Nhất thế chi tôn 1

Chương 311 : Giang hồ hiểm ác

Người tới chính là trưởng bối Nguyễn gia đi cùng Nguyễn Ngọc Thư đến Mậu Lăng, Nguyễn Diêu Quang ! Năm đó bà cũng là một người danh chấn Giang Đông, sau này bị thương lòng, cả đời không gả, cũng chẳng buồn để ý tới vẻ ngoài của mình nữa, là cô bà bà của Nguyễn Ngọc Thư. Đi theo sau Nguyễn Diêu Quang là Giang Chỉ Vi mặc áo vàng, Nguyễn Ngọc Thư mặc áo trắng, một minh diễm mang kiếm, một thanh lãnh ôm đàn, như hai bông hoa sen tinh xảo cùng nhau đi tới, sau lưng là mưa phùn nhè nhẹ, mây khói mờ ảo, thực rất giống tiên nữ hạ phàm. “Thì ra là Tẩy Kiếm các Giang cô nương giá lâm, hèn gì......” Vương Tư Viễn thấy hai người thì giật mình, “Ta đã nói rồi, Ngọc Thư muội muội đến Đại Giác tự dâng hương hoàn nguyện, có chút trùng hợp......” “Thú vị ......” Hai chữ sau là hắn nói với Mạnh Kỳ, gương mặt tái nhợt ửng lên khác thường, đôi mắt rực lên, cả gương mặt toát ra một vẻ điên cuồng, đáng sợ. Vẻ mặt Tưởng Hoành Xuyên rất kỳ quái, đầy vẻ không thể nào tin được, theo lý, hắn được gọi là “Văn Khúc Tinh Quân”, dù có gặp phải chuyện ngoài ý liệu, trong hoàn cảnh nguy hiểm, cũng đều phải luôn giữ được bình tình, vắt óc suy nghĩ, tìm cách thoát hiểm, chứ không thể lộ ra cái vẻ thất thố như thế này. “Làm sao, làm sao có thể......” Y thì thào. Mạnh Kỳ khẽ cười: “Chỉ là vừa vặn Chỉ Vi du lịch đến đây, nên ta mời cô ấy giúp đỡ, ngầm theo dõi Tiêu Trấn Hải, còn mình vẫn ở ngoài sáng để các người không nghi ngờ. Cô ấy phát hiện được Tiêu Trấn Hải và Xà vương bí mật gặp nhau, nên nhờ Nguyễn cô nương và Nguyễn tiền bối hỗ trợ, chờ cơ hội, một lưới bắt hết, nay xem ra, hiệu quả rất tốt.” Đây là yếu tố từ bên ngoài, ngươi không đoán ra được đâu ...... “Không thể nào, không thể nào......” Tưởng Hoành Xuyên vẫn không sao tin được. Nguyễn Diêu Quang dộng quải trượng: “Ý ngươi là chỉ cái ám hiệu ‘mọi việc bình thường’ ở ngoài kia đấy hả? Lão thân đương nhiên là đợi đến lúc bọn họ vào biệt phủ rồi mới ra tay.” Thì ra lúc Tưởng Hoành Xuyên ở bên ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây, là vì tìm ám hiệu, may mà ta với Chỉ Vi để ám hiệu với nhau ở đầu ngõ, ha ha, nếu không nắm chắc, hắn đâu có ngu đi theo kẻ đầy bụng mưu mô vào trong biệt phủ. Tưởng Hoành Xuyên cau mày: “Không thể như vậy, không thể như vậy được......” Nguyễn Diêu Quang hơi tức giận: “Ma đầu kia ma công quả thực là mạnh mẽ, nhưng lão thân muốn bắt hắn, vẫn là dễ thôi.” Bà tưởng Tưởng Hoành Xuyên là không tin bà có thể tóm được lão Chung đầu. Bà là ngoại cảnh tam trọng thiên cường giả, còn mạnh hơn cả Vương không muộn, lão Chung đầu chỉ là nửa bước ngoại cảnh, dù có bảo binh, nhưng bảo binh phối hợp chưa lâu, lại bị người có cảnh giới cao hơn mình tới mấy tầng công kích, bị bại là chuyện đương nhiên. Vương Tư Viễn má ửng hồng, giống như phấn khởi: “Nguyễn tiền bối, hắn không phải là không tin điểm ấy.” “Làm kiểm tra, sao không thể không có giám khảo?” Nguyễn Diêu Quang sửng sốt: “Ý ngươi là bên chỗ lão Chung đầu có một ngoại cảnh cường giả? Cho nên ta không thể nào thắng được?” “Đúng vậy.” người trả lời lần này là Mạnh Kỳ, hắn nhìn Vương Tư Viễn, “Không có tổ chức nào có khả năng coi biệt phủ Pháp Thân là nơi bình thường để làm kiểm tra, như thế không phải quá lãng phí hay sao?” Nói tới đây, hắn quay đầu sang nhìn Tưởng Hoành Xuyên: “Ngươi cố bố trí mê trận, dẫn Vương đại công tử nhập cục, kềm chế Nhậm lâu chủ, ngoài để tự kiểm tra bản thân, còn để tạo cơ hội cho cái vị giám khảo kia đúng không? Ngươi không sao tin lão Chung đầu bị Nguyễn tiền bối hạ, mà giám khảo kia lại không hề có động tĩnh gì, đúng không?” Tưởng Hoành Xuyên nhìn Mạnh Kỳ và Vương Tư Viễn, vẻ tìm tòi: “Đúng, ta không hiểu vì sao ‘Tử Vi Tinh Chủ’ lại không ra tay, kiểm tra thất bại, đâu thể bằng bị hao binh tổn tướng......” Mạnh Kỳ cười như một lão hồ ly: “Đương nhiên là bởi vì bị một vị tiền bối giữ chân.” Vương Tư Viễn sửng sốt: “Ngươi biết?” Không chỉ ta biết, Chỉ Vi cũng biết, Ngọc Thư cũng biết, nếu không đâu có thoải mái ra tay đối phó lão Chung đầu ...... Mạnh Kỳ cười tủm tỉm: “Đương nhiên, chuyện này phải rất cảm ơn Vương đại công tử đã nhắc nhở.” “Ngươi nhìn ra được?” sắc mặt Vương Tư Viễn càng tái nhợt, gò má càng thêm ửng hồng, cả người hứng khởi bất bình thường. Không có...... Nhưng chỉ có thể là thế thôi mà...... Mạnh Kỳ cười thầm, nghiêm trang nói: “Lang vương đang ở đâu?” “Ở chỗ hắn nên ở.” vẻ mặt Vương Tư Viễn càng điên cuồng, ngữ khí càng lãnh tĩnh. “Hồi trước ta tưởng Vương đại công tử hẳn là khinh thường không thèm nói dối người ta, ngươi nói Lang vương ở phố bắc, vậy chắc chắn là hắn ở phố bắc, nên chúng ta mới tới phố bắc, gặp chuyện của Xà vương, làm lộ lão Chung đầu, nhưng mà sau đó ta nghĩ, Lang vương trốn ở phố bắc có phải hơi bị trùng hợp hay không, Mậu Lăng lớn như thế, chỗ để trốn thiếu gì, đương nhiên, phố bắc hỗn loạn, trốn ở chỗ đó cũng là hợp tình hợp lý, nên Tưởng huynh mới không nghi ngờ.” Mạnh Kỳ trả lời rất bình thản. “Giả định đó chỉ là trùng hợp, giả định Vương đại công tử khinh thường không thèm nói dối, vậy thì có thể thoải mái kết luận, Lang vương trốn ở phố bắc chính là do ngươi an bài , như thế ta cũng hiểu ngay vì sao Lang vương lại phát rồ đánh lén Huyền Thiên tông đích truyền, không sợ không thoát được khỏi Giang Đông hay sao? Hắn trước nay là kẻ điên cuồng hiếu sát, nhưng hắn không phải kẻ ngu, chưa bao giờ trêu vào những đối thủ không nên dây, đó là thói quen của hắn, không thể chỉ vì từ thảo nguyên đi đến Trung Nguyên mà thay đổi về bản chất.” “Cho nên chỉ có thể là Lang vương mới vừa vào Mậu Lăng, đã bị Vương đại công tử ngươi chặn đứng, đạt thành hiệp nghị trao đổi với nhau, hắn giúp ngươi ra tay đánh lén Thanh Dư, còn ta chắc là vì lúc ấy hắn tiện tay làm luôn thôi, vì đam mê giết chóc, nhưng vì sao ngươi lại muốn Lang vương đánh lén Thanh Dư? Chắc là đang thử cái gì đó có phải?” Vương Tư Viễn ho một trận kịch liệt, máu đỏ ướt qua khăn tay một lúc lâu sau mới ngừng: “Ta phát hiện vài chuyện, cho nên thử một chút, nhờ vậy mới càng thêm nắm chắc về việc Đông Dương biệt phủ, tính thừa cơ hội này tóm vài thành viên của tổ chức thần bí kia.” “Không ngờ ngươi lại đoán ra được tới mức độ này, thực là ngoài dự kiến của ta, ta đã xem thường ngươi.” Ánh mắt hắn nhìn Mạnh Kỳ đã có thêm vài phần trịnh trọng. Có liên quan gì tới suy đoán đâu, chỉ là lúc đầu ta đã nghĩ Thanh Dư có vấn đề, nên mới nghĩ kĩ mà thôi...... Mạnh Kỳ thản nhiên tiếp nhận lời khen của Vương Tư Viễn. Tưởng Hoành Xuyên thì thào: “Sao ta không phát hiện Thanh Dư có vấn đề, cần phải thử......” Bởi vì đây cũng là chuyện phát sinh từ bên ngoài, làm sao ngươi đoán ra được ...... Mạnh Kỳ thầm trả lời. Tưởng Hoành Xuyên vừa dứt lời, mây trên bầu trời bỗng bị xé ra, một khe hở âm u xuất hiện trên trời cao, nó xé rách cả tầng hư không bên ngoài biệt phủ. Trong khe hở u ám đó, xuất hiện một thân ảnh mặc đế bào màu tím đứng lơ lửng giữa trời, mỗi khiếu huyệt trên người đều tỏa ánh sáng, như một thần linh. Một thần linh như bằng tinh quang dệt thành, rực rỡ trong vắt, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt thành ba trăm sáu mươi lăm thần linh, tạo thành hình ảnh Chu Thiên Tinh Đấu, lắc lư tự thành tinh không, khiến cả biệt phủ lắc lư theo. “Tử Vi Tinh Chủ......” Tưởng Hoành Xuyên thì thào. Đế giả áo tím đánh ra một quyền, ba trăm sáu mươi lăm thần linh cũng nhất tề huy quyền, cả bầu tinh không chấn động. Đối diện với đế giả áo tím, là một đạo nhân tóc trắng mặt mũi hồng hào tươi tắn, cầm trong tay một thanh trường đao gợn sóng lấp lánh. Ánh đao và quyền va vào nhau, mọi màu sắc trong tầm mắt Mạnh Kỳ đều biến mất, không còn xanh vàng đỏ tím gì, cả trời đất chỉ còn lại hai màu đen và trắng, mọi thứ đều như ngừng động, ngay cả suy nghĩ của Mạnh Kỳ cũng trở nên chậm như sên bò! Không biết qua bao lâu, Mạnh Kỳ mới trở lại bình thường, hai người vừa rồi chẳng biết đã đánh nhau đi tới nơi nào rồi. Giang Chỉ Vi kinh ngạc nhìn thiên không, nét mặt cuồng nhiệt, như một đao vừa rồi đã chạm tới cái gì đó trong tu luyện của cô. Đạo nhân vừa rồi Mạnh Kỳ đã từng được nhìn nghiêng từ xa, chính là Huyền Thiên tông Thủ Chuyết đạo nhân, cường giả Địa bảng! Hồi trước lúc Thanh Dư nói phát hiện hai môn công pháp Thiên Đình thất truyền “Cửu Hỏa La Thiên quyết” và “Quy Tàng Vạn Vật công”, Mạnh Kỳ đã cảm thấy có điều không đúng, công pháp của Văn Khúc Tinh Quân, Hỏa Đức Tinh Quân đều thất truyền, thực dễ làm mình nghĩ tới tổ chức “Thần thoại”, Huyền Thiên tông cũng không phải cũng nghĩ như thế chứ? Lúc trước hồi còn ở trong Thiếu Lâm Đại Hùng bảo điện, Giang Chỉ Vi đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy cao tầng các phái bàn với nhau về hai tổ chức thần bí Thần Thoại và Tiên Tích, Huyền Thiên tông vì con của Thanh Cảnh nên hận hai tổ chức kia thấu xương, Thủ Chuyết đạo nhân thì tính tình nóng nảy, nếu đã phát hiện manh mối, sao không vận toàn lực đi điều tra? Mà chỉ bảo một mình Thanh Dư tới đây mạo hiểm? Cho nên Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đã nhất trí nhận định Thanh Dư có vấn đề, Huyền Thiên tông đang định làm gì đó! Chuyện bàn bạc bí mất kia, nếu không có nội gian, Thần Thoại và Tiên Tích không thể nào biết được, nên Tưởng Hoành Xuyên làm sao biết một kẻ nhìn tưởng vô hại nhất là Thanh Dư lại là kẻ nguy hiểm nhất ! Nhớ lại chuyện Thanh Dư và mình so chiêu, rồi biểu hiện sau khi bị Lang vương đánh lén, Mạnh Kỳ không thể không cảm thán mà khen, cuộc đời quả thực là một vở hài kịch, ai cũng sống nhờ vào biểu diễn, ngay cả một tiểu đạo sĩ cũng gian trá như vậy! Đúng lúc này, Cẩm thủy dâng lên, đại triều đã bắt đầu, cánh cửa của nội phủ bỗng tỏa ánh sáng xanh mênh mông. Ba mảnh Đông Dương ấn trên người Tưởng Hoành Xuyên, Nguyễn Diêu Quang, Khâu Phi tự động bay ra, bay về hướng cánh cửa đó!