Nhất thế chi tôn 1
Chương 1330 : thu lấy quá khứ
Đông đông đông!
Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân chụp xuống, tầm mắt Mạnh Kỳ là một mảnh tối đen, không còn cảm ứng được ngoại giới, bên tai trong đầu chỉ có tiếng tim đập vang như nổi trống, như xa lại thực gần, mới bắt đầu cảm giác là của mình, chợt hiểu ra, đây là thuộc về sinh linh khác, ở trong cơ thể mình!
Đông đông đông!
Hắn cảm nhận được một sức mạnh bạo ngược yêu dị đột ngột bừng lên mạnh mẽ, đánh nát đa nguyên vũ trụ sơ hình trong cơ thể mình, nhuộm lên huyết nhục của cơ thể hắn một màu ý chí khác, mọi phòng ngự đều bị đánh vỡ, thần thức không còn nhận ra được sự tồn tại của bản thân, biển tâm linh dậy sóng, sục sôi cuộn trào, những hình ảnh hoàng giả hắc bào cao quan thi nhau hiện lên, ngưng tụ thành lốc xoáy đỏ sậm hỗn loạn, chiếm mảnh thiên địa này làm của mình.
Ý thức Mạnh Kỳ dần dần trở nên mơ hồ, thứ cuối cùng hắn còn nhớ được là biển tâm linh nhanh chóng trở nên đỏ sậm, toàn bộ ký ức mảnh vỡ liên tục bị đẩy lùi ra sau, cuối cùng bị nhồi thành một quả cầu nhỏ màu vàng trong vắt như lưu ly.
Thần thức nỗ lực thi triển Vô Cực ấn, Khai Thiên ấn, Đạo Truyền Hoàn Vũ, Duy Ngã Độc Tôn nhưng đều chẳng khác gì giấy mỏng, dưới sự khủng bố của Đông Hoàng tàn dư huyết nhục, chúng lập tức tan tác, quả cầu nhỏ màu vàng cũng nhanh chóng chuyển thành màu đỏ sậm, xuất hiện hỗn loạn, biến dị tới mức điên cuồng.
A!
Một tiếng hét vang, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân bao phủ Mạnh Kỳ bị những mạch máu đỏ thẫm gần đen xuyên thủng, tan thành mây khói, lộ ra hình ảnh của hắn hiện thời: các mạch máu lồi hẳn lên trên da, vươn ra rồi rụt về, có sinh mệnh riêng thuộc về mình, mỗi một nơi khiếu huyệt hiện ra một gương mặt, đó là hình tượng đối ứng của ấn kí ta khác, “bọn họ” đều dữ tợn và điên cuồng, khiến Mạnh Kỳ như hóa thành một khối kết hợp của vô số ác quỷ, đôi mắt đầy quyết tuyệt rực một màu đỏ sậm, phủ đầy lốc xoáy hỗn loạn, đã mất đi tất cả lí trí và trí tuệ.
Lấy cảnh giới Tạo Hóa viên mãn của tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn Xá Khâm, sau khi Linh Bảo Thiên Tôn đã chém đi phần lớn huyết nhục của Đông Hoàng mà vẫn còn bị biến thành quái vật, thi thoảng mới có chút thanh tỉnh, huống chi Mạnh Kỳ!?
Lúc này, một điểm bản tính linh quang của hắn hóa thành một vầng trăng khuyết treo trên cao ở trong Nê Hoàn cung, làn thủy triều đỏ sậm bên dưới không ngừng bắn lên muốn bao phủ nó, bên trong vầng trăng một hư ảnh, có ánh sáng “ngọc điệp” bao quanh!
Nó là thu hoạch Mạnh Kỳ có được sau khi luyện hóa Tạo Hóa Ngọc Điệp đối ứng với của Đông Hoàng, linh tính còn sót lại phải khống chế được nó thì mới hoàn toàn khống chế được toàn bộ cơ thể!
Hư ảnh “Tạo Hóa Ngọc Điệp” từ từ chuyển động, tỏa xuống ánh sáng nhàn nhạt, thủy triều đỏ sậm như bị kiềm hãm, ảnh hưởng, không ngừng chiến đấu với nó.
Chỉ sau tích tắc, nó lại tiếp tục dâng lên, lần này chậm nhưng rất kiên quyết.
