Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 642
Dịch giả: Tiểu Băng
Nước biển chảy ngược, rót vào khe sâu, lấp đầy khe nứt. Hoàng Thái Xung và hai trưởng lão Nguyễn gia cướp hết tài vật của đám lam huyết nhân còn sót lại, Hà Thất thì tìm vật đựng khí tức của Cao Càn Nguyên để sau này đi bắt y.
Nguyễn lão gia tử lại luồn bàn tay vào trong tay áo, đôi mắt đau đớn, nhìn gia chủ Vương gia luôn khí định thần nhàn, truyền âm nói: “Ngươi đã nói gì với nó?”
Sau khi phát hiện tung tích của lam huyết nhân, sau nhiều cân nhắc, suy nghĩ, Nguyễn lão gia tử cuối cùng quyết định nhờ Vương gia giúp đỡ, nói thẳng ra chuyện Độ Nhân cầm bị mất, chỉ có nhờ tới sức mạnh của Lạc Thư may ra mới tìm lại được, nếu chỉ dùng sức mạnh của Nguyễn gia, dù Nguyễn gia cũng có pháp môn về bói toán, nhưng đương nhiên không thể nào vừa chuẩn xác lại vừa nhanh như Vương gia.
Ông không bao giờ ngờ được, lam huyết nhân lại từ trong tinh không tới đây, khi gặp nguy hiểm, cự tháp sẽ lại trở về hành tinh của nó, càng không kịp cản Nguyễn tam gia mạo hiểm đuổi theo.
Nay nghĩ lại, hẳn là gia chủ Vương gia đã lén nói với thằng cháu mình cái gì đó, mới khiến nó không chút do dự xông vào chỗ chết!
“Đây là cơ hội duy nhất để tìm Độ Nhân cầm về.” Gia chủ Vương gia lạnh nhạt đáp.
Nếu là Nguyễn lão gia tử đi vào trong tháp tới nơi đó, thì có thể người kia sẽ thức tỉnh!
Trong khi đó mấy năm nữa Nguyễn Thừa Đức mới năm mươi, đến giờ vẫn chưa tới nửa bước Pháp Thân, có chết đi cũng không sao cả.
Nguyễn lão gia tử ngẩn người, như già đi cả mười tuổi, trầm trầm hát:
“Bỉ thương giả thiên. Tiêm ta phu quân! Như khả thục hề, nhân trăm này thân!”
Ý hát ‘nhân trăm này thân’ngược hẳn với ý nghĩa của lời ca, ý rằng ông thà chết đi một trăm lần cũng muốn đổi lại cho Nguyễn Thừa Đức sống trở về.
Nhân trăm này thân... Hà Thất nhìn qua, nghĩ bụng Nguyễn gia quả nhiên nhiều cuồng sĩ, tính tình cẩu thả, chẳng ai thèm để ý hình tượng.
Ca xong, Nguyễn lão gia tử trở lại sắc mặt bình thường, khẽ nói:
“Trở về Lang Gia!”
Tam Lang không có khả năng di chuyển được hư không, nếu dựa vào Độ Nhân cầm, vị trí xuất hiện có khả năng nhất chính là ở gần Lang Gia.
Vương gia gia chủ gật đầu. Sự không phản đối ấy làm lòng tin của Nguyễn lão gia tử càng thêm chắc chắn.
......
“Độ Nhân cầm!”
Trong Nguyễn phủ, những Ngoại Cảnh không thốt lên thành lời thì cũng thốt lên trong lòng, họ đều cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó.
“Độ Nhân cầm!”
Trong ngoài thành Lang Gia đều có ngoại cảnh sửng sốt, dù đó là tà ma, hay chính đạo.
Chuyện Lang gia bị mất thần binh chẳng có mấy người trong giang hồ được biết, nhưng lúc này họ đều cảm nhận được khí tức từ xa trăm dặm đang bay tới đó!
Tông sư ở lại giữ nhà của Nguyễn gia Nguyễn Bá Cao đứng bật dậy, ra tay. Không chỉ ông, mộ Tiên Tôn của Tuyết Sơn phái, Kim Cương tự, Vô Tận uyên hải cũng thò tay ra!
Nhưng cơ hội không đợi người, ông chỉ vừa có động tác, đã thấy dưới xa có một làn nước màu lam sẫm xông thẳng về phía Độ Nhân cầm.
“Lam huyết nhân! Tên chín ngón!” Mắt ông mở to muốn nứt, vì đã nhận ra kẻ thù.
Trạng thái của Độ Nhân cầm kì kì, giống như đang chống cự cái gì đó, không biết có chống đỡ được lam huyết nhân chín ngón cướp đoạt hay không.
Không đủ thời gian để xuất tuyệt chiêu!
Ông quyết định cực nhanh. Tiếng đàn uyển chuyển vang lên, bay vào tầng không.
Một con phượng hoàng năm màu bay tới xoay quanh, chấn nhiếp nguyên thần lam huyết nhân chín ngón làm y hơi khựng lại.
Cùng lúc, Ngoại cảnh Nguyễn gia mở ra đại trận để bảo vệ Nguyễn phủ.
Trận pháp của Lang Gia thành là do Lục Phiến môn khống chế, Nhiếp Trực hơi bị chậm nửa nhịp, đã thấy từng luồng sáng lao ra khỏi thành, cái nào cũng mạnh mẽ, ai cũng có ý đồ muốn cướp lấy bảo vật!
Giữa không trung, phượng hoàng năm màu quấn lấy lam huyết chín ngón, Nguyễn Bá Cao cắn lưỡi, phun ra một búng máu.
Tinh huyết bốc cháy thành sương đỏ phủ về phía Độ Nhân cầm, ý muốn giúp nó một tay.
Lam huyết chín ngón rút ra một cái lệnh bài, trên mặt có rất nhiều hoa văn quỷ dị như trùng.
Kiếm khí bùng ra, chém đứt biển lửa, y thức tỉnh khỏi tiếng đàn, hiện ra cự trùng Pháp Tướng.
Sau đó, thân thể y và Pháp Tướng đều cùng tan rã, hóa thành những con trùng nhỏ màu lam, thân trùng dần hóa trong suốt, hòa vào trong biển nguyên khí.
Y không được như lão giả họ Cao, chưa thể hoàn toàn dung hòa làm một với biển nguyên khí, mà vẫn còn bị sót lại chút tung tích, bị tâm linh của Nguyễn Bá Cao nhìn ra.
Lại có thể hóa vào biển nguyên khí, thông qua thổ nạp tiến vào thân thểngười khác? Nguyễn Bá Cao nghiêm mặt, tiếng đàn đột biến, trời đất đổi màu, biển nguyên khí vừa tới gần ông thì bị đánh văng ngược ra, không tới được gần người.
“Đây không phải kế lâu dài!” Tiếng đàn lại biến, chấn động hư không, không phân địch ta, muốn đánh vào nguyên thần của lam huyết chín ngón.
Những đốm màu lam sẫm di động, lam huyết chín ngón dựa vào phù lệnh để chống đỡ, kiếm cổ khi ẩn khi hiện, công kích không ngừng.
Hai người lâm vào giằng co.
Đột nhiên, một thân ảnh mặc bào đen hiện ra gần Độ Nhân, khí tức mục rữa tang thương.
Lão cười khàn khàn:
“Người ngồi ở trong nhà. Bảo từ trên trời đến.”
“Trời cho mà không lấy, sẽ bị trách phạt!”
Thần binh dù phủ bụi, cũng không phải vật bình thường. Người bào đen thò tay ra, bàn tay càng lúc càng lớn, cự chưởng khổng lồ chụp lấy cây đàn.
“Phụng Điển thần sứ!” Nguyễn Bá Cao giật thót, suýt chút nữa bị lam huyết chín ngón đánh trúng.
Người bào đen đầy khí tức mục nát này chính là người đứng đầu thần sứ La giáo, Phụng Điển thần sứ, đứng thứ năm Hắc bảng, thứ hai mươi sáu Địa bảng, Ngoại Cảnh đỉnh phong!
Lão phụ trách chuyện La giáo ở Giang Đông, lần này Nguyễn gia làm to chuyện, nên mới chạy lại đây xem, ai ngờ thấy được Độ Nhân cầm từ trên trời giáng xuống, lại còn có dấu hiệu bị rơi vào ngủ say, thuộc vào loại vật phẩm ai lấy cũng được, đương nhiên không thể bỏ qua!
Phụng Điển thần sứ cười khằng khặc, cự chưởng ào ào chụp tới.
Đã sắp chụp được Độ Nhân cầm thì trước chưởng xuất hiện một cái bình bát rách nát.
Đương!
Bình bát kêu lên thánh thoát, một hòa thượng mặt thì hàm hậu, nhưng ánh mắt láo liên hiện ra, một tay hành lễ: “A Di Đà Phật, bần tăng rất cần có vật này để gỡ vốn, mong thí chủ bố thí.”
“Giới Đổ hòa thượng, cho ngươi bảo vật khác để gỡ vốn!” Phụng Điển thần sứ thực lực mạnh hơn Giới Đổ hòa thượng, nhưng không muốn bị người này dây dưa, nên mới nói thế.
Giới Đổ hòa thượng khó xử: “Trước mắt bao người, bần tăng đâu thể làm một người để vàng đỏ nhọ lòng son! Thôi để bần tăng lấy Độ Nhân cầm tới Nguyễn gia đổi bảo vật đi.”
Nếu không phải bao nhiêu người đang ngó, thì ngươi sẽ để vàng đỏ nhọ lòng son? Phụng Điển thần sứ chưa bao giờ thấy hòa thượng nào vô lại như thế, giận đến muốn hộc máu. Lão thi triển công pháp, sau lưng hiện ra một tượng thần, tay nâng Bạch Liên sách, hai đầu sáu tay, quấn lấy đánh nhau với Giới Đổ hòa thượng, khiến quỹ tích bay của Độ Nhân cầm lệch khỏi quỹ đạo tới Lang Gia.
