Dịch giả: Tiểu Băng Trước chùa cổ có một cây bồ đề có một nửa khô héo, Mạnh Kỳ ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, “Nghe” Phật Đà thuyết pháp, dụng tâm cảm ngộ. Không biết qua bao lâu, hắn đứng dậy, trang trọng hành một lễ, ưỡn mặt nói: “Bồ Tát, vãn bối đã cảm ngộ xong, nếu không có gì phiền, mong hãy để cửa ra vào ở gần Giang Đông Mậu Lăng.” Bản thân Lan Kha tự tương đương với một quy luật nào đó của trời đất, nên không bị phụ thuộc vào nguyên tắc của thời không, chỉ cần không bị trận pháp mạnh cản trở, muốn đặt cửa ra vào ở đâu thì cứ việc mang tới đặt ở đó. Nguyệt Ma Ni Quang Vương Bồ Tát không nói gì, đầu kia của đường mòn hơi lay lay, hiện ra cảnh sắc sông uốn lượn cầu nhỏ bắc ngang của Giang Đông. Mạnh Kỳ cung kính cảm ơn thêm lần nữa, rời khỏi Lan Kha tự, đã là từ Đông Hải Vọng Triều thạch trở lại Mậu Lăng, dù ai có ý đồ gì cũng không tài nào truy ra hành tung của hắn nổi! ............ Lại thay đổi dung mạo, Mạnh Kỳ đội mặt nạ Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiến vào Tiên Tích, “Thái Ất chân nhân” đã đang chờ sẵn. Ngôn Vô Ngã không phải người nhiệt tình hay nói, im lặng nhìn Mạnh Kỳ lấy thu hoạch của buổi đấu giá, sau đó chia phần theo ước định. Cương Thi quyền không phải tông môn có tích lũy sâu dài, ba đời trước mới bắt đầu phát tích, đến thời Ngôn Vô Ngã mới có vị trí trong chốn giang hồ, đang cần đánh bóng tên tuổi, nên tuy có những thứ bản thân Ngôn Vô Ngã không cần dùng tới, nhưng lấy cho môn hạ đồ tử đồ tôn thì cũng không sai! Trong khi Ngôn Vô Ngã chọn đồ, Mạnh Kỳ tính sơ sơ thu nhập, mười ba món thiên tài địa bản đổi viên “Đông Cực Trường Sinh đan” thứ nhất hắn đều cần, cộng với việc bán đổi vật phẩm của Tiên Tích với Vạn Tượng môn và Mặc cung cũng đã hoàn thành, tài nguyên tu luyện Bát Cửu huyền công đệ nhị trọng thiên xem như đã đủbảy tám phần. Nghĩ đến đây, Mạnh Kỳ không nhịn được phải thầm khen mình! “Chừng mười món thiên tài địa bảo, một món thượng phẩm bảo binh ‘Vạn Độc Thôi Hồn châm’, một viên chủ tài thần binh ‘Định Hải châu’......” Mạnh Kỳ rất vui vẻ, “Định Hải châu” thì giữ lại, những thứ khác đem bán cho Lục Đạo, như thế nào cũng phải được hai vạn thiện công. “bán xong hết, sẽ bỏ tám ngàn thiện công giải mã xương tay Hoàng Tuyền!” “Còn lại thì chuẩn bị cho Phong Thần......” Mạnh Kỳ không hề vội vã đi đổi thiện công. Hắn lấy đồ bán đấu giá được mang tới Tiên Tích phường để bán. Hắn rời khỏi Tiên Tích, tìm đại một cái thành nhỏ, đi dạo phố, mua một bầu rượu, xách một con gà nướng, thuê một cái nhà, thả lỏng thể xác và tinh thần, bắt đầu tiềm tu. ............ Tháng chạp tuyết bay bay, không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt thấm vào xương tủy, cái lạnh của Giang Đông khác hẳn với những nơi khác của phương bắc. Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng, im ắng tĩnh mịch. Đột nhiên, khiếu huyệt quanh thân mở ra, một đám hư ảnh bay lên, có mặt trời mãnh liệt nóng rực, có biển sao lấp lánh trên cao, có hỗn động hút hết ánh sáng, có mặt đất vô biên vô hạn, có những hình ảnh thần linh xen lẫn pháp lý khác nhau, người chân đạp rắn đen, người tay nâng trời. Gian phòng như trở thần vạn thần chi điện, là phiên bản thu nhỏ của trời đất, rực rỡ muôn màu, hình ảnh không ngừng thay đổi, huyền ảo thâm thúy, khó mà nhìn rõ. Trấn ở giữa là Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng, cửu khiếu và ngũ tạng lục phủ đã trở nên mông mông lung lung, như là hư ảnh mộng ảo. Chúng cùng nhau tụ về một chỗ, là mi tâm huyền quan, nối thẳng tới Nê Hoàn cung. Chỗ đó u u ám ám, lờ mờ có một bóng người ngồi, không có trước sau, không có trên dưới, rất khó mô tả, giống như “Nguyên thủy”! Đại tượng vô hình! Đây chính là nơi đặt nguyên thần của Mạnh Kỳ, là Pháp Tướng thật sự của hắn, Bất Diệt Nguyên Thủy tướng! chư thiên và hư ảnh xung quanh đều là do Pháp Tướng biến hóa mà ra từ việc suy diễn các loại pháp lý, chứ không phải bản thân! Mạnh Kỳ mở mắt, đôi mắt chỉ toàn hỗn độn, tràn ngập tang thương, cổ xưa, và huyền bí! Các hư