Dịch: Tiểu Băng Sấm sét sáng trời, nước mưa ào ào trút xuống, cuồng phong quét ngang bầu trời, ập lên người đám người Lý Trọng Khang. Bọn họ chẳng làm gì cả, nhưng khi giọt mưa đã rơi sát tới chỗ họ, thì đều bị một tầng khí vô hình hất đi, không làm ướt được ai. Vượt qua Lôi Kiếp lần đầu tiên, thay đổi rõ rệt nhất quan trọng nhất chính là pháp lực tự động được sinh ra, bảo vệ thân thể, và cơ thể có khả năng cưỡi mây đạp gió, nhìn xuống đất từ trên cao. Nước mưa tung tóe, Mạnh Kỳ khẽ phất phất trần, cười ha ha: “Nếu chư vị đạo hữu thích vào trong viện nghị sự, lão đạo đành phải phụng bồi. Chúng ta đang nói tới chỗ để lại những người có thực lực, để khi cơ hội xuất hiện, sẽ phối hợp với Cửu vương gia lấy cắp vật kia. Lão đạo xin hỏi, những đạo hữu nào nguyện ý ở lại?” Mấy chữ sau cùng âm vang như sấm rền, khiến mọi người đều run bắn lên, hoàn toàn tỉnh táo lại. Ngươi xem ta, ta xem ngươi, một hồi lâu sau, cả đám mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, ai nấy cúi đầu trầm tư. Nếu ở lại kinh thành, nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, không được để lộ, sẽ phải sống hoàn toàn khác trước, chui chui lủi lủi. Nhưng những người họ đều là cao thủ của kinh thành, đã ở nơi này mấy chục năm, thậm chí đã ở đây mười mấy đời, nên ai nấy đều quyến luyến không muốn rời đi, hơn nữa rời khỏi kinh tới nơi xa lạ, môi trường không quen, lại còn bị triều đình đuổi bắt, rất là khó chịu. Không ai đưa ra được quyết định, cả sân chỉ có tiếng mưa rơi rào rào. “Vãn bối xin ở lại kinh thành, hỗ trợ Cửu vương gia.” Lý Trọng Khang nghiến răng. Nếu thế cục xuất hiện chuyển cơ, Đạo môn có cơ hội quay về thời hoàng kim, lúc đó, người đăng cơ xưng đế, nắm quyền lực tối cao nhất định sẽ là Cửu vương Tiêu Khôn, bây giờ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ còn có hiệu quả hơn rất nhiều so với sau này dệt hoa trên gấm! Có Lý Trọng Khang đi đầu, Tất Trọng Đức và Phong Hỏa quan quan chủ Lỗ Tứ Toàn cũng lên tiếng xin theo. “Tốt. Ba vị đạo hữu không sợ nguy hiểm, quả thực là mẫu mực của Đạo môn, xin nhận một lễ của lão đạo.” Mạnh Kỳ chắp tay, rồi quay sang nhìn Cửu vương Tiêu Khôn, “Muốn khiến Bùi thái sư ly kinh, tự mình đi bình loạn, thì chỉ dựa vào chư vị đạo hữu sợ là không đủ, lão đạo định ngày mai sẽ đi gặp ông ta.” Bùi thái sư Bùi Đạo Thông, thất kiếp chân nhân, có thể ở trong thế giới này hư không tạo vật, ngao du Thanh Minh, chính là thiên hạ đệ nhất nhân sau khi Đạo môn Hứa thiên sư vẫn lạc. Tiêu Khôn sửng sốt, mắt giật giật: “Tiền bối xin nghĩ lại. ‘Ngọc Hoàng thần quyền’ của Bùi thái sư vang dội cổ kim, không thể coi thường được, hay là đợi tiền bối khôi phục đỉnh phong rồi hẵng tính đi.” Tuy ngươi đã độ một lần Lôi Kiếp, lại trở thành chân nhân, nhưng so với Bùi thái sư thì chênh lệch này quá lớn, sao lại đi làm chuyện châu chấu đá xe này làm chi!? Nhớ lại cảnh vừa rồi, y và mọi người ở đây đều chắc chắn Vân Tập chân nhân chỉ có thực lực một kiếp mà thôi, nhưng từ cảnh hắn Độ Kiếp thoải mái như chơi trò chơi thì xem ra sự nổi danh ngày xưa không phải là giả dối, hẳn là vẫn còn tích lũy, nhưng không biết lại lạc vào đường rẽ nào, dẫn tới cảnh giới không còn, tu vi mất hết, phải làm lại từ đầu. Mấy người Lý Trọng Khang đều gật đầu đồng tình với lời của Cửu vương. Theo cảnh độ kiếp vừa rồi mà xem, chỉ cần cho Vân Tập tiền bối thời gian, không chắc tới được thất kiếp, nhưng ít nhất khôi phục thực lực ban đầu không phải là vấn đề. Lục kiếp chân nhân hiện giờ đã là tồn tại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi đó, tốt nhất là đừng có lấy thân mạo hiểm nha! Mạnh Kỳ vung phất trần, khẽ cười: “Cửu vương yên tâm. Chư vị đạo hữu yên tâm, chỉ là gặp một chút thôi, đâu phải đánh nhau, hơn nữa sơn nhân tự có diệu kế.” Nói xong, hắn xuyên qua màn mưa đi về phòng, kiểu “Ý ta đã quyết”. Mọi người nhìn nhau, đầy lo lắng. ............ Cung đình, trong Ngự Thư phòng. Tiêu Huyền chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, nhìn trời mưa dầm suốt mấy ngày không dứt, môi mím lại kiên nghị. Ông ta năm nay đã gần bảy mươi, nhưng không có một chút vẻ già cả nào. Làn da như ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ, đôi mắt sâu thẳm như biển, thoạt nhìn chỉ chừng ngoài ba mươi mà thôi, nếu đứng chung với Cửu vương Tiêu Khôn, e là chẳng khác gì hai huynh đệ. Thái Sư Bùi Đạo Thông ngồi trên ghế, nhìn Tiêu Huyền, bình tĩnh, trầm ổn như núi. Cả người lão vô cùng gọn gàng sạch sẽ, tóc tai, râu ria đâu vào đấy, đôi mắt uy nghiêm mạnh mẽ. “Hai ngày nay vẫn chưa tìm ra Đạo môn chân nhân vừa độ lôi kiếp à?” Tiêu Huyền không hề xoay người, vẫn nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ. Bùi Đạo Thông đáp, giọng không cảm xúc: “Phải, hẳn là có người để lộ tin tức, thiên số đã có thay đổi.” Tiêu Huyền thở dài, quay người nhìn xuống bàn: “Đúng vậy, thiên số đã thay đổi, giả có gì dạy ta?” Trong Ngự Thư phòng, ngoài Thiên Tử Tiêu Huyền và Thái Sư Bùi Đạo Thông, không ngờ còn có một người nữa! Đứng ở bên bàn là một hòa thượng mặc tăng bào xám, y đang nhìn ngọn đèn lưu ly trên bàn, khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng cười nhàn nhạt, vẻ vân đạm phong khinh. Tăng nhân mỉm cười: “Bệ hạ không cần phải sợ.” Tiêu Huyền nhíu mày. “A Nan giả, ý của ngươi là?” Tăng nhân vẫn cười nhẹ: “Tĩnh để xem biến.” ............ Nước mưa như tơ, âm vân dần tán, Bùi Đạo Thông ngồi kiệu rời khỏi thành, đi theo còn có Cửu vương Tiêu Khôn. Lão nhắm mắt, trông như ngủ say, kỳ thật là đang suy nghĩ tới biến cố mấy ngày nay của kinh thành. Tùy tùng đi theo đại sư rất đông, tốc độ di chuyển không nhanh, một hồi lâu sau mới rời khỏi đường Chu Tước, chuyển hướng tới Thanh Dương phường, tới chỗ này, Tiêu Khôn với Bùi Đạo Thông mỗi người đi một ngả. Vì trời vẫn còn mưa dầm chưa ngớt, người đi lại trên đường rất ít, ai cũng che dù, cẩn thận mà đi từng bước, né những vũng nước trên đường. Bùi Đạo Thông chợt mở mắt, trong mắt như có lôi mang, nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng ở ngoài phố: Một đạo nhân gầy gò mặc bào đen đang đi tới dưới làn mưa, dáng vẻ như đang hưởng thụ. Một bước, hai bước, ba bước, đất trời như mở rộng ra, khoảng cách hai người như nhỏ lại. Vân Tập chân nhân! Cửu vương Tiêu Khôn kinh hãi. “Mới một kiếp......” Bùi Đạo Thông lầm bầm, vung tay, vô số ngân mang giao hội, ngưng tụ thành một mũi tên lôi đình đơn giản. Lão đang định bắn mũi tên này ra, thì nhìn thấy Mạnh Kỳ mỉm cười, vân đạm phong khinh. Bầu trời chợt tối sầm, mây đen dày đặc, như muốn đè sập kinh thành, vô số thiểm điện tụ thành một đạo, ầm ầm bổ xuống, ngăn cách Bùi Đạo Thông và Mạnh Kỳ ra làm hai bên. Ầm! Ngân mang ào ạt tràn ra xung quanh, tới cả phía Bùi Đạo Thông. Mạnh Kỳ bị thiên phạt mà như không biết, lại bước ra một bước. Ầm! Lại một đạo lôi đình rơi xuống, trắng vàng lẫn lộn, uy thế còn mạnh hơn vừa rồi. Trong quả cầu lôi điện, Mạnh Kỳ với điện mang quấn quanh, tiếp tục bước ra một bước. Oanh long long! Bầu trời nổi giận, năm đạo lôi đình vàng rực đánh xuống. Tiêu Khôn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: “Nhị kiếp...... Tam kiếp...... Tứ kiếp......” Một bước một Lôi Kiếp, từng bước một mà lên! Bùi Đạo Thông nhìn Mạnh Kỳ đi về phía mình, lôi điện gia thân, khí thế của lão như bị người kia dần đoạt mất, mũi tên lôi điện trong tay không sao bắn ra được. Đến cuối cùng, mây đen như đã sát tới đỉnh đầu, lôi đình thành biển lớn, từng vòng cuồn cuộn, vô cùng khủng bố. Lôi hải đủ màu từ từ tách ra, Mạnh Kỳ tay xách đấu lạp, xuất hiện đứng đó, cách Bùi Đạo Thông không xa. Hắn đội đấu lạp lên, khẽ cười: “Bây giờ lão đạo cũng là thất kiếp.” Bùi Đạo Thông nghiêm mặt, chăm chú nhìn Mạnh Kỳ, mũi tên trong tay cuối cùng cũng bắn ra, nhưng Mạnh Kỳ lại như bong bóng, biến mất. Nếu không phải khí tức lôi đình vẫn còn, thì chuyện vừa rồi quả thật như ảo mộng.