Dịch giả: Tiểu Băng Người cầm đầu này họ Kỷ tên Đào, là một trong những phó tướng thân binh của Lưu thủ phủ, nhân giai nhị phẩm, rất được thống lĩnh thân binh Tưởng Thịnh Hồng tin tưởng, vì là người bản địa, có quan hệ khá tốt với tam giáo cửu lưu, phụ trách công việc mật thám, lấy Quách gia làm mồi câu người Hồng Y Quân chính là việc của y. Nếu thấy địch không lại, y sẽ bắn tín hiệu hoặc gây ra động tĩnh lớn, để cường giả của Lưu thủ phủ tới hỗ trợ, nhưng hiện giờ y thấy chưa cần làm vậy, vì chưa biết kẻ địch này thế nào, nếu cứ bắn tín hiệu cầu viện tùy tiện, làm phiền các vị đại nhân, ắt sẽ bị trừng phạt nặng. Y thấy người của Hồng Y Quân này chỉ có một, tuy khí tức bất phàm, nhưng vẫn chưa bằng được thanh thế địa giai của Lưu thủ đại nhân, nên y nghĩ y có thể giải quyết, vì y có huyết mạch đặc thù, quyền pháp mạnh mẽ, không thua gì nhân giai nhất phẩm, nếu thật sự không đối phó được, cũng còn nhiều thủ hạ, muốn cầu cứu vẫn dư sức kịp! Y cười lạnh: - Bạc? Đưa hết cho chúng ta đi! Lấy đầu chúng cho ta! Y vung tay, đánh một quyền vào Triệu Hằng, quyền rất nặng, xung quanh có thanh điện quấn quanh, đi tới đâu làm vang lên tiếng bùm bùm tới đó, cứ như đục thủng không khí. Một quyền này chưa đánh tới, khí tức điện làm tê liệt đã vây lấy Triệu Hằng, làm chấn động Nguyên Thần, cứ như lôi đình thật sự hàng lâm. Cùng lúc, những bóng người cũng từ trên tường nhào xuống, chặn hai đầu ngõ, võ giả xung quanh cũng áp lại gần, một phần họ là thân binh của Lưu thủ phủ, một phần là mật thám, một phần là hảo hán do Kỷ Đào mời chào, mục tiêu chính đều là Triệu Hằng, chỉ phân ra mấy người đối phó với cái tên người bình thường Mạnh Kỳ. Bỗng nhiên, một tiếng đàn xa xăm vọng tới, truyền vào nội tâm, không biết từ đâu mà tới, không biết chảy về phía phương nào, băng lãnh yên tĩnh, như ánh trăng dưới đáy hồ, như động băng ngàn năm, hàn ý làm nguyên thần cũng đóng băng, tư duy ngừng trệ, biến những người kia thành tượng băng. Một chiêu Quảng Hàn Chú, tất cả mọi người đều bị đông cứng tại chỗ. Tiếng đàn thật đáng sợ, chỉ còn có mấy người là còn cố gượng hoạt động tay chân, định ném pháo cầu viện, nhưng đã quá muộn, kiếm quang lóe lên, tầm mắt trở nên tối sầm. Đột nhiên, một người trong bọn bỗng rực lên lửa vàng nhạt, vùng vẫy chống cự tiếng đàn. Nhờ huyết mạch đặc thù, y vẫn có chút sức chống cự với Quảng Hàn Chú. Y vừa rút pháo tín hiệu, một làn khí màu tím đỏ đã tràn tới, bên trong lấp lóe vô số đốm sáng như một dải ngân hà bao phủ lấy y, thấm vào trong người y. Làn khí tím đỏ rút đi, người đã mềm nhũn ngã xuống đất, làn da không có một chỗ nào còn nguyên lành. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủn, người ở trong hẻm đã ngã rạp như cỏ bị cắt, một làn gió thổi qua, một loạt ngã xuống, phần còn lại bị Giang Chỉ Vi và Tề Chính Ngôn dễ dàng thu gặt, không hề có sức chống cự. Tốc độ ra quyền của Kỷ Đào chậm hẳn đi, làn da lạnh ngắt, hai mắt đờ ra, Triệu Hằng xòe tay, năm ngón cong cong như long trảo, uy nghiêm tôn quý, túm lấy nắm đấm của Kỷ Đào, những tia điện quang xanh lè bị bàn tay của y làm cho tiêu tán. Mấy thân binh bao vây Mạnh Kỳ mắt trợn to, tư duy chậm hẳn, nhìn cái tên người thường kia cười hì hì rút một thanh kiếm như làm bằng lửa, ánh sáng lóe lên, một đường đỏ hiện qua ngang cổ, máu bắn ra như mưa. Tiếng đàn ngừng lại, trong ngõ nhỏ chỉ còn mấy người Mạnh Kỳ và Kỷ Đào là còn đứng, người của Lưu thủ phủ ở quanh gần đó để quan sát cũng không ai thoát được. Mạnh Kỳ đi tới trước mặt Kỷ Đào, khí thế đột nhiên thay đổi, như thần linh từ trên cao nhìn xuống phàm trần, đạm mạc mà xa xăm. Kỷ Đào choáng váng, những ký ức thi nhau nổi lên, đều là những kỉ niệm khắc sâu nhất, những nỗi đau khổ không thể nào quên được. Chúng hiện lên theo trình tự từ nhỏ đến lớn, gợi lại cảm xúc cho y. Những đau khổ nối tiếp nhau đánh xuống, khiến ánh mắt của Kỷ Đào bắt đầu tan rã. Biển tâm linh của y bỗng nảy lên những tia điện quang, chí dương chí cương, muốn cắt đứt sự tương liên giữa Mạnh Kỳ với tinh thần của y! Đây là đặc thù huyết mạch của y, giúp y không bị “ngoại tà” xâm nhập! Đôi mắt Mạnh Kỳ sâu thẳm, như tiên như phật, khí tức cao xa trang nghiêm, bị lôi đình oanh kích cũng không hề thay đổi. Mu bàn tay của hắn hiện ra lôi ngân màu tím, tôn quý huyễn lệ, rực rỡ đẹp đẽ, mang theo khí tức lôi đình khủng bố. Trong biển tâm linh, Kỷ Đào đang đau khổ giãy dụa, hi vọng lôi đình chân ý trong huyết mạch chấn nhiếp được nguyên thần của đối phương, giúp y thoát khỏi nỗi thống khổ luân hồi, nhưng vào lúc này, y lại đột nhiên cảm thấy đối phương trở nên quá to lớn, chân đạp biển lôi, thân quấn quanh tử điện, như thần linh hạ phàm, khiến điện quang của y muốn phủ phục triều bái. Lôi Thần? Kỷ Đào khiếp sợ, nỗi đau khổ luân hồi lại tràn tới. - Xin tha mạng! Y không chống đỡ nổi nữa, nước mắt nước mũi chèm nhẹp, không còn giống hình người! Mạnh Kỳ thu mắt về, mu bàn tay cũng không còn dấu lôi ngân. Từ lúc luyện thành mi tâm tổ khiếu sau, hắn có tới mấy cách để đánh bại lôi điện chi lực trong huyết mạch Kỷ Đào, nhưng thời gian cấp bách, làm cách nào càng nhanh thì càng tốt. - Đỗ Hoài Thương ở đâu? Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm Kỷ Đào. Kỷ Đào sợ hãi đáp: - Trốn, trốn. - Trốn như thế nào? Mạnh Kỳ hỏi tiếp. Kỷ Đào hít thở gấp gáp, tốc độ trả lời cực nhanh: - Thời gian trước, mật thám phát hiện Quách Què và Hồng Y Quân có liên hệ với nhau, nhưng Doãn tả sứ đã đề nghị Lưu thủ không động tới Quách gia, để câu cá lớn. Không lâu sau, Quách phủ có một người rất quan trọng tới tìm, hình như chính là Đỗ Hoài Thương, nên Lưu thủ dẫn theo mấy vị đại nhân giữa đêm tập kích Quách gia, định giết người đó. - Nhưng Đỗ Hoài Thương không phải dễ đối phó, linh tính mẫn cảm, bị trọng thương bỏ chạy, không còn tìm thấy, nên Lưu thủ mới phong tỏa Đại Ninh thành, cho vào không cho ra, để tìm người đó. - Doãn tả sứ là ai? Mạnh Kỳ cắt ngang. Có phải là dị nhân do Tả Hàn Phong mới mời được? Kỷ Đào đáp: - Doãn tả sứ tên thực là Doãn Lãnh Huy, là người Đại Ninh, hồi nhỏ không có tiếng tăm gì, hơn một tháng trước đột nhiên tự tới tiến cử với Lưu thủ phủ, nói được dị nhân truyền thụ, biết vu cổ chi thuật, muốn phụ tá cho người trong thời loạn thế. - Thật sự là người Đại Ninh? Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, sao nghe giống tên của luân hồi giả! Kỷ Đào gật đầu: - Lưu thủ đã cho mật thám đi xác minh, từ hàng xóm láng giềng và văn thư hồ sơ lưu trữ đều xác định thân phận của Doãn tả sứ, nên mới yên tâm tin tưởng. - Vì sao lại gọi là tả sứ? Kỷ Đào nói: - Doãn Lãnh Huy dẫn theo hai người nữa tới đầu quân, nói là đệ tử của một giáo môn bí ẩn nào đó, y là tả sứ của giáo môn kia, còn nói Đỗ Hoài Thương đã bị vu cổ chi thuật ảnh hưởng, trong một hai tháng không thể nào hồi phục được, nên tuyệt không thể trốn thoát khỏi Đại Ninh. - Doãn Lãnh Huy là nhân giai hay là địa giai? Kỷ Đào lắc đầu: - Không biết, có lúc giống nhân giai, có lúc giống địa giai. Hai đồng bạn của y cũng là dị nhân, có rất nhiều thủ đoạn thần kì, không nhìn ra được là địa giai hay nhân giai. Mạnh Kỳ hỏi qua hỏi lại, đến khi đảm bảo Kỷ Đào không nói dối chỗ nào về Doãn Lãnh Huy, sau đó hỏi tới Tả Hàn Phong, cuối cùng vung Lưu Hỏa, đâm vào mi tâm Kỷ Đào. Trường kiếm rút, mũi kiếm không hề có máu, chỉ có lửa lẳng lặng cháy. - Đỗ Hoài Thương đã trốn, Tả Hàn Phong phong thành cũng không tìm ra được, chúng ta lại chẳng quen ai, e là càng không thể tìm thấy. Triệu Hằng cũng đã nghe Kỷ Đào trả lời, nhíu mày. Tề Chính Ngôn ngưng trọng: - Nếu tùy tiện đi hỏi, sẽ dễ bị rơi vào bẫy của Tả Hàn Phong. - Kỳ thật không cần phải đi tìm Đỗ Hoài Thương, chỉ cần giết chết Tả Hàn Phong, nút thắt Đại Ninh sẽ tự mở. Giang Chỉ Vi bình thản. Tả Hàn Phong tuy mạnh, nhưng mấy người mình có Khốn Tiên Thằng, liên thủ với nhau thực lực không kém, cũng có cơ hội! - Được! Đề nghị này hợp với tính của Mạnh Kỳ. Tìm người là việc tinh tế, hơi sơ suất sẽ dẫn tới Tả Hàn Phong đuổi giết, còn không bằng tìm cơ hội khác, tiêu diệt nguy hiểm lớn nhất trước, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn nghĩ nghĩ, thấy quả thực giết Tả Hàn Phong là lựa chọn tốt nhất. - Cẩn thận ba dị nhân kia. Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn cổ, nhắc. Mấy người Doãn Lãnh Huy chưa biết thực lực, phải thăm dò thật kĩ rõ ràng về họ, nếu không ám sát Tả Hàn Phong coi chừng thất bại. - Việc này dễ mà. Mạnh Kỳ cười, gương mặt biến đổi, trở thành mặt của Kỷ Đào. - Ngươi định làm thế nào? Triệu Hằng sửng sốt. Mạnh Kỳ cười: - Đương nhiên là ‘Kỷ Đào’ về phủ báo lại việc bị tập kích, kẻ địch là hai nam một nữ, thực lực mạnh mẽ, khiến thủ hạ tử vong nhiều, bản thân cũng bị trọng thương. - Thuộc hạ của y vẫn còn bốn người sống sót, sẽ giúp mật thám tìm kẻ đã tập kích. Hắn vừa nói vừa thay quần áo của Kỷ Đào, tạo ra mấy vết thương lên mặt, có Bát Cửu Huyền Công mà, sau này muốn khôi phục lại dễ òm. Không còn nhìn ra được sự khác biệt nào!