Thấy bốn vị Tông Sư đánh nhau khí thế không rút tay ra được, đám cường giả đều rục rịch.
Đây là cơ hội!
Nguyễn gia chỉ để lại gia chủ trông coi đại trận, còn lại tuyệt đỉnh đều bay ra khỏi Lang Gia, xông lên trời cao.
Tuyệt chiêu hàng đầu của Nguyễn gia chỉ có tông sư mới thúc giục được!
Nhưng có năm lam huyết nhân xuất hiện. Sau lưng kẻ đi đầu hiện ra rất nhiều côn trùng, hợp thành pháp tướng hình kiếm, tỏa ra khí tức tuyệt đỉnh cao thủ, lạnh lùng nói:
“Tông Sư trở xuống, ai dám tới?”
Đám cường giả thừa nước đục thả câu lập tức dừng lại ngay.
Đúng vậy! Lam huyết nhân có khả năng khống thủy nhập vi, nếu không có cảnh giới Tông Sư và công phápkhắc chế, người cùng cảnh giới sẽ bị người ta chà đạp tới chết, người nhiều cũng vô dụng, mà hiện giờ ở kia có tới hai tuyệt đỉnh lam huyết, đám người mìnhnhào lên chẳng phải là đi chết sao?
Bảo vật tuy rằng đáng quý, nhưng tính mạng bản thâncòn quý hơn!
Họ nhìn nhau, nhận ra không ai có công pháp, bí thuật hay bảo vật gì khắc chế lam huyết, dù cũng có người trong Hắc bảng, nhưng đều không phải Tông Sư, nên thi nhau lùi lại, ngay cả tuyệt đỉnh của Nguyễn gia cũng do dự.
Lam huyết nhân cầm đầu cười ha hả:
“Một đám nhu nhược!”
Y xoay người đi thu Độ Nhân cầm.
Lang Gia Tây Sơn, Vương Tư Viễn biến sắc, sắc mặt tái nhợt biến thành khô vàng, đứng dậy rút kiếm.
Rốt cuộc đã tới!
“Công tử!” Thị nữ của y kinh hãi hét lên.
Vương Tư Viễn cười cười: “Yên tâm, bản công tử hiện tại Ngũ Hành thiếu thủy.”
“Một đám nhu nhược!” Lời trào phúng ấy làm tuyệt đỉnh của Nguyễn gia đỏ cả mắt, quay qua nhìn nhau, quyết tâm hy sinh.
Nhưng họ chưa kịp ra tay, thì đã nghe thấy tiếng kim loại giao nhau giòn vang, như tiếng trường đao vào vỏ.
Tranh!
Như có long ngâm đâu đó, một vật gì đó đáng sợ vừa mới thoát ra khỏi trói buộc!
Một làn ánh sáng rực rỡ màu tím vạch phá trường không, nuốt chửng lam huyết cầm đầu lẫn pháp tướng của y.
Phanh phanh phanh!
Tiếng va chạm vang lên không ngừng, một bóng người màu lam với làn da trong suốt bay văng ngược ra, cả người lỗ chỗ, như quả cầu nước bị chọc vô số lỗ nhỏ, thê thảm vô cùng.
Trường đao bắn ra hướng lên trên, lôi đình phủ đầy không gian, ngưng tụ vào mũi đao.
Ầm!
Trường đao hạ xuống, biển lôi đình mênh mông bao trùm cả một khu vực, bao phủ bốn ngoại cảnh lam huyết còn lại.
Ầm!
Biển lôi đình biến mất, giữa không trung chỉ còn một cường giả lam huyết, Pháp Tướng sau lưng thành lốc xoáy, thân thể khô quắt, như bị hút mất hết nước.
Gã tuyệt vọng nhìn quanh, trong lòng có bao nhiêu là câu hỏi không sao hiểu được.
Sao lại như vậy!
Làm sao có thể như vậy!
Tại sao khả năng khống thủy lại không có tác dụng gì với người này?!
Cách chỗ không xa, Mạnh Kỳ đồ đen, tay cầm trường đao, bá đạo đứng đó, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra răng trắng.
“Kẻ nhu nhược, còn có ai giúp không? Ta có thể đánh mười kẻ như ngươi!”
---o0o---
(*)Bỉ thương giả thiên. Tiêm ta phu quân! như khả thục hề, nhân trăm này thân: trích bài Hoàng điểu trong Kinh Thi, mục đích lên án chế độ tuẫn táng thời đó, khiến nhiều người tài giỏi bị chôn sống vô cớ.
Truyện khác cùng thể loại
457 chương
198 chương
2030 chương
41 chương
26 chương
8 chương
792 chương