Nhất thế chi tôn 1

Chương 277 : Cảnh giới ép người

Nông phu trẻ tuổi kêu lên. “Tam đệ!” Mạnh Kỳ biết mình đã trúng bẫy, đưa quan tài tới là để dụ mình đi thăm dò lai lịch, giết chưởng quầy và người làm của tiệm quan tài là để che dấu manh mối, tờ giấy trong miệng là hung thủ cố ý bố trí, dẫn mình tới tìm Tưởng Đạp Ba, vu oan thành hung thủ giết người, để huynh trưởng của Tưởng Đạp Ba bắt gặp! Cả kế hoạch rất kín kẽ, hợp logic, mình vội vàng nên sụp vào. Nhưng làm sao bọn chúng dám chắc chắn sau khi mình tới tiệm quan tài sẽ chạy tới đây để điều tra? Đợi đến ngày mai, xác của chưởng quầy và người làm tiệm quan tài bị phát hiện, viên giấy rơi vào tay Lục Phiến môn, thì mình đâu mắc câu được! Chẳng lẽ họ cũng biết rành về tính tình, tác phong hành sự của mình? Hoặc là lúc ấy có cao thủ cũng như mình tìm tới tiệm quan tài, đã nhìn thấy mình giết người, nhìn thấy mình lấy được viên giấy, nên chạy tới Hòa Phong tiểu trúc trước, nhân lúc mình còn đang tìm hỏi người làm, giết người vu oan? Dù là kiểu nào, thì người kia cũng thực là đáng sợ, có ai muốn có một kẻ địch cực kì hiểu rõ mình bao giờ! Đâu có ai muốn bị người khác nhìn chằm chằm mà không hề hay biết! Chỉ nghĩ thôi là đã rùng cả mình! Chuyện này khiến Mạnh Kỳ một lần nữa phải nghĩ lại chuyện thích khách trong sòng bạc, xem ra không hẳn là không liên quan tới Khâu Phi. Mình đã bị người nào đó hoặc thế lực nào đó theo dõi...... Là từ lúc công khai xuất hiện ở Anh Hùng lâu, đả thảo kinh xà có phải? Nhưng họ với mình thì có cừu oán gì? hay là họ đang sợ cái gì, lo cái gì, nên mới đối phó mình? Mình chưa làm cái gì hết mà! Mạnh Kỳ lên tiếng trước: “Vị huynh đài này.....” Khí thế và dung mạo này rất đặc biệt, hình như hắn đã đọc thấy trong tin tức tình báo của Lục Phiến môn. Nông phu trẻ tuổi nhìn Mạnh Kỳ, nét mặt đau đớn, song ánh mắt không hề có chút gợn sóng, khí thế quanh người tăng lên, hòa hợp với trời đất. Mạnh Kỳ nhìn vào sự chuyển động chân khí và trạng thái cơ nhục của người kia, nhưng lại không cảm ứng ra được cái gì, giống như người nông dân ấy là một phần của trời đất. “Là ngươi!” người kia nghiến răng,“Ta biết ngươi là vì chuyện kia, nhưng họa không lây tới người nhà, sao ngươi không dám trực tiếp tìm ta?” Chuyện kia là chuyện khỉ gì… này, đừng có giống Thanh Dư luôn chỉ nói có một nửa như vậy chứ… a, Mạnh Kỳ đã nhận ra nông phu trẻ tuổi này là ai. “Khiếp sợ Bách Lý” Tưởng Hoành Xuyên, đứng hạng mười Nhân bảng! Y và tam đệ Tưởng Đạp Ba vào ở trong Quan Cẩm uyển, hai người lại còn dùng tên giả, nếu không hắn đã không nhận ra lai lịch và thân phận của Tưởng Đạp Ba...... “Tưởng huynh, là hiểu lầm......” Mạnh Kỳ định giải thích. Nhìn sơ qua rất giống là do hắn ra tay, nhưng nếu kiểm tra kĩ sẽ phát hiện ra được, nhưng mà nếu người kia cố tình xuất hiện để diệt sát hắn, thì cần gì phải nghe giải thích nữa! Tưởng Hoành Xuyên giống như đã giận lên quá mức, hừ một cái, không nghe Mạnh Kỳ giải thích, vung tay xuất chưởng . Tay trái nắm lấy cổ tay phải, như đang nắm chặt vào cổ rắn, bàn tay phải đánh ra, cả người chuyển động theo, bàn tay phải như biến thành đầu rồng, cánh tay phải, tay trái, cột sống đều trở thành dáng vẻ của một con Tiềm Long Phi Thiên. Một chưởng vung ra, khoảng cách ba trượng giữa hai người chẳng còn nữa, chưởng phong đập vào mặt, vô cùng mạnh mẽ, kình lực, chân khí, hòa với không khí thành một con cự long dài hơn một trượng cự long, cuốn theo kình phong bốn phía, mặt đất rung rinh, dãy phòng sau lưng Mạnh Kỳ cũng lắc lư. Chiêu này của Tưởng Hoành Xuyên đã tương đương với chiêu thức nửa bước ngoại cảnh, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đánh vỡ cánh cửa sinh tử huyền quan! Đây chính là thực lực của mười hạng đầu Nhân bảng! Con rồng khí này hoàn toàn là theo trường phái cương mãnh, đánh thẳng vào người Mạnh Kỳ, chân khí đạt tới đỉnh phong, độ ngưng luyện rất cao, không có điểm yếu, chỉ có hai bên và phía sau hơi có một chút sơ hở, nhưng Mạnh Kỳ lại không thể đi vòng qua chưởng phong, để đánh thọc sườn con rồng được! Sức mạnh tuyệt đối, khí thế tuyệt đối, không hề sợ người ta nhìn ra sơ hở, vì có nhìn ra, cũng không phá được! Trường đao trong tay Mạnh Kỳ đột nhiên biến mất. Một tia sáng trắng lóe lên, “Thiên chi thương” xuất hiện, Mạnh Kỳ liên tục bổ ra chín đao, đao sau nặng hơn đao trước, tạo nên tầng tầng đao kình ép xuống, đồng thời miệng tung ra một tiếng lôi ngôn. “Oanh!” Mạnh Kỳ lấy mạnh đấu mạnh! Tưởng Hoành Xuyên thoáng nhoáng lên một cái, kình khí tan mất mấy phần, đao kình và chưởng phong ầm ầm chạm vào nhau. Phanh! Kình phong bùng ra khắp xung quanh, cây cối cong vòng, lá bay lả tả, bụi đất tung lên. Mạnh Kỳ lùi liền ba bước, phun ra một búng máu, ngực bị đè nặng, thực lực của hắn kém hơn một bậc, không cương mạnh bằng Tưởng Hoành Xuyên, may mà có lôi ngôn chấn nhiếp, có Bất Tử ấn pháp giảm hóa bớt lực, nên chỉ phun máu, chứ không bị thương. Mặt đất lay động làm hắn suýt đứng không vững, Mạnh Kỳ điểm chân, trường đao cắt qua hư không, chém vào Tưởng Hoành Xuyên. Đấu với đối thủ loại này, có muốn trốn cũng không trốn thoát! Trường đao đánh ra, Tưởng Hoành Xuyên hình như đã đoán được trước, tay trái chém ra, chân khí bọc sát bàn tay, không cho người ta mượn khí, bổ thẳng vào thân đao. Nếu bị y bổ trúng, với sự chênh lệch về cảnh giới và thực lực của hai bên, e rằng “Thiên chi thương” sẽ bị đánh bay ra khỏi tay Mạnh Kỳ. Đao bổ dọc chuyển thành chém ngang, chém vào cổ tay Tưởng Hoành Xuyên. Tưởng Hoành Xuyên thu tay trái, đưa tay phải lên, mấy ngón tay như nhện bắt ruồi chộp vào thiên chi thương, động tác rất tự nhiên như là con thú thật, mang theo đạo lý của tự nhiên. Mạnh Kỳ bất đắc dĩ lại phải biến chiêu, Tưởng Hoành Xuyên dù đổi chiêu sau nhưng lại chiếm thế thượng phong, hai bên giao thủ mấy chục chiêu, không chiêu nào đối cứng nữa, vì lần nào Mạnh Kỳ cũng đều phải đổi sang chiêu khác. Hắn hiểu được vì sao lại như vậy, Tưởng Hoành Xuyên đã gần như đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nắm giữ được mọi thay đổi, trạng thái của mọi vật xung quanh, chân khí của hắn vừa chuyển động, cơ nhục của hắn vừa phản ứng, ngay cả lỗ chân lông của hắn vừa thở ra một cái là y đều biết ngay, không thể gạt được y, thế nên mọi chiêu thức của hắn đối với y làm gì bí mật nào đáng nói! Đây gọi là cảnh giới ép người! Nếu không phải Độc Cô Cửu Kiếm và Thiên Đao cương yếu của hắn đã có chút thành tựu, có thể thông qua việc chiêu thức thay đổi nhưng quy luật không đổi để đoán ra phản ứng của Tưởng Hoành Xuyên, thì đừng nói đấu tới mấy chục chiêu, chỉ sau ba chiêu là tiêu đời! Không thể tiếp tục như vậy! Mạnh Kỳ vận cả Kim Chung tráo và Bát Cửu huyền công, cố tình thay đổi sự phản ứng của cơ nhục và sự lưu chuyển chân khí ở mặt ngoài. Cũng chỉ có Bát Cửu Huyền Công độc nhất vô nhị mới có thể làm ra được sự khống chế tinh chuẩn tới cực điểm, tinh tế tới cực điểm như thế này! Sau đó, trường đao tiến nhanh, đao thế mở ra, bao dung vạn vật, tựa như Hỗn Độn, ẩn chứa tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, khi đao gặp chưởng, theo thế theo thời mà đổi, trừ phi nhìn vào được tới sự lưu chuyển chân khí sâu trong người hắn, nếu không Âm Dương cương nhu biến hóa, không thể nhìn ra. Âm Dương thay đổi, liên tục đổi chỗ cho nhau, dễ gì nắm được! Tưởng Hoành Xuyên nghiêm hẳn sắc mặt, tay phải đánh thành đường cong, tay trái dẫn lối, mặt đất dừng rung lắc, tiếng gió xung quanh ngừng thổi, các phòng ốc xung quanh không còn lung lay, mọi dòng khí, sinh cơ đều chui vào trong hai bàn tay của y, khiến cảnh vật xung quanh chìm vào trong tĩnh mịch, im ắng. Mạnh Kỳ không nhìn ra lai lịch võ công của y, vì y đã hòa hợp tất cả chiêu thức võ công của mình vào thành một, trong ảo có thật, chỉ rút lấy cái tinh túy, tạo ra một chiêu thức phù hợp với bản thân mình nhất, không còn những quy định cứng ngắc máy móc, từ không chiêu lại thành có chiêu. Khí cơ dẫn lối, chân khí bọc theo, trường đao cắt vào giữa hai bàn tay của Tưởng Hoành Xuyên. Chỗ đó là nơi tụ tập khí cơ, khí lực khi trường đao chém vào hoàn toàn bị hút đi tiêu tán mất, mà trường đao cũng trở nên nhẹ bẫng, hai bên đấu chiêu, mà không sinh ra một chấn động nào. “Thiên chi thương” bất ngờ từ âm chuyển sang dương, một sức lực cực mạnh từ trong đao trào ra, vô cùng mạnh mẽ, sục sôi. Thay đổi cực kì đột ngột, đao kình cắt vào kén khí, kén khí nổ tung, hóa giải sức mạnh, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp, Tưởng Hoành Xuyên không thể không lùi lại một bước, để tránh mũi đao. Cơ hội! “Thiên chi thương” khẽ nhích lên, ánh đao mênh mang, như ánh sáng của tia chớp trong cơn mưa đêm. Mưa to bàng bạc, tích tích đập vào trong lòng, tia chớp rực lên xé màn mưa, một cảm giác thê lương không thể tả thành lời. Trong một đêm mưa như thế, trong ánh chớp sáng như thế, có lòng ai thanh tịnh được? Mạnh Kỳ chộp lấy cơ hội, dùng ngay A Nan Phá Giới đao pháp, muốn phá vỡ sự bình tĩnh trong lòng Tưởng Hoành Xuyên, phá vỡ tâm cảnh của y, để thừa cơ bỏ chạy. Hắn đương nhiên không nghĩ chỉ dựa vào một chiêu đao pháp ngoại cảnh là đánh bại được cao thủ mười hạng đầu Nhân bảng, chưa kể người kia là đang hiểu lầm, đang quyết chí muốn lấy mạng hắn, nên hắn chỉ định tạo ra một cơ hội để đào tẩu, tìm manh mối và chứng cớ để chứng minh mình trong sạch. Ánh đao chém xuống, Mạnh Kỳ như nhìn thấy một phong cảnh non sông đẹp đẽ, thấy cánh đồng lúa rộn ràng, thấy hạt ngũ cốc từ trong hạt sau đó nảy mầm, sinh trưởng, kết hạt, rơi xuống, cảm nhận từng tấc bùn đất, từng tấc cỏ dại trong tiểu viện, cảm nhận từng con sâu con bọ, từng động tác của chúng. Dưới ánh trăng sáng, trong tiểu viện yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang từng trận, vô cùng tự nhiên, khiến tâm tình của Mạnh Kỳ trở nên bình tĩnh khó tả. Không đúng, đây không phải là A Nan Phá Giới đao pháp! Mạnh Kỳ giật mình dừng lại, nhìn thấy Tưởng Hoành Xuyên với nét mặt đau khổ. Y bị A Nan Phá Giới đao pháp phá vỡ thanh tịnh, còn hắn cũng bị trạng thái tự nhiên “Thiên Nhân Hợp Nhất” của y phản kích, làm cả hai đều trở nên chậm chạp hẳn đi. Lấy tâm đấu tâm, một chiêu, cả hai người đều trúng đòn!