Nhất thế chi tôn 1

Chương 1403 : cơ quan tính tận quá thông minh

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCác vũ trụ thi nhau sụp đổ như những hình nặn trên cát, khi sóng to cuốn tới, sẽ thi nhau sụp xuống mà không cần phân biệt trước sau, liên đới khiến toàn bộ Chân Thật giới cũng hóa thành một đống hỗn loạn, từ nhiều kỷ nguyên trước, khi Khai Thiên Tịch Địa bắt đầu, dòng sông thời gian bắt đầu cuộn lại. Trạng thái kiềm chế và tràn ngập chồng chất lên nhau, chí âm và chí dương chồng chất lên nhau, quá khứ tương lai và hiện tại chồng chất lên nhau, sinh cơ mạnh mẽ và tử vong yên tĩnh chồng chất lên nhau, tuyến thời gian hoàn toàn hỗn loạn, lạc ấn của Kim Hoàng về hết lên Cố Tiểu Tang và Vô Sinh lão mẫu Đạo Quả có thành, sắp siêu thoát chồng chất lên nhau, đây chính là điều kỳ diệu lúc chung kết, toàn bộ những thứ mâu thuẫn cùng tồn tại, cùng được bao dung, đều sẽ quy về một điểm chí đại chí tiểu chí diệu chí giản. Thân ảnh A Di Đà Phật vừa ở lúc Khai Thiên Tịch Địa, vừa ở tận thế chung kết hôm nay, nó đột nhiên trở nên hư ảo, hình như sắp tìm ra được tiết điểm hiện tại và logic, thoát ra được trói buộc, được tới siêu thoát thật sự, nhưng vì ban nãy bị Lục Hồn phiên làm cho suy yếu, khiến cuối cùng chưa thể hoàn toàn thoát khỏi. Cố Tiểu Tang trở thành cổ xưa giả, A Di Đà Phật làm giảm cầu không cũng đã viên mãn, chỉ chờ khôi phục là có thể chứng được Đạo Quả, nhưng thời gian cần khôi phục này đã khiến lão bị chậm một “bước”, mà Đạo Đức Thiên Tôn vốn đang chiến đấu với lão lại tự nhiên biến mất! Bởi vì Mạnh Kỳ đã chém ra Tô Mạnh Thiên Tôn, chứng được Đạo Quả sơ hình, trở thành cổ xưa giả! Đạo Đức không bị Lục Hồn phiên làm suy yếu? A Di Đà Phật đem Ứng Thân, Báo Thân, Pháp Thân cùng dung vào một chỗ, hai tay tạo thành chữ thập, khẽ niệm: “Thiện tai, thiện tai.” Sau đó Tây phương Cực Lạc thế giới bay ra, gia trì cho Tận Thế chi thuyền, hỗ trợ khiêng nó qua mạt kiếp, thông tới kỷ nguyên tiếp theo. Ở trong Đạo Quả chi tranh, ông ta chỉ còn thiếu chút xíu nữa mà thôi, theo lý trí bắt đầu suy xét chuyện “Tương lai”, nếu thật có kỷ nguyên tiếp theo, vậy thủ Đạo Quả chỉ có Nữ Oa và mình tranh mà thôi...... Cố Tiểu Tang đứng trong hư vô đang loạn như cháo sôi, quá khứ hiện tại trùng lên nhau, ánh mắt phức tạp, không có niềm vui khi giết được “Kim Hoàng”. Kim Hoàng biết mình sau khi đăng lâm Bỉ Ngạn sẽ áp chế cảnh giới, không đi đột phá, mà sẽ bắt chước tướng công, cõng lên lưng một đống nhân quả, cho nên chỉ có thể lấy phương thức cực đoan nhất cũng khó có thể tưởng tượng nhất để “bức” mình chứng ra Đạo Quả sơ hình. Mà sau khi trở thành cổ xưa giả, làm giảm cầu không của bà ta sẽ viên mãn, dù mình có làm cho bản thân suy yếu cỡ nào, cũng không ảnh hưởng gì tới bà ta được...... Lúc chung kết, thời gian chồng chất lên nhau, sinh tử chồng chất lên nhau, các loại trạng thái mâu thuẫn chồng chất lên nhau, chính là cơ hội để đại tố lại mình...... Từ lúc vừa bắt đầu, bà ta đã có ý đồ này, mục tiêu thật sự của Lục Hồn phiên thực ra là A Di Đà Phật và Đạo Đức Thiên Tôn, là vì để làm cho họ suy yếu, khiến tới thời khắc mấu chốt họ sẽ đều bị chậm hơn một “bước”, giúp bà ta đoạt được tiên cơ! Phật Tổ từng xuất thủ rồi, nên không cần phải lo sẽ ra tay lần nữa, hơn nữa dưới phong ấn Bồ Đề diệu thụ là phong ấn Tam Bảo như ý, dấu hiệu Phật Tổ và Tam Thanh cấu kết với nhau là rất rõ ràng! Hiện nay, trong những cổ xưa giả có hi vọng Đạo Quả, A Di Đà Phật và Đạo Đức Thiên Tôn đã bị “kéo” chậm một bước, Tam Thanh là một thể, nên thiếu Đạo Đức Thiên Tôn cơ bản sẽ không thể siêu thoát, còn có ai tới ngăn cản Kim Hoàng siêu thoát nữa đâu? Cố Tiểu Tang trong lòng vô cùng bi thương, vất vả đăng lâm Bỉ Ngạn, thì ra chỉ là làm đá kê chân cho Kim Hoàng! Chẳng lẽ cả đời này, không chỉ vận mệnh bị bà ta thao túng, ngay cả ý muốn phá tan mưu kế của bà ta một lần cũng không được hay sao? Mạnh Kỳ rất thấu hiểu cái cảm giác này. Đạo Quả đã thành sơ hình hóa thành khánh vân, buông xuống kim đăng, chiếu sáng hắc ám, hấp thu Chung Kết và hỗn độn chi ý chung quanh, trong lòng nghĩ cách để hỗ trợ Tam Thanh, ngăn cản Kim Hoàng. Kim Hoàng dựa vào trạng thái chung kết quỷ dị này để siêu thoát, có thể nào trước đó còn có nhân quả nào đó chưa kịp hóa giải hoàn toàn hay không? Có thể tìm ra chúng, kích thích chúng lên, để làm chậm tiến độ của Kim Hoàng? Có lẽ lúc này Kim Hoàng đang bám chặt lấy cơ hội để hoàn toàn làm phai mờ những nhân quả không quan trọng gì đó? Mạnh Kỳ chưa bao giờ là loại người dễ dàng buông tay, khánh vân trên đầu biến hóa, hiện ra Đạo Nhất lưu ly đăng, chư quả chi nhân chiếu xuống, thế giới nhân quả hỗn loạn lại điên cuồng hiện ra trước mắt, lần hướng về phía ngọn nguồn, như đi tới bên trong trạng thái nhân quả sơ hiện. U u ám ám, thôi xán tinh tuyến xen lẫn, một đạo nhân ngồi ngay ngắn ở trong, lẳng lặng nhìn Mạnh Kỳ “tới”! Mạnh Kỳ còn chưa kịp làm gì, đạo nhân kia đã đứng dậy, mỉm cười mở miệng: “Bần đạo Nguyên Thủy.” Cuối đường gặp Nguyên Thủy, không ngờ lần đầu tiên mình và Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự gặp mặt lại là vào lúc này...... Mạnh Kỳ chắp tay: “Kính chào Nguyên Thủy lão sư.” Phía sau Nguyên Thủy còn có hai thân ảnh, một là hiện ra quá trình sự vật từ có tới không, một là đầu bạc trắng, chính là Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng cảm giác tồn tại lại rất là mỏng manh, ba người là độc lập, nhưng lại như cùng là một thể, chỉ là dưới thời điểm khác biệt, trạng thái khác biệt nên thể hiện ra khác biệt mà thôi. Thấy vậy, Mạnh Kỳ hiểu ngay, mỉm cười: “Chúc mừng ba lão sư chứng được Đạo Quả, cuối cùng lấy được siêu thoát.” Nguyên Thủy cười: “Đã vất vả ngươi chứng được Bỉ Ngạn, nếu không vạn sự đã không xong.” Tránh thoát khổ hải cuối cùng cũng phải dựa vào chính bản thân, ngoại vật không thể nào giúp được! “Kim Hoàng đâu? Vì sao bà ta thất bại?” Mạnh Kỳ khó nén nghi hoặc. Nguyên Thủy đạo nhân bình tĩnh đáp: “Bà ta lấy pháp này cầu Đạo Quả, vốn muốn lấy tử cầu sinh, cắt đứt đường lui để bức ra một đường sinh cơ kia, cho nên một khi thất bại, đương nhiên là hoàn toàn tan thành mây khói, không còn cơ hội nào nữa.” Là đạo lý này...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, Kim Hoàng lấy “chết trước” để đổi cho Tiểu Tang trở thành cổ xưa giả, khiến mọi lạc ấn đều bị cô hấp thu, đem mọi nhân quả đều cho cô gánh vác, ở trên tuyến thời gian là đã hoàn toàn vẫn lạc, “sau được” làm giảm cầu không viên mãn, có đủ tư cách trùng kích Đạo Quả, nếu nói từ trình tự logic trước sau, chuyện sau này là cơ bản không có khả năng xảy ra (vì bà ta đã chết). Nhưng hiện giờ là trong quá trình kỷ nguyên chung kết, mọi mâu thuẫn đều có thể chồng chất lên nhau, không chỉ tuyến thời gian làm trước sau đảo lộn, mà cả trình tự logic trước sau cũng có thể, bản thân đã chết, thì không còn tồn tại khả năng bị suy yếu, muốn giảm cũng không thể giảm. Chỉ cần nhân cơ hội này chứng được Đạo Quả, lấy huyền diệu của Đạo Quả không thể biết không thể luận, chuyện không hợp lý trước đó cũng có thể thành lập, song nếu thất bại, vậy loại trạng thái logic mâu thuẫn chồng chất lên nhau này hiển nhiên không thể kéo dài, cuối cùng sẽ trở về với kết cục Kim Hoàng hoàn toàn vẫn lạc. Nhưng rõ ràng thoạt nhìn là Kim Hoàng đã làm suy yếu Đạo Đức Thiên Tôn, ảnh hưởng tới Tam Thanh chỉnh thể, chiếm thế thượng phong, vì sao bà ta vẫn không cướp được cơ hội siêu thoát? Nguyên Thủy đạo nhân mỉm cười: “Bà ta không nên đặt Đạo Đức trên Lục Hồn phiên.” “Chúng ta sở dĩ chờ đợi kỷ nguyên chung kết mới cầu Đạo Quả, một mặt là để cho ngươi có thêm nhiều cơ hội trở thành cổ xưa giả, mặt còn lại chính là chư thiên vạn giới hoàn toàn sụp đổ, cơ hội tồn tại rơi vào trạng thái mỏng manh nhất, như thế Đạo Đức mới có thể giải thoát, Kim Mẫu mượn Lục Hồn phiên làm suy yếu Đạo Đức, khiến y càng bị hao tổn, càng bạc nhược, như thế không phải càng gần siêu thoát sao?” “Theo đuổi việc học thì ngày một biết thêm; đi theo Đạo thì ngày một bớt đi. Bớt rồi lại bớt cho tới mức vô vi. Vô vi nhưng không có gì là không được làm.” “Đạo lý này đã sớm dạy cho bà ta, tiếc thay bà ta bị Đại Đạo chi tranh che mắt, chỉ nghĩ tới chuyện muốn làm suy yếu đối thủ mà thôi, thực là đáng tiếc.” Thì ra Kim Hoàng dùng Lục Hồn phiên bái Đạo Đức Thiên Tôn một cái, ngược lại lại thành hỗ trợ cho Tam Thanh siêu thoát càng nhanh hơn, về phần bái Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn, hai người họ đang ở bên trong trạng thái quỷ dị, ra tay khó, chịu ảnh hưởng cũng khó, gần như chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa Lục Hồn phiên vốn là vật của Linh Bảo...... Mạnh Kỳ hiểu ra, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Nếu Kim Mẫu đã nhìn thấy điều này, không đưa tên của Đạo Đức lão sư viết lên Lục Hồn phiên thì sao?” Nguyên Thủy ngữ khí không hề thay đổi: “Vậy thì bà ta sẽ có ba thành cơ hội cùng tranh Đạo Quả với chúng ta, nhưng cũng chỉ có ba thành thôi, bởi vì ngươi sớm đã là thế thân lạc ấn của chúng ta, mà bà ta lại để tới cuối cùng lúc bị Cố Tiểu Tang ‘Hấp thu’ mới làm, quá vội vàng, chịu liên lụy, nên chung quy vẫn sẽ chậm hơn một bước.” Kim Hoàng hẳn là cũng đã biết điều này, nên mới mạo hiểm dùng Lục Hồn phiên bái Đạo Đức Thiên Tôn...... Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, hỏi: “Với Kim Mẫu, tốt nhất chính là buông tay tranh đoạt lần này, chờ đợi kỷ nguyên kế tiếp?” “Không, bà ta chỉ có cơ hội lần này.” Nguyên Thủy cười một tiếng, “Từ sau khi bà ta thao túng vận mệnh của Cố Tiểu Tang, kích ngươi bổ ra một đao kia, thì đã chú định là chỉ có thể tranh cơ hội này mà thôi. Một khi Cố Tiểu Tang thành tựu Bỉ Ngạn, nhất định cô ấy sẽ kềm lại, không làm đột phá, các ngươi lại tình nguyện giúp Tiếp Dẫn đạo hữu siêu thoát, ba người liên thủ, lại có Đại Đạo chi thụ, e là bà ta không nhìn thấy được kỷ nguyên kế tiếp.” Từ sau khi bà ta thao túng vận mệnh Cố Tiểu Tang, kích ngươi bổ ra một đao kia, thì đã chú định là chỉ có thể tranh cơ hội này...... Lời này vang vọng trong lòng Mạnh Kỳ, khiến hắn có một loại cảm xúc khó tả, Kim Hoàng làm ra bố cục đáng sợ làm người tuyệt vọng như thế, đạt được thành công to lớn như thế, kết quả lại là tự trói ngược bản thân, chỉ có thể liều cơ hội nguy hiểm này. Quả thật là tính quá thì hóa tối! Mạnh Kỳ thở dài: “Đáng tiếc...... bà ấy là kẻ địch đáng sợ nhất khó có thể chiến thắng nhất mà ta từng gặp, không thể tự tay đánh bại bà ta, thật là đáng tiếc.” Sau khi cảm khái, hắn lại hỏi: “Nguyên Thủy lão sư, một kỷ nguyên thật chỉ có thể chứng được một Đạo Quả thôi sao?” “Đúng.” Nguyên Thủy gật đầu khẳng định, “Chỉ có lực lượng tuần hoàn của một kỷ nguyên từ không tới có, từ mạnh mẽ tới phồn thịnh, từ phồn thịnh tới suy bại, lại từ có tới không hoàn chỉnh mới có thể khiến Đạo Quả sơ hình thật sự thành thục.” “Vậy Phật Tổ?” Mạnh Kỳ khó hiểu. Đạo Tôn xem ra là thật sự siêu thoát, cho dù thứ mà ông ấy lưu lại để lại hậu hoạn rất lớn. “Ông ấy là chịu hạn chế ở trạng thái Đạo Quả không hoàn chỉnh, không coi là siêu thoát, hợp tác với chúng ta, chính là hi vọng sau khi chúng ta chứng được Đạo Quả, giúp đánh rớt ông ta ra khỏi cảnh giới này, giải thoát khỏi trạng thái bị hạn chế, để ông ta làm lại.” Nguyên Thủy mỉm cười, “Chung kết đã tới, ngươi nên đi sáng lập kỷ nguyên kế tiếp.” Tam Thanh biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện, trước mắt Mạnh Kỳ là hư vô đang nhanh chóng co lại, là Cố Tiểu Tang đang suy nghĩ xuất thần. “Kim Mẫu đã chết, Tam Thanh chứng đạo.” Mạnh Kỳ đơn giản nói, khiến Cố Tiểu Tang tỉnh táo lại. Hắn chỉ tay một cái, đưa Chân Không gia hương và âm tào địa phủ đều dung nhập vào Tận Thế chi thuyền, chuyển hết mọi sinh linh còn sống vào trong thuyền. Quang mang vàng nhạt đại thịnh, những đóa kim liên nở rộ, Tận Thế chi thuyền bị hư vô vô cùng vô tận bao vây lấy, bị khủng bố ép chặt. Cố Tiểu Tang khe khẽ thở dài, không biết là được giải thoát mà vui sướng, hay là vì cảm giác mất mát. Cô nắm lấy tay Mạnh Kỳ, đưa Phù Tang cổ thụ đã bị thương cùng vào trong thuyền, sau đó cùng nhau bay trở về, gặp đám người Yêu Thánh, Thanh Đế, Bồ Đề Cổ Phật. Trong lâu thuyền, các sinh linh run cầm cập, Hàn Quảng trà trộn trong đó, nhàn nhã tự đắc. Bỗng khuôn mặt y vặn vẹo, sinh cơ trong mắt rút đi rồi lại hiện lên, nét mặt chuyển thành thần sắc uy nghiêm. Chư thiên vạn giới không còn, Tận Thế chi thuyền ở bên trong “Vô ” vô biên vô hạn mà đi, bị hỗn độn đồng hóa, bị các loại chung kết xâm nhập. Đúng lúc này, một Phật Đà cực đoan thuần túy và một quái vật đỏ sậm vặn vẹo bay tới, muốn tiến vào Tận Thế chi thuyền, lại bị Mạnh Kỳ nhẹ nhàng vẩy ra u quang như màn nước chặn lại. “Không!” Vô Thượng Chân Phật và Thiên Đạo quái vật kêu lên thảm thiết, chìm vào trong hư vô, không còn thấy bóng dáng. Không biết qua bao lâu, Tận Thế chi thuyền thân thể đầy vết thương cuối cùng cũng vượt qua được chung kết. Mạnh Kỳ đứng ở mũi thuyền, cầm Tuyệt Đao, đem Đạo Quả sơ hình của mình hóa thành Bàn Cổ phiên cổ xưa, kết hợp với thanh đao bá đạo lượn lờ tử điện. Khai Thiên Tịch Địa chính lúc này! Một đao bổ ra, tách ra hắc ám, nhưng hắc ám lại nhanh chóng liền lại như không muốn mở ra kỷ nguyên kế tiếp. Tuy nhiên, bên trong viên quang trong vắt sau đầu Mạnh Kỳ, cây Đại Đạo chi thụ xanh biếc đã bay ra ngoài, chen vào khe hở, quang mang lấp lóe, đâm chồi mọc lá. Trong Tận Thế chi thuyền, các sinh linh đột nhiên cảm nhận được thật sự quang, tự nhiên quang, vô lượng quang, sau đó bên tai nghe được một âm thanh tuyên cáo trang nghiêm: “Nếu ta là thiên địa vi tôn, thì chuyện thế gian, đều có một đường sinh cơ!” ---o0o--- HẾT. Ngày kết thúc 02/09/2019. Đình Phong xin chân thành cảm ơn dịch giả archnguyen1984 đã mở màn cho một siêu phẩm, cảm ơn đại thần Tiểu Băng đã một mình gánh vác hoàn thành 85% bộ truyện và các dịch giả khác: bizcras, Liêu Doanh, nila32, ChieuTa, Vạn Hàn Nguyên, nmcbsb, chichiro, gawain, si rô, Ljghthouse, kethattinhthu7, Ranh, nhatchimai0000, Hàm, Phượng Vũ, habilis, trongkimtrn, todryan, Anh Vũ, LucianEvans rất nhiều. Hẹn gặp các độc giả ở phần phiên ngoại. Mừng ngày Quốc Khánh!