Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1411
Dịch: Tiểu Băng
Một ngọn đèn leo lét, tiếng ếch và côn trùng kêu vang thỉnh thoảng vang lên, càng làm nổi bật không khí của đêm khuya nhân tĩnh.
Một tòa điện hoang tàn, một ánh đèn mờ nhạt, có hai người ngồi xếp bằng. Một người mặc bào xanh, mặt mũi phổ thông, khí chất trầm ổn, ngồi yên vững chãi. Một người chưa tới mười tuổi, đầu trọc lóc, môi hồng răng trắng, thân hình tròn trịa đầy đặn, mặt mày ngơ ngác.
Thằng bé nhìn nam tử bào xanh, gãi cái đầu trọc, không nín được sự tò mò, mở to mắt hỏi:
“Sư phụ, ngài nói có bao nhiêu con trùng ở ngoài kia?”
“Câu hỏi thứ một trăm linh một.” Nam tử áo xanh trả lời.
“Ách!” Tiểu sa di ngẩn người, sao lại thành câu thứ một trăm linh một rồi? Rõ ràng là mình đã rất cố gắng hỏi ít rồi mà!
Theo sư phụ quy định, một ngày nhiều nhất chỉ được hỏi một trăm vấn đề, nhưng mà, nhưng mà... nó tò mò lắm!
Nó cúi đầu, mặt mày uể oải, phải chờ ngày mai mới được nghe câu trả lời, nhưng mà ngày mai còn có nhiều chuyện thú vị mới mẻ khác, một trăm câu hỏi không có đủ đâu, phải tiết kiệm!
Con nít buồn nhanh quên cũng nhanh. Tiểu sa di rất nhanh sau đó đã ngẩng đầu lên, hai mắt tròn xoe: “Sư phụ, sư phụ, đêm nay tiếp tục kể chuyện xưa nha. Con muốn nghe chuyện về Tề Chính Ngôn!”
“Tề Chính Ngôn.” Nam tử áo xanh thở dài, “Lần trước kể tới đâu rồi?”
“Nói đến chỗ Tề Chính Ngôn bị phái đi Ấp thành làm phó chủ sự, đường đệ bị Quỷ ảnh kiếm gì đó cắt đứt gân tay gân chân, mà không thể báo thù!” Tiểu sa di dương dương tự đắc, “Sư phụ, trí nhớ của con hay chưa?”
“Câu hỏi thứ một trăm linh hai.” Nam tử áo xanh bất động thanh sắc.
“Ách…” Tiểu sa di mím môi, dứt bỏ ảo não, hứng trí bừng bừng, “Sư phụ mau kể tiếp đi. Con rất chờ mong Tề Chính Ngôn báo thù cho đường đệ! Hắn đã gặp được kì ngộ trong ma trì mà!”
Nam tử bào xanh nhìn ngọn đèn mờ nhạt kia: “Tề Chính Ngôn được chủ sự khuyên can, ngoài mặt thì tiếp tục nhẫn nại không làm gì Diệp gia, nhưng mỗi đêm, trong lòng hắn lại điên cuồng tự chiến đấu với mình.”
“Dung hợp được kiến thức kinh nghiệm của Ma Chủ, hắn cảm thấy thực là châm chọc. Chuyện ở trên đời, ai mạnh hơn là thắng, bản chất vĩnh viễn là mạnh được yếu thua, vì sao lại phải kháng cự truyền công, kháng cự mớ tài phú quý giá độc nhất vô nhị đó? Nhìn đi, bây giờ đã bị người khi dễ đến trên đầu, người thân bị người ta đánh rồi đó, mà còn không biết làm sao, thực là đau xót!”
“Hắn bắt đầu dao động, danh môn chính phái thì sao? Nếu hắn không hề thua kém, vậy có phải tiếp tục chịu đựng uất ức nghẹn khuất này hay không? Xét đến cùng, bản thân cường đại mới là cơ bản của tất cả, chỉ cần kềm chế được sự ảnh hưởng của ma công, giữ gìn được nội tâm của mình, thì kinh nghiệm và kiến thức của Ma Chủ có gì mà phải sợ? Kiếm cũng là vật giết người!”
Tiểu sa di nghe vô cùng chăm chú, nhưng vẫn không nhịn được xen mồm: “Nhưng sư phụ ngài từng bảo, Thiên Ma chi vật, nếu dụ hoặc người khác, thường theo nguyên tắc từ cảm giác của đối phương mà nắm bắt điểm yếu của họ. Mới nhìn thì không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu không để ý, sẽ ngày càng bị thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành người khác, sư phụ, con nhớ có đúng không, ách, ngài tiếp tục kể đi.”
“Tề Chính Ngôn cũng có nỗi lo như thế, nên hắn mới nhẫn nại vì chính mình, quân tử báo thù, mười năm không muộn.” Nam tử bào xanh vân đạm phong khinh.
“Nhưng, nhưng mà như vậy thì quá thiệt thòi, đúng vậy, rất thiệt thòi!” Tiểu hòa thượng vô cùng đi theo chính nghĩa.
Nam tử áo xanh mặc kệ nó, tiếp tục kể: “Hắn còn đang tự dày vò bản thân thì Chân Định đến, mở miệng liền gọi biểu ca, dáng vẻ vô cùng lười biếng vô lại.”
“Chân Định đến! Tính hắn nóng lắm đó! Hắn sẽ rút đao tương trợ đúng không?” Tiểu sa di kích động.
Chân Định cũng là tiểu hòa thượng giống nó đó!
“Tề Chính Ngôn kinh ngạc dẫn Chân Định đến hậu viện. Lúc này, Chân Định đã hoàn tục, không còn là hòa thượng, tự xưng là Tiểu Mạnh.” Nam tử áo xanh dập tắt niềm hứng khởi của nó.
“Nga!” Tiểu sa di đầy thất vọng.
“Tề Chính Ngôn không thể giấu diếm được Tiểu Mạnh, đành phải kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho hắn nghe, cũng định kiếm rượu về uống để tiếp đón hắn. Tiểu Mạnh có rượu sao có thể không có đồ ăn, xung phong nhận việc đi mua đồ nhắm bò kho lừng danh.” Nam tử bào xanh cứ tà tà kể, đều đều đặn đặn, “Tề Chính Ngôn chỉ tốn chút thời gian đã kiếm được một vò rượu ngon, còn chưa kịp mở, Tiểu Mạnh đã mua đồ ăn về rồi. Hắn uống một ngụm rượu, tiện thể rút ra một thanh kiếm, mở bao, rút kiếm ra, là thanh bảo kiếm tùy thân của Quỷ Ảnh.”
“Bảo kiếm tùy thân của Quỷ Ảnh? Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất?! Trên đường Tiểu Mạnh đi mua đồ ăn đã tiện đường giết Quỷ Ảnh báo thù cho em họ của Tề Chính Ngôn thay y? Tiện đường thôi đó a! Soái quá đi! Khốc quá đi!” Tiểu sa di hoan hô.
Nam tử liếc nó: “Lại trộm đi coi Vạn Giới Thông Thức phù?”
“Ha ha.” Tiểu sa di ngây ngô cười, “Sư phụ ngài tiếp tục.”
“Tề Chính Ngôn rất chấn động, đương nhiên cũng rất hài lòng. Có ân báo ân, có thù báo thù, tung hoành giang hồ, không để ý gì khác, đó mới là cuộc sống mỗi người giang hồ hướng tới, vì thế mới có chuyện ra ngoài du lịch để mài dũa tính tình.” Kể tới đây, nam tử bào xanh chuyển giọng “Chuyện kể hôm nay tới đây là hết, đi ngủ sớm đi.”
Tiểu sa di vò đầu bứt tai: “Sư phụ, con đoán phần kế tiếp, Tề Chính Ngôn hẳn là đi lang bạt giang hồ nhưng không ngừng gặp phải chuyện không hay, nên cuối cùng mới chịu tiếp nhận kinh nghiệm kiến thức của Ma Chủ, đọa lạc thành ma có đúng không?”
“Câu hỏi thứ một trăm linh ba, trừ vào ngày mai.” Nam tử bào xanh tỉnh bơ, “Hắn quả thật bởi vì không cam lòng nên mới đồng ý tiếp nhận kinh nghiệm kiến thức của Ma Chủ, nhưng may mắn hắn tìm được ma ở trong lòng mình, tự nguyện tìm cách khống chế nó, không để mình mất đi nhân tính.”
“Ma trong lòng y là cái gì?” Tiểu sa di biết hỏi nữa sẽ bị trừ vào ngày mai, nhưng vẫn không nhịn được.
Nam tử đáp: “Người đều có bản tính linh quang, sinh ra là bình đẳng với nhau. Hắn muốn sáng tạo ra một thế giới mà ở nơi đó, mỗi một con người đều có cơ hội bình đẳng như nhau, nhưng cũng không phải tuyệt đối là bình đẳng.”
“Nghĩa là sao?” Tiểu sa di không hiểu, nhưng cảm giác hẳn là rất lợi hại, “Vậy bây giờ Tề Chính Ngôn ra sao? Sư phụ, ông ta có tồn tại thật không?!”
Nam tử nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bay xa: “Hiện nay thế đạo hưng thịnh an bình, mỗi người đều có quyền luyện võ, đều có cơ hội tìm được công pháp tốt nhất cho mình, sau này khi thực lực tăng lên, còn có cơ hội học được các loại tuyệt thế thần công phù hợp. Cơ hội của họ xem như bình đẳng, trong chư thiên vạn giới, những nơi được như thế này không ít, Tề Chính Ngôn cũng không phải muốn phản kháng tới cùng, nên đã tạm hài lòng, im hơi lặng tiếng.”
Hắn thu ánh mắt về, đôi mắt sâu thăm thẳm:
“Thiên địa thái bình, người người đều có hi vọng, vạn sự đều để lại một đường sinh cơ, bảo kiếm đương nhiên nên trở vào bao, cất vào một chỗ. Song nếu thế sự điên đảo, quý tiện cố hóa, thương sinh khó gặp quang minh, thì bảo kiếm tất sẽ lại phải ra khỏi vỏ, không ra thì thôi, vừa ra sẽ tức khắc làm đảo loạn phong vân, lại chú cách tự.”
Tiểu sa di nghe mà cái hiểu cái không, chỉ có thể ‘à’ một tiếng.
“Mau đi ngủ đi.” Nam tử bào xanh lại nhắc.
Tiểu sa di nhắm mắt, đả tọa thanh tâm, đột nhiên, nó lại hé mắt ra:
“Sư phụ, sư phụ, ngài rõ ràng không phải là hòa thượng, vì sao con lại là sa di?”
“Câu hỏi thứ một trăm lẻ sáu.” Nam tử mặt không chút thay đổi, “Bởi vì lúc ta nhận nuôi ngươi, ngươi là một tiểu sa di.”
“Sư phụ, sư phụ, con có thể không làm hòa thượng được không?”
“Sư phụ, sư phụ...”
Đêm đã khuya, trăng rất tròn, gió rất tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
809 chương
11 chương
12 chương
2005 chương
528 chương
124 chương
1332 chương
1253 chương
148 chương
1046 chương