Nhất thế chi tôn 1

Chương 247 : Chỉ thiếu chút nữa

Ầm vang ! Giữa không trung như có sấm sét, tử xà dữ tợn, chí cương chí dương, bá đạo mãnh liệt, đánh vào yêu quái. Con quái cánh đỏ không khỏe như hoàng ngưu quái, nhưng cũng là nửa bước ngoại cảnh, dù bị Thiên Long bát âm ảnh hưởng, đau đầu muốn nứt, thân thể bị mất khống chế chế, nhưng vẫn đâm ra một thương. Thiên Long bát âm tuy là ngoại cảnh, nhưng phẩm giai không cao, Nguyễn Ngọc Thư lại chỉ có lục khiếu, không pháp huy ra được toàn bộ uy lực, mỗi một âm đều chỉ tương đương với giải quyết nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn. Cây trường thương đâm ra chín nhát, ứng đấu với cửu trọng Cuồng Lôi, đánh ra chín đóa thương hoa, mỗi một đóa đều là hỏa liên rừng rực, nở tung rồi vỡ toang, cực kì khủng bố. Chỗ đất Mạnh Kỳ vừa đứng cũng bị đốt cháy đen. Oanh ! oanh ! liên tục chín tiếng, tử lôi và hỏa liên đánh vào và nhau, điện xà loạn vũ, lửa đỏ bay ngang, tím đỏ xen nhau loạn xạ! Mạnh Kỳ dùng hết toàn lực “Cuồng Lôi chân Cửu Tiêu”, thế nhưng chỉ ngang tay được với yêu quái nửa bước ngoại cảnh đã bị Thiên Long bát âm kiềm chế. Rất hợp lý. Nhưng quá tàn khốc ! Nhưng hắn không phải chiến đấu một mình, Trương Viễn Sơn từ dưới đánh lên, lấy phàm nhân chi khu, hóa Chân Võ chi hình, lấy ra Thương Thiên ! Yêu quái thoáng sửng sốt, nhìn thấy khi trường kiếm u u ám ám chém tới, sự cảm ứng với thiên địa chân hỏa của mình liền bị cắt đứt, chung quanh đều bị phong tỏa, cứ như nó đang ở trong một cái lồng giam ! Nó không thể mượn thiên địa chi lực được nữa, đánh vỗ cánh bay lên, trường thương chỉ ra một nhát, lấy đuôi thương nghênh đón Đằng Xà kiếm, những đóa hoa lửa bay ra, đốt cả vào trường kiếm. Tranh ! Đằng Xà kiếm xuyên qua những đóa hoa lửa, dán sát theo thân thương, chém lên tay yêu quái. Yêu quái vừa kiệt lực chống cự “Cuồng Lôi chân Cửu Tiêu”, chưa kịp hồi khí, thì bị Trương Viễn Sơn bắt được cơ hội ! Nó kêu vang thảm thiết, những ngón tay bị chặt đứt. Trường thương của nó cũng hất Đằng Xà kiếm văng ra. Nhưng Mạnh Kỳ đã đâm ra một kiếm, là Tử Thương, kiếm khí đỏ tím bừng bừng phấn chấn, trong vắt thuần túy, tử khí sâm sâm. Mạnh Kỳ đã vắt kiệt tinh thần, đầu co rút lại quay cuồng đau đớn, mắt miệng ứa máu, nhưng tay cầm kiếm vẫn vô cùng trầm ổn, không run chút nào. Yêu quái đâu kịp hồi thương đỡ kiếm, nó hét lớn một tiếng, hộc ra một viên châu tròn đỏ au. Quanh viên châu rừng rực hỏa diễm, va chạm với kiếm khí đỏ tím. Đây là nội đan tượng trưng cho tính mạng của yêu quái, do yêu khí hỏa diễm của nó ngưng kết mà ra, là tượng trưng cho trên trăm năm tu vi của nó. Ba ! hỏa châu chặn kiếm khí đỏ tím, nội đan không ngừng bị tiêu hao, vang lên tiếng kêu thanh thúy. Yêu quái thất khiếu đổ máu, cắn răng hét lớn một tiếng: “Vỡ !” Phanh ! yêu đan nổ tung, một chùm yêu hỏa bắn ra, nhào về phía Mạnh Kỳ. Tầm mắt Mạnh Kỳ đỏ rực, cả người đau đớn, quần áo nát bấy, đành ném Tử Thương, móc Đại Hoàn đan ngậm trong miệng, nhưng không nuốt, để ngừa bị thiêu. Bùm, hắn ngã xuống đất, đầu váng mắt hoa, hỏa diễm trên người bừng lên dữ dội. Kim Chung tráo và Bát Cửu huyền công tự hành vận chuyển, nhưng không chống nổi, Ám Kim lắc lư tan rã, như khối đồng bị ném vào lò lửa, đang tan dần ra. Kim Chung tráo đã sắp vỡ. Mạnh Kỳ tinh thần khô kiệt, lăn qua lộn lại nhưng không diệt được yêu hỏa. Hắn nghiến răng, vận “Xá Thân quyết”, nhất thời tinh thần khôi phục gần nửa, Kim Chung tráo lại được củng cố, như nhờ liệt hỏa luyện hết tạp chất, chính cái gọi là liệt hỏa đoán chân kim ! Toàn lực đối kháng yêu hỏa đốt người, Mạnh Kỳ đã không còn khí lực để hỗ trợ Trương Viễn Sơn. Thấy yêu đan thoát phá, Trương Viễn Sơn biết cơ hội đã sắp mất, vội dùng “Nhiên huyết phần linh đại pháp”, quanh thân rực lên một tầng huyết quang, lại một kích “Chân Võ tiệt thiên” Chém ra. Hắn tuy đã là thất khiếu, nhưng chân khí hùng hậu kém hơn Mạnh Kỳ hấp Ma Tôn Tinh Nguyên, liên tục thi triển ngoại cảnh chiêu thức là rất miễn cưỡng, nên để cam đoan thành công, hắn phải dùng tới “Nhiên huyết phần linh đại pháp”, trong ba mươi tức, thực lực đề cao năm thành, uy lực “Chân Võ tiệt thiên” đề cao năm thành. Tranh tranh tranh ! Tất cả dây đàn trong tay Nguyễn Ngọc Thư đều đứt, mềm nhũn ngã nhào xuống đất, cô đã bị vượt qua cực hạn, nhưng một kích cuối cùng của cô cũng khiến yêu quái như bị cự chùy đánh, cuồng phun máu tươi, động tác chậm chạp hẳn đi. Kiếm quang u ám, lôi yêu quái ra khỏi trời đất, cắt đứt liên hệ của nó với chung quanh, nhưng nó là yêu vật nửa bước ngoại cảnh tiêu chuẩn, vừa rồi tuy nát yêu đan, bị phản phệ nghiêm trọng, nhưng cơ thể lại không bị thương nặng, so với sư yêu bị Mạnh Kỳ mổ phá bụng lại còn bị phá thần chi nhãn chiếu vào thì khá hơn nhiều, đủ sức miễn cưỡng vung thương đẩy Đằng Xà ra. Răng rắc ! “Chân Võ tiệt thiên” đề cao năm thành uy kực Không phải là nhỏ, trường thương bị chặt đứt ra làm đôi! Nhưng yêu quái này đã đẩy Đằng Xà ra một chút, nên chỉ bị đứt vai trái, chỗ bị cắt bóng loáng như gương, một hồi lâu sau mới có máu tươi đỏ rực như lửa phun ra. Không còn bị Nguyễn Ngọc Thư kiềm chế, không có từ trên cao chém xuống Mạnh Kỳ, yêu quái vỗ cánh, bay vọt lên, thoát khỏi phạm vi tấn công của Trương Viễn Sơn. Nó vẫn còn sợ hãi, song cũng hận Trương Viễn Sơn thấu xương ! Bình thường nửa bước ngoại cảnh, gặp phải Mạnh Kỳ, Nguyễn Ngọc Thư và Trương Viễn Sơn liên thủ như thế là chắc chắn phải chết, nhưng con yêu quái này biết bay, mà đám Mạnh Kỳ lại không có Chiếu Yêu kính, Phá Yêu tiễn. Trương Viễn Sơn cảm thấy tuyệt vọng. “Nhiên huyết phần linh đại pháp” chỉ có thể duy trì liên tục ba mươi tức, sau khi dùng một lần “Chân Võ tiệt thiên” thời gian càng bị rút lại nhanh hơn. “Ha ha, chờ bị bản đại vương ăn đi !” yêu quái giữa không trung cuồng tiếu, nó nhận ra được trạng thái của Trương Viễn Sơn, chỉ chờ hắn suy yếu là mọi chuyện sẽ được giải quyết . Tuy mình cũng bị trọng thương, nhưng một đám nhân loại kia, đứa trọng thương, đứa nằm liệt, chỉ còn một tiểu cô nương đâu phải đối thủ của mình! Mạnh Kỳ nghe thấy nó cười, trong lòng nôn nóng, nhưng chỉ cần buông lỏng khí, liệt hỏa sẽ làm Kim Chung tráo tan mất, sẽ đốt hắn thành tro, nên không làm gì được, phải kiệt lực đối kháng hỏa diễm, tranh thủ trước khi Nhiên huyết phần linh đại pháp của Trương Viễn Sơn biến mất, trước khi Xá Thân quyết biến mất, xua tan nó, Tử Thương. “Ngươi không phải muốn có cơ duyên sao? Ăn chúng ta, biết đi đâu tìm cơ duyên?” Trương Viễn Sơn lên tiếng. Hắn cố gắng bình tĩnh, cố tìm cách kéo dài thời gian, chờ Giang Chỉ Vi, La Thắng Y khôi phục, hoặc Mạnh Kỳ diệt xong hỏa diễm. Tề Chính Ngôn cường ngạnh chém ra bích băng tuyết chân khí, hóa thành từng phiến băng tinh, phủ lên người Mạnh Kỳ, ý muốn dập tắt hỏa diễmhiệu quả có, nhưngkhông lớn. Nguyễn Ngọc Thư lặng lẽ lôi Đại Hoàn đan ra ăn vào, chỉ cần khôi phục một chút, cô sẽ thi triển bí pháp, bắn ra một âm phù trong “Mười hai Lang Hoàn thần âm” lôi yêu quái xuống. Phù Chân Chân giấu độc vật, lặng lẽ đi tới sau lưng Trương Viễn Sơn, định thừa dịp yêu quái bay xuống sẽ cho nó nếm mùi trúng độc. “Nói không sai.” Phi điểu quái vật vẫn xoay quanh, cười to trả lời, “Nhưng ta sẽ đợi tới khi bí pháp của người chấm dứt rồi tính.” Chặt đứt của ta một cánh tay, phải trả giá đắt cho ta chứ! Nó cười khẩy, còn chuyện cơ duyên, dù sao bây giờ không có Đại Thánh, các Yêu Vương, ta có thể thoải mái tiêu diêu tự tại, nếu có cơ duyên thì đương nhiên là tốt, có thể có được thêm truyền thừa và sức mạnh, nếu không có, thì cũng chẳng sao cả. Ta không phải đám yêu quái lúc nào cũng một lòng một dạ muốn cứu Đại Thánh ra, chỉ phải lo cho bản thân mình thôi. Hỏa diễm trên người Mạnh Kỳ yếu dần, ám kim rực lên, khí tức của Trương Viễn Sơn bắt đầu yếu bớt, hiệu quả của “Nhiên huyết phần linh đại pháp” đang dần biến mất. “Dẫn Chân Chân trốn, giả chết tránh qua một ngày rưỡi cuối cùng, đợi đám Mạnh Kỳ sư đệ sống lại?” “Hay là đợi yêu quái hạ xuống, lại thi triển ‘Nhiên huyết phần linh đại pháp’? Nhưng ta đã dùng một lần, trong khoảng thời gian ngắn nếu lại dùng lần nữa, rất có thể sẽ chết......” “Yêu quái không phải không thể hợp tác, chẳng sợ bị phế công gãy chi, trở lại không gian luân hồi chữa trị chỉ là việc nhỏ......” “Tới lúc đó, có thể nói với nó phải chờ tới ngày thứ tám cơ duyên mới tới......” Trương Viễn Sơn nghĩ đủ thứ ý tưởng, nghĩ nhiều quá liền sinh ra do dự. Thấy khí tức Trương Viễn Sơn đã yếu, yêu quái xách nửa cây trường thương bay xuống, cười: “Rốt cuộc cơ duyên là cái gì?”