Song vào lúc này, bên cạnh hư ảnh của “Tạo Hóa Ngọc Điệp” lại có thêm một một cái cây nhỏ trong vắt, sinh cơ dạt dào. Chia làm chín cành, chín cành sinh chín lá, khi đung đưa tuôn ra những đại đạo luân âm dễ nghe, bảo vệ ngọn Đạo Nhất lưu ly đăng chiếu ra ánh sáng đen trắng lưu chuyển quang mang ở sau lưng.
Đại Đạo chi thụ!
Ba thứ hợp lực, tạo thành một tấm màn chắc chắn bảo vệ vầng trăng khuyết bản tính linh quang, khiến thế tấn công của thủy triều đỏ sậm giảm đi rất nhiều, nó không ngừng muốn xông lên, nhưng lúc nào cũng thiếu một chút, không xâm nhiễm được tới vào bên trong.
Trong thế giới hiện thực, đạo quan trên đỉnh đầu Mạnh Kỳ đã hoàn toàn tan vỡ, mái tóc đen bay tung, như những con rắn đen dài, đâm vào hư không, điên cuồng mạnh mẽ.
Sâu trong Đại Tuyết sơn, Vương Tư Viễn cảm ứng được, thở dài:
“Thì ra là vậy......”
“Đáng tiếc, thời gian không đợi ta, nếu có thêm mấy năm nữa, hẳn có thể giúp được hắn một tay......”
Trong tịnh thổ vô biên, Nhiên Đăng Cổ Phật chăm chú nhìn vào Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, chờ cơ hội.
Thấy Mạnh Kỳ liều lĩnh hút huyết nhục Đông Hoàng vào trong cơ thể, lão hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Tô Mạnh cũng được, linh tính tàn dư của Đông Hoàng đoạt xá cũng được, chỉ cần bị lão mẫu xóa bỏ, thì đều có thể lại ngưng tụ ra “Đạo Nhất ấn”.
Lão chợt nghe thấy tiếng của Ma Phật A Nan:
“Cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt, Nhiên Đăng nhìn thấy trước mặt chợt xuất hiện những con rắn dài đen ngòm, không biết cảm ứng bằng cách nào, mà lại có thể vô thanh vô tức xuyên qua những tầng kết giới của Tịnh Thổ Phật Quốc, “cắn” về phía lão.
Phật quang lóe lên, lưu ly đăng chuyển, những con rắn đen đều bị cắt thành hai đoạn, rớt xuống bên Công Đức trì. Chúng vặn vẹo, trở lại nguyên hình là những sợi tóc đứt màu đen.
“Bản năng muốn đi nuốt Nhân Quả đại đạo mà ta kết ra......” Vẻ mặt Nhiên Đăng Cổ Phật trở nên ngưng trọng hẳn.
Quái vật này quả thật điên cuồng, không phải dễ xơi!
Mạnh Kỳ bị ý thức bạo ngược hung lệ tràn ngập, chỉ còn một tia ý niệm vi diệu cuối cùng khiến hắn không phá tan tành hết xung quanh, hắn nhớ có một thứ rất quan trọng hắn muốn bảo vệ, và theo bản năng, hắn nhận ra nguy hiểm, biết có kẻ địch đang sắp tới.
Hắn thò tay ra, cầm lấy thanh Tuyệt Đao kia.
“Đi tìm chết đi!”
Hắn quát to, đôi mắt đỏ rực đầy dữ tợn và hỗn loạn.
Khí tím rực lên, thế giới biến thành đại dương lôi đình, trắng bạc thanh kim, các màu đều có, âm và dương va chạm vào nhau, sinh và tử chuyển hoán cho nhau, chính và tà kích thích lẫn nhau, lôi đình chi đạo không còn chỉ là lôi đình!
Từng đạo thiểm điện hội tụ, ngưng tụ ra những đạo văn, như thủy triều xông về phía chân trời, chỗ đó vốn dĩ không có gì đặc biệt, nhưng nay đột nhiên lại dâng lên một vầng minh trăng sáng rực, tròn vành vạnh, ánh trăng áp chế lôi quang, một ngón tay trắng nõn không tì vết từ giữa điểm ra, đầu ngón tay một vùng u ám, ngay cả thời gian cũng bị tiêu diệt trong vô hình.
Vô thanh vô tức, lôi hải tan vỡ, bị u ám thôn phệ, điện quang đầy trời và rất nhiều đạo văn đều lùi về thanh đao, đổi lại, ngón tay trắng nõn thần thánh kia hơi khựng lại.
Mạnh Kỳ biến thành quái vật, thêm Tuyệt Đao hoàn toàn thức tỉnh, cũng chỉ lay động được Vô Sinh lão mẫu một chút mà thôi, đang ở thế hạ phong tuyệt đối!
Đúng lúc này, Cố Tiểu Tang tới gần Mạnh Kỳ, không sợ chút nào sự bạo ngược và hung lệ của hắn, truyền âm vào tai hắn:
“Thu lấy quá khứ, đi Cửu U!”
Đi Cửu U! Mạnh Kỳ đang vô cùng điên cuồng, nhưng nghe được lời ấy, lại mơ hồ cảm giác người này mình không nên làm thương tổn, mà nên làm theo lời cô ấy.
“Giết!”
Hắn hét to, ánh đao lại tăng vọt, lần này, không có tràn ngập thiên địa, mà là xuyên qua thời không, ở bên trong dòng sông hư ảo lần ngược lên, trở về thời điểm trước khi Mạnh Kỳ thôn phệ huyết nhục Đông Hoàng, tới thời điểm lúc hắn tiến vào tầng trên cùng Tiên Giới, trở về lúc hắn tự chứng duy nhất, lúc hắn chém đứt kiếp trước kiếp sau, lúc hắn đau khổ vùng vẫy trong Lục Đạo, lúc hắn vừa mới vào Thiếu Lâm, lúc hắn vẫn còn ở địa cầu...... đồng thời, nó cũng lần ngược về mọi khoảng thời gian trong quá khứ của Cố Tiểu Tang.
Từ trong vầng trăng viên mãn, một ngón tay lại điểm ra, ngón tay trắng nõn như ngọc, tinh tế thánh khiết, khiến ngoài ánh trăng đều là bóng tối, không có cái gì cả, như cùng xuất hiện ở hiện tại và quá khứ.
Đỉnh đầu Mạnh Kỳ đã mất đi linh trí, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân lại lao ra, so với trước đây càng thêm thâm trầm, càng thêm khủng bố, như chứa đựng tất cả sự nguy hiểm bên trong hỗn độn, sau đó bay vào trong Tuyệt Đao.
Ánh đao vụt một cái, thu lấy tất cả quá khứ của Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang vào trong, không chỉ tránh thoát một chỉ của Kim Hoàng, mà còn ngưng tụ chúng lại thành một quả cầu u ám, bên trong là những bóng người trôi nổi.
Quả cầu này không giữ được lâu, chỉ trong thoáng chốc đã lại muốn vỡ ra, trở về ban đầu, nhưng Tuyệt Đao đột nhiên vọt lên, chống đỡ lại một ngón tay cơ hồ không có khoảng cách của Vô Sinh lão mẫu, kéo quái vật Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang chìm vào trong Cửu U!
Trong Cửu U, mặt trời đen trên cao, xung quanh ma khí quay cuồng, hai người xuất hiện ở tầng trên cùng Cửu U, quả cầu u ám không chịu đựng được nữa mà vỡ ra, những bóng người rơi vào trong dòng sông thời gian của Cửu U, bị sức mạnh của Tuyệt Đao ngăn cách, không thể trở về Chân Thật giới.
Trên trời cao, những tầng thời không tách ra, tất cả bình chướng đều tan rã, ngón tay trắng nõn không tì vết kia không ngừng xuyên tới, mang tới hủy diệt. Cho dù không có lý trí không còn tư duy, quái vật Mạnh Kỳ cũng cảm nhận được toàn thân trống rỗng, hoàn toàn kiệt lực, nhưng Cửu U ma khí đã không ngừng dũng mãnh tràn vào, điên cuồng bổ sung.
Công kích của Kim Hoàng giây lát đã tới, trước mắt hắn chợt hiện ra một thân ảnh, một con bạo viên đội trời đạp đất!
Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
“Lão Quân dặn lão tôn ta chờ ở nơi này, mượn Tuyệt Đao của ngươi dùng một chút.” Bạo viên nhếch miệng cười.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương