Nhất thế chi tôn 1
Chương 1323 : chí tôn kéo cừu hận
Thanh Bình kiếm trấn áp Đông Hoàng Thái Nhất đột nhiên bay đi, không hề có dấu hiệu gì báo trước, nếu tới lúc này mà Mạnh Kỳ còn không hiểu ý chí của Linh Bảo Thiên Tôn, thì sống bao năm nay quả là uổng phí.
Huyết nhục của Thái Cổ hoàng giả nếu mất đi trấn áp và phong cấm, sẽ diễn hóa thành quái vật như thế nào không ai biết trước được, nhưng mức độ khủng bố của nó thì có thể tưởng tượng ra: ví dụ với thực lực của Mạnh Kỳ hiện giờ, nếu nhục thân bị phá hủy, chỉ còn lại một giọt máu một tế bào, chỉ cần một điểm bản tính linh quang chưa mất, vậy cũng có thể huyết nhục diễn sinh, một lần nữa khôi phục Đạo Thể, trở về cảnh giới cũ, chỉ cần có đủ thời gian, khôi phục trạng thái đỉnh phong cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, kẻ đại thần thông nhục thân thành thánh mà còn có thể như thế, Bỉ Ngạn giả siêu thoát khổ hải chẳng lẽ kém hơn?
Chỉ có thể là càng thêm huyền diệu, càng thêm đáng sợ hơn mà thôi!
Nói cách khác, cảnh giới của kẻ địch hắn sắp phải đối mặt hẳn chính là Bỉ Ngạn, một cảnh giới chỉ nghe thôi đã đủ khiến cho người nghe tuyệt vọng, căn bản không có động lực phản kháng.
Đến lúc này, Linh Bảo Thiên Tôn cuối cùng cũng đã thể hiện thái độ thật sự của mình!
Đây chính là cái ‘đại kiếp’ mà Thanh Đế đã nói?
Không khỏi xảy ra nhanh quá, quá không thật đi a!
Bây giờ nếu không cản được huyết nhục của Đông Hoàng Thái Nhất khôi phục, vậy thì nếu có chuyện Thanh Đế cũng sẽ không kịp ra tay cứu hắn, vì họ đã nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, tiến vào loạn lưu!
Khối huyết nhục này của Đông Hoàng Thái Nhất đã bị Thanh Bình kiếm trấn áp không biết bao nhiêu vạn năm, hẳn là đã rất yếu rồi, không phải là Bỉ Ngạn hoàn chỉnh, chưa kể một phần Đạo Quả còn đang nằm ở trong người hắn, nó muốn thoát khỏi trạng thái suy yếu, khôi phục huyết nhục diễn sinh, thì cần phải có thời gian nhất định!
Thời gian đó hẳn sẽ không lâu lắm, nhiều thì ba sát na, ngắn thì trong nháy mắt, nó sẽ khôi phục tới mức độ đủ sức nghiền nát hắn!
Phải tận dụng chút thời gian ít ỏi này!
Mạnh Kỳ vung Bá Vương Tuyệt Đao ra.
Dù kiếp số có tới!
Dù thập tử vô sinh!
Mình cũng không bao giờ buông tay, thà chết trong chiến đấu, chứ không đứng im chịu chết!
Bùm bùm, Tử Điện vắt ngang trường không, sáng bừng rực rỡ, xua tan hết sương mù tràn ngập xung quanh.
Ánh đao hướng về phía trước, chém về phía cái khí tức bạo ngược hung lệ kia.
Ầm!
Tiếng sấm ầm vang, chấn nhiếp tới tận nguyên tâm.
Khối huyết nhục bị chấn hơi khựng lại.
Chính là lúc này! Ánh đao mở rộng, như một cái miệng khổng lồ nhào xuống, thôn phệ khối huyết nhục vào trong.
Đúng, thôn phệ vào!
Mạnh Kỳ quyết định hấp thu khối huyết nhục đó vào bên trong Tuyệt Đao!
Ở bên trong đó, bản chất của Tuyệt Đao là cấp Bỉ Ngạn, giống như Thanh Bình kiếm, sẽ không bị khối huyết nhục của Đông Hoàng Thái Nhất nhanh chóng lây dính, đánh bại. Chưa kể ở đó còn có lạc ấn của Ma Phật, chúng sẽ đánh nhau, tốt nhất là đánh cả hai cùng lưỡng bại câu thương. Lúc ấy, không chỉ hắn thoát khỏi nguy hiểm, mà còn diệt hẳn tai họa ngầm ở bên trong Tuyệt Đao, giúp nó hoàn toàn thức tỉnh, có thể miễn cưỡng đối kháng thiên ý!
Nhưng không có Thanh Bình kiếm trấn áp, không có ở trong khu vực an toàn của Phù Tang cổ thụ, nếu lỡ Đông Hoàng Thái Nhất và Ma Phật A Nan không giết nhau mà liên kết với nhau thì sao? Nuốt huyết nhục vào, đây mới chính là lúc nguy hiểm bắt đầu!
Bản tôn và ba hóa thân của Mạnh Kỳ cùng biến mất, cùng tiến vào bên trong Tuyệt Đao.
Hoặc là không làm, hoặc là dùng hết toàn lực!
Cảnh tượng trước mắt thay đổi, lôi đình hóa thủy, thành một biển lôi đình mênh mông, không ngừng cuồn cuộn, lôi điện đủ màu, tím xanh vàng trắng, choán đầy hết không gian.
Sâu trong biển lôi đình, mỗi một giọt nước hóa thành một lôi đình chân thần tương ứng, ngưng tụ ra hình đao ảnh màu tím, ở bên kia biển lôi đình, có một chữ vạn ngược màu máu đen, mang tới muôn vàn ác vạn chủng tà, mang tới vô biên trầm luân vô biên ô uế.
Cảnh lần này đã khác với lần trước Mạnh Kỳ nhìn thấy. Lạc ấn Ma Phật dần yếu đi, linh tính dần dần chiếm thế thượng phong, dẫn tới biến đổi. Trên đầu Mạnh Kỳ hiện ra khánh vân, xông vào biển lôi đình, cách đó không xa, khối huyết nhục không ngừng mấp máy, điên cuồng hấp thu lôi đình chi lực, khí tức chỉ trong phút chốc đã nhanh chóng kéo lên tới mức đủ để chống lại Tuyệt Đao và Ma Phật lạc ấn, và vẫn chưa hề dừng lại.
“Xua hổ nuốt lang, cửu tử nhất sinh, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn thập tử vô sinh!” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, định ra tay kích thích khối huyết nhục của Đông Hoàng Thái Nhất, dẫn nó về phía Ma Phật lạc ấn.
Đương!
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng chuông vang. Thời gian như đọng lại.
Khối huyết nhục của Đông Hoàng Thái Nhất không cần ai kích thích, tự bày ra sự điên cuồng của mình!
Mạnh Kỳ cũng bị khựng lại, khả năng phòng ngự của Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân đối với cái thứ này trở nên yếu ớt như một tờ giấy mỏng, chỉ bảo vệ được ý thức của hắn còn tỉnh táo mà thôi.
Hắn nhìn thấy khối huyết nhục kia huyễn hóa ra hình ảnh một Thái Cổ hoàng giả mặc hắc bào cao quan, đánh về phía Ma Phật lạc ấn, khí thế hùng hổ, ra tay là toàn lực, chẳng thèm liếc mắt qua Tuyệt Đao linh tính và Mạnh Kỳ, như không nhìn thấy!
A......
Không cần ta xua hổ nuốt lang, bọn chúng đã bắt đầu tự chém giết nhau......
Mạnh Kỳ ngẩn người, chuyện xảy ra thuận lợi quá khiến hắn phải há hốc mồm.
Đây có thể gọi là ước gì được nấy không?
Thái Cổ hoàng giả mạnh mẽ nhào tới công kích chữ vạn ngược, khí thế quyết liệt cứ như y với Ma Phật A Nan có mối huyết thù cả mười đời, thà đồng quy vu tận chứ không để cho đối phương an lành.
