Nhất thế chi tôn 1
Chương 1294 : nhân hoàng trì hạ, đều là vương thổ
Đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, tuyệt thế vô song..... Nghe lời hình dung của vợ, Cố Trường Thanh chợt giật mình thảng thốt, trước mắt như lại nhìn thấy cảnh hoang mạc mênh mông, cát bay đá chạy, người đó mặc bộ trang phục của sa di, đối diện ngàn vạn người cũng vẫn kiên định, mạnh mẽ mà tiến tới.
Chuyện cũ lật lại, rành rành trước mắt, ý khí phong phát, hiệp can nghĩa đảm, quá khứ đầy thống khổ dày vò, cừu hận tự trách không ngừng cuộn lên trong lòng Cố Trường Thanh, để y lặng lẽ nhìn kĩ lại chúng nó.
Không phải, không phải “hình như”, mà là xác thật, con nghé con mới sinh không biết trời cao đất rộng năm đó rời khỏi Hãn Hải hoang mạc đã mấy mươi năm, nếu hắn là người bình thường, vậy thì hẳn là đã chết!
Thời gian thấm thoát, bây giờ mình cũng đã già rồi......
Y bây giờ, đại tông sư hàng đầu Địa bảng, thần bộ chấp chưởng Trung Châu của Lục Phiến môn, quyền cao chức trọng, lại còn được Nhân Hoàng tự mình ban cho “Thái Thượng Cửu Thiên chân vương sứ giả thần lục”, khi dùng tới, sẽ lập tức được Phong Thiên đài sắc phong ngắn hạn, được Đại Chu long khí gia trì, đạt tới sức mạnh cấp Địa Tiên, trong giang hồ bây giờ đã chẳng còn mấy ai là đối thủ. Sau này nếu võ đạo không thông, Nhân Hoàng sẽ giúp chuyển đi thần đồ.
Được coi trọng như vậy, tuy không có ai nói thẳng, nhưng trong lòng y hiểu rõ, nguyên nhân chính là nhờ tiểu sa di năm đó, cũng chính là cái vị đang ngồi ngay ngắn trong Côn Luân sơn Ngọc Hư cung hôm nay kia......
Cố Trường Thanh còn đang chìm trong hồi ức, thì Vạn Giới Thông Thức phù trên người bỗng kêu lên lích tích.
“Cố thần bộ, có chuyện cần ngài cho chỉ thị.” tiếng Kim Chương bộ đầu từ trong đó vọng ra.
“Chuyện gì?” Cố Trường Thanh thu liễm suy nghĩ, trầm ổn hỏi.
“Có hai đệ tử chân truyền của Hoán Hoa kiếm phái hôm trước bên đường giết người, tuy có căn do, nhưng cũng phải giao cho Hình bộ giải quyết. Hôm nay đã xác định được chỗ họ đang ở, có nên tới cửa bắt người hay không? Dù sao họ cũng là đệ tử chân truyền của Hoán Hoa kiếm phái......”
Đệ tử chân truyền là thành viên trung tâm của một đại môn phái, đối phó bọn họ chính là đang đối phó với cả môn phái đó. Hoán Hoa kiếm phái ở Đại Tấn thanh danh hiển hách. Kim Chương bộ đầu theo lệ cũ, nên mới chần chừ.
Tuy rằng Hoán Hoa kiếm phái trong thiên hạ hiện giờ không còn vị trí ghê gớm như trước, nhưng tìm cách trả thù người phụ trách xử lý thì vẫn dư sức.
Cố Trường Thanh trầm giọng nói: “Quốc có quốc pháp, sao có thể vì một môn quy gia củ mà bỏ sang bên? Nhân Hoàng trì hạ, đều là vương thổ, ngay cả chưởng môn của Hoán Hoa kiếm phái cũng còn phải tuân thủ luật pháp, huống chi chỉ hai đệ tử chân truyền? Ngươi phái người tới thẳng cửa, bắt người đem về, giao cho Hình bộ, tin rằng người phụ trách Hoán Hoa kiếm phái ở đây cũng hiểu được. “
Trước khi Lục Phiến môn phát triển thành một con quái thú, Cao Lãm đã phân chia, tách thẩm vấn, thẩm phán và trông giữ phạm nhân ra thành hai nhánh riêng, đặt theo tên cũ của Lục Phiến môn là Hình bộ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Kim Chương bộ đầu cung kính trả lời.
