Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1120
Dịch: Tiểu Băng
Trên biển mây, độn quang chợt lóe bay qua, Mạnh Kỳ vừa kiểm tra tài sản của Linh Cảm đại vương vừa ngẫm nghĩ.
Còn nhớ lần đầu tiên tiến vào Tây Du, mình từng hỏi thăm một con tiểu yêu, nó đã nhập chuyện Ma Chủ đánh lên Thiên Đình và Thiên Đình rơi xuống lại thành một, còn bảo cái trước chính là nguyên nhân khiến cái sau xảy ra. Đương nhiên nói như vậy là bị mâu thuẫn.
Bởi vì qua mấy người thời thượng cổ là Ma Phật, Sa Ngộ Tịnh nghiệm chứng, hắn đã cho rắng trước thời Phong Thần chi chiến, Thiên Đình vì lợi ích, đã cùng với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn kết thành đồng minh, áp chế mấy thế lực Phật giáo và yêu ma. Đến giai đoạn cường thịnh, thì theo chân lý, mọi việc đã lên đến đỉnh sẽ bắt đầu đi xuống. có lẽ khi tu vi của Thiên Đế tăng tiến, ông ta không còn thỏa mãn với vai trò là đứng đằng sau Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn, bị hai người đè ép, nên mới xảy ra chuyện Địa Phủ chi tranh, liên minh bắt đầu xảy ra vết nứt.
Ngay thời điểm quan trọng đó, Ma Chủ đột nhiên thành tựu Bỉ Ngạn, đánh lên Thiên Đình, hi sinh bản thân đánh Thiên Đế bị thương nặng, còn làm thêm mâu thuẫn của Thiên Đế với Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn. Vì thế, thế cục bắt đầu thay đổi. Phật môn bắt đầu sắp xếp, Đạo gia cũng tự chuẩn bị cho mình. Thiên Đế gặp khó khăn, muốn mượn lực đánh lực, muốn mọi việc đều thuận lợi, lại trở về thế cân bằng. Trong tiên thiên thần thạch của Yêu Hoàng Nữ Oa sinh ra một con yêu hầu, gây ra đủ thứ chuyện, phá phách với Địa Phủ, đi đại náo thiên cung, bức bách Thiên Đế. Ai ngờ Thiên Đế lại nghiêng người về hướng Phật Tổ.
Sau đó, Phật Tổ cũng đạt tới cảnh giới của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bắt đầu thử giảm đi nhân quả của mình, bố trí Tây Du chi sự. Tây Du kết thúc không bao lâu, không biết do nguyên nhân gì, Thiên Đình đột nhiên rơi xuống, hình như là do mấy Bỉ Ngạn liên thủ ra tay. Thiên Đế lấy thân tuẫn đạo, hóa thân thành Quang Âm đao. Trong quá trình này, không ai biết minh hữu của Thiên Đế là bị người khác áp chế hay không muốn ra tay.
Thiên Đình rơi xuống thì Phật Tổ cũng nhập diệt, Yêu Thánh đánh lên Linh sơn, A Nan phản bội, vạn Phật cùng rơi vào đọa lạc.
Phong Thần, Ma Chủ đánh lên trời, Tây Du, Thiên Đình rơi xuống, Linh sơn chi chiến. đối với đám tiểu yêu, nếu giữa hai sự kiện lớn còn có chuyện Tề Thiên Đại Thánh diễu võ dương oai và chứng đạo thành Phật thì hẳn chúng nó đã không thể nào lầm lẫn thời gian như vậy, cho rằng vì Ma Chủ đánh lên thiên đình mà khiến cho Thiên Đình rơi xuống.
Trí nhớ của chúng và thời gian xảy ra sự cố mâu thuẫn nhau, như vậy chắc chắn là có điều kì quái.
Trong cái thế giới này, thời gian Ma Chủ đánh lên thiên đình và thời gian Thiên Đình rơi xuống là cách nhau chưa tới sáu năm!
Khoảng cách ngắn như thế, một con tiểu yêu mấy trăm năm sau cho rằng hai chuyện đó là một là hoàn toàn có thể hiểu được. Mà Tây Du cách nay hơn tám trăm năm, cách thời Ma Chủ đánh Thiên Đình rất xa.
Vậy rốt cuộc là ai đúng, ai sai?
Thế giới Tây Du là do Đạo Đức Thiên Tôn rút ra một đoạn lịch sử diễn hóa mà thành, hẳn đã bỏ thêm vào khá nhiều chuyện thật giả lẫn lộn và mảnh vỡ lịch sự, khiến trình tự của nó trở nên hỗn loạn cũng là điều dễ hiểu, chưa kể người ta còn cho rằng Đạo Đức Thiên Tôn rút ra đoạn lịch sử này để tạo ra Chân Thật giới là để che giấu một bí mật gì đó.
Nhưng có mấy chuyện hắn nghĩ mãi vẫn không yên.
Đối với những điều hắn phỏng đoán, Ma Phật chỉ thừa nhận một chuyện cấu kết với Ma Chủ, phản bội Thiên Đế, gây nên biến loạn Linh sơn, lừa gạt cả Phật môn và Yêu tộc mà thôi, còn những chuyện khác y đều không cho ý kiến. y chỉ bảo, Thiên Đế sau khi bị Ma Chủ làm cho nguyên khí đại thương thì không thể khống chế nổi Tề Thiên Đại Thánh.
Song có ai dám chắc rằng, sau chuyện Tây Du, Tôn Ngộ Không không có lần thứ hai giao thủ cùng Thiên Đế?
Ví dụ như trong trận chiến khiến Thiên Đình rơi xuống chẳng hạn!
Thậm chí lúc Tôn Đại thánh đại náo thiên cung, Thiên Đế có đánh nhau với nó hay không cũng còn không ai dám chắc.
ở thời điểm đó, thực lực của Đại Thánh đương nhiên không thể bằng lúc kết thúc Tây Du, còn cách Tạo Hóa viên mãn cả một khoảng dài. Thiên Đế dù có bị Ma Chủ làm cho hao tổn nghiêm trọng, nhưng đang ở trong sân nhà Tiên Giới, có đủ thứ hỗ trợ, không có lí nào lại không chống đỡ nổi như lời Ma Phật đã nói. Thứ Thiên Đế cố kỵ là kẻ đứng sau lưng xúi hầu tử đại náo thiên cung, nên mới quyết đoán mời Phật Tổ đến viện trợ, chứ không ra tay hạ mình chiến đấu với Tề Thiên Đại Thánh.
Nếu là hai bên đánh nhau trong trận chiến khiến Thiên Đình rơi xuống, Tề Thiên Đại Thánh chém ra Đấu Chiến Thắng Phật, đạt tới cảnh giới Tạo Hóa viên mãn, lại có một Bỉ Ngạn nào đó liên kết ra tay với Thiên Đế, thì chuyện Thiên Đế bị đánh thua, cũng là chuyện bình thường.
Bởi vậy, lời của Ma Phật không thể làm chứng cớ để chứng minh là Ma Chủ đánh Thiên Đình sau thời Tây Du. Ngược lại, theo lời Sa Ngộ Tịnh, thì trình tự rõ ràng là chuẩn xác hơn. Y là đại năng Truyền Thuyết, ký ức sẽ không bởi vì lịch sử bị rút ra mà trở nên mơ hồ hỗn loạn, có giá trị, đáng tin tưởng hơn.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, dù là chuyện Tây Du, hay là chuyện Ma Chủ đánh Thiên Đình, cả chuyện Đạo Đức Thiên Tôn rút ra đoạn lịch sử này, thì lúc ấy Sa Ngộ Tịnh rõ ràng vẫn còn chưa chứng được Truyền Thuyết, mà bản thân Truyền Thuyết nếu không tính tới dòng sông thời gian, nếu không có đặc thù Bỉ Ngạn, sau khi đột phá thành công, liệu có thể khôi phục lại kí ức đã bị làm cho hỗn loạn mơ hồ hay không?
Nhất là khi Sa Ngộ Tịnh là Quyển Liêm thần sứ của Vô Sinh Lão Mẫu, lời của y không thể tin toàn bộ. Dù y không có y muốn lừa gạt hắn, nhưng ai biết Lão Mẫu có âm thầm động tay chân gì với kí ức của y hay không!
Hai nhân chứng quan trọng đều có khả năng không đáng tin, có mấy tình tiết lại có vẻ còn giấu diếm điều gì đó. Ví dụ như tiểu yêu lúc trước đã từng nói, sau khi Ma Chủ đánh Thiên Đình, Cửu Linh Nguyên Thánh bị đánh xuống, cho đi trông coi Cửu U đại môn, đến nay vẫn còn canh giữ ở chỗ đó, nếu Ma Chủ đánh Thiên Đình là chuyện xảy ra trước thời Tây Du, Đường Tăng và Tôn Ngộ Không làm sao gặp được Cửu Linh Nguyên Thánh? lúc ấy Nguyên Thánh phải đang trông coi Cửu U đại môn mới đúng chứ, làm sao chạy ra ngoài đi gây chuyện được?
Hay ví dụ như trước thời Ma Chủ đánh Thiên Đình, Chân Võ đại đế đã thần bí mất tích, đi Sinh Tử nguyên điểm, vậy Cửu Thiên Đãng Tổ Sư mà Tôn Ngộ Không mời cầu viện binh là ai?
Vậy nếu đặt Tây Du xảy ra trước khi Ma Chủ đánh Thiên Đình thì sao?
Mạnh Kỳ trầm tư.
Hay là qua thời gian liên minh ngọt ngào, Thiên Đế sau khi tu vi tăng tiến, trở thành tôn sư, Phật môn không muốn nhìn thấy Đạo gia vẫn luôn thống ngự chư thiên vạn giới, nên bắt đầu xảy ra nhiều sự cố giao phong to nhỏ, ví như chuyện Địa Phủ chi tranh. Ngay thời điểm đó, Tôn Ngộ Không từ trong Tiên Thiên Thần Thạch bên trong vọt ra, làm quân cờ rồi trở thành người đấu cờ.
Khi đại náo thiên cung, hẳn Đại Thánh đã được Đạo Đức Thiên Tôn tương trợ, khiến Thiên Đế phải tự mình ra tay. Mà nếu ông ta ra tay, ‘sư phụ thần bí’ của Tôn Ngộ Không sẽ mượn ngay cớ này để làm khó Thiên Đế, vì một mục đích nào đó. Thiên Đế thấy tình thế không đúng, quyết định thật nhanh đi mời Tây phương Phật Tổ, nghiêng hẳn về hướng Phật môn, để tìm sự cân bằng mới.
Tây Du kết thúc, sau nhiều năm chuẩn bị, Ma Chủ đánh lên Thiên Đình. Lần này, Thiên Đế thể hiện ra thực lực làm người ta sợ hãi, dưới tình huống không có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn và Phật Tổ tương trợ, một mình giết chết một Bỉ Ngạn giả?
Chỉ có Bỉ Ngạn giả mới có thể chống lại Bỉ Ngạn giả, giữa Bỉ Ngạn giả với nhau thường rất khó giết chết được đối phương, thường thường chỉ có thể phong ấn hoặc trấn áp. Cho dù Thiên Đế chịu trả giá cực lớn, cho dù ông ta có ưu thế Tiên Giới sân nhà, cho dù Ma Chủ vỏn vẹn chỉ mới là sơ đăng Bỉ Ngạn, nếu không khác người giúp đỡ, một đấu một mà giết được Ma Chủ, vậy đủ để chứng minh Thiên Đế cường thế, không thua gì Hạo Thiên Thượng Đế thời thái cổ!
Mà Ma Chủ vì sao lại đánh lên Thiên Đình, có lẽ chính là có người muốn thử cái gì đó. Ví dụ như vì sao lúc trước Thiên Đế lại tin tưởng, cùng hai đại Thiên Tôn đánh cờ, kết quả lại thử ra được thực lực của Thiên Đế?
Sau khi làm rõ được mấy bí mật này, các Bỉ Ngạn hợp tác với nhau công phá Cửu Trọng Thiên, khiến Thiên Đế tuẫn đạo, trong đó có lẽ còn có mặt cả Phật Tổ?
Tuy thiếu những chi tiết quan trọng để xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, nhưng nếu nhìn theo khía cạnh này, sẽ nhìn thấy một cách giải thích khác, một mặt vấn đề khác...... Mạnh Kỳ hít sâu, càng nghĩ càng thấy chuyện thời thượng cổ quả thực là biến ảo khôn lường, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta đau cả đầu, chưa kể hai lần lịch sử bị rút ra, khiến sự thật càng bị làm cho thêm phần hỗn loạn, không còn biết ai là thật ai là giả.
Vừa đi vừa nghĩ, bất giác hắn đã đến Đông Hải, quên mất luôn chuyện kiểm kê tài sản của Linh Cảm đại vương trong Thuỷ Tinh cung.
Độn quang hạ xuống, Mạnh Kỳ tìm một thủy tộc đi tuần, hỏi địa chỉ Thuỷ Tinh cung, lặn thẳng qua đó.
Bên ngoài Thuỷ Tinh cung có hai con cua cực to canh chừng. Mạnh Kỳ mỉm cười đi qua, khẽ nói:
“Bần đạo Tô Mạnh, cầu kiến Long Vương.”
“Đây là lễ gặp mặt.”
Hắn vung tay, hai cái chùy vàng khổng lồ bay ra, rơi vào Thuỷ Tinh cung.
Phanh!
Cả cung điện chao đảo, cấm pháp lấp lóe, khi tỏ khi mờ.
“Địch tập!” Tiếng thét chói tai vang lên, từ trong Long Cung, một giọng nói già nua kinh ngạc vọng ra: “Tử quang kim khuyết chùy? Linh Cảm thần binh?”
Thần binh của Linh Cảm lại bị rơi vào tay một đạo nhân thần bí!
Đông Hải Long Vương đứng bật dậy, chạy ra Thuỷ Tinh cung để đón chào!
Ngay cả Linh Cảm cũng đánh ngã, nhân vật bậc này, nhất định phải khách khí tiếp đón!
Truyện khác cùng thể loại
809 chương
11 chương
12 chương
2005 chương
528 chương
124 chương
1332 chương
1253 chương
148 chương
1046 chương