Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 341
Dịch giả: Tiểu Băng
So với lúc ở Ngọc Môn quan, Chân Tuệ lại vụt cao lên một đoạn, chỉ thấp hơn Mạnh Kỳ một tấc mà thôi, mặt mày tuấn tú, dáng người mảnh khảnh, tăng bào xám sạch sẽ không dính một hạt bụi, nếu không phải cái mặt kia cười rực rỡ sáng lạn vẻ trẻ con thì Mạnh Kỳ còn tưởng mình nhìn thấy Diệu Tăng.
Khụ, Mạnh Kỳ ho nhẹ:
- Tiểu sư đệ, chuyển kể ra thì dài, cho huynh miếng nước uống trước đi.
Chân Tuệ gật đầu:
- Được, để đệ đi nấu nước!
Y dẫn Mạnh Kỳ đi tiểu viện Huyền Bi ở.
- Sư phụ đang bế quan à?
Mạnh Kỳ hỏi.
Chân Tuệ không hề giấu diếm:
- Sư phụ mất cơ hội vào Xá Lợi tháp tu luyện, mấy năm năm đều bế quan, đúc vững cơ bản, muốn tìm ra một con đường mới.
Việc này Mạnh Kỳ đã sớm đoán trước, nhưng khi chính tai nghe được, trong lòng vẫn chua xót không thôi, cuối cùng sư phụ hay vì mình mà bỏ đi cơ hội của bản thân.
Chân Tuệ nghiêm trang nhìn Mạnh Kỳ:
- Sư huynh, sư phụ có dặn khi nào đệ gặp huynh thì không được nhắc tới việc này, nhưng mà đệ nghĩ chuyện này không nên giấu huynh nên đệ vẫn cứ nói.
Đôi mắt y trong veo, không chút tạp niệm.
Mạnh Kỳ thở dài, tiểu sư đệ, đệ thực là có chủ kiến a!
- Khụ, tiểu sư đệ, chuyện này quả thật nên cho huynh biết, nhưng mà lời của sư phụ vẫn phải tận lực nghe theo.
Mạnh Kỳ không biết phải nói sao, đành ba phải cái nào cũng được.
Chân Tuệ cười rạng rỡ:
- Đệ biết sư huynh sẽ khen đệ mà!
- Sư huynh, bế quan hai năm, đệ đã mở ra Tứ khiếu, Niêm Hoa chỉ cũng đã tiểu thành, từ thời sư phụ tới nay, tiến triển tu luyện Niêm Hoa chỉ của đệ là ở trong ba hạng đầu đó...
Hai mắt Chân Tuệ sáng ngời trong suốt nhìn Mạnh Kỳ, như đang khoe vật quý.
Mạnh Kỳ vui mừng cười:
- Giỏi lắm. Tu luyện Niêm Hoa chỉ khó khăn lừng danh, có thể mười sáu tuổi tiểu thành, mở ra Tứ khiếu, đệ không thua kém Chân Bản, Chân Diệu, ngay cả Chân Thường sư huynh năm đó chút nào đâu, đương nhiên, so với sư huynh ta vẫn còn hơi kém một chút.
Hắn vô liêm sỉ tự khoe bản thân, tiểu sư đệ là người quen, hoàn toàn không cần phải che giấu bản tính.
Bên đường không thiếu tăng nhân thò đầu ra lén dòm, đánh giá Mạnh Kỳ, song người năm đó đưa Mạnh Kỳ tới Tạp Dịch viện là Huyền Khổ vẫn chưa xuất hiện, y khác với Huyền Không, không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, chỉ là chính trực tới mức cổ hủ, nếu mình thấy là tốt thì cũng ép mọi người phải thấy vậy, nếu mình đã thấy là không đúng thì trong lòng khinh thường, Mạnh Kỳ trở về chẳng hề ảnh hưởng tí nào tới y, y cần làm việc gì thì vẫn cứ thản nhiên làm việc đó.
- Đúng vậy, so với sư huynh thì vẫn kém hơn nhiều.
Chân Tuệ trung thực gật đầu thừa nhận khiến Mạnh Kỳ áy náy trong lòng:
- Nếu không phải sư phụ mắc bế quan, ắt sẽ kể chuyện sư huynh trên giang hồ cho đệ nghe. Lũng Tây chiến Vưu Hoàn Đa, đao thí quần hùng Nghiệp đô, nửa chiêu thắng hiểm Thủ Chính kiếm Vương Tái. Mậu Lăng khổ chiến Khiếp Sợ Bách Lý, đầu đường Trường Xuyên thắng Ngũ Phương Đế Đao, thật sự là vừa uy phong vừa lợi hại!
- Mỗi lần đệ kể lại mấy chuyện này cho mấy người Chân Hòa nghe, họ đều không chịu tin, nhưng sau này Huyền Tâm sư thúc cũng kể giống hệt, nhiều sư bá, sư thúc sau khi xuống núi về chùa cũng cầm về một phần Nhân bảng, bọn họ mới chịu tin lời đệ, mới biết đệ không nói dối...
- Huyền Tâm sư thúc chỉ thích tự khen mình thôi, mỗi lần kể tới chiến tích của sư huynh, đều cố tình nói lướt cho qua...
- Chân Bản sư huynh luyện thành thất môn tuyệt học, song lại bảo rằng mình tham nhiều môn quá, nuốt không trôi...
Chân Tuệ không ngừng kể lể đủ chuyện, những chuyện ở Thiếu Lâm trong hai năm qua dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt Mạnh Kỳ, ai thay đổi thế nào, ai vẫn không thay đổi đều hiện ra cả, cứ như mới chỉ hôm qua.
Mạnh Kỳ cảm khái cười, chế nhạo:
- Tiểu sư đệ, có phải diện bích lâu quá, không được nói chuyện bị nghẹn tới mức khó chịu không, sao bây giờ nói còn nhiều hơn trước thế?
Chân Tuệ lắc đầu:
- Chỉ là gặp được sư huynh kích động mà thôi.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Trước kia sư huynh thường kể chuyện giang hồ cho đệ nghe, nhưng hai năm nay, chính huynh lại trở thành người ở trong chuyện kể...
Mạnh Kỳ thở dài, cười an ủi Chân Tuệ:
- Tiểu sư đệ, tới khi đệ mở đủ Lục khiếu, xông qua đồng nhân hạng, đệ cũng sẽ người trong chuyện kể của người ta, tới lúc đó, sư huynh sẽ dẫn đệ đi lên trời.
- Được!
Chân Tuệ gật đầu, cười sáng lạn.
Hai người đi tới tiểu viện của Huyền Bi, Chân Tuệ rót cho Mạnh Kỳ ly nước, vui vẻ nói:
- Sư huynh, đệ ra sau núi mời sư phụ về, huynh chờ nhé.
Không qua bao lâu, Huyền Bi mặc tăng bào vàng, khoác cà sa đỏ theo Chân Tuệ từ trên trời giáng xuống, dưới chân nở những đóa sen vàng.
- Còn nhớ về thăm vi sư, tốt lắm, tốt lắm.
Huyền Bi vẻ rất an ủi.
Ông vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao tăng trung niên u buồn, ngũ quan tuấn lãng, có vài phần giống Mạnh Kỳ trước mặt.
Có phải thân thích gì không… Mạnh Kỳ nhớ lại dáng vẻ được miêu tả về họ Đường trong tài liệu mật, suy nghĩ trong lòng đã được chứng thực.
Hắn quỳ xuống, hành đại lễ:
- Đệ tử bất hiếu, liên lụy sư phụ.
- Vô phương, thân ở hồng trần, sẽ phải nhận đủ loại khảo nghiệm, mất đi cơ hội, không hẳn không phải là phúc phận, nhân quả chi đạo, khó có thể nói rõ.
Huyền Bi không chút để ý trấn an Mạnh Kỳ, nâng hắn dậy, sau đó ngồi xuống, thở dài:
- Chân Định, con quả là người quật cường, sắp chết cũng không chịu trở về Thần đô Tô gia, giống hệt vẻ dứt khoát của mẫu thân con năm đó quyết tuyệt rời nhà.
Thì ra là cữu cữu (cậu) của ta... Mạnh Kỳ oán thầm một câu, thành khẩn khai báo:
- Sư phụ, từ lúc được đưa vào Thiếu Lâm, Thần đô Tô gia và đệ tử không còn quan hệ gì nữa, thân nhân duy nhất trên đời của con chỉ có người và tiểu sư đệ mà thôi.
Huyền Bi dở khóc dở cười, nhưng lộ ra vài phần vui mừng:
- Cũng được, không thèm nhìn không chú ý cũng được, đỡ phải bị cuốn vào thị phi của Thần đô, dù sao mẫu thân con cũng đã chết vì bệnh.
Chân Tuệ mở to mắt:
- Sư phụ, người và mẫu thân của sư huynh biết nhau à? Là… là…
Hắn còn chưa “là” xong, đã bị Mạnh Kỳ ngắt ngang, chặn trước khỏi để cái tên nghe mình kể quá nhiều chuyện cẩu huyết mà đoán tầm bậy tầm bạ nói ra thành ba chữ ‘con tư sinh’:
- Sư phụ là huynh trưởng của mẫu thân ta.
- À!
Chân Tuệ vẻ thất vọng, chẳng giống chút nào so với chuyện kể a...
Mạnh Kỳ sắc mặt trịnh trọng:
- Sư phụ, đệ tử lần này về chùa, một là thăm hai người, hai là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Nghe thấy mấy chữ chuyện quan trọng, Huyền Bi cảnh giác phất phất tay, từng tầng lưu ly phật quang hiện ra, bao phủ quanh phòng:
- Nói đi.
- Đệ tử ở Giang Đông gặp một thiếu niên tên là Đoàn Thụy...
Mạnh Kỳ bắt đầu kể lại đầu đuôi chi tiết mọi việc, chín tư thế kỳ quái, sự tồn tại của tăng nhân sau màn, và những hình ảnh hắn nhìn thấy sâu trong mật đạo:
- Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này”
Chân Tuệ nghe mà há hốc miệng, thì ra cái chết năm đó của Chân Thường sư huynh cũng không đơn giản...
Huyền Bi sắc mặt nghiêm túc nghe xong, ngưng trọng:
- Manh mối hiện giờ quá ít, khó mà tìm ra được kẻ độc thủ phía sau màn là ai, nhưng vi sư sẽ từ nay đề cao cảnh giác, không để người ta dễ dàng hãm hại sau lưng mình.
Một cao thủ Ngoại cảnh đỉnh phong như ông nếu đã có đề phòng và cảnh giác, dù nửa bước Pháp Thân cũng khó mà đắc thủ.
Nói xong, ông lại trầm ngâm:
- Vì tự quy (quy tắc của chùa), có những chuyện không thể nói với con, nhưng có thể xác nhận một điểm, cánh cửa đá đó đúng là có ở sâu trong mật đạo.
Chủ thế giới Thiếu Lâm thật sự có “Người có tình nghĩa, chớ vào cửa này”? Mạnh Kỳ càng lúc càng thấy Lục Đạo Luân Hồi chi chủ quỷ dị...
Huyền Bi không nói gì nhiều về việc này, một là vì tự quy hạn chế, hai là vì thực lực của Mạnh Kỳ vẫn còn hạn chế, dính líu vào việc này còn hơi sớm.
Ông chuyển sang vấn đề khác:
- Thì ra chín tư thế đó là ma công, vậy mà vi sư còn tưởng nó là quyển thứ nhất của ‘Dịch Cân kinh’.
- Sư phụ người cũng tưởng vậy?”
Mạnh Kỳ như tìm thấy “tri âm”.
- Vi sư thay đổi giữa chừng, năm đó lựa chọn bộ công pháp chưa hoàn chỉnh Ma Kha Phục Ma Quyền này, tương đương buông tay không chọn Dịch Cân kinh nữa nên không rõ lắm về bí tịch này, chỉ là nghe vài vị sư bá sư thúc đề cập qua: ‘Dịch Cân kinh’ toàn bản có tổng cộng chín mươi chín tư thế, quyển thứ nhất đại khái có mười hai thế, quyển hai có mười ba thế, có đầy đủ văn tự, chú thích và kệ ngữ.
Huyền Bi nói.
Mạnh Kỳ gật đầu, mình còn có Lục Đạo Luân Hồi chi chủ giám định cho mà, sợ gì.
Huyền Bi hòa ái nhìn Mạnh Kỳ:
- Hồi trước ta tưởng con trở về Thần đô Tô gia nên không dạy gì thêm để khỏi bị mâu thuẫn với công pháp của Tô gia, nay nếu con đã quyết định du ngoạn giang hồ, vậy vi sư truyền lại hết những công phu trước khi xuất gia cho con.
Mạnh Kỳ vui lắm, có thêm một môn công pháp tiêu chuẩn Tông Sư, dù mình không tham nhiều chớ lạm, cũng không đổi cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ!
Huyền Bi cười:
- Vi sư năm đó được gọi là Thất Tuyệt thủ, chính là thất tuyệt chưởng, chỉ, quyền, trảo, chân khí, phong cấm, thân pháp, con chuyên tâm đao kiếm chi đạo, lại có chủ tu nhục thân thần công, không cần phải tốn công phu vào chưởng, chỉ, quyền, trảo, chân khí, chủ yếu luyện điểm huyệt và thân pháp nữa mà thôi, đợi tới lúc con trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, khai chi tán diệp, thay vi sư truyền những công pháp này chỉ bảo cho người khác để không tuyệt truyền thừa, đây là ý nguyện của vi sư, không thể làm đứt đoạn đạo thống còn lại của các tiền bối...
- Công pháp vi sư luyện tên là Thất Chân kinh, chia làm bảy thiên, thân pháp là ‘Bằng Hư Lâm Phong’, trong Khai Khiếu kỳ có thể chuyển hướng trong không trung một tới hai lần, phong cấm là ‘Khốn Thần Khóa Thể thủ’, là công pháp điểm huyệt thuộc về Khai Khiếu, nó còn có một cái tên khác, gọi là ‘Tinh thần trấn huyệt chỉ’...
Truyện khác cùng thể loại
282 chương
1059 chương
198 chương
121 chương
34 chương
116 chương
751 chương