Có được chỉ thị, dù Hoán Hoa kiếm phái có giận, cũng không trách được nhà mình, có gì đã có Cố thần bộ gánh vác, với thực lực và bối cảnh của ngài ấy, ai dám tới tìm ngài ấy gây phiền?
Cố Trường Thanh không phải không biết suy nghĩ của thuộc hạ, nhưng y là lãnh đạo, phụ trách cả Trung Châu, đương nhiên y phải là người gánh vác.
Y tắt liên lạc. Thấy phu nhân Đường Tử Duyệt nhìn qua mình, thì khẽ gật đầu: “Chút việc nhỏ trong Lục Phiến môn thôi, không cần để ý.”
Đường Tử Duyệt cười nhẹ đáp lại, chợt nhăn mày: “Cố gia ở phía tây báo lại có thư gởi đến, muốn chàng quay về xem một cái...... “
Lời nói còn chưa dứt, Cố Trường Thanh đã ngắt ngang: “Không cần để ý tới!”
Đường Tử Duyệt không nói nữa, cúi đầu xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tô Đồng, cười tủm tỉm: “Phụ thân mới có được một đàn Vô Ưu tửu trần nhưỡng trăm năm, muốn chàng qua phẩm một chút. “
Tuy cô đã đổi qua họ Đường, nhưng ơn dưỡng dục bao năm làm sao quên được, nên vẫn tôn Tô Ly làm cha, lấy Tô thị tổ trạch làm nhà mẹ đẻ, thường trở về đó ở, đồng thời năm nào cũng dẫn con tới Thiếu Lâm tự bái kiến Huyền Bi một lần.
Cố Trường Thanh gật đầu, chút xao động trong lòng vừa rồi cũng chấm dứt. Đây mới là nhà của mình, gia đình của mình, Cố gia bảo ở phía tây đó không có tí liên quan gì tới mình nữa!
............
Hòn giả sơn rêu xanh, giọt nước từ từ rơi, nơi ở của Hoán Hoa kiếm phái bao giờ cũng có vẻ tình thơ ý họa.
“Trát bắt người của Lục Phiến môn đã đưa đến cổng.” Một nam tử tròn trịa mặc cẩm bào tuổi chừng hai mươi nhăn mặt đau khổ nhìn trưởng bối, “Mục sư thúc, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì được nữa? Đi với Lục Phiến môn đi, chuyện của các ngươi sẽ có Hình bộ giải quyết. Ta sẽ nhờ người tới biện bạch cho các ngươi.” người nói chuyện là một nữ tử xinh đẹp, nhìn trẻ trung như một cô nương, mặc váy ngó sen trang nhã, thanh sảng đương nhiên, chính là người có hi vọng thành tựu Pháp Thân nhất hiện giờ của Hoán Hoa kiếm phái, Mục Vân Nhạc.
“Hừ, ác thiếu bên đường đùa giỡn con gái nhà lành, có chết cũng chưa hết tội! Lục Phiến môn chẳng lẽ muốn trợ trụ làm ác hay sao!” người trẻ tuổi ngồi cạnh người béo nghiến răng.
Mục Vân Nhạc như cười như không nhìn hắn: “Chẳng lẽ các ngươi muốn phản kháng triều đình?”
Hai người trẻ tuổi im bặt, không dám lên tiếng, ngẩng đầu ba thước có thần minh đó!
Nhân Hoàng đăng lâm Truyền Thuyết, Đại Chu khí tượng đã thành, vương đạo đã thấm vào các môn phái thế gia, không thể chống đỡ!
Mục Vân Nhạc nhìn bộ dạng của họ, trong lòng thầm than một tiếng, thời của những môn phái thế gia hàng đầu, vượt qua khỏi pháp luật của những ngày xưa đã không còn nữa.
Đám đệ tử chân truyền chừng mười năm gần đây rõ ràng đã không còn cái ngạo khí của một đại tông môn ngày xưa, nhưng cũng vì thiếu cái đó mà khiến bọn nhỏ thiếu đi khí phách, làm gì cũng sợ đầu sợ đuôi, đúng là có lợi cũng có tệ.