tướng đều biến mất, hư không hơi lắc lư như muốn nứt, may mà hắn đã bố trí trận pháp xung quanh để che giấu. Nhắm mắt vào, lại mở mắt ra, hai mắt Mạnh Kỳ đã khôi phục bình thường, khí tức trên người càng thêm giống người thường. “Cuối cùng cũng ước vào Ngoại Cảnh tam trọng thiên, ngưng luyện xong khiếu huyệt quanh thân......” Mạnh Kỳ khẽ thở ra, cuối cùng cũng vượt qua Bát Cửu huyền công bước thứ nhất. người tu luyện Bát Cửu theo con đường dung nạp biến hóa, sau khi đạt tới ngoại cảnh đệ nhất và đệ nhị trọng thiên, mỗi một nơi khiếu huyệt đều phải ngưng luyện ra một thứ khác nhau, đối ứng với thiên địa chi tướng hoặc pháp lý khác nhau, cho nên rất mất thời gian, là cửa ải tu hành khó khăn đầu tiên của con đường ngoại cảnh. Nếu không có thiên tài địa bảo hỗ trợ, e là bây giờ không có ai tu nổi đến cuối cùng, dù ở thời Thượng Cổ lúc, cũng ít nhất phải mất hơn mười lăm năm. Còn nếu dùng thiên tài địa bảo hỗ trợ, thì thứ hao phí chính là tài lực, Mạnh Kỳ tính đại khái. Chỉ để luyện đệ nhị trọng thiên, hắn đã phải tốn tài liệu chừng ba vạn bốn năm ngàn thiện công, ngoại cảnh bình thường không vào luân hồi muốn gom đủ cũng phải mất mười năm. rất dễ sợ! “may mà bổng lộc của Lục Phiến môn đem đổi nội bộ hẳn cũng được hai món thiên tài địa bảo cần dùng, nếu không thì cũng dư không dưới hai vạn thiện công.” Mạnh Kỳ đứng dậy hoạt động gân cốt. với tiềm lực và thực lực hiện giờ của hắn, Lục Phiến môn ước gì hắn tiếp tục duy trì cái thân phận Ngân Chương bộ đầu, về phần nhiệm vụ, chỉ là do hắn không muốn làm mà thôi, dù sao không làm cũng vẫn được hưởng lương mà. Đợi sau này hắn trở thành Tông Sư, Đại Tông Sư, chút nhân tình này cũng giúp họ dễ thương lượng và nhờ vả. Giá trong Tiên Tích dễ chịu hơn Lục Đạo gian thương rất nhiều. qua nửa năm bán và đổi, giao dịch Mạnh Kỳ treo đó cũng đã hoàn tất. Hắn bèn vào Vạn Tượng môn, giao thu hoạch cho Vân Hạc chân nhân và đại diện của Mặc cung, chỉ chờ Giang Chỉ Vi bên kia hoàn thành, thì lần này coi như đã hoàn thành viên mãn. Hiện tại, hắn đang còn hai mươi ngàn bảy trăm thiện công, có thể gọi là bậc cự phú, chưa tính mấy thứ quý như Định Hải châu, xương tay Hoàng Tuyền vân vân. Nhìn ra được Vân Hạc chân nhân và người của Mặc cung đều rất hài lòng, muốn sau này tiếp tục hợp tác làm ăn tương tự. Khúc Vạn Niên Thanh Hoa linh mộc, Mạnh Kỳ đã treo việc thu mua ở Tiên Tích phường hơn nửa năm nhưng vẫn chưa mua được, mà mua của Lục Đạo thì không có lời, nên hắn đang chờ xem Giang Chỉ Vi bên kia có tìm được hay không. Vận động người xong, Mạnh Kỳ khẽ búng vào mấy chỗ của trận pháp để giải trận. “Đáng tiếc dạo này tiềm tu, không có thời gian đi làm người tốt, phúc đức ngưng luyện không đủ, Tam Bảo Như Ý quyền không vượt được tiểu thành......” Mạnh Kỳ thở dài. Hắn rời khỏi Tiểu Thành, đi vào Tiên Tích! Vừa mới tiến vào Bích Du thiên, Mạnh Kỳ đã thấy Đấu Mẫu nguyên quân từ hướng khác bay tới, vội cười chào. Đấu Mẫu nguyên quân thản nhiên: “Đang định báo cho ngươi biết, đại hội thành viên chính thức sẽ diễn ra bảy ngày nữa, nếu rảnh thì tới Bích Du cung tham dự.” “Hay quá!” Mạnh Kỳ mắt sáng lên, gật đầu ngay tức khắc. Sau khi biết thân phận thật của mấy vị cao tầng, hắn không còn hứng thú với những thành viên khác, nhưng có một người ngoại lệ, chính là kẻ đã giành danh hiệu Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân của hắn! Đó là kẻ nào? Đấu Mẫu nguyên quân nhìn Mạnh Kỳ: “Ngươi ngưng luyện xong khiếu huyệt quanh thân, bước vào đệ tam trọng thiên?” “Đúng, vừa bước vào.” Mạnh Kỳ thực tự hào, nguyên quân mà cũng bị hắn làm ngạc nhiên? ngữ khí Đấu Mẫu thoáng trầm xuống: “‘Thanh Nguyên’ mất chừng tám năm rưỡi để gom tài liệu, vượt qua quan ải đệ nhất và đệ nhị trọng thiên, nên tu vi tiến triển khá là thong thả, suýt chút nữa thì chết trong nhiệm vụ luân hồi.” Thế mà Mạnh Kỳ chỉ cần một năm rưỡi. “Cơ duyên xảo hợp, cơ duyên xảo hợp thôi.” Mạnh Kỳ “Khiêm tốn”. Nói mấy câu xong, Mạnh Kỳ bay đến Tiên Tích phường, dừng trước cột ngọc trung ương, cầm xương tay Hoàng Tuyền ra.