“Trong trận chiến Thiên Đình rơi xuống, ‘Thiên Đạo quái vật’ đứng ngoài xa bàng quan, không hề nhúng tay, giống mưu đồ khác. Thời điểm đó, Lôi Thần cũng vừa vặn không có mặt ở Thiên Đình, hai người có khi nào có cái gì hay không?”
“Bây giờ y dữ dội thế này, có thể nào là A Nan cũng phản bội y, khiến quái vật hỗn hợp với Đông Hoàng chưa kịp xử lý vấn đề tai họa ngầm đã phải bùng nổ? Nếu đúng là vậy, mới giải thích được vì sao khối huyết nhục của Đông Hoàng lại có dáng vẻ căm thù thống hận muốn đồng quy vu tận như thế......”
“Rất có thể, Thiên Đạo quái vật hỗn hợp Đông Hoàng Thái Nhất nếu không bị tai họa ngầm, thì hẳn đã sớm đủ khả năng dẹp bỏ sự trấn áp của Thanh Bình kiếm......”
Càng nhìn hai bên ‘liều mạng’ với nhau, Mạnh Kỳ càng cảm thấy suy nghĩ này không sai. Mối liên hệ của Lôi Thần và Đông Hoàng e là ngay cả Linh Bảo Thiên Tôn cũng không hề hay biết, như thế cũng giải thích được vì sao hồi đó Lôi Thần lại có khả năng nhòm ngó được bí mật Đạo Quả, hỗ trợ Ma Chủ thành đạo, bởi vì dùng sức mạnh của Thiên Đạo, cũng chính là dùng sức mạnh của Đông Hoàng Thái Nhất!
Trong sai sót ngẫu nhiên đó, lại giúp mình thoát được một kiếp, nhưng cái này hẳn không phải là cái kiếp số ‘thập tử vô sinh’ mà Thanh Đế đã nói.
Mình vẫn tưởng mình đã là cao thủ gây họa, nhân tài kéo thù hận, thế gian hiếm có, ai dè Ma Phật A Nan mới là người có khả năng kéo thù hận không ai bì kịp. Thiên Đế, Phật Tổ, Yêu Thánh, Yêu Hoàng, A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, vân vân đều có cả, tới bây giờ, ngay cả Thái Cổ đế giả Đông Hoàng Thái Nhất mà cũng thống hận y như thế, quả thực là mã trung Xích Thố, nhân trung Lã Bố, thế gian cực phẩm, ta không cách nào so sánh bằng, không hổ là bản tôn...... Mạnh Kỳ đứng nhìn, thầm thở dài, sau đó thúc giục Tuyệt Đao linh tính tìm cơ hội trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!
Không biết qua bao lâu, một tiếng nổ vang, chữ vạn màu máu đen bị vỡ tan, tiêu tán.
Ma Phật lạc ấn cuối cùng đã bị tiêu trừ hoàn toàn chưa?!
Một chiếc Thanh Đồng cổ chung vắt ngang ở trong lôi hải, bị hư ảnh Tuyệt Đao trấn áp, tuy ảm đạm bạc nhược, nhưng mà chưa tới mức tan vỡ. Nếu xem xét kĩ, sẽ thấy cái Thanh Đồng cổ chung này là do một ít máu thịt quỷ dị ngưng tụ mà thành, chính là huyết nhục tàn lưu của Đông Hoàng Thái Nhất.
Vừa rồi khi hai hổ tranh chấp, khối máu thịt của Đông Hoàng đã hoàn toàn nghiền áp Ma Phật lạc ấn đã bị hao mòn quá mức, đã hoàn toàn đánh tan nó.
Mặc kệ như thế nào, Mạnh Kỳ cũng đã thoát khỏi được mối nguy hiểm vừa rồi.
............
Trong tịnh thổ vô biên, hư ảnh A Nan đang giảng giải huyền diệu Bỉ Ngạn cho Nhiên Đăng Cổ Phật.
Đột nhiên, y dừng lời, quay đầu nhìn sang một hướng, lẩm bẩm:
“Thái Nhất......”
Lúc này, chính là lúc Ma Phật lạc ấn bên trong Tuyệt Đao hoàn toàn bị tiêu trừ.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương