Nhất thế chi tôn 1
Chương 117 : Di thư của viên mông đại sư
Tường vàng ngói đen, tiếng tụng kinh niệm phật vang vang, điện các thanh tịnh, rời xa trần thế.
Mạnh Kỳ một thân tăng bào sạch sẽ, không nhiễm trần ai, một bên nhàn nhã hưởng thụ khung cảnh thanh tịnh, một bên theo Đoạn Hướng Phi bước vào cửa chùa, tìm tri khách tăng.
Các ngươi muốn nghe chuyện của Viên Mông đại sư? Tri khách tăng là một tăng nhân trẻ biết ăn nói, sự tích của mấy đời trụ trì gần đây, hắn đều biết rõ.
Đúng vậy, lão hủ khi còn nhỏ được Viên Mông đại sư tặng cho một khối bùa hộ mệnh, cả đời công hiêu. Đến tuổi già về quê, muốn đến bái tế Viên Mông đại sư, cũng là quyên góp chút dầu vừng cho chùa. Đoạn Hướng Phi thổn thức tang thương nói, ai mà không có tuổi trẻ khí thịnh, nhưng năm tháng không buông tha người. Cảm thụ cơ bắp vô lực khô quắt, nhìn làn da nhăn nheo, ai mà không sợ hãi, cho nên, trường sinh vẫn là giấc mộng của nhiều thế hệ.
Tri khách tăng chợt nói: Ngài là Đoạn Hướng Phi, Đoạn thí chủ?
A, pháp sư biết ta? Đoạn Hướng Phi kinh ngạc dị thường, đây đều là chuyện của vài chục năm trước. Mạnh Kỳ cũng ngạc nhiên, nhưng chuyện của ngọc phật nhỏ vốn đã quỷ dị, việc này cũng chưa tính là gì.
Tri khách tăng cười híp mắt nói: Bởi vì Viên Mông đại sư trước khi viên tịch có lưu lại một phong thư, nói nếu Đoàn thí chủ mang người ngoài đến, liền đưa phong thư này cho hắn.
Viên Mông đại sư lại có khả năng tiên đoán bậc này? Mạnh Kỳ chấn động, càng cảm thấy ngọc phật nhỏ mập mờ, tuyệt đối là một đại bí mật.
Đoạn Hướng Phi không nói được câu nào, tựa hồ không tin Viên Mông đại sư sẽ có năng lực thần dị như vậy. Mãi đến khi tri khách tăng cười mời vào, lão mới thở dài: Không biết thư ở đâu?
Thư trong Tàng Kinh Các, kính xin pháp sư và Đoàn thí chủ cùng nhau đi theo ta. Bởi vì thấy Mạnh Kỳ ăn mặc giống tăng nhân, tri khách tăng dùng luôn danh xưng pháp sư.