Nghĩ đến đây, giọng cô dịu hẳn đi: “Yên tâm, chỉ cần làm việc có lý do chính đáng, dưới giám sát của Thần đạo và sự tọa trấn của vợ chồng Trung Châu đại hiệp, nhất định sẽ không xử oan cho các ngươi đâu, tông môn nhất định cũng sẽ tạo ảnh hưởng cho các ngươi. “
Mập mạp nhe răng: “Nếu Mục sư thúc đã nói vậy, đệ tử cũng yên tâm, coi như đi thiên lao tu hành một thời gian, chỉ...... “
Giọng y chuyển sang đáng thương: “Chỉ là trong lao kham khổ, sợ không có rượu ngon đồ ăn ngon để ăn. Mục sư thúc thường tới thăm đệ tử nhé, nhớ mang theo đồ ngon của Thao Thiết lâu Nguyễn gia, bát vị Linh Lung cao, nguyệt hạ thanh hoa tử......”
Một chuỗi tên món ăn như xào đậu rào rào bay ra, tới khi liệt kê xong, mập mạp đưa tay lên xoa bụng, lại cảm thấy đói rồi.
Lang Gia Nguyễn gia “Thao Thiết lâu” ở châu thành phủ thành nào cũng có, nhiều món lên Vạn Giới Thông Thức phù cũng có thể mua được, chính là hiệu ăn nổi tiếng nhất của Đại Chu hiện nay.
Mục Vân Nhạc cố nén cười: “Được rồi, được rồi, ta là trưởng bối, lại vừa vặn đi ngang qua Thần đô, nên sẽ quan tâm các ngươi một hai.”
Mập mạp vừa lòng, nịnh: “Đệ tử biết Mục sư thúc là người tốt mà, tính tình tốt, nhan sắc tốt, võ công tốt, đề bút có thể vẽ tranh, gặp cảnh có thể làm thơ luôn á.”
Nói tới đây, mập mạp nhớ tới lời dặn của sư phụ, cười tủm tỉm nói thêm: “Chỉ mắt hơi cao tí, không thèm liếc xuống cái nào, người định tìm đạo lữ ra sao vậy......”
Mục Vân Nhạc nghe mà ngẩn người, tầm mắt xuyên qua hòn giả sơn nước đang nhỏ giọt, xuyên qua núi non cây cối, như nhìn thấy bóng người mạnh mẽ đáng tin cậy nhưng lại đầy bi thương thống khổ, khiến người ta không nhịn được tâm sinh thương tiếc kia.
Vừa đi trong Bồng Lai, từ đây tiên phàm biệt.
“Ta muốn tìm đạo lữ như thế nào ấy à...... người đó hả, ờ, phải có thể sánh bằng Nguyên Hoàng Tiên Tôn......” giọng Mục Vân Nhạc mang theo mấy phần phiền muộn.
Mập mạp bật cười: “Mục sư thúc, Mục sư thúc ơi, có phải bị ảnh hưởng của tình thơ ý họa quá không, sống hiện thực chút đi, trên đời này làm gì có ai sánh được với Nguyên Hoàng Tiên Tôn?”
Đúng vậy, ai mà so được với ngài ấy! Mục Vân Nhạc thu hồi suy nghĩ, khẽ thở dài, phất tay áo nói:
“Các ngươi ra ngoài đi, đừng để Lục Phiến môn bộ đầu đợi lâu.”
............
Đại Chu Trường Nhạc, Cao Lãm chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nghe thần tử bẩm báo.
“Từ khi có Thần đạo giám sát, tà ma tả đạo núp vào sâu hơn, không hề để lộ ra nữa...... Vương pháp xông vào các thế gia môn phái, không còn cảnh một lời không hợp lập tức ra tay...... nhưng mà cũng chính vì vậy, mà từ Ngoại Cảnh trở lên thì không sao, kéo nhau đi thăm dò Hãn Hải hoang mạc, Đông Hải Nam Hoang, thậm chí các đại tinh vực, nhưng mà đám trẻ tuổi Mở Khiếu kỳ ngoài hẹn nhau chiến đấu thì không còn tìm được kẻ địch để ma luyện, là một tai họa ngầm rất lớn đối với sự phát triển của võ đạo......”
Cao Lãm khẽ gật đầu:
“Trẫm biết, đã nghĩ ra cách giải quyết, cho bọn họ chiến đấu trong thế giới ảo. Từ mở khiếu trở xuống giờ đã có thể vào đó chiến đấu được rồi.”
Y nhìn ra phía xa, lẩm bẩm:
“Sắp nửa năm rồi......”
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương