Nhất thế chi tôn 1
Chương 1303 : Q.7 - chương 133:
Trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận, chỉ nhìn thấy một mình Quảng Thành tử đang dùng Phiên Thiên ấn, Lạc Hồn chung và ba đóa sen trên đầu chống đỡ ăn mòn.
Thời Phong Thần chi chiến, Ngọc Hư mười hai tiên trong đó có Quảng Thành tử sau khi bị Tam Tiêu nương nương dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu lần lượt bắt lấy, thì đều ở trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận tước mất tam hoa trên đầu, đóng nội cảnh ngũ khí, trở thành phàm thai, sau này mất chín trâu hai hổ mới lại luyện lại được thần thông, đủ thấy sự khủng bố của trận này!
Nhưng nay đã khác xưa, Tam Tiêu nương nương gặp phải kiếp số Phong Thần bảng, dùng hỗn độn Thanh Liên tử mới sống lại trở về, thực lực chưa trở về được trạng thái đỉnh phong, trong khi Quảng Thành tử sau khi thoát khỏi sát kiếp, qua vạn năm khổ tu, qua sự kiện Thiên Đình rơi xuống, chỉ điểm Nhân Hoàng vân vân kiếm được cơ duyên, đã sớm trở thành kẻ đại thần thông đỉnh phong, nhìn xuống các Tạo Hóa, nên nay dù bị rơi vào trận cũng vẫn chống đỡ được, chưa mất tam hoa.
Mạnh Kỳ cau mày, hắn nhìn thấy Tam Tiêu nhưng Tam Tiêu lại không hề nhìn thấy Bắc Đẩu loan giá tiến đến? Nếu đã vậy, hắn sẽ ra tay giúp.
Thực lực của hắn hiện giờ đủ sánh ngang với Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu, dù vẫn chưa bằng Vân Tiêu, Vô Cực hỗn độn chi đạo cũng đủ khắc chế Hỗn Nguyên Kim Đấu, lại có Quảng Thành tử phối hợp, trong ngoài giáp công, đánh vỡ Cửu Khúc Hoàng Hà trận sẽ không quá khó!
“Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La lại chỉ sang một hướng, truyền âm cho Mạnh Kỳ:
“Đừng có lỗ mãng.”
Mạnh Kỳ quay qua nhìn, thấy trong bóng tối có một Cổ Phật mặc tăng bào cổ đang đứng nấp bên trong, làn da đạm kim, mi tâm thì có chữ phật do nhiều chữ vạn kết thành, chính là Thế Gian Tự Tại Vương Phật.
Y đang lặng lẽ nhìn vào Cửu Khúc Hoàng Hà trận, vẻ cực giống một con hoàng tước đang chờ cơ hội, quanh thân là những chữ phù lưu ly cổ xưa, mỗi chữ đều ẩn chứa đại thần thông đại uy lực, gồm sáu chữ:
“Ông! Ma! Ni! Bái! Mễ! Hồng!”
Mạnh Kỳ rùng mình, không kềm được nhìn quanh.
Trong bóng tối nhìn như trống trải yên tĩnh này không biết còn cất giấu bao nhiêu nguy hiểm!
Hắn chợt hiểu vì sao Tam Tiêu nương nương và Thế Gian Tự Tại Vương Phật không nhìn thấy Bắc Đẩu xa giá, vì khoảng cách giữa họ đã vượt ra khỏ phạm vi thần thức cảm ứng của họ, hắn là nhờ có hư ảnh Bắc Đẩu xa giá và Thiên Đế tàn lưu dấu vết tăng phúc mới nhìn thấy họ từ xa như vậy.
Trong bóng tối yên tĩnh, cái gì cũng không có, ngay cả thời gian cũng không cảm nhận được, nhưng Mạnh Kỳ lại phát hiện ra thêm một kẻ đang ẩn trốn nữa, cũng đang từ xa nhìn vào Cửu Khúc Hoàng Hà trận và Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Đa Bảo Thiên Tôn!
Y mặc huyền bào nga quan, mặt đỏ râu vàng, kiếm ý nội liễm, phía sau có quang hoa đủ màu đỏ xanh vàng trắng đen vân vân lúc ẩn lúc hiện, vây quanh bảo vệ, quả không thẹn với cái danh hào Đa Bảo.
May mà mình không ra tay, nếu không e là Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Đa Bảo Thiên Tôn sẽ cùng hợp sức diệt trừ mình trước...... Mạnh Kỳ thở phào may mắn, nhưng mà... thế này thì làm sao cứu Quảng Thành tử?
Hai người này đều là kẻ đại thần thông Tạo Hóa đỉnh phong, hắn với Cửu Thiên Huyền Nữ không có khả năng chống nổi, hơn nữa thái độ của Linh Bảo nhất mạch khá là kỳ quái, lúc đầu thì giúp đỡ Nhân Hoàng Cao Lãm, giúp y thành công lập ra Phong Thiên đài, sau đó lại ngồi yên xem hổ đấu, mượn tay Hàn Quảng ngăn cản Thanh Đế đăng lâm Bỉ Ngạn, can thiệp vào quá trình Cao Lãm tự chứng Truyền Thuyết, hôm nay lại đứng nhìn Quảng Thành tử bị vây khốn, miệng lưỡi lợi hại e là không có tác dụng.
Đánh thì đánh không lại, nói lại nói không xong, chẳng lẽ mình cũng trốn trong chỗ tối, tạo ra cơ hội, khiến Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Đa Bảo Thiên Tôn ra tay?
Nhưng muốn khiến hai Tạo Hóa viên mãn giả giao thủ đòi hỏi phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, đòi hỏi phải có thời gian, trong khi tam hoa trên đầu Quảng Thành tử đã và đang không ngừng co lại, có vẻ đã chống đỡ rất lâu, sắp nỏ mạnh hết đà!
Tốc độ của Bắc Đẩu xa giá không giảm, nhanh chóng tới gần Cửu Khúc Hoàng Hà trận, thấy đã sắp đi vào phạm vi cảm ứng của đối phương, hắn không còn nhiều thời gian để do dự nữa!
Bắt chước trò cũ ban nãy dọa lui Nhiên Đăng Cổ Phật, dùng Thiên Đế chi uy dọa Đa Bảo Thiên Tôn, Tam Tiêu nương nương và Thế Gian Tự Tại Vương Phật!
Nhiên Đăng Cổ Phật cho là Thiên Đế còn lưu lại hậu chiêu, vẫn chưa chết hẳn làm lão tự ám thị mình, lại thêm lời lẽ gây hiểu lầm của Cửu Thiên Huyền Nữ mới làm cho lão sợ, cảm thấy “Nguy hiểm”, hoảng hốt bỏ chạy, trong khi Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật dù cũng có nghi ngờ Thiên Đế chưa chết hẳn, nhưng nhìn thấy Bắc Đẩu xa giá không hẳn sẽ giống Nhiên Đăng, nghĩ đây là hậu chiêu của Thiên Đế, có khi chỉ nghĩ là mình lại nhìn thấy một vật Thiên Đế lưu lại mà thôi, giống như nửa đoạn bia đá lúc nãy thì sao!
Nếu thế, họ sẽ không bỏ chạy, mà sẽ chần chừ, theo dõi Bắc Đẩu xa giá, vậy sẽ nhìn ra manh mối!
Thấy Bắc Đẩu xa giá đã sắp tiến vào phạm vi cảm ứng của Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, hắn bước lên, tới trung tâm của Bắc Đẩu xa giá, đứng trùng vào hư ảnh cao ngạo thần bí, cường thế tịch mịch của Thiên Đế!
Khiếu huyệt mấp máy, khí tức biến hóa, thân hình thay đổi, chỉ trong tích tắc, Mạnh Kỳ đã biến mình thành cái người hắn đang giả dạng, một thần linh nhìn xuống chư thiên vạn giới, quét ngang đàn áp cả quá khứ tương lai, nguy nga cao vợi, kết hợp với mảng ánh sáng thần thánh trên đầu, thời gian như nước xung quanh, lợi dụng cảm giác mạnh mẽ tới cực điểm kia ào ào tiến tới!
Dấu vết Thiên Đế tàn lưu vốn dĩ đã rất khủng bố, đầy khí thế hoành tảo bát phương, bây giờ có thêm hắn kết hợp vào, hư ảnh trở nên như thật, có linh tính, sinh động mà cao xa, mạnh mẽ lại tang thương.
Bát Cửu Huyền Công, “Thiên Đế” trở về!
............
Đa Bảo Thiên Tôn đang từ xa nhìn Thế Gian Tự Tại Vương Phật, chờ cơ hội biến mình thành ‘hoàng tước ở phía sau’, kiên nhẫn mười phần thì chợt giật mình, có cảm ứng, quay đầu qua nhìn. Thấy phía xa, những viên tinh tú sáng ngời, đầy cổ xưa chi ý, kết thành hình đấu tự giá, mang theo ánh sáng trắng ngời kết thành mảng từ xa phóng tới.
Trên cái xa giá do tinh tú tạo thành đó, dưới mảng ánh sáng thuần trắng kia, có một bóng người mơ hồ, cao xa mạnh mẽ, nhìn xuống vạn phương, thời gian xung quanh như nước, vạn năm không thay đổi.
Đa Bảo Thiên Tôn nhìn qua, thấy thân ảnh kia khẽ nghiêng đầu, lộ ra một đôi mắt hờ hững mà sâu thăm thẳm, chí cao chí đại, chí diệu chí vi, nhìn y như nhìn một con kiến!
Một luồng khí tức đầy cường thế ập tới, đầy tuế nguyệt trần ai, trong ẩn chứa sinh cơ, vô cùng quen thuộc.
Thiên Đế đi tuần!
Là Thiên Đế đi tuần!
Từ ánh mắt kia xem ra, Thiên Đế vẫn còn sống!
Trong nháy mắt, Đa Bảo Thiên Tôn lập tức run rẩy, lần đầu tiên sau mấy chục vạn năm, y run rẩy, nếu y là người phàm, lúc này hẳn là mồ hôi lạnh đầy mặt, nước chảy ướt lưng.
Thấy Bắc Đẩu xa giá bay nhanh tới gần, Đa Bảo Thiên Tôn không kịp nghĩ nhiều, ý thức giữ mạng vọt lên chiếm thượng phong, lập tức hoảng hốt bỏ chạy đi xa.
Bên kia, sáu chữ vàng “Ông! Ma! Ni! Bái! Mễ! Hồng!” quanh người Thế Gian Tự Tại Vương Phật không ngừng chấn động, bị khí tức khủng bố kia làm cho lùi bước.
Sau đó, Thế Gian Tự Tại Vương Phật cảm nhận được ánh mắt kia nhìn qua mình, cảm nhận được sự cường thế không đỡ nổi kia, cảm nhận được sự chân thật của thân ảnh kia, nét cười bên môi cứng lại rồi tan rã, sự thanh tịnh luôn mang trên người cũng tiêu tán.
Thiên Đế!
Ông ta còn sống!
Lục Tự Chân Ngôn phù vận chuyển, phật quang vọt lên, bao phủ lấy y, bắn nhanh về phía xa, hốt hoảng bối rối, ngay lập tức biến mất.
Tam Tiêu nương nương cũng sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên, từng là thần linh của Thiên Đình, đương nhiên họ không xa lạ gì luồng khí tức này, đạo thân ảnh này, trong tâm hồ sóng dâng cuồn cuộn, không hề nghĩ ngợi lập tức thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu, hóa thành ba đạo thanh quang, vọt đi xa bỏ chạy.
Các cô vốn không phải là người trung tâm với Thiên Đế!
Bắc Đẩu xa giá cắt qua hư vô, tới gần Cửu Khúc Hoàng Hà trận bắt đầu tan vỡ, Mạnh Kỳ đứng ngạo nghễ dưới vầng sáng, không ngờ hiệu quả lại tốt tới như thế, dọa Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật sợ tới mức không nhẹ.
Thấy Quảng Thành tử đã thoát khốn, sợ kẻ địch quay lại, lập tức từ xa truyền âm cho ông:
“Quảng Thành......”
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Quảng Thành tử như nghe thấy lời tuyên án, như con thỏ bắn vọt ra khỏi trận pháp, vọt ào đi xa, biến mất!
Quảng Thành sư huynh cũng bị dọa chạy, bị dọa chạy...... Mạnh Kỳ ngẩn người.
Bắc Đẩu xa giá không dừng lại, kéo theo quang huy, tiếp tục lướt đi
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương