giống đạo sĩ tán tu linh tinh, nên không dám vô lễ. Mạnh Kỳ chắp tay, khẽ cười: “Bần đạo Thanh Nguyên, có quen biết với Hoàng Phủ gia, nhưng đã nhiều năm rồi không gặp. Hôm nay đi ngang qua, đặc biệt đến bái phỏng, thực không biết quý trang có việc vui, cho nên không có thiếp cưới.” “Nếu không có thiếp cưới, chúng ta không thể để ngài vào được. Làm phiền đạo trưởng chờ, để ta vào trong bẩm báo.” “Ừ ừ ta hiểu.” Mạnh Kỳ không để trong lòng, “Hôm nay có việc gì vui thế?” Người giữ cửa thẳng lưng lên, đầy kiêu ngạo và tự hào: “Là ngày Hà trang chủ và đại tiểu thư thành thân, hai người cùng nhau hoạn nạn nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể cáo cho thiên hạ, cũng tuyên bố Tụ Thần trang ta thành lập một lần nữa.” “Vậy thật sự là đáng mừng, xem ra Hà thí chủ đã đột phá tới Ngoại Cảnh.” Mạnh Kỳ bấm đốt ngón tay, đã hiểu. Năm đó Hà Tham Thương đã tiếp cận Thiên Nhân giao cảm, nay đã qua vài năm, rất có thể đã là nửa bước Ngoại Cảnh hoặc Ngoại Cảnh. “Đúng vậy!” Người canh cửa nhìn Mạnh Kỳ vẻ nghi ngờ. Chuyện Hà trang chủ đột phá mọi người đều biết, nếu không nào dám nghênh ngang trùng kiến Tụ Thần trang, không sợ Nguyệt chi hương đuổi giết! Đạo sĩ này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, sao lại không biết chuyện này? Y nói tiếp, giọng đầy sùng bái: “Thiên phú của Hà trang chủ không phải là đứng đầu, nhưng có nghị lực hiếm thấy, khắc khổ kiên trì, rất được Hoàng Phủ trang chủ coi trọng, thu làm đại đệ tử, sau này tuy rằng người và đại tiểu thư đều bị đuổi giết nhiều năm, trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng đều hóa hiểm thành bình an, càng chiến càng hăng, phát triển thế lực, sau này đột phá cực hạn, trong ngoài giao hội, trở thành đại hiệp, danh dương thiên hạ, khiến Tẩy Nguyệt tiên sinh phải nhịn xuống...” Mạnh Kỳ mỉm cười nghe y thao thao bất tuyệt, không hề ngắt lời, mãi tới khi y nói xong, mới giật mình xin lỗi: “Đạo trưởng chờ, ta chạy vào trong thông báo, nhưng hôm nay là ngày tốt của Hà trang chủ và đại tiểu thư, họ và lão phu nhân đều rất bận rộn, nếu có hơi lâu, còn thỉnh thông cảm.” “Không sao.” Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng mỉm cười. Trong Tụ Thần trang mới, Hà Tham Thương và Hoàng Phủ Phỉ không bái đường như những cặp vợ chồng bình thường, mà chỉ bưng chén rượu, kính tân khách. Nhìn hai người, Hoàng Phủ phu nhân khẽ vuốt mái tóc đã có sợi bạc trên đầu, mặt đầy vui mừng. Bao năm cực khổ, hôm nay rốt cuộc đã được đền bù! “Hà trang chủ, Hoàng Phủ đại tiểu thư, không, Hà phu nhân, cần gì đa lễ như vậy!” Những hảo hán giang hồ được Hà Tham Thương và Hoàng Phủ Phỉ kính rượu đều thụ sủng nhược kinh, đây chính là cường giả ngoại cảnh, thiên hạ không có lấy mấy người đâu a! Ngoài những người từng là bạn hữu của Hoàng Phủ Đào như Vô Lượng đạo nhân, ai được cường giả ngoại cảnh kính rượu mà không phải thái độ như thế? “Thấy hắn có người kế tục, lão đạo thật sự là vui vẻ...” Vô Lượng đạo nhân vỗ đùi, vừa cảm khái vừa vui sướng, bên cạnh là Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại thần đà. Đúng lúc này, một đệ tử tiến vào. “Trang chủ, phu nhân, bên ngoài có vị đạo trưởng tự xưng cố nhân Hoàng Phủ gia cầu kiến.” Y đợi nửa ngày mới tìm được cơ hội, chạy tới gần hai người, khẽ bẩm. “Cố nhân? Đạo trưởng?” Hoàng Phủ Phỉ chớp mắt, “Có nói tên không?” Hà Tham Thương cũng dừng kính rượu, ai nấy đều quay qua nhìn. Có chuyện gì? “Hắn tự xưng là Thanh Nguyên.” Người đệ tử thấp thỏm, không hiểu vì sao trang chủ và phu nhân có thái độ như vậy. “Thanh Nguyên đạo trưởng!” Hoàng Phủ Phỉ vừa mừng vừa sợ, vội kéo Hà Tham Thương chạy ra cửa. Hà Tham Thương bừng tỉnh, một cơn gió cuộn lên, quấn lấy Hoàng Phủ Phỉ, phóng vụt ra ngoài. Các hảo hán giang hồ ngơ mặt nhìn nhau, là ai có thể khiến vợ chồng Hà trang chủ coi trọng như thế thất thố như thế? Y là cường giả ngoại cảnh cơ mà! “Thanh Nguyên đạo trưởng?” Hoàng Phủ phu nhân đứng bật dậy. Vô Lượng đạo nhân hít thở nặng nề, quay qua Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại thần đà: “Là vị Thanh Nguyên đạo trưởng kia?” Hai người ngơ ngác, có lẽ vậy.