Nhất thế chi tôn 1
Chương 92 : Chủ ý của tiểu đồng bọn
Hào quang trắng sữa phủ xuống, thấm vào thân thể Mạnh Kỳ, tựa như trời hạn gặp mưa rào, đất đai khô cằn sống lại, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Đau đớn nhanh chóng biến mất, đan điền ôn nhuận trở lại. Mạnh Kỳ khôi phục tinh thần, nói với Lục Đạo Luân Hồi: Thiện công trị liệu khấu trừ trên người ta, ta dùng bốn cửa đầu của Kim Chung Tráo và Xá Thân Quyết đổi.
Đã đến tình trạng này, Mạnh Kỳ cũng không có nghĩ nhiều nữa, dù sao bản thân chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi cũng có Kim Chung Tráo và Xá Thân Quyết. Đan dược trên người Giang Chỉ Vi không chừng là một cái yếu tố chuyển bại thành thắng trong nhiệm vụ lần này, có thể khôi phục nhanh pháp lực, chính là một cái thẻ đánh bạc lớn.
Ài, vẫn là sự thật tàn khốc phá hỏng nguyên tắc làm người, cũng may là chưa chạm đến giới hạn của bản thân... Mạnh Kỳ âm thầm thổn thức, đối với sư phụ có chút áy náy.
Tiểu hòa thượng, không cần khách khí, ta đã chuẩn bị vài hạt Bách thảo đan. Giang Chỉ Vi khuyên can, Bách thảo đan là chữa thương linh dược của Tẩy Kiếm Các, tác dụng còn mạnh hơn cả Thảo mộc sinh sinh hoàn của Chân Vũ Phái và Tiểu hoàn đan của Thiếu Lâm. Giang Chỉ Vi thực lực tăng tiến, đạt được tư cách xuống núi du lịch, thế nên được nhận một lọ đan dược.
Mạnh Kỳ chìm nổi trong hào quang, đối với đám người Giang Chỉ Vi khoát tay: Vấn đề có thể tự giải quyết tốt nhất là tự mình làm. Nói thật đối với Thiếu Lâm, ta cũng không có nhiều quy tắc, hắc hắc, chuyện nhỏ như vậy không nên dùng phí phạm nhân tình của các ngươi.
Chẳng qua là có lỗi với sự chiếu cố của sư phụ, ài.
Sao có thể nói là dùng nhân tình? Chúng ta sinh tử chi giao, giúp đỡ nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chân Định sư đệ, ngươi thậm chí còn chia Huyễn Hình Đại Pháp cho chúng ta, lại chỉ điểm ta hoán đổi, không cần khách khí.
Mạnh Kỳ vội vàng nói: Không phải vậy, chính vì mọi người là sinh tử chi giao, cho nên ta mới không muốn vấn đề bản thân có thể giải quyết thành phiền toái của các ngươi. Nếu đã có việc cần giúp tỡ, ta cũng sẽ không ngại đâu, da mặt ta luôn rất dày, dù là chuyện vô cùng nguy hiểm, cũng sẽ tìm các ngươi nhờ tương trợ.
Ví dụ như, trong nhiệm vụ Luân Hồi, nếu như ta bị thương lần nữa thì Chỉ Vi ngươi cũng đừng keo kiệt Bách thảo đan nha.
Hắn một bên bày tỏ tâm tình, một bên nêu bật sự trọng yếu của Bách thảo đan.
Được rồi tiểu hòa thượng, có lời này của ngươi, ta cũng không cưỡng ép nữa. Giang Chỉ Vi nở nụ cười, thu hồi chai Bách thảo đan.
Nàng và Trương Viễn Sơn cũng biết Mạnh Kỳ xuất thân Tạp dịch viện, chính thức bước vào võ đạo là nhờ Luân Hồi Thế Giới, đối với Thiếu Lâm không có nhiều gắn bó cũng là rất bình thường, thế nên không ngăn Mạnh Kỳ đem công pháp đi đổi nữa.
Mọi người hoàn tất thương lượng, âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên:
Chữa thương tốn một trăm sáu mươi thiện công.
Bốn quan đầu Kim Chung Tráo đổi được một trăm mười thiện công, Xá Thân Quyết đổi được hai trăm thiện công.
Còn thừa một trăm năm mươi thiện công.
Hào quang trắng sữa từ từ tiêu tán, Mạnh Kỳ cảm thấy tay phải có lực trở lại, thiếu chút nữa cảm động lệ rơi đầy đất.
Ta lại là một trang hảo hán rồi!
An Quốc Tà, lần này ta sẽ mang theo Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Hồng nhật trấn tà đao trở về, ngươi rửa cổ mà chờ ta nha!
Nhìn thấy mặt Mạnh Kỳ chìm trong say mê kích động, Giang Chỉ Vi buồn cười, khúc khích nói: Tiểu hòa thượng, ngươi thật sự là thê thảm đó nha, đên cùng là ai đem ngươi biến thành bộ dạng như ma quỷ thế?
Mạnh Kỳ hồi phục tinh thần, nhớ lại ác mộng bị hủy đan điền, bị phế tay phải, thổn thức nói: Bạch Đầu Ngốc Thứu, An Quốc Tà.
Ngươi sao lại chạy đến Tây Vực? Đều là cao thủ trẻ tuổi trên Nhân bảng, Giang Chỉ Vi đối với An Quốc Tà có biết chút ít, nhất thời ngạc nhiên.
Trương Viễn Sơn cũng cau mày nói: An Quốc Tà chắc có lẽ không một mình đi vào Đại Tấn đấy.
Thiếu Lâm mặc dù có phái tăng nhân đi tất cả tông môn thông báo việc này, nhưng đám Giang Chỉ Vi chưa thuộc cao tầng của tông môn, lại không đặc biệt tìm hiểu, thế nên cũng không biết rõ mọi chuyện.
Mạnh Kỳ kể giản lược sự việc một lần, khiến cho cả đội sắc mặt nặng nề.
Ta cảm thấy Chân Thường tự sát có vấn đề lớn, hắn nếu có dũng khí tự sát, lúc ấy liền có thể trực tiếp cắn xé cùng tiểu hòa thượng ngươi, hoặc là chọn nhảy xuống núi, may mắn thì có một đường sinh cơ. Giang Chỉ Vi từ dũng khí của Chân Thường mà đưa ra nhận xét.
Tề Chính Ngôn cũng gật đầu: Nếu là ta, tình nguyện bị bắt, tình nguyện bị phế võ công, trục xuất Thiếu Lâm cũng được, chỉ cần không chết thì vẫn có cơ hội.
Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, có thể trị liệu đa phần thương thế!
Nói cách khác, Chân Thường khó có khả năng là Luân Hồi giả? Mạnh Kỳ nghe xong Tề Chính Ngôn nói, lập tức minh bạch ẩn ý của hắn, Vậy thì tại sao hắn lại trộm bí tịch, nếu không phải là tự sát thì là ai động thủ?
Trương Viễn Sơn lại hỏi một chuyện khác: Khốc Lão Nhân vừa dưỡng thương xong lại có thể chuẩn xác chặn đường Huyền Bi đại sư, rất quỷ dị; Chín năm không có chút tin tức nào của lão, Huyền Bi đại sư vừa tới Tây Vực, lão liền tái xuất giang hồ.
Khốc Lão Nhân tại Tây Vực xa xôi, Huyền Bi một đường đi tới, mặc dù không nhanh, nhưng cũng không chậm, trừ phi Khốc Lão Nhân sớm theo dõi, hoặc có người báo cho lão biết, nếu không làm sao mà biết được Huyền Bi sắp đến. Mà còn một điểm trọng yếu khác, Huyền Bi đến Lưu Sa Tập, mới có tin đồn lão tái xuất giang hồ, lúc trước nửa điểm tin tức cũng không thấy, nếu có thì Thiếu Lâm chắc chắn không phái Huyền Bi đi.
Cảm giác như có một bóng đen đứng sau màn a. Phù Chân Chân thấy bầu không khí đầy áp lực, cảm khái một câu, giảm bớt loại không khí này.
Giang Chỉ Vi suy nghĩ gật gật đầu, sau đó cười mỉm nhìn về phía Mạnh Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần hiên ngang tiêu sái: Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này. Chuyện quan trọng nhất là sau khi trở về, tiểu hòa thượng sẽ đối phó An Quốc Tà như nào?
Bản Nguyên hắn đã tổn hại, thương thế lại chưa khôi phục hoàn toàn, thực lực chỉ khoảng bảy thành lúc toàn thịnh. Hơn nữa hắn lại không ngờ ta đột nhiên có thể khôi phục võ công, lại mang theo một cái lợi khí giới đao, một cái ám khí. Quay trở về, coi như không cần Xá Thân Quyết, ta chém ra Đoạn Thanh Tịnh, lại bắn Bạo Vũ Lê Hoa Châm là đủ giết hắn ngay tại chỗ.
Mạnh Kỳ nói ra, lại nhịn không được buồn cười. Trước khi chết An Quốc Tà mà biết rõ chân tướng, chỉ sợ sẽ lớn tiếng kêu gọi: Tẩy chay bọn dùng hack.
Trương Viễn Sơn lão luyện thành thục nói: Không được xem thường Cửu Khiếu cao thủ, có thể ngươi trọng thương được hắn, nhưng chưa hẳn đã giết chết được hắn, đánh bại hắn.
Ân, Cuồng sa thần công kháng độc khá tốt, Bạo Vũ Lê Hoa Châm chưa chắc đã đủ chí mạng. Giang Chỉ Vi cũng hiểu được tỉ lệ thắng của Mạnh Kỳ chỉ 5-5, dù sao Cuồng sa thần công cũng không phải là công pháp vô danh, trên bảng trao đổi của Luân Hồi giá tới tám nghìn. An Quốc Tà đạt đến cửu khiếu, công pháp cũng có chút thành tựu, không thể khinh thường.
Nàng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: Nhiệm vụ bình thường thời gian đều tương đối ngắn, ngươi lại không có khả năng mở tiếp Nhĩ khiếu, trừ phi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp chọn đề thăng thân thể. Nhưng như vậy cần thiện công rất nhiều, chúng ta chưa hẳn đã góp đủ, hơn nữa tai hoạ ngầm cũng rất lớn.
Trong nhiệm vụ luân hồi, chả nhẽ ngươi không dùng tới Bạo Vũ Lê Hoa Châm bảo vệ tính mạng?
Tề Chính Ngôn cũng đưa ra một vẫn đề quan trọng.
Mạnh Kỳ hít một hơi, đúng thế a, Luân Hồi nhiệm vụ là kỳ ngộ, cũng là nguy hiểm, nói không chừng nói không chừng thiện công không thu hoạch đủ, còn phải tiêu hao Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Không ngờ bản thân lại coi thường An Quốc Tà, có lẽ vì hai lần giao thủ mình đều đạt được mục đích.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì cả hai lần mình đều có con bài ẩn, gây bất ngờ cho gã. Lần đầu là có Huyễn Hình Đại Pháp và A Nan Phá Giới Đao Pháp chân ý, lại một đao trúng đích mình liền chạy xa, gã không ngờ tới. Lần thứ hai là mình nhờ Xá Thân Quyết tăng lên uy lực của Đoạn Thanh Tịnh, cộng thêm An Quốc Tà không biết mình đã khai khiếu mới có thể đánh hắn trọng thương. Mà bây giờ mấy phương diện đó hắn đã hiểu rõ, An Quốc Tà sẽ không luống cuống chân tay nữa. Hồng Nhật Trấn Tà Đao là một cái thẻ bạc trọng yếu, nhưng lại không phải nhân tố quyết định, Bạo Vũ Lê Hoa Châm chưa chắc đã còn tồn tại sau nhiệm vụ.
Ài, tình hình không được tốt, Mạnh Kỳ thầm than một tiếng, nhìn đám đồng bọn nói: Các ngươi có chủ ý gì tốt?
Phù Chân Chân và Mạnh Kỳ không quá quen thuộc, nhút nhát nói ra: Ta trồng ra được Thất tinh hải đường, lúc trở về nếu ngươi còn Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ta sẽ biến nó thành nọc độc, bôi lên đầu châm. Nếu không còn Bạo Vũ Lê Hoa Châm, ta sẽ luyện ra mấy cây nến, ngươi ngừng thở, ngậm giải dược, lặng lẽ đốt nến, độc này vô sắc vô vị, độc tính mãnh liệt, An Quốc Tà có lẽ không thể chống cự hoàn toàn. Sau đó ngươi ra đao chế địch.
Nàng ở am ni cô lớn lên, không có thói quen hô đánh kêu giết.
Ý kiến hay a! Mạnh Kỳ hai mắt sáng lên, đồng thời âm thầm tán thưởng. Phù Chân Chân quả thật có thiên phú về dược vật độc vật.
Tề Chính Ngôn dường như cũng có gợi ý: Một chai Bi tô thanh phong và giải dược có giá hai trăm thiện công, thù lao của nhiệm vụ chính tuyến chắc đủ để mua. Nó là kỳ độc, An Quốc Tà coi như còn đỉnh phong, cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Ta đi, tiểu đồng bọn toàn là lũ hung ác! Mạnh Kỳ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, trong đầu đã có phương hướng giải quyết.
Trương Viễn Sơn nhịn không được cười lắc đầu: Cái này là một phương pháp, mặt khác ngươi nên có thêm một số chiêu thức liều mạng lưu lại hậu thủ, dù sao Đoạn Thanh Tịnh đã mất đi tính bất ngờ. Nếu như còn thấy không an toàn, thậm chí có thể nhờ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi giúp ngưoi mở Nhĩ khiếu, đại khái chắc cần sáu trăm thiện công. Nếu đổi thời gian tu luyện, một tháng là hai trăm thiện công.
Bình thường đổi Thiên thị địa thính hoàn cần hai trăm sáu mươi thiện công, trực tiếp hỗ trợ khai khiếu cần khoảng gấp đôi trở lên.
Nếu như thiện công dư thừa, toàn bộ đều chuẩn bị là tốt nhất, nếu không đủ thiện công thì chọn những phương pháp thích hợp, cứ như vậy đi. Mạnh Kỳ gật đầu nhẹ nhàng, tâm tình buông lỏng rất nhiều, lại thầm buồn cười, An Quốc Tà thật đáng thương.
Nhắc đến chiêu thức liều mạng của Khai Khiếu, ở đây ta có một chiêu. Giang Chỉ Vi đột nhiên mở miệng, cười nhẹ nhàng.
Ngoại cảnh chiêu thức hiện tại chỉ thể ngộ mà không thể cầu. Mạnh Kỳ nếu muốn đổi đao pháp liều mạng, chỉ có thể giới hạn ở Khai Khiếu.
Nghe vậy, Mạnh Kỳ nghi ngờ nhìn nàng: Chỉ Vi, không phải ngươi chỉ biết kiếm pháp sao?
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
452 chương
676 chương
39 chương