Nhất thế chi tôn 1
Chương 1334 : sênh ca sẽ ngừng
Lãnh Nguyệt lấp lóe, tròn khuyết không ngừng, tốc độ chém của Thiên Tru phủ chậm hẳn đi, ở giữa sự kết hợp của chín đạo văn và u ám xuất hiện kẽ hở.
Khí cơ khiên dẫn, Tử Hà lập tức mở rộng ra, những đạo lôi văn tụ hợp, là âm và dương, là sinh và tử, nhuộm cả bầu trời Cửu U thành một màu sáng lạn, lan tràn tới quá khứ, chảy về phía tương lai.
“Ăn một đao của lão tôn ta!”
Hét to vang vọng, lôi diệt lôi sinh, hoa nở hoa tàn, Tử Hà bao phủ bàn tay trắng nõn tú mỹ.
Ầm!
Bầu trời Cửu U rực sáng chói mắt, nơi va chạm nơi xé rách cả thời gian, u ám như Hỗn Độn.
Những cánh hoa sen trắng, những mảnh vỡ lôi đình thi nhau rơi xuống như mưa, cái nào cũng có hỏa diễm vô hình bao quanh, những vũ trụ mới sinh ra ở trong chúng chưa được bao lâu thì đã đi tới kết thúc, vạn sự vạn vật được chúng hỗ trợ đều dừng lại.
Trong nửa đoạn sơn mạch màu đỏ, mười hai Ma Thánh và Đại Tự Tại Thiên Tử đang dời nó vào sâu trong Cửu U, Tề Chính Ngôn từ xa nhìn cảnh tượng trên trời, chợt nhớ tới ngày xưa ở Linh sơn.
Một kích vừa rồi, ai thua ai thắng?
Thanh cự phủ từ từ khép lại Hỗn Độn, bay ngược ra ngoài hư vô, bay vào trong vầng minh nguyệt đang ở hình dạng trăng khuyết, củng cố cho nó dần tròn trở lại.
Tề Thiên Đại Thánh thắng!
Từ lúc giao thủ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nó chiến thắng!
Mắt Cố Tiểu Tang đỏ thẫm đầy yêu dị, nhưng chỉ có điên cuồng, bạo ngược và hỗn loạn thôi.
Thông qua mối liên hệ vi diệu, cô đã biết được kết quả chiến cuộc, biết Kim Hoàng đã bị đánh lui, nên cũng dừng việc hấp thu sức mạnh của Mạnh Kỳ, hơi rụt ngón tay về.
Với cảnh giới và thực lực hiện giờ, muốn liên tục quấy nhiễu Kim Hoàng rõ ràng là mơ tưởng. Bà ta sẽ thích ứng được rất nhanh thôi, nên sẽ không còn tạo ra hiệu quả nữa. Nên cái cần là hiểu được thời điểm nắm bắt thời cơ, vào những lúc quan trọng mới dùng tới cái lợi thế này, ví dụ như lúc hai bên va chạm với nhau!
Biết co dãn mới là vương đạo, mình còn chưa mất đi đầu óc, mất đi trí tuệ đâu...... Cố Tiểu Tang nhắm mắt lại, cảm ứng trời cao.
Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, vầng trăng đã tròn trở lại. Vân Giới kỳ lại bay ra, Thiên Tru phủ lại cầm trong tay, phá vỡ những tầng thời không, ầm ầm chém xuống, bốn phía u ám lại hiện ra, yên tĩnh lan khắp, giống như đang triệu hoán vạn sự vạn vật trở về, để được sự giải thoát cuối cùng.
Kim Hoàng như nhìn ra được tính toán của Cố Tiểu Tang, quyết định không giữ lại nữa, muốn một lần cho xong!
Bạo viên cười vang điên cuồng, hiện ra ba đầu sáu tay, trong mỗi cái đầu, Nê Hoàn cung đều mở ra, bắn ra những đạo tịnh quang, tụ lại thành một phương lưu ly Phật quốc. Bên trong có một Phật Đà màu xanh đen đọa lạc ngồi xếp bằng, toàn thân trong vắt, mi tâm mở mắt, vạn kiếp không diệt, chiếu thấu hư ảo, có mười tám tay hai mươi bốn đầu.
Mỗi cánh tay nắm một thanh Tuyệt Đao, nắm một đạo khác nhau của lôi đình, có Âm Dương chi biến, có sinh tử luân chuyển, có chí dương chí cương, có tru phạt quyền lực, sau đó cùng một lúc chém ra, thành một dòng hồng lưu.
Hồng lưu kéo dài ra hai hướng, đến cuối cùng, chỉ còn lại một đạo tử điện tinh tế!
Vô thanh vô tức, tử điện lan vào trong mây khói, bị Thiên Tru phủ bổ trúng.
Đúng lúc này, Cố Tiểu Tang mở mắt, ngón tay lại chạm vào mi tâm Mạnh Kỳ hấp thu sức mạnh.
Mắt cô trợn to đến nứt cả ra, chảy ra từng tia máu đỏ, vầng minh nguyệt vắt ngang ngoài Cửu U lại từ tròn chuyển thành khuyết, nhưng vỏn vẹn chỉ có một lần, mà cũng chỉ giữ được một tích tắc mà thôi!
Nhưng Bỉ Ngạn giao thủ, một tích tắc dao động há lại là bình thường!
U ám vỡ toang, yên tĩnh vỡ tan, Thiên Tru phủ và Vân Giới kỳ bị “Tử Hà” đẩy ra khỏi Cửu U, những tầng tịnh thổ của Tề Thiên Đại Thánh đâm mạnh xuống đất, làm chúng vỡ ra một tảng lớn, Phật Đà màu xanh đen chỉ còn một nửa, ba đầu sáu tay chỉ còn lại một đầu ba tay, huyết nhục mấp máy, điên cuồng khôi phục.
Lần này, hai bên đánh ngang tay!
Trong tịnh thổ vô biên, Nhiên Đăng Cổ Phật thấy vậy, những đóa hoa bà la vàng quanh thân lập tức điêu linh, bật thốt:
“Phải làm sao mới qua mắt được Thanh Đế, trợ ngươi thoát khốn?”
Xem trận này, rõ ràng là Kim Hoàng đã bị kiềm chế, hẳn là trong thời gian ngắn không thể nào chiến thắng được Đấu Chiến Thắng Phật, mà Cửu Loạn Thiên Tôn đã sắp khống chế được Ma Hoàng trảo, nếu mình vẫn không làm gì nữa thì sẽ mất đi cơ hội, hối hận cũng không kịp!
A Nan đang định mở miệng, thì đột nhiên nhìn ngoài Phật quốc, nhìn thấy trong dòng sông thời gian hư ảo, Chân Võ đại đế trong vòng bao phủ màu tím của Nguyên Dương xích không ngừng hồi tưởng đi lên ngược dòng, đã đi tới đoạn trảm ác niệm cầu chết thay.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh của ông đột nhiên lắc lư, như là bị gợn sóng ăn mòn, mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy nửa Đạo Quả hư ảo đang dần bị vỡ ra.
Cuộn sóng cuồn cuộn, đột nhiên dâng lên, bao phủ lấy Chân Võ đại đế, khí tím không ngừng phình ra co vào, nhưng mãi vẫn không sao lao ra được khỏi tuế nguyệt lưu thương.
“Lĩnh ngộ còn hơi thiếu, nhưng muốn bắt lấy cơ hội khó có được này, muốn dựa vào Nguyên Dương xích để đột phá?” A Nan lộ ra một tia châm biếm, “Thật nghĩ đăng lâm Bỉ Ngạn dễ dàng như vậy? Kẻ dựa vào ngoại vật, vĩnh viễn không có khả năng!”
Y vừa dứt lời, huyền thủy màu đen lại hiện ra, phủ đầy trời đất, mưa to ào ào rơi xuống, một làn khí tím từ giữa bay ra, nhưng không thấy thân ảnh Chân Võ đại đế.
Ở nơi nào đó trong tinh không của Chân Thật giới, pho tượng Thủy Tổ bỗng rung lên, tỏa ánh sáng chói mắt như vừa hấp thu được cái gì đó.
Đãng Ma Thiên Tôn, Bắc phương Hắc Đế, chứng đạo thất bại, hoàn toàn vẫn lạc, trong dòng sông thời gian chỉ còn lại những điểm lạc ấn mà thôi!
A Nan hắc một tiếng: “Chân Võ xuất thân vô cùng tốt, được Đạo Tôn ban ân, ngoại vật phong phú, vượt hẳn người cùng thế hệ, không ngờ lại dưỡng thành thói quen ỷ lại vào ngoại vật, chết không oan.”
Bỉ Ngạn đâu có dễ thành tựu như vậy!
Từ xưa đến nay, đã có không biết bao nhiêu Thiên Tôn Cổ Phật vẫn lạc ở cửa ải này!
Cái chuyện này, thứ quan trọng nhất chính là bản thân mình!
Khí tím xẹt qua bầu trời, xuyên qua huyền thủy, bay về phía Phù Tang cổ thụ giới vực, Thanh Đế ra tay thu lấy Nguyên Dương xích, đồng thời có hai đạo quang mang khác bắn xuống, chuẩn xác rơi vào trong đại điện của tổ sư Chân Võ phái.
Chân Võ phái Thái Thượng trưởng lão Diêu Tinh Lưu đang bế quan ở đây, trong lòng chợt có cảm ứng, mở mắt ra, vừa vặn thấy hai thanh tiên kiếm cắm xuống trước người, một thanh có Huyền Vũ quy giáp, trầm trọng dị thường. Một thanh ánh lục lượn lờ, Đằng Xà khởi vũ, tử ý thâm sâu.
Thấy Chân Võ chứng đạo thất bại, Nhiên Đăng sửng sốt, lại bật hỏi:
“Phải làm sao mới qua mắt được Thanh Đế, trợ ngươi thoát khốn?”
A Nan lắc đầu, ánh mắt trêu tức nhìn Nhiên Đăng:
“Không có Chân Võ chứng đạo dẫn dắt rời đi chú ý, ta lấy cái gì mà đòi qua mắt Thanh Đế? Đã quá muộn rồi, sau này đạo hữu phải ghi nhớ một câu, khi cần làm không làm, sau này phải gánh hậu quả!”
Nhiên Đăng dao động, nhưng lập tức lại trở nên vui vẻ, chuyển mắt nhìn Cửu U.
Vầng minh nguyệt lại tròn vành vạnh viên mãn, từ bên trong, những đóa sen trắng bay ra, nhuộm phật quang phổ độ chúng sinh.
Những đóa sen này vừa hiện, vầng minh nguyệt chợt gợn sóng, như bị một sức mạnh nào đó công kích, không giữ được sự ổn định nữa. Tôn Ngộ Không thì đột nhiên hai chân mềm nhũn, tay nắm Tuyệt Đao và những bàn tay khác ôm lấy đầu, rên rỉ đau đớn, hô to:
“Sư phụ!”
Những giọt nước mắt rơi xuống, như trở về thời Tây Du.
Nhiên Đăng Cổ Phật bật thốt: “Kim Thiền tử!”
Vô Sinh Lão Mẫu dùng tới bộ thi hài ngày xưa Sa Ngộ Tịnh cõng ra khỏi Linh sơn, di thể kim thân của Chiên Đàn Công Đức Phật, một trong những sản phẩm của Phật Tổ làm giảm cầu không, sư phụ và là tâm ma của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?!
Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, bà ta cũng phải trả giá cực lớn!
Thực lòng, không ai nghĩ bà ta có thể hàng phục vật ấy, dùng được sức mạnh của nó!
Nhân cơ hội này, bàn tay trắng nõn như ngọc nắm Thiên Tru phủ lại chém xuống, bầu trời Cửu U như tách ra làm đôi, Tuyệt Đao không có người điều khiển bay lên, nghịch phạt thượng không, cả bầu trời nhuộm một màu tím sáng lạn mà tuyệt vọng.
Cố Tiểu Tang cảm ứng được biến cố, lại thò tay, chạm vào mi tâm Mạnh Kỳ, khóe miệng nhếch lên, tiếu ý dịu dàng:
“Sau khi thiếp thân qua đời, chàng phải thủ tiết nghe không!”
Cô không còn cố kỵ, dùng Vô Sinh chỉ điên cuồng hấp thu sức mạnh của Mạnh Kỳ và huyết nhục Đông Hoàng, bạo ngược hung lệ chi ý rầm rầm tăng vọt.
Đương!
Minh Nguyệt lại trở thành khuyết, nhưng đã kịp đánh lùi Tuyệt Đao, Cố Tiểu Tang và Mạnh Kỳ không còn ai bảo vệ. Đúng lúc này, một cây cờ nhỏ từ trong đàn tràng của Hắc Thiên Đế bay ra, những đóa sen vàng tỏa hào quang rực rỡ, tạo thành một cái kết giới không thể nào phá vỡ.
Dương Tiễn bất chấp tất cả, dùng khả năng Bát Cửu bất diệt chịu một đòn của Hắc Thiên Đế, ném ra Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ!
Phanh phanh phanh!
Kết giới vỡ tan, kim liên tan vỡ, Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ cũng bị Thiên Tru phủ chém vỡ, phối hợp với Cố Tiểu Tang trở nên mạnh mẽ mà cũng chỉ trì hoãn được Vô Sinh Lão Mẫu hai ba sát na mà thôi, lộ ra Cố Tiểu Tang yêu dị tuyệt mỹ hung lệ điên cuồng và Mạnh Kỳ bạo ngược và hỗn loạn.
Tuyệt vọng bao trùm.
Đột nhiên, Cửu U quay cuồng, ma khí dâng lên, một tiếng rống to từ xa truyền đến:
“Cút đi!”
Bàn tay tối đen tà dị có sáu ngón tay đột ngột hiện lên, xuất hiện ngay bên cạnh Thiên Tru phủ, những đạo uế khí như rắn không ngừng muốn ăn mòn vào trong.
Cửu Loạn Thiên Tôn cuối cùng đã khống chế được Ma Hoàng trảo, bị ý chí Cửu U thúc giục mà công kích Kim Hoàng!
Nếu không có Cố Tiểu Tang liều mình, không có Dương Tiễn ra tay, nó tuyệt đối là không tới kịp!
“Cút đi!”
Ma Hoàng trảo kiềm hãm Thiên Tru phủ, điên cuồng lan hướng lên trên, bức nó ra khỏi Cửu U, biến những đóa sen trắng nhiễm Đại Thừa phật quang thành những đóa yêu hoa rực màu máu tươi, hắc khí tung hoành.
Bạo viên cuối cùng cũng tỉnh lại, cầm lấy Tuyệt Đao, rống lên giận dữ như đang chất vấn trời xanh.
Thấy vậy, Cố Tiểu Tang dừng hấp thu sức mạnh, thở phì phò, đầu óc từng đợt co lại đau đớn, khó mà suy nghĩ được.
Chỉ cần hai ba sát na nữa thôi, mình sẽ trở thành khôi lỗi của Đông Hoàng, bốn năm sát na nữa, mình sẽ hoàn toàn nổ tung, hôi phi yên diệt.
Quả nhiên hướng tử mới có thể cầu sinh.
Nghĩ nghĩ, cô lại một chỉ điểm ra, nghịch chuyển Vô Sinh chỉ, dùng khí tức Tiểu Đào tử, trả sức mạnh mới hấp thu được lại cho Mạnh Kỳ, cười tủm tỉm:
“Tướng công, vợ chồng chúng ta phải có một người giữ được tỉnh táo, nên vất vả cho chàng rồi.”
Tất cả trở nên bình tĩnh, chiến đấu dừng lại, vầng minh nguyệt tròn trịa vắt ngang ở ngoài Cửu U, tựa hồ đã nhận ra hiện thực, không ra tay nữa.
Trong tịnh thổ, Nhiên Đăng Cổ Phật thở dài một hơi, mắt thấy cơ hội đã tới lại thành thất bại.
Có lẽ chính như Ma Phật nói, mình không đủ quả quyết, lúc nên ra tay không ra tay, nên phải chịu hậu quả!
Khi mọi người cho là mọi việc đã kết thúc, thì từ trong vầng minh nguyệt viên mãn kia, một thần sứ ăn mặc hoa lệ bay ra.
Sưng lưng hắn có tịnh quang, nét mặt thương lão, uy nghiêm cao quý.
Truyền Dụ thần sứ...... Cố Tiểu Tang đương nhiên biết rõ mười hai thần sứ, màu đỏ trong mắt dần rút đi.
Truyền Dụ thần sứ mắt sáng như đuốc, nhìn Mạnh Kỳ chỉ còn lại một điểm bản năng, trang nghiêm nói:
“Tội tiên Tô Mạnh, Lão Mẫu biết ngươi còn có bản năng, muốn hỏi ngươi một câu, có bỏ được thân bằng hảo hữu, bỏ được cơ nghiệp trong Chân Thật giới hay không? Nếu không muốn trơ mắt nhìn bọn họ hủy diệt, vậy thì ra khỏi Cửu U đi!”
“Tin rằng mấy người Dương Tiễn sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi!”
“Rống!” Mạnh Kỳ như nghe hiểu được, rống lên giận dữ, cả người cơ nhục cuồn cuộn, hóa thành từng cánh tay, muốn xông lên trời, xé nát thần sứ kia ra.
Nhưng mà, một bàn tay tú mỹ mảnh khảnh đã níu tay hắn lại. Cố Tiểu Tang vẻ thương hại:
“Giữ được núi xanh lo gì thiếu củi đốt, chỉ cần chàng còn sống, thì vẫn còn cơ hội lật lại thế cờ.”
Theo bản năng, Mạnh Kỳ dừng lại.
Truyền Dụ thần sứ lạnh lùng nhìn, sau đó quay đầu về phía Trường Nhạc, cất cao giọng:
“Cao Lãm, giao Nhân Hoàng kiếm ra đây, tự thoái vị đi!”
Trong điện, Cao Lãm đứng dậy, nghe thấy Truyền Dụ thần sứ từ trên cao ra lệnh, sắc mặt không chút thay đổi.
Khi biết Vô Sinh Lão Mẫu trở về mà Thanh Đế lại không tiện ra tay, y cũng đã đoán được sẽ xuất hiện cảnh tượng này. Bất kể Tô Mạnh có chết hay không, thì Phật quốc dưới đất và La giáo cũng sẽ giở trò vơ vét chia cắt Đại Chu.
Nhìn vầng minh nguyệt viên mãn quang huy kia, nhìn Truyền Dụ thần sứ cáo mượn oai hùm, y lại nhớ tới cảnh mình khuất nhục khi bị phong ấn ở thành Trường Nhạc, sự ẩn nhẫn sau khi thành tựu Pháp Thân, trải qua bao vất vả gian nan, cuối cùng lại đứng lên trên cao. Hình ảnh Huyền Nữ đời trước bị phản phệ, hôi phi yên diệt, Yến Nhiên không còn trở về, hình ảnh y ôm lấy thi thể Yến Nhiên, tắm máu mà chiến, trong mưa to quét ngang Trường Nhạc.
Y thở dài, gương mặt lạnh lùng hờ hững lộ ra ý cười, dịu dàng mà hào hùng:
“Xét tới cùng, trong xương trẫm hay là người bốc đồng hào hiệp!”
Biết lúc này nên lựa chọn ẩn nhẫn, lựa chọn thối lui, lựa chọn chờ cơ hội một lần nữa, nhưng Cao Lãm cũng biết rõ, cho dù có giao ra Nhân Hoàng kiếm, Vô Sinh Lão Mẫu cũng sẽ không bỏ qua cho mình, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chỉ là làm vậy sẽ có thêm một đường sinh cơ mà thôi......
Vậy thì lại tùy hứng một lần đi!
Y bay lên trời, sau lưng là đất trời Đại Chu, non sông đất nước, vô số kim mang lượn lờ, mỗi một đốm đều như một vị thần dân.
“Đã là huynh đệ, vậy thì cùng hoạn nạn đi!” Y đánh ra một quyền, Nhân Hoàng kiếm trên người không biết từ lúc nào đã mất đi bóng dáng!
Đại địa lay động, lãnh thổ chấn động, vạn dân phủ bái, chúng sinh chi lực hóa thành hồng lưu, hội tụ vào người Cao Lãm, chồng chất lên nhau, gần như thành màu vàng ròng.
Ngươi không phải cần hương khói nguyện lực sao?
Vậy thì để cho ngươi chịu một lần chúng sinh phản phệ!
Cao Lãm thay trời hành đạo, thân hình phình to, dẫn dắt hồng lưu, dâng trào về phía vầng minh nguyệt ở hướng chân trời.
Mắt y dần trở nên mơ hồ, như về tới lúc thiếu niên, chí tình chí nghĩa, thể xác và tinh thần vô cùng sung sướng, không kềm được văng tục:
“Vô Sinh Lão Mẫu, ăn c*t đi thôi!”
Minh Nguyệt như to ra, ánh trăng phủ đầy thế gian, thân ảnh Cao Lãm dần trở nên mơ hồ, hồng lưu chúng sinh phía sau lưng chuyển thành oán khí hắc vụ, muốn lây nhiễm bảo quang.
Quang mang vừa thịnh, lập tức co lại, điểm đen đều tiêu tán, khí tức của Cao Lãm chấm dứt, Nhân Hoàng ấn tỉ chậm rãi rơi xuống, bị La giáo thần sứ tiếp được.
“So với Nhân Hoàng năm đó, ngươi còn kém quá xa......” Giọng nói đạm mạc của Vô Sinh Lão Mẫu vọng ra.
Tranh!
Quang mang màu vàng lóe lên, Nhân Hoàng kiếm lại xuất hiện ở Cửu U, cắm ở trước người Mạnh Kỳ, truyền ra câu trăng trối cuối cùng của Cao Lãm:
“Tam đệ, mang theo hi vọng của ta đăng lâm Bỉ Ngạn đi!”
Oanh một tiếng, đất đai xung quanh Mạnh Kỳ đều nổ tung, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nếu không phải Cố Tiểu Tang kiệt lực kéo, e đã chạy ra Cửu U.
Truyền Dụ thần sứ nhìn Thiếu Lâm Huyền Bi, nghĩ nếu làm vậy sẽ liên quan đến Phật môn, nên thôi, dời sang nhìn chăm chú vào Tẩy Kiếm các.
Tô Vô Danh mở mắt, muốn rút kiếm xông lên, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của đồ đệ:
“Sư phụ, cho đệ tử ra ngoài đi, đừng để liên lụy môn phái.”
Vừa dứt lời, từ một động phủ xa xa, một đạo kiếm quang thuần túy tới cực điểm vọt lên, Giang Chỉ Vi như đã quên hết cả thế gian, duy ngã duy kiếm.
Cô mượn cảnh giới sắp đặt chân lên Truyền Thuyết, sắp chứng ra dị tượng của mình.
Lúc này, trong mắt cô chỉ có vị Truyền Dụ thần sứ kia, chỉ có cảnh tượng những đồng bạn Thiếu Lâm lúc mới gặp, chỉ có hình ảnh lúc trước sơn hoa rực rỡ, từng bước tử quan.
Không hối hận lúc trước gặp nhau, cũng không hối hận lựa chọn khi đó, lại càng không hối hận tình cảnh hôm nay.
Kiếm quang vụt bạo trướng, không ngờ lại khiến Truyền Dụ thần sứ luống cuống tay chân, nhưng mà ánh trăng đã chiếu xuống, bạch hồng thi nhau tan rã, không gió tự tiêu, Giang Chỉ Vi và kiếm đồng vong.
Trong Cửu U, Mạnh Kỳ ngừng gào thét, hai đầu gối mềm nhũn, như không thể chống đỡ nổi mình nữa, quỳ xuống đất.
Truyền Dụ thần sứ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Lang Gia Nguyễn thị.
Đinh đinh đông đông, tiếng đàn xa xăm, giống như tình ti, trăm chuyển thiên hồi, Nguyễn Ngọc Thư hai tay đặt trên thân cầm, đôi mắt nhắm lại, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt.
Sau đó, cô tự hủy Chân Linh, cầm này âm này trở thành có một không hai.
Mạnh Kỳ hai tay ôm đầu, gục xuống đất.
Truyền Dụ thần sứ ra tay, một chưởng đập nát Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, hôm qua là Đạo môn thánh địa, nơi thiên hạ ngưỡng vọng, nay đã biến thành một đống phế tích.
Y đang định tìm kiếm đệ tử của Mạnh Kỳ và Hao Thiên khuyển, đại thanh căn, thì thấy Phù Tang cổ thụ giới vực vọt lên một vòng Thần Quang, giọng uể oải của Thanh Đế truyền ra:
“Nhân quả đã xong, đủ thì dừng đi.”
Vầng minh nguyệt trầm lại, sau đó chậm rãi tan biến vào phía chân trời, Truyền Dụ thần sứ cũng mau chóng trở về Chân Không gia hương.
“A!”
Trong Cửu U, Mạnh Kỳ ngửa đầu, tru lên đau đớn, thù hận khắc cốt ghi tâm.
Cố Tiểu Tang lặng lẽ chờ hắn bình tĩnh lại, sau đó thu hồi Tuyệt Đao và Nhân Hoàng kiếm, nắm lấy hắn từng bước hướng đi vào trong Cửu U, giọng nói dịu dàng như nước càng ngày càng xa:
“Nhân Hoàng kiếm có thể dùng để trấn áp huyết nhục, giúp chàng khôi phục.”
“Đợi thành tựu Bỉ Ngạn, là có thể lật ngược lại.”
Thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất, để lại sự tang thương và tĩnh mịch, tầng thứ nhất Cửu U không thể nào khôi phục lại như cũ, trong Chân Thật giới, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Ngọc Hư cung và Nguyên Hoàng Tiên Tôn, Nhân Hoàng đều đã không còn.
Pháo hoa sẽ tàn, sênh ca sẽ ngừng.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương