Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Chương 1116
Dịch: Tiểu Băng
Sau ngày đông chí, thời tiết ở kinh đô không hề khá lên, lúc nào cũng mây đen dày nặng, ban ngày giống như chạng vạng, mưa tuyết to ào ạt, khiến đường sá vô cùng khó đi.
Triều đình và Hộ Quốc quan không thiếu thần tiên phù hộ là Phong Bá Vũ Sư, Thanh Nữ Quảng Hàn vân vân đua nhau thi triển thần thông, định thay đổi khí hậu của kinh thành, nhưng chỉ duy trì được nửa ngày mà thôi, sau đó lại quay về như cũ, nước đóng thành băng, khí lạnh khắp nơi.
Trong điện Nam Đẩu Tinh Quân, Hứa Tĩnh Hư cầm ống thẻ, vận chuyển thần thông, chăm chú lắc ống, ba một tiếng, một cái thẻ bay ra, rơi xuống đất.
Hứa Tĩnh Hư cúi đầu nhìn, rồi đứng bật dậy, nét mặt đầy kinh khủng.
Hạ hạ chi ký, tận thế chi triệu!
............
Một tòa thâm sơn gần kinh đô Thần Quyến quốc, cuồng phong gào thét, mây đen thành rồng, bay múa đầy trời, tạo nên một bầu trời quỷ dị u ám.
Ở trung tâm của cuồng phong có một cái tế đàn, đầy hơi thở cổ xưa, tang thương xa xôi. Chỗ cao nhất của tế đàn vắt ngang một tấm Thần tiên nghiệp vị đồ, nhưng không có tên Tam Thanh Đạo Tổ, chỉ có một cái tên “Đông Hoàng Thái Nhất”, bầu không khí vô cùng trang nghiêm, túc mục.
“Đại Hiền Thiên Sư” Trương Bất Chu không còn dùng khăn vàng bịt mắt, bày cấm pháp quanh tế đài.
Trương Bất Chu bước đi theo một lộ trình kì quái, gõ vang đồng chung trong tay. Không biết qua bao lâu, tuyết to đã phủ trắng cả xung quanh tế đài, hắn mới làm xong lễ, trong tiếng chuông du dương, cúi đầu đi lên tế đài.
Bước thứ nhất, cả kinh đô chìm vào trong u ám.
Bước thứ hai, mưa tuyết ngưng tụ thành mưa đá, rào rào rơi xuống.
Bước thứ ba, cuồng phong nổi lên, cây cối oằn mình muốn gãy.
......
Khi Trương Bất Chu làm lễ, cả kinh đô Thần Quyến quốc chìm trong bão tuyết lạ lùng ngàn năm mới có. Hứa Tĩnh Hư tập họp tất cả trưởng lão cùng thôi diễn, ra được kết quả rằng do Đại Hiền Thiên Sư muốn cầu Đông Hoàng hàng lâm, thanh tẩy ô uế nhân gian, nên khí hậu mới ra như thế.
“Hắn điên rồi sao?” Hứa Tĩnh Hư kinh ngạc bật thốt.
Loại chuyện này chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, Đông Hoàng Thái Nhất là đại nhân vật, dù chỉ hàng lâm xuống một tia sức mạnh, cũng đủ để làm trời sụp đất sụp, vạn vật hủy diệt, Hoàng Cân đạo đang thế lên cao, Trương Bất Chu sắp sửa đột phá quan ải, vì sao phải làm hành động điên cuồng đồng quy vu tận này?
Ông nghĩ mãi mà không sao hiểu được, nhưng bất kể thế nào, việc cấp bách là phải ngăn cản Đại Hiền Thiên Sư!
“Đi, theo hướng trời đất thất hành chi địa để tìm!” Hứa Tĩnh Hư mặc kệ tất cả, một bên đưa tin cho hoàng thất, một bên bắt đầu đi tìm, bắt đầu ở những khu vực mưa tuyết cuồng loạn nhất ở gần Hộ Quốc quan.
Vân Cổ cũng nhận ra có điều không đúng, nhảy một cái vọt vào trong thâm sơn.
Trương Bất Chu tay bưng khăn vàng dùng che trán, quỳ rạp xuống đất, dâng khăn về phía Đông Hoàng trên Thần tiên nghiệp vị đồ.
Ầm!
Ngày đông mà lại có sấm, tiếng sấm vang chấn động cả bầu trời, mây đen theo gió tuyết cuồng phong loạn vũ giữa không trung. Một cái khe nhỏ xíu xuất hiện, như một con mắt vừa thon vừa dài!
Ầm!
Trong mưa tuyết, tử điện ngưng tụ, ầm ầm đánh xuống. Cam Nhược Hư nhận ra không đúng, đi đến cửa Tam Thanh điện, nhìn lên trời.
Nguyên Thủy đạo nhân trong đầu y lại mở mắt, nhân quả xen lẫn. Suy diễn thần toán.
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ vẻ mặt trở nên ngưng trọng, vừa sửng sốt nghi hoặc: “Trương Bất Chu muốn diệt thế à? Lại còn muốn câu thông với kẻ gọi là ‘Đông Hoàng’, có khí tức hồng hoang xuất hiện!”
Chẳng lẽ, vị “Đông Hoàng Thái Nhất” kia không muốn Vô Tận Uyên Hải dị biến?
Nó rốt cuộc là ai?
Đông Hoàng Thái Nhất rõ ràng đã vẫn lạc trong tay Hạo Thiên Thượng Đế, máu của y trải qua kỷ nguyên thay đổi mà bất diệt, diễn hóa ra thành Phù Tang cổ thụ!
Mạnh Kỳ quyết định rất nhanh. Tế đài đã lập, lễ pháp quy củ đã hết, đến tình trạng này, nếu cho mượn sức mạnh, để Cam Nhược Hư tiến đến ngăn cản thì hiển nhiên cũng không còn kịp, chỉ còn cách thông qua Vạn Giới Thông Thức phù liên lạc tiểu tham ăn, để cô tới chỗ tế đài giải quyết.
Sai một nước cờ, trở tay không kịp, bất kể đây có phải là “Đông Hoàng” thật hay không, thì với uy thế này, chỉ cần một tia sức mạnh, cũng đủ khiến cả thế giới kia băng diệt!
“Đành phải làm như vậy......” Mạnh Kỳ thở dài, thần thức truyền vào lạc ấn của mình trong người Cam Nhược Hư, hắn muốn quan sát.
Thân ảnh Nguyên Thủy đạo nhân hai tay kết ấn, xung quanh hiện ra những sợi dây nhân quả, chúng đến từ hình chiếu của Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thế giới này!
Oanh long long!
Lôi Minh càng sâu, thần quyến Thập Bát châu, ngũ đấu hai mươi bốn trị, thái bình ba mươi sáu phương, hải ngoại bảy mươi hai đảo, trong tất cả những thần miếu, đạo quan thờ phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn, tất cả các pho tượng Thiên Tôn đều run lên, như có được sinh mệnh, gương mặt nháy mắt biến hóa, thành một người tóc mai hoa râm, hai mắt sâu thẳm, ngũ quan tuấn mỹ!
Tất cả tôn xưng đều biến thành “Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân”!
Nguyên Thủy thay đổi, Vạn Tượng bắt đầu!
Mạnh Kỳ dùng lạc ấn của mình, thông qua chư quả chi nhân, tiếp thu hình chiếu Nguyên Thủy không có linh trí của nơi này.
Giờ này khắc này, hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn của thế giới này!
Nguyên Thủy đạo nhân trong đầu Cam Nhược Hư như trở thành thực chất, trở thành nguyên điểm của thời gian và hư không.
Mạnh Kỳ nâng tay, Nguyên Thủy đạo nhân nâng tay, Cam Nhược Hư cùng nâng tay, trong vô số đạo quan thần miếu, công đức đạo đức phúc đức chi khí và hương khói chi lực tích lũy bao nhiêu vạn năm của vô số pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều bay về phía Tam Thanh điện.
Vàng óng ánh, đen trắng tím đủ cả, chúng đều ngưng tụ về đây!
............
Trong thâm sơn, tấm khăn vàng Trương Bất Chu phụng hiến không gió tự cháy, chảy ra những giọt máu tươi.
Đương!
Tiếng chuông hư ảo vang lên, đám người Hứa Tĩnh Hư vừa lần tìm tới đều khựng lại giữa không trung, giữ nguyên tư thế, trơ mắt nhìn Trương Bất Chu dập đầu chín cái, hoàn thành bước cuối cùng của lễ pháp, miệng hô to:
“Cung nghênh Đông Hoàng!”
Đôi mắt thon dài giữa không trung dần mở ra, khí tức cổ xưa thần thánh ùa xuống, Vân Cổ vận lực chống cự bay xuống, ánh đao hóa thành lưu thủy chém tới.
Trương Bất Chu ho khan mấy tiếng, hộc ra máu tươi, nhìn ánh đao của Vân Cổ, ánh mắt tiếu ý, như đang nói ngươi đã tới chậm.
Khí tức cổ xưa lan rộng, ánh đao tiêu tán, Vân Cổ như rơi vào đầm lầy, càng bay càng chậm, tuy trong lòng nôn nóng vạn phần, nhưng không biết phải làm sao.
Ken két, hư không xung quanh xuất hiện những khe nứt, trong những ‘con mắt’ mảnh dài như có cái gì đó rất đáng sợ sắp mang tới sự tuyệt diệt cuối cùng cho thế giới.
Đúng lúc này, mấy người Hứa Tĩnh Hư, Vân Cổ bỗng bị chói mắt, một cái Tam Bảo Như Ý thần thánh trang trọng từ thiên ngoại bay tới, lượn lờ hào quang dị thải, mạnh mẽ đánh về phía ‘đôi mắt’.
Bốn phía trở nên thanh minh, một giọng ngâm vang:
“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân!”
Tam Bảo Như Ý?
Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình ra tay?
Trương Bất Chu trợn to mắt, mấy người Vân Cổ và Hứa Tĩnh Hư khôi phục bình thường, sau đó nhìn thấy khí tím bay lên, Như Ý màu vàng lượn lờ đen trắng đánh trúng vào ‘đôi mắt’.
Phanh!
“Đôi mắt” tan biến, khí tức cổ xưa thần thánh tan vỡ, bốn màu đen trắng tím vàng sáng rực, xua tan mây đen, bão tuyết dừng hẳn.
Đến khi mọi người nhìn rõ lại được, cảnh tượng tận thế đã không còn, trở lại bình thường, Tam Bảo Như Ý không biết đã bay đi đâu.
Đại Hiền Thiên Sư Trương Bất Chu nghiến răng, gõ vang đồng chung, thi triển thần thông, thu hồi cuộn tranh, vội vọt đi xa, đám người Hứa Tĩnh Hư không kịp bắt.
Hắn trốn ra khỏi khu vực kinh đô mới dám dừng độn quang, điều tức khôi phục, nghi thức tế lễ vừa rồi đã làm hắn tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.
Bỗng một tiếng đàn du dương vang lên, trước mặt Trương Bất Chu xuất hiện hai nữ tử, một lớn một nhỏ, người đi đầu như Quảng Hàn hàng thế.
Đương!
Chung trấn tam giới, tiếng đàn khuấy động, Trương Bất Chu cuối cùng cũng phải chịu nỗi đau khổ khi trúng phải thần thông, trơ mắt nhìn mình bị đối phương bắt giữ, lôi ra Thần tiên nghiệp vị đồ đặc chế.
............
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ thò tay vào trận pháp, túm cuộn tranh lên.
Truyện khác cùng thể loại
222 chương
908 chương
68 chương
85 chương
109 chương