Nhất thế chi tôn 1

Chương 172 : Bàn về kiếm đạo

Lão già đứng lên rồi Mạnh Kỳ mới phát hiện ra thân hình lão rất cao lớn, dù tuổi đã già nhưng vẫn oai phong cường tráng, khuôn mặt lão đầy nét phong sương do thời gian, đốm đồi mồi của người già đầy trên mặt, nếp nhăn sâu hoắm, nhưng đôi mắt lão lại sáng rực có thần chứ không mờ đục như những người cùng tuổi, nó sáng đến mức có thể chiếu rọi cả hình ảnh Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư. Bàn tay cầm kiếm của lão ổn định không một chút run rẩy, động tác rút kiếm thành thạo như thể đã luyện qua trăm vạn lần, mỗi tích tắc kiếm lại ra khỏi vỏ những đoạn bằng nhau như đo đếm khiến người ta phải khiếp sợ. Thấy vậy, sắc mặt Mạnh Kỳ càng nghiêm trọng, đây là kẻ địch mạnh nhất mà hắn đối mặt từ khi bước vào giang hồ đến nay. So với lão, An Quốc Tà hay Vưu Hoàn Đa có lẽ không thua kém về sức mạnh thân thể, nội công và kĩ xảo nhưng cảnh giới thì cách nhau quá xa. Ở hai người kia không tồn tại cảm giác mỗi động tác đều phù hợp pháp lý, mỗi cử động đều hết sức hài hòa như lão già này. Mạnh Kỳ đoán lão cách cảnh giới mở ra huyền quan trên mi tâm chỉ một tầng giấy mỏng, hơn nữa vừa mở ra liền có thể giao hội nội ngoại thiên địa, nói cách khác đạt cảnh giới này liền có thể bỏ qua cửa ải nửa bước ngoại cảnh. Không biết đây là Quốc Sư hay Kiếm Hoàng? Mạnh Kỳ hít sâu, ép cho tinh khí thần bản thân ngưng tụ. Nếu không phải trên người lão không hề có sát khí thì hắn đã bạo phát một chuỗi liên hoàn Lạc Hồng Trần, Diêm La Thiếp, Xá Thân Quyết, Đoạn Thanh Tịnh để mưu cầu cơ hội bỏ chạy bảo vệ tính mạng rồi. Dù vậy, hắn vẫn không dám chủ quan, chuyện ẩn giấu sát khí với loại nhân vật này chỉ là trò vặt vãnh. Tay phải Mạnh Kỳ cầm kiếm, tay trái để cạnh chuôi đao lắc nhẹ ra hiệu cho Nguyễn Ngọc Thư rằng khi hắn ra tay phải nhảy xuống cầu ngay lập tức, lặn xuống trốn vào lòng sông tìm đường sống. Đối mặt với kẻ địch ở cảnh giới này hắn không thể phân tâm dù chỉ một chút. Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh lùng, vẫn không hoảng sợ, chẳng biết nàng đang nghĩ gì. Lão già bước chậm rãi về phía trước, trường kiếm tùy ý chém ra, chiêu thức nhìn tưởng đơn giản nhưng lại không ngừng biến hóa, sơ hở trong chiêu thay đổi liên tục không thể nắm bắt. Toàn bộ tinh thần của Mạnh Kỳ đều tập chung vào chiêu kiếm này, từng câu từng câu trong Tổng quyết thức, Phá kiếm thức không ngừng xuất hiện trong đầu hắn như thủy triều, chúng liên tục phân rã rồi tổ hợp. Ở đây! Mạnh Kỳ không lùi mà tiến, trường kiếm bình đạm đâm ra nhằm chỗ bảy tấc trên kiếm lão già. Chiêu kiếm biến hóa bất định liền tan vỡ trở thành âm dương phân hóa, trường kiếm của lão xoay nửa vòng cực nhanh từ trái qua phải, âm dương hợp lại, vòng xoáy sinh ra lập tức giam hãm trường kiếm Mạnh Kỳ. Là cạm bẫy? Sơ hở thực sự, sơ hở duy nhất lại là một cái bẫy! Mạnh Kỳ nén nỗi kinh ngạc, cổ tay rung lên, trường kiếm cũng xoay cực nhanh thuận theo vòng xoáy, dùng tốc độ chớp nhoáng xuyên qua đâm thẳng tới ngực đối thủ. Mũi kiếm của lão già liền chuyển sang đặt cạnh đường đâm tới của trường kiếm Mạnh Kỳ, mặc kiếm hắn đâm, nhưng cứ như vậy thì kiếm Mạnh Kỳ chưa tới ngực lão, cổ tay hắn đã chủ động đưa vào mũi kiếm đang chờ sẵn. Lại là cạm bẫy? Mạnh Kỳ nghiêng người về trước, miễn cưỡng biến chiêu, trường kiếm ngóc lên chỉ xéo vào cổ họng đối thủ. Lão già bình tĩnh khẽ nghiêng người khiến ý đồ chiêu kiếm của Mạnh Kỳ liền thất bại, kiếm trong tay lão vẫn giữ nguyên vị trí không đổi khiến Mạnh Kỳ biến thành chủ động đưa bụng vào mũi kiếm. Đây là cạm bẫy chính thức? Trong đầu Mạnh Kỳ nảy sinh vô số ý tưởng, cuối cùng hắn đành bỏ dở chiêu thức để tránh đòn. Lão giả được thế không buông, trường kiếm triển khai vô số biến hóa kết thành một mạng lưới kín đặc hết tầng này đến tầng khác, sơ hở biến thành cạm bẫy, cạm bẫy biến thành sơ hở khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Mạnh Kỳ phát hiện ra vô số sơ hở nhưng hắn không dám khinh suất tấn công nữa, sợ rơi vào cạm bẫy như hồi nãy, thậm chí ngay cả chiêu này của lão cũng có khả năng là một phần trong cái bẫy khổng lồ. Trong lòng hắn chợt có suy đoán, mỗi kiếm của bản thân tưởng như tùy ý phát ra từ nội tâm nhưng thực tế vẫn bị ảnh hưởng của đủ thứ biến hóa và tình huống xung quanh nên đối thủ có cơ hội đối phó, dưới sự dẫn dắt chủ động của lão, hắn đã rơi vào thế cục, bị giam trong thiên la địa võng. Mạnh Kỳ cố gắng phá chiêu nhưng cái lưới kiếm pháp do lão già giăng ra càng lúc càng siết chặt, dường như hắn càng giãy dụa thì càng hãm sâu vào nguy hiểm. Mồ hôi Mạnh Kỳ ứa đầy trán. Dù đối mặt với một Tà Quân có năng lực dùng chân khí dò xét, dùng tinh thần nhận biết, rất giỏi dựa vào chuyển động cơ bắp và vận chuyển chân khí để biết trước chiêu thức đối thủ định tung ra thì Độc Cô Cửu Kiếm cũng không vất vả thế này, hắn như bị đối phương nắm mũi dắt đi, dù phá hết chiêu thức đối phương cũng chỉ rơi vào hoàn cảnh còn nguy hiểm hơn thôi. Nhưng Mạnh Kỳ không dám liều xuất những chiêu ngược lại phán đoán của bản thân, làm thế chẳng khác nào mở rộng môn hộ đưa đầu ra cho đối thủ chặt. Tinh! Tiếng đàn êm dịu bỗng vang lên, sự nóng nảy trong lòng Mạnh Kỳ liền biến mất, những dòng chữ của Tổng quyết thức, Phá kiếm thức lại hiện ra, những kinh nghiệm quý báu hắn tích lũy được suốt thời gian qua lại tràn vào đầu. Trong mắt hắn, những chiêu kiếm biến hóa vô cùng biến mất không còn dấu tích, chí còn lại những động tác đơn giản nhất như chém đâm vẩy quét gạt khêu... từng thứ từng thứ choán đầy tầm mắt. Dù chúng tổ hợp ra sao, biến hóa thế nào cũng đều tuân theo một vài nguyên lý cơ bản, trăm sông đổ về một biển. Mạnh Kỳ ngộ ra, tâm thần dẫn dắt, trường kiếm bỗng thu về đặt ngang trước ngực. Keng! Bóng kiếm đầy trời biến mất. Lần đầu tiên kể từ khi giao đấu hai kiếm chạm nhau. Mạnh Kỳ vui sướng định phản công, lão già bỗng thu kiếm đứng thẳng, bình thản nói: “Ngươi đã hồi kiếm phòng thủ.” Mạnh Kỳ đứng chết trân như bị sét đánh, hóa ra tất cả những điều quý giá mình vừa ngộ được đều nằm trong cạm bẫy mà kiếm chiêu đối phương giăng sẵn ư? Lão bố trí cạm bẫy trùng trùng điệp điệp, dùng sơ hở duy nhất giữa một rừng chân thật để dẫn dụ mình quay kiếm về phòng thủ? Vậy nếu lão tấn công thì mình sẽ ra sao? Chỉ sợ là lại phải vận Kim Chung Tráo rồi điên cuồng tung Lạc Hồng Trần, Diêm La Thiếp, Xá Thân Quyết, Đoạn Thanh Tịnh ra tìm đường chạy trốn, hiển lộ tất cả phong thái của một Lôi Đao Cuồng Tăng, Mãng Kim Cương! “Đây là một trong những áo nghĩa tinh túy trong kiếm đạo của lão phu, ngươi có thể đỡ được chứng tỏ ngươi đã bắt đầu chạm vào cánh cửa kiếm đạo, có những cảm ngộ đầu tiên. Với độ tuổi của ngươi điều này thực kinh thế hãi tục, cùng độ tuổi ấy lão phu mới chạm đến cấp độ tùy tâm khống chế kiếm pháp và chân khí.” Lão già tra kiếm vào vỏ đứng chắp tay.” Mạnh Kỳ thấy dễ chịu hơn một chút, hóa ra nếu mình chưa chạm đến cảnh cửa kiếm đạo thì muốn quay kiếm về phòng thủ cũng không được. Lão già không hề đề cập mục đích khi chặn đường hai người mà chỉ nói về kiếm pháp: “Đạo của kiếm pháp chung quy gồm hai loại, từ phức tạp đến đơn giản và từ đơn giản đến phức tạp. Loại đầu tiên thì mỗi chiêu mỗi thức đều là chí lý kiếm đạo, có thể dễ dàng phân hóa phá giải chiêu kiếm đối thủ; loại thứ hai diễn hóa ra vạn pháp, biến hóa đến tận cùng, mưu tính tầng tầng lớp lớp khiến đối phương mệt mỏi, khó tránh khó phá. Hai loại này không mâu thuẫn tách rời nhau mà là hai mặt âm dương của kiếm đạo, có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau.” Lão nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt thanh tịnh: “Nhưng bất kể từ phức tạp đến đơn giản hay từ đơn giản đến phức tạp thì cuối cùng kiếm đạo vẫn do ‘ta’ làm chủ chứ không thể lấy đối phương làm gốc, lão phu có lòng yêu tài nên nhắc nhở ngươi một câu.” Tức thì trong đầu Mạnh Kỳ như có ánh chớp lóe lên soi sáng mọi suy nghĩ, xua tan bóng tối. Hắn tra kiếm vào vỏ rồi thi lễ: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Lời nhắc nhở của lão không chỉ có lợi với Độc Cô Cửu Kiếm, dẫn kiếm pháp đang lạc lối của hắn về chính đạo mà còn giúp hắn cảm ngộ Thiên Đao từ một góc độ khác. Lão già không để ý Mạnh Kỳ hành lễ, chỉ cảm khái nói: “Thiên phú của ngươi rất tốt nhưng cảnh giới kiếm pháp vẫn phải tăng tuần tự theo từng bước một, ví dụ tám năm trước lão phu mới cầm kiếm trở lại, lấy được danh hiệu Kiếm Hoàng.” Quả nhiên là Kiếm Hoàng... Mạnh Kỳ không lấy làm ngạc nhiên, hắn tò mò hỏi: “Tiền bối, trước đây người từng bỏ kiếm sao?” “Không, lúc đó chỉ là quên kiếm quên ta thôi.” Kiếm Hoàng bình thản nói. “Trong lòng không kiếm, trong tay có kiếm; trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, bất kể hoa cỏ cây cối vạn vật trong đất trời đều là kiếm của ta; kiếm là ta, ta là kiếm; quên kiếm quên ta... Sau khi vượt qua những cảnh giới đó, lão phu lại cầm thanh kiếm này lên, nó vẫn là nó, đến lúc này mới cảm ngộ được kiếm đạo.” Trong đầu Mạnh Kỳ bỗng lóe lên một suy nghĩ, hắn thốt ra: “Nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước; nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước?” Kiếm Hoàng gật đầu: “Hiểu được là tốt rồi, nhưng loại chuyện này phải tự thân ngộ ra mới coi như nhập môn.” Lão xoay người thong thả bước đi, súc địa thành thốn, tích tắc sau đã tan biến vào bóng tối, chỉ bỏ lại một câu: “Bảo với Lục Quan, ai làm hoàng đế cũng phải tìm cách đánh đuổi Tây Lỗ, kiểu gì cũng dùng hắn nên cứ kiên nhẫn chờ đợi là được, đừng vội phụ thuộc vào ai.” Mạnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, may mà Kiếm Hoàng không có địch ý, nếu không mình và Nguyễn Ngọc Thư gặp rắc rối lớn rồi. “ Tạm thời giữ trung lập là hay nhất.” Nguyễn Ngọc Thư đang đứng lặng lẽ bên cạnh bỗng lên tiếng. Mạnh Kỳ nhìn nàng, trong lòng hơi cảm động, hồi nãy vậy mà nàng không chịu bỏ chạy: “Đúng, ta cũng có ý đó, La Thắng Y muốn giúp tam hoàng tử là chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta.” Trong vụ này La Thắng Y chưa bàn bạc gì với mọi người đã tự ý ra quyết định khiến Mạnh Kỳ rất khó chịu. Nhưng hắn lựa chọn đứng trung lập không phải do khó chịu với La Thắng Y mà muốn tạm thời ngồi yên xem thời thế, mục đích của Mạnh Kỳ là giúp Lục Quan lấy lại quyền hành, không cần quan tâm vị hoàng tử nào kế vị. Vậy nên dù không thích nhưng ngày mai hắn vẫn đi gặp tam hoàng tử, ít nhất phải gặp tận mặt để quan sát vị hoàng tử này thì ngày sau mới có căn cứ đưa ra quyết định cuối cùng. “Chúng ta đều không có kinh nghiệm đấu đá chính trị trong triều đình, phải hỏi Lục Quan thôi.” Nguyễn Ngọc Thư vẫn lạnh lùng như thế. “Đồng ý.” Mạnh Kỳ vê cằm, vấn đề chuyên môn thì để chuyên gia giải quyết, mình không có kinh nghiệm thì khỏi nghĩ làm gì cho mệt. ... Trong dịch quán, sau khi nghe Mạnh Kỳ thuật lại tình hình kinh thành và lời nhắn của Kiếm Hoàng, Lục Quan cười khổ: “Trên người Lục mỗ chỉ có tài sản duy nhất nhưng chẳng chút giá trị là lòng tin của tướng sĩ Thiết Sơn Quân thì lấy tư cách gì can dự vào chuyện tranh đoạt ngai vàng? Ta sẽ mau chóng cầu kiến hữu thừa tướng, quyết định trở thành người trung thành với hoàng gia, ai ngồi lên ngai vàng sẽ ủng hộ người ấy.” Ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Thật ra không phải ai lên ngôi cũng được dùng ta, nếu có vị hoàng tử thương lượng với Tây Lỗ và nghị hòa thành công khiến thế cục bớt căng thẳng thì e rằng ta sẽ rơi vào cảnh ngồi chơi xơi nước. Nhưng như vậy cũng tốt, muôn dân sẽ tránh được mối họa binh đao, chỉ hy vọng không cần nhượng bộ quá nhiều.” Mạnh Kỳ nhíu mày, đúng như ông ta nói, trong hoàn cảnh bình thường thì quá trình tranh đoạt ngai vàng chỉ là vấn đề nội bộ giữa mấy vị hoàng tử và thế lực sau lưng họ, nhưng hiện nay đại quân Tây Lỗ tập trung ở thượng du sông Bùi Thủy, sẵn sàng xuôi nam, quyết định của chúng cũng ảnh hưởng rất lớn đến kết quả ai ngồi lên ngôi báu. Sứ giả hòa đàm của Tây Lỗ đã vào kinh được khá lâu, không biết đang trú ở đâu, có ngấm ngầm câu kết với ai không? Mạnh Kỳ đứng phắt dậy, quyết định lợi dụng lúc đêm tối đi kiểm tra tình hình.