Dịch: Tiểu Băng Vô số thân ảnh bay ra, từ quá khứ đến tương lai, chui vào thân hình Mạnh Kỳ, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng chỉ còn lại một người, cùng với hai Đạo Quả hư ảo thành hình, nâng bản tính linh quang bay ra khỏi dòng sông thời gian! Bốn phía tối tăm, không có bất cứ một vật gì, ngay cả cảm giác trên dưới trái phải trước sau và thời gian trôi qua đều không còn tồn tại, ý thức và bản tính linh quang cuối cùng của Mạnh Kỳ cũng gần như hoàn toàn bị đồng hóa, trở về với cái "Vô" tuyệt đối. Không phá được cái “Vô” tĩnh mịch này, vậy sẽ không rời thoát được khổ hải, không thể nào đăng lâm được Bỉ Ngạn! Đây là một kiếp cuối cùng, “Vĩnh hằng chi vô”! Đối với những kẻ đại thần thông khác có ý đồ chứng đạo, đây là một cửa ải rất là ác liệt, nhưng đối với Mạnh Kỳ, không có cái Thiên kiếp nào phù hợp với hắn hơn cái này! Một chút ý thức cuối cùng và bản tính linh quang chui vào đao mang, một làn ánh đao trắng xóa chiếu sáng toàn bộ tối tăm, bổ ra cái “Vô” tuyệt đối, khiến một điểm ngưng tụ tất cả kia nổ tung, sức nổ tạo ra đủ để làm phai mờ tất cả, lại sáng tạo tất cả. Khai Thiên Tịch Địa đại bạo tạc! Ầm! Trước mắt chợt lại trở nên rõ ràng, Mạnh Kỳ nhìn thấy thời cuối Thái Cổ không ngừng sụp đổ hủy diệt. Ầm! Trong Chân Thật giới, một đạo bạch quang sáng lên, phá hết tối tăm, chiếu khắp trời đất, soi sáng từng ngóc ngách của chư thiên vạn giới, kể cả tầng chót Cửu U, Minh Hải di tích và vô số mảnh vỡ trôi nổi của tầng trên cùng Cửu Trọng Thiên. Trong ánh sáng trắng đó, hình như ngay cả một kỷ nguyên cuối cùng của thời Thái Cổ cũng bị chiếu sáng. Bỉ Ngạn dị tượng loại thứ hai, “Chiếu khắp thập phương”! Phạm vi chiếu sáng tới càng nhiều, chứng tỏ nội tình càng thâm hậu! Bạch quang chuyển nhạt, trong trời đất hiện ra đủ các sắc màu, ngũ sắc rực rỡ, tụ thành một cái Hoàng Kim Linh Lung bảo tháp ba mươi ba tầng, buông xuống đạo đạo Huyền Hoàng chi khí, như rồng như rắn. Hình ảnh thay đổi, ánh sáng đen trắng quấn thành Âm Dương ngư đầu đuôi nối tiếp, Chư Thiên Sinh Tử luân không ngừng xoay tròn, từng trang thư sách do thánh đức như thủy đính thành, cổ đỉnh biến ảo từ phúc đức tử khí, kỳ phiên thuần trắng do âm đức chi ý ngưng tụ, Mậu Kỷ kim liên không ngừng bay xuống, Thanh Đồng cổ chung gõ vang, âm thanh chấn tam giới, trái tim như linh đang tử ý xâm nhiễm thương thiên, địa hỏa phong thủy tứ lược tất cả khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn...... Trong đó Ngũ Đức chi đạo tự hình thành ra một con Phượng Hoàng mĩ lệ khủng bố, dưới cây Bồ Đề có một vị Kim Thân Phật Đà một tay chỉ trời một tay chạm đất, còn có thể nhìn thấy một vị lão giả mặc đạo trang cưỡi Thanh Ngưu chậm rãi đi tới, tử khí hạo đãng ba vạn dặm, đỏ xanh đen trắng bốn đạo kiếm quang bay xuống tụ vào lòng bàn tay, trên đầu là một vầng bảo quang trong vắt bao hàm tất cả các đạo lí. “Ngũ Đức thành phượng”, “Đạo Đức cưỡi trâu”, “Linh Bảo cầm kiếm”, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại “Đại đạo hiển hóa” trải rộng chư thiên vạn giới, cuối cùng thu lại thành một điểm, một điểm vô cùng ban sơ, nơi khởi đầu của vạn sự vạn vật, bên trong hình như có một cây Bàn Cổ phiên. Bỉ Ngạn dị tượng, “Nguyên Sơ tái hiện”! Nhìn thấy những dị tượng này, Nhiên Đăng càng thêm hoảng hốt, đèn lưu ly trong tay lay động, miệng mấp máy, nhưng không thốt được thành lời. Xong rồi, tất cả đều xong rồi...... Tô Mạnh đã đăng lâm Bỉ Ngạn...... Các Bỉ Ngạn giả đang chiến đấu đều dừng lại, chỉ có ngón tay trắng muốt xinh đẹp kia vẫn tiếp tục thôn phệ “Thiên Đạo quái vật”, làm được bao nhiêu tính bấy nhiêu! Cố Tiểu Tang nhìn các dị tượng, trong lòng lại không hề thấy mừng. Vầng trăng sáng rực hiện ra rõ ràng trong mắt cô. Cô nhìn thấy bóng người ngồi ngay ngắn trong những tầng cung điện kia, gương mặt của bà ấy có bảy tám phần trông giống với cô, nhưng thành thục hơn, thần thánh hơn, uy nghiêm hơn. Đôi mắt bà ấy sâu thẳm, cằm khẽ nâng lên: “Ngươi vẫn còn chưa hiểu?” “Sau khi lấy được Vô Cực ấn và Linh Bảo đạo thống, dấu vết để lại của ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ và ‘Linh Bảo Thiên Tôn’ xuất hiện ở chư thiên vạn giới, đều là do ta làm ra cả, chứ không phải là họ.” “ ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’ giúp ngươi đạt được độc lập ý thức là ta, gom lại tất cả các khả năng tương lai và đưa bí mật về Đạo Quả cho ngươi cũng là ta, truyền bí mật của mật đạo trong Tam Sinh điện và Kim Sinh quả cho ngươi cũng là ta, để lại Hỗn Độn Thanh Liên tử ở Ngọc Hư cung cũng là ta, ngay cả mẫu thân mà ngươi nhớ mãi không quên, cũng là do một phần ý chí của ta biến thành.” Cố Tiểu Tang nghe mà trái tim nặng trĩu, cả người càng thêm lạnh. Thì ra, tất cả mọi kiên trì, mọi kiêu ngạo, mọi thống khổ, mọi nằm gai nếm mật, mọi cay nghiệt, mọi quyết tuyệt, mọi yêu thương cả một đời này của cô đều chỉ là trò cười, đã bị lời của Kim Hoàng đập cho tan nát, ném xuống đáy bùn, bị đạp thành tro bụi. Thì ra tất cả đều là thiên ý...... Người mẫu thân mà cô vẫn luôn nhớ tới, sự kiên trì không từ thủ đoạn để được tự do, sự kiêu ngạo vì biết được bao nhiêu là khả năng trong tương lai và bí mật của Đạo Quả, sự tự hào vì cho rằng mình đã thành công hoàn thành thoát khỏi được mưu đồ, cảm giác lừa gạt được Kim Hoàng vân vân, thì ra đều chỉ là những trò cười không hơn không kém, đều đã được Kim Hoàng an bài sẵn, đều là một vở hài kịch đã được định trước, ngay cả chuyện mình với tướng công song tu cũng không ngoại lệ. Ngoài những thứ này ra, mình còn lại được cái gì? Còn có ý nghĩa tồn tại gì không? Bỉ Ngạn giả có thể thao túng cả cuộc đời của con người ta như vậy sao? Thân ảnh mơ hồ ở trên cao kia hơi ngả tựa ra sau, nhìn xuống Cố Tiểu Tang, hờ hững nói: “Ngươi nên hiểu được vì sao hôm nay ta lại muốn để cho ngươi biết những điều này.” “Chính là để kích thích ngươi, khiến ngươi tràn đầy động lực, ngươi càng cường đại, ta càng tiếp cận Đạo Quả.” “Đương nhiên, nếu cảnh giới của ngươi có thể vượt qua ta, vậy ta sẽ trở thành sản phẩm giảm cầu không cho ngươi. Cho nên, cố gắng lên.” Các loại dị tượng do đại đạo hiển hóa biến mất, thân ảnh Mạnh Kỳ về tới tiết điểm trước mắt, nhưng lại như vẫn còn đang ở trong giai đoạn kết thúc kỉ nguyên cuối cùng của thời Thái Cổ. Một dòng sông hư ảo hiện ra ra, xoay vòng chung quanh hắn, thời gian trôi qua, nước chảy thoi đưa, đầy cảm giác tuế nguyệt cọ rửa, vận mệnh khó phạm, so với dòng sông thời gian đang chảy xuyên qua Chân Thật giới thì khó mà phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả. Bỉ Ngạn dị tượng loại thứ bốn: “Quang âm nhiễu thân”! Dòng sông hư ảo quanh thân Mạnh Kỳ mở rộng, chồng vào với dòng sông thời gian và vận mệnh ở bên trong Chân Thật giới, không ngừng chảy trở về hướng quá khứ, cũng không ngừng kéo dài hướng tới tương lai, nắm lấy những khả năng tương lai. Dòng sông cuộn trào mãnh liệt, tràn qua những giai đoạn quá khứ và lịch sử mà Mạnh Kỳ vừa trở về tới, tiếp tục nhanh chóng đi tới thời kì ban đầu khi bản kỷ nguyên sáng lập, địa hỏa phong thủy tứ lược khắp nơi, co vào Thái Cực, quay lại Hỗn Độn, cuối cùng lại sáng lập mà ra, chảy qua cái "Vô" tuyệt đối, đi tới thời điểm kết thúc của kỷ nguyên trước. Thiên địa lại trở nên u ám mông lung như hư ảo, trước người Mạnh Kỳ bỗng có thêm một bóng người. Uy nghiêm cổ xưa, bao dung vạn vật, đỉnh đầu có Vô Cực khánh vân thả xuống những đạo quang mang như nước, bên trong có vô số những ngọn kim đăng, sen vàng, chuỗi ngọc, vân vân. Ông ta đứng ở đó, như đã luôn ở đó tồn tại cùng trời đất, ông ta là bắt đầu của tất cả, là chư quả chi nhân. Nguyên Thủy Thiên Tôn! Bỉ Ngạn dị tượng loại thứ năm, “Nhìn thấy Nguyên Thủy”! Sau đầu Mạnh Kỳ dần dần hình thành một vầng trăng tròn sáng ngời trong vắt, vô cùng viên mãn, bên trong dựng dục hai Đạo Quả hư ảo “Vô Cực” và “Khai thiên”, hai quả này đang dần dần trở nên chân thật, trở thành sơ hình. Đến lúc quan trọng, từ trong cơ thể Mạnh Kỳ bay ra một cái cây nhỏ xanh biếc, lóng lánh trong suốt, tỏa ánh sáng mờ mờ, một cành một thế giới, một lá một vũ trụ. Đại Đạo chi thụ! Đại Đạo chi thụ tự bay lên, bay vào trong viên quang trong vắt sau đầu Mạnh Kỳ, cắm rễ ở đó, ở ngay giữa hai Đạo Quả hư ảo! Ầm! Trong bầu trời vọng ra những tiếng vang nặng nề, cả bầu trời lẫn Cửu U đều bị nhuộm một màu sắc u ám như máu, ngưng tụ ra những tầng chư thiên, những tầng Cửu U, bầu trời mênh mông, vũ trụ vô biên, song tất cả đều bị một cây Kiến mộc nguy nga tươi tốt và một dòng sông hư ảo xuyên qua. Dị tượng Bỉ Ngạn “Lưỡng Thế Tịnh Lập” Mạnh Kỳ hồi còn là Truyền Thuyết đã chứng được lại xuất hiện, nhưng lần này đã có sự khác biệt về mặt bản chất. Bỉ Ngạn dị tượng loại thứ sáu, “Tái tạo kỷ nguyên”! Dị tượng chưa từng có ai chứng được! Nhìn thấy dị tượng này, từ bên trong vầng trăng sáng tỏ không tì vết, một bàn tay thò ra, khuấy động dòng sông thời gian. Hơn trăm năm trước, Quảng Thành tử, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hành tiên tôn như thiêu thân lao đầu vào lửa xông vào vầng trăng này vốn tưởng là đã hôi phi yên diệt, nhưng thực ra là không phải, chỉ là bị Kim Hoàng bắt lấy, giam giữ ở trong Chân Không gia hương; Giang Chỉ Vi chém ra kiếm quang vượt qua Thiên Tiên và Truyền Thuyết bị Vô Sinh Lão Mẫu vung tụ bào thu vào; Cao Lãm tùy hứng bị Tố Sắc Vân Giới kỳ vây giữ, cũng không mất mạng; Nguyễn Ngọc Thư trước khi tự tuyệt Chân Linh cũng bị bắt nhốt vào mà thôi...... Ý thức của Vương Tư Viễn còn chưa hoàn toàn bị Thiên Đạo quái vật đồng hóa, mấy sát na trước, thân ảnh y bắn vào trong lốc xoáy đỏ sậm đã bị Kim Hoàng một chỉ bắn ra; Chân Thật giới vừa rồi bị dư ba giao chiến của Bỉ Ngạn phá hủy cũng đã được hồi tưởng kéo lại, tái sinh như cũ, mặt đất nứt toác khép lại, thành trấn lại mọc lên, những sinh linh đã bị hôi phi yên diệt tái hiện, không hề nhận ra mình đã chết một lần rồi. Thân ảnh ở trên bảo tọa vung tụ bào, Quảng Thành tử, Xích Tinh tử, Cao Lãm, Giang Chỉ Vi, Nguyễn Ngọc Thư xuất hiện ở ngoài Ngọc Hư cung, cả đám đứng ngơ ngẩn, không hiểu vì sao mình lại ở nơi này. Cố Tiểu Tang cảm nhận được ánh mắt hờ hững uy nghiêm của Kim Hoàng, nghe bà lạnh nhạt lên tiếng: “Nhìn thấy chưa? Tất cả đã được lập lại, không có cái gì gọi là huyết hải thâm cừu.” “Dưới Bỉ Ngạn, một niệm có thể chết, một niệm có thể sống, bọn họ có nên tồn tại hay không, nên tồn tại ra sao, là do bàn cờ của chúng ta quyết định, chúng ta muốn có là sẽ có, muốn không có sẽ không có.” “Cho nên Phật gia mới nói mọi thứ đều là không, Đạo môn gọi là vô, ngoài Đại Đạo chi tranh, tất cả những thứ khác chỉ là vớ vẩn, có gì đáng mà để ý!” “Tô Mạnh trong tương lai tất nhiên cũng sẽ như thế, đây chính là Bỉ Ngạn.” Cố Tiểu Tang cảm thấy cả người rét lạnh, chưa bao giờ rét tới như vậy. Đúng vậy, đây chính là Bỉ Ngạn, đây chính là thiên ý. Mà thiên ý vốn từ xưa là cao khó hỏi. Đúng lúc này, dị tượng trong trời đất biến mất, Mạnh Kỳ mặc bào đen, từng bước từ trong dòng sông thời gian đi ra. Hắn đã đăng lâm Bỉ Ngạn, sau đầu viên quang trong vắt, bích thụ mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng bao nhiêu chư thiên vạn giới, im lặng nhìn Kim Hoàng: “Mỗ tương lai có lẽ cũng sẽ như thế, nhưng đó là tương lai, còn ngay bây giờ......” Hắn chợt hét to: “Lão Mẫu, chết đi!” Viên quang sau đầu hắn rực sáng, tỏa ánh sáng khắp nơi, bắn về phía vầng trăng sáng tỏ của Kim Hoàng! Kỷ nguyên này ta không cần siêu thoát, chỉ cần xử lý nhân quả của Lão Mẫu ngươi! Cố Tiểu Tang kinh ngạc. Rồi cô bật cười, nụ cười chứa nước mắt.