Nhất thế chi tôn 1
Chương 153 : Họ vương
Họ Vương ở Giang Đông, một trong mười bốn thế gia trong thiên hạ, đứng trên cả họ Trương Lũng Nam theo đánh giá của người trong giang hồ nên bọn Ô Cầm Tâm nghe Trương Tri Phản nói vậy lúc đầu đều lấy làm khiếp sợ nhưng rồi lại cảm thấy tất nhiên phải thế. Hóa ra đó là Khám hư kiếm pháp tiếng tăm lừng lẫy, là kiếm pháp cấp độ ngoại cảnh đỉnh phong, nghe đồn bao hàm mọi kiếm lý trên đời, thảo nào chẳng ai nhìn ra điều đặc biệt mà chỉ thấy tầm thường, cảnh giới chênh lệch quá xa nên không nhận ra là phải!
- Mạnh tiểu ca là người họ Vương ở Giang Đông... - Vẻ ngoài tuấn tú nhưng cà lơ phất phơ của Mạnh Kỳ trong mắt Ô Cầm Tâm nhanh chóng tiến hóa thành tiêu sái không câu nệ.
Đám người xung quanh lập tức nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt khác, chắc chắn phải là đệ tử chi trưởng họ Vương mới có tư cách tập luyện Khám hư kiếm pháp.
Đối với các thế gia ở cấp độ này thì đệ tử không chỉ giới hạn trong họ Vương, để tăng sức cạnh tranh với các môn phái khác, con em nữ nhân trong họ được gả đi chỉ cần thề trước từ đường không truyền võ công ra ngoài sẽ được đối xử như người trong họ, nếu là nhân tài xuất sắc thậm chí các thế gia còn tìm mọi cách lôi kéo về làm rể, vì thế hàng năm dịp yết bảng võ tiến sĩ cũng là dịp các thế gia đi bắt rể.
- Trương công tử hiểu lầm rồi. - Mạnh Kỳ tra kiếm vào vỏ mỉm cười đáp.
Loại chuyện này phải phân bày càng rõ càng tốt, bằng không bị khoác lên tội giả mạo đệ tử họ Vương hay học trộm võ công đều hết sức rắc rối.
Nhưng Mạnh Kỳ cũng chẳng việc gì phải sợ, hắn từng nghe danh Khám hư kiếm pháp, nó chỉ đơn giản là có nguyên lý giống Độc Cô Cửu Kiếm mà thôi.
Tổ tiên họ Vương ở Giang Đông là người của thời đại thần thoại thượng cổ, có cơ duyên lấy được tuyệt thế thần binh Lạc Thư, từ đó ngộ ra lý lẽ thiên đạo, sau cả đời cố gắng cuối cùng sáng tạo ra một môn thần công đủ sức sánh ngang Phục Hoàng bát quái đặt tên là Toán Kinh, tính hết thiên đạo, tính sạch đạo pháp, tính cả hồng trần, tính trọn lòng người.
Nhờ thế, họ Vương ở Giang Đông có thể tìm may tránh rủi mà tồn tại và truyền thừa qua thượng cổ trung cổ đến tận ngày nay, là thế gia có lịch sử lâu đời nhất thiên hạ, nắm giữ không ít bí mật thời thượng cổ. Nhưng Toán Kinh quá mức bá đạo nên bị trời ghen ghét, tất cả đệ tử họ Vương được truyền dạy Toán Kinh trong lịch sử đều yếu ớt lắm bệnh, nếu không thể đột phá Pháp Thân trước năm mươi tuổi chắc chắn sẽ chết yểu.
Dù tuổi thọ của con người hiện nay đã ngắn đi rất nhiều nhưng năm mươi tuổi với cao thủ ngoại cảnh chính là thời kì đỉnh cao nhất của đời người, ở thời thượng cổ thậm chí đây mới là bắt đầu vào đời!
Bởi thế dù họ Vương được truyền thừa từ xa xưa, trong nhà có công pháp lợi hại nhưng chỉ đứng nhóm giữa trong các thế gia do đệ tử ưu tú chết quá sớm, không phải thời nào cũng có Pháp Thân, người nào cũng thành được Pháp Thân.
Trong thế hệ hiện nay, Toán Tẫn Thương Sinh Vương Tư Viễn mang trên mình kì vọng của cả gia tộc, mới hai mươi tuổi hắn đã mở đủ cửu khiếu, sắp bước vào nửa bước ngoại cảnh, được cho rằng có hy vọng chứng Pháp Thân trước năm mươi tuổi.
Cùng Liên Sơn Chưởng và Quy Tàng Bộ, Khám hư kiếm pháp là môn kiếm pháp cấp độ ngoại cảnh đỉnh phong được suy diễn ra từ Toán Kinh.
Mạnh Kỳ mỉm cười nói:
- Tại hạ Mạnh Kỳ, môn kiếm pháp này được truyền từ Độc Cô tiền bối. Lão nhân gia quan sát kiếm pháp trăm nhà, hiểu hết nguyên lý trong đó rồi sáng tác ra bộ Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm pháp biến hóa đến tận cùng, phản phác quy chân. Tại hạ vừa sử dụng Phá kiếm thức trong Độc Cô Cửu Kiếm.
Hắn không dám nói câu "phá hết kiếm pháp trong thiên hạ", dù sao thần ma võ học ở thế giới này vô cùng đa dạng, Độc Cô Cửu Kiếm vẫn chưa hoàn thiện, còn phải chờ tương lai phát triển thêm.
- Phá kiếm thức?
Dù Mạnh Kỳ chỉ giải thích đến đó nhưng cũng đủ khiến người xung quanh phải suy ngẫm, Phá kiếm thức chẳng lẽ chuyên dùng để phá kiếm pháp? Kiếm pháp trong thiên hạ nhiều vô kể lẽ nào đủ sức phá hết? Có ngông cuồng quá hay không?
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ không ai dám nói ra lời, lúc nãy Chiếu ảnh kiếm pháp bị biến thành Vô dụng kiếm pháp, Lạc Thu Sinh không thể khiến đối phương lui kiếm về thủ dù chỉ một lần. Mà Nhiễu chỉ kiếm pháp càng gặp khắc tinh, một chiêu đã tan nát, vậy ai còn dám lên thử xem kiếm pháp của mình có thể bị phá hay không?
Nhìn Mạnh Kỳ áo xanh mỏng manh đeo trường kiếm tiêu sái đứng đó, mọi người chợt sinh ra cảm giác tựa hồ Phá kiếm thức của hắn thực sự có thể phá hết kiếm pháp trong thiên hạ vậy!
Liệt Dương Thần Chưởng Trương Tri Phản thấy Mạnh Kỳ trả lời một cách thản nhiên, bản thân y cũng từng tận mắt thấy Vương Tư Viễn một chiêu kiếm đánh bại đối thủ khiến người ta tâm phục khẩu phục nên y bèn suy nghĩ kĩ càng hơn, quả nhiên kiếm pháp của hai bên tuy giống nhưng có rất nhiều chỗ khác nhau, thế là gật đầu nói:
- Trương mỗ đã lỗ mãng rồi, kiếm pháp của bằng hữu phản phác quy chân nên hẳn cũng có tiếng tăm trên giang hồ chứ?
Mạnh Kỳ cười khẽ:
- Kiếm pháp của tại hạ vừa thành, mới xuống giang hồ du lịch nên chưa kịp có danh hiệu.
Nghĩ lại thì ngoại hiệu Tiêu Dao Kiếm quá thông dụng nên hắn quyết định không đề cập tới.
- Kiếm pháp của Mạnh thiếu hiệp đã nhập vi nên chắc chắn sẽ nổi danh giang hồ. - Hoa Thiên Ca cố tìm cách làm giảm sự nhục nhã do đệ tử thất bại tan tác xuống càng thấp càng tốt bằng cách tán dương đối phương, nhìn bộ dáng e rằng lão còn định đặt giúp Mạnh Kỳ một danh hiệu.
Mạnh Kỳ chắp tay cười, đã thể hiện kiếm pháp ra thì cũng không cần che giấu nữa, hắn định dùng Độc Cô Cửu Kiếm khiêu chiến vị Phi Vân Kiếm Hoàng Doãn có hy vọng vào Nhân bảng xem sao.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp mở miệng bỗng phía trên có tiếng răng rắc vang lên, nóc phòng chỗ đặt thiên ngoại kỳ thạch đột nhiên sụp xuống khiến bụi bay mù mịt, một bóng người từ trên trời lao xuống tóm lấy Thiên ngoại kỳ thạch.
Toàn thân kẻ đó giấu trong bộ quần áo đen, hai chân hắn đạp xuống, người bắn vọt lên trời qua lỗ thủng trên mái nhanh như một tia chớp.
Tất cả biến hóa chỉ xảy ra trong tích tắc trong lúc sự chú ý của Hoa Thiên Ca đã chuyển hết vào Mạnh Kỳ khiến lão không kịp ngăn cản dù đứng gần trong gang tấc, tay phải lão chỉ kịp tung một trảo xé được một mảnh vải đen.
- Đuổi theo! - Hoa Thiên Ca vừa sợ vừa giận, lão không thể tưởng tượng được giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu hảo hán giang hồ mà có kẻ dám công nhiên cướp đoạt Thiên ngoại kỳ thạch.
Lão tung người đạp lên xà nhà bay thẳng ra ngoài cấp tốc đuổi theo kẻ áo đen.
Bấy giờ đám người Ninh Kỷ Đạo, Trương Tri Phản, Hoàng Doãn mới kịp phản ứng, họ nhanh chóng chạy khỏi đại sảnh truy đuổi.
- Đuổi theo! - Đám giang hồ hảo hán cũng rầm rộ đứng lên.
Bọn họ ôm theo tâm lý may mắn làm ngư ông đắc lợi nếu hai phe lưỡng bại câu thương, nếu đoạt được thiên ngoại kì thạch chẳng phải một bước lên mây rồi sao?
Dù không được như vậy, chỉ cần có công giúp Tăng Hiền Môn và Tần Sơn Kiếm Phái cướp lại thiên ngoại kì thạch đã rất tốt rồi, tương lai biết đâu có lúc cần đến ân tình ấy.
- Mạnh tiểu... Mạnh công tử không đuổi theo ư? - Thấy Mạnh Kỳ điềm nhiên quay về bàn rượu, Ô Cầm Tâm dừng chân ngạc nhiên hỏi.
Hà hà, từ tiểu ca biến thành công tử rồi, Mạnh Kỳ cười thầm.
- Hoa môn chủ, Ninh môn chủ, Trương công tử, Hoàng thiếu hiệp đều không phải người thường, họ đủ sức đoạt lại kì thạch nên ta không tham gia vào việc ấy nữa.
Nếu họ không đuổi kịp hoặc không thể cướp lại kì thạch thì bản thân hắn cũng không có hy vọng gì lớn, vì dù gì Hoa Thiên Ca và Ninh Kỷ Đạo đều là cao thủ cửu khiếu. Ở Khai Khiếu Kỳ chú trọng chiêu thức biến hóa mà Độc cô cửu kiếm của hắn chiếm ưu thế rất lớn nhưng nếu hai người kia liên thủ hắn cũng không dễ chịu, trừ phi phải sử dụng thiên lôi.
Lại nói, dẫu may mắn lấy được thiên ngoại kì thạch, Mạnh Kỳ cũng không có ý giữ lại cho mình, vậy tội gì phải lãng phí thời gian công sức?
- Cũng đúng. - Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn cũng quyết định ở lại, cả hai theo sau Mạnh Kỳ chậm rãi ra khỏi đại sảnh nhưng chỉ lặng thinh vì không biết phải nói chuyện với vị vừa đột ngột biến thành cao thủ kiếm đạo này thế nào.
- Ăn uống đã no nê, giờ ta phải tới Giang Đông đây, xin tạm biệt hai vị. - Mạnh Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa nói.
Ô Cầm Tâm cắn môi, thu hết can đảm hỏi:
- Mạnh công tử, Độc Cô Cửu Kiếm xưng là cửu kiếm, có Phá kiếm thức vậy cũng có các chiêu như Phá đao thức đúng không?
- Thông minh lắm. - Mạnh Kỳ khen.
Thượng Quan Hàn cũng tò mò hỏi:
- Không biết cao danh quý tính của vị Độc Cô tiền bối này là gì, biết đâu trong giang hồ còn lưu truyền câu chuyện về lão nhân gia?
- Danh tính của Độc Cô tiền bối đã không rõ, ông ấy tự xưng Cầu Bại, muốn tìm một thất bại mà không được. - Mạnh Kỳ trả lời một cách ước ao.
Hắn không hề giấu giếm, dù sao trên bảng trao đổi của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi chỉ giới thiệu đặc điểm kiếm pháp chứ không nói nguồn gốc đến từ thế giới nào, chủ thế giới quá rộng nên rất nhiều môn võ công chỉ truyền lưu trong phạm vi địa lý nhỏ, nếu người luân hồi khác có nghe thấy cái tên này cũng chỉ à một tiếng "thì ra là kiếm pháp của thế giới chúng ta".
- Muốn tìm một thất bại mà không được. - Tuy hai người Ô Cầm Tâm cảm thấy đây chỉ là lời nói thổi phồng vì mấy trăm năm qua không vị thần tiên Pháp Thân nổi danh nào có biệt danh là Độc Cô nhưng ý cảnh hào hùng ấy vẫn rất đáng mơ ước.
Ba người coi như đã quen nên Mạnh Kỳ chân thành khuyên bảo:
- Nếu hai vị có tâm xin ra ngoài Tam Sơn Tứ Thủy để nhìn xem thế giới, thiên hạ rộng lớn có không biết bao nhiêu kì công tuyệt kĩ, chỉ loanh quanh ở một vùng khó tránh khỏi tầm nhìn hạn hẹp bảo thủ, võ công khó mà đột phá. Tất nhiên bên ngoài cũng rất nguy hiểm.
Ô Cầm Tâm và Thượng Quan Hàn vốn ở độ tuổi muốn thoát khỏi ràng buộc vươn cánh bay cao nên lời đề nghị của Mạnh Kỳ cực kì hợp khẩu vị, cả hai tức thì gật đầu lia lịa.
- Chúng ta sẽ cẩn thận, sau này ta định tới Hoàn Châu du lịch. - Thượng Quan Hàn trả lời, Lạc Hà Thần Kiếm Môn có ảnh hưởng khá lớn ở Hoàn Châu nên hắn tới đó sẽ bớt nguy hiểm hơn.
"Hoàn Châu, không chừng còn gặp lại..." Mạnh Kỳ nghĩ thầm, hắn cũng không dây dưa nhiều mà lập tức chắp tay cáo từ rồi xoay người đi luôn.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Ô Cầm Tâm thốt lên khen ngợi:
- Mạnh công tử quả là một kiếm khách tiêu sái.
Vì đã hiển lộ võ công ở Tần Sơn nên Mạnh Kỳ không dám chủ quan bắt thuyền tại chỗ đi luôn mà trèo đèo lội suối qua một tòa thành khác có bến tàu.
Sắc trời bắt đầu tối dần, Mạnh Kỳ cũng thấy thấm mệt nên hắn kiếm một ngôi miếu hoang trên núi rồi ngồi xuống trước tượng Phật điều tức.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng giọt nước rơi nhưng tiếng rất nhỏ, ngỡ như ảo giác.
Mạnh Kỳ đứng dậy, rút Băng Khuyết Kiếm ra rồi cẩn thận tìm tòi xung quanh, lúc tới sau tượng Phật, hắn bỗng nheo mắt bởi phía dưới pho tượng xuất hiện vài giọt máu tươi màu đen.
Cẩn thận lắng tai, Mạnh Kỳ nghe thấy tiếng hô hấp yếu ớt bên trong tượng Phật.
- Ai? - Mạnh Kỳ quát khẽ.
Tiếng hô hấp bên trong tượng Phật hơi ngừng lại, có lẽ người đó cho rằng Mạnh Kỳ đang lừa mình.
Mạnh Kỳ không dám chủ quan, hắn quan sát kĩ lưỡng rồi dùng trường kiếm nạy phần lưng tượng phật lộ ra khoảng trống phía sau, một thanh niên mặc áo gấm đang ngồi co quắp trong đó, dưới chân hắn là một vũng máu đen.
- Vị bằng hữu này vẫn ổn đấy chứ? - Mạnh Kỳ mở miệng hỏi.
Thấy Mạnh Kỳ không có ý động thủ, người kia cười khổ:
- Vị công tử này, theo ngươi thì sao?
Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Tại hạ Hoa Luân, do tình cờ phát hiện Tần Sơn Kiếm Phái câu kết với La Giáo mà bị đuổi giết đến tận đây phải trốn vào trong tượng Phật, xin công tử hãy cẩn thận.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
1602 chương
84 chương
163 chương
680 chương
11 chương
1714 chương