Dịch: Tiểu Băng Tinh tuyến co lại, đen trắng đoàn tụ, thế giới cuộn thành viên cầu, Di Lặc chớp mắt, trong mắt đột nhiên chiếu ra hình ảnh một ngọn lưu ly đăng, màu sắc không có từ nào miêu tả nổi, đầy cảm giác cổ xưa nhất tang thương nhất, là sinh lão bệnh tử, yêu ghét hận, oán biệt ly, cầu không được vân vân, tất cả những ngọn nguồn đau khổ của thế gian, là tồn tại ban đầu của vạn sự vạn vật. “Chư quả chi nhân......” Trong lòng Di Lặc hiện lên bốn chữ này. Ngọn cổ đăng kia viên mãn vô ngần, chiếu khắp đại thiên thế giới, rơi vào sau đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ, hạ xuống cành cao nhất của thanh quang bích thụ, khiến viên quang có nhiều thêm mấy phần thâm thúy mấy phần thần bí, khiến người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống cúng bái. Lão si mê nhìn một lúc lâu mới hồi thần, tay chắp lại, nói: “Chúc mừng Thiên tôn tam ấn trọn vẹn.” Trong vắt viên quang không nổi một gợn sóng nào, nhưng Di Lặc cảm giác được ánh mắt của Mạnh Kỳ đang nhìn mình chăm chú, bên tai nghe được giọng nói lạnh nhạt: “Làm phiền đạo hữu.” Di Lặc nhẹ nhàng thở ra, đang định cáo từ, lại nghe thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ tiếp tục nói: “Nghe ngươi từng lập xuống đại nguyện, nói ‘Không độ chúng sinh, không cứu tận thế, không cầu tương lai’?” Di Lặc chớp mắt khó hiểu. Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này? Theo lời dặn của A Di Đà Phật, chuyến này đưa nhân quả xá lợi do Nhiên Đăng chém ra tới đây, giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ chư quả chi nhân viên mãn, kết thúc cái thù cản đạo, là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể cáo từ, còn về phần muốn nhờ Mạnh Kỳ giúp mình đăng lâm Bỉ Ngạn, bây giờ nói ra vẫn còn hơi sớm, phải chờ thế cục phát triển, chờ thời cơ tới, lúc ấy sẽ hay! Ai ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ lại chủ động nhắc tới chuyện này...... Di Lặc vẫn giữ nguyên nụ cười, cung kính trả lời: “Vâng, đúng như Thiên Tôn nói.” Đạo Nhất lưu ly đăng thành hình, ức vạn kim đăng lơ lửng quanh thân Mạnh Kỳ trở nên trong vắt, hắn bình thản nói: “Chúng sinh chưa độ, gia hương còn tồn, đại nguyện còn tại, đạo hữu không cần phải sốt ruột vội vàng, cần biết con đường lên Bỉ Ngạn là trong không ở ngoài.” Di Lặc sợ hãi cả kinh, có cảm giác như vừa bị đánh đòn cảnh cáo. Hơn trăm năm qua, lão luôn sốt ruột với việc đăng lâm Bỉ Ngạn, tới mức quên luôn mục đích ban đầu khi thành lập Phật quốc dưới đất, chính là vì độ chúng sinh ra khỏi khổ hải mới cầu Bỉ Ngạn, chứ không phải vì cầu Bỉ Ngạn mới độ chúng sinh ra khỏi khổ hải! Đại nguyện của mình là “Không cầu tương lai”, chứ không phải là “Không chứng Bỉ Ngạn”, nếu ngay cả tâm cảnh cũng lặng lẽ thay đổi, ta không còn là “Ta”, vậy thì lúc đột phá sợ là sẽ thập tử vô sinh. Phải trầm ổn căn cơ, không quên sơ tâm, chờ đợi thời cơ! “Đa tạ Thiên Tôn chỉ điểm.” Di Lặc trịnh trọng hành lễ. Nguyên Thủy Thiên Tôn Mạnh Kỳ chủ động mở miệng chỉ điểm, là có ý giúp đỡ mình đăng lâm Bỉ Ngạn? Hắn muốn đem việc này và việc Cố Tiểu Tang thành đạo cột vào nhau? Trong Ngọc Thanh điện không nói gì nữa, Di Lặc hiểu lời hôm nay đã ngừng ở đây, liền cáo từ rời đi. Nhìn bóng dáng Di Lặc đi xa, Mạnh Kỳ khẽ mở tay trái. Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ rơi vào hạ giới, lọt vào Cửu U, xuyên qua nhiều tầng cách trở, mang theo ức vạn kim liên, bay tới trong tay “Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân” Dương Tiễn. Dương Tiễn nhìn món Ngọc Hư chí bảo này, mỉm cười, vẫn duy trì hình dáng của Huyết Ma, tiếp tục ở trong Cửu U. Tay phải Mạnh Kỳ lại chụp một cái. Dòng sông thời gian đột ngột hiện ra, Vạn Giới Thông Thức cầu trong Ngọc Hư cung Côn Luân sơn ngày xưa kéo thành lưu quang, từ trong lịch sử bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn, nhờ điều này tránh được một kích năm đó của Kim Hoàng. Gợn sóng lấp lánh, viên cầu tỏa ra những làn huy quang gờn gợn, không ngừng dâng lên, lại nối kết với từng cái Vạn Giới Thông Thức phù, mang tới cảm giác rút ngắn lại thời gian trôi qua. ............ Trong một động phủ nào đó, một lão giả tóc trắng xoá ngồi xếp bằng trên giường mây, đang giảng cho đám đồ tử đồ tôn tinh túy của “Tinh Hỏa đại pháp”. Bỗng trong lòng lão giả có một cảm giác kì lạ lóe qua, như có một vật gì đó lại có được sự sống. Lão giả sửng sốt, thò tay vào trong lòng, lấy ra một vật, với cảnh giới và thực lực Đại Tông Sư của lão, không ngờ bàn tay lại không khống chế được mà run nhè nhẹ, cho thấy sự kích động trong lòng lão. Đám đồ tử đồ tôn quay qua nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy trong tay trưởng môn có một miếng kim loại màu trắng bạc, khắc hoa văn huyền ảo khó tả. Vạn Giới Thông Thức phù lại dùng được rồi? Vạn Giới Thông Thức phù lại dùng được rồi! Lão giả thở ra một hơi dài, mở miếng kim loại, đắm chìm thần thức của mình vào trong đó, những hình ảnh sống động phong phú lại không ngừng hiện ra trước ‘mắt’ lão. Giang hồ trà lâu, võ lâm trạm dịch, Vạn Giới thương thành, truyền hình trực tiếp, dạy học võ đạo, các nhóm thảo luận lại hiện ra, cách một trăm sáu mươi tám năm mà vẫn vô cùng quen thuộc như thuở nào! Lão giả mở group, thấy những dòng tin không ngừng bắn ra, avatar của đối phương là một thiếu nữ tiếu mĩ khả ái: “Không kết nối được Vạn Giới Thông Thức cầu nữa thật hả?” “Vậy chúng ta đã hẹn gặp nhau năm sau thì phải làm thế nào?” “Có muốn ta tới Bình Tân tìm ngươi không?” “Ta tới Bình Tân rồi, nghe nói gia tộc các ngươi đã chuyển đi hải ngoại tiên giới......” “Ta đã tới hải ngoại tiên giới, nhưng không hỏi thăm được tin tức của ngươi......” Những tin này, cái cũ nhất là cách mấy năm, cái mới nhất là cách mấy ngày, nhưng đều đã phát ra từ hơn một trăm sáu mươi năm trước, cho tới hôm nay, lão giả mới nhận được. Nhìn thấy những tin tức này, đôi mắt lão giả nhòe đi, ứa nước mắt, hai bàn tay run càng thêm mạnh. Một trăm sáu mươi tám năm trước, ông với người yêu đã định ở bên nhau bầu bạn suốt đời, không ngờ Vạn Giới Thông Thức phù đột nhiên mất đi hiệu lực, hai bên không còn liên lạc được nữa. Gia tộc của ông vì sợ việc La giáo sắp tới thống trị, đã chọn di chuyển tới hải ngoại tiên giới. Ông đã để lại thư liên lạc, sau khi tới hòn đảo này, cũng đã định để lại địa chỉ liên lạc cho cô ấy, tiếc thay thư từ như đá chìm đáy biển, cô không nhận được, cũng không liên lạc được với ông, từ đó tin tức ngăn cách, mỗi người một phương. Nghĩ tới hơn trăm năm trước, bóng hình mảnh mai kia đường xa lặn lội rời khỏi Giang Đông, vất vả đi tìm mình mà không được, lão giả vô cùng đau lòng thương tiếc, bất kể đang ở trước mặt đám đồ tử đồ tôn, vội đánh đi một cái tin: “Dĩnh Trĩ, nàng đang ở đây?” Câu trả lời tới muộn hơn một trăm sáu mươi năm. Avatar của đối phương đột nhiên sáng lên, khiến tim của lão giả đập vội thình thịch, đầy chờ mong. Một dòng tin tức truyền tới: “Là Thôi gia gia phải không, ta là đồ tôn của Lâm Dĩnh Trĩ sư tổ, mười năm trước khi tọa hóa, sư tổ đã giao vật này cho ta, bảo chúng ta đợi tới ngày Vạn Giới Thông Thức phù lại sử dụng được, thì báo một tin cho người biết.” Tọa hóa...... trái tim lão giả chìm xuống, cả đất trời trở nên tối tăm: “Tin gì?” Đối diện lập tức trả lời: “Cả đời sư tổ không lập gia đình.” Nước mắt lão giả chảy ròng ròng, không kìm được bi thương trong lòng. Mình đã muộn mười năm, không, đã muộn một trăm sáu mươi tám năm! ............ Thiên Nam Hải Bắc, những người già còn sống sót được tới ngày hôm nay đều tiến vào thế giới Vạn Giới Thông Thức, nhìn những tin tức đã ngừng vận chuyển hơn một trăm sáu mươi tám năm nay lại ào ào nhảy ra, những ‘kẻ thù’ năm xưa, những tên chết tiệt hôm nào cũng spam như điên, nay đều đã thi nhau qua đời, có diễn đàn chỉ còn có một người còn sống, lẻ loi loanh quanh trong đó mà tưởng nhớ mọi người. Nơi này đã mai táng thời thanh xuân của mình, cái thời mình mạnh mẽ hùng hồn bồng bột nhất. Tới nay đã cách một trăm sáu mươi tám năm, tâm trạng chứa đầy cõi lòng, giờ còn biết nói với ai? Thời gian vô tình, tuế nguyệt thành hác. Trong một group, tin tức đều được giữ lại đầy đủ, một lão giả hai mắt đẫm lệ, nhìn những dòng chữ thảo luận ngày xưa, không ngừng thì thào tự nói: “Tiểu Lục, không phải ngươi muốn đi tham gia đại hội võ đạo giả lập, tranh thủ tiến vào Nhân bảng sao?” “Khổ nhi, không phải hôm nào ngươi cũng la hét muốn tổ chức cuộc thi online luận võ xếp hạng sao?” ...... “Sao các ngươi đều đi hết vậy, chỉ để lại một mình ta?” Đúng lúc này, một avatar sáng lên, phát ra tin tức: “Còn có ai không?” Lão giả mắt trợn to, vội vàng đáp: “Tiểu Lục, ngươi còn sống?” “Không, chết từ sớm rồi.” Đối phương phát emo cười hì hì, “Giờ đang trong Tịnh Thổ Phật quốc của Huyền Bi đại sư, cuối cùng cũng đợi được tới lúc Vạn Giới Thông Thức phù lại có thể dùng!” Vậy cũng được...... Lão giả vô cùng sung sướng. ............ Bên trong Tịnh Thổ Phật quốc phủ đầy hoa Bỉ Ngạn, đầy cảm giác an bình thanh tịnh, khiến mọi chấp niệm oán hận từ từ tiêu tán. Huyền Bi ngồi xếp bằng trên đài sen vàng, vì đám quỷ vật bên cạnh mà niệm “Địa Tạng Độ Hồn kinh”, ánh mắt đảo qua, thấy có mấy người đang len lén chơi Vạn Giới Thông Thức phù. Ông mỉm cười, làm bộ như không biết, tiếp tục tụng niệm. Đột nhiên, trời cao có kim quang lưu ly vô lượng rơi xuống, một vùng tịnh thổ khổng lồ vượt xa Phật quốc của Huyền Bi từ đâu bay ra, bên trong vô cùng tĩnh mịch, đầy dấu vết tàn phá. “Tịnh thổ tàn lưu của Địa Tạng Bồ Tát......” Huyền Bi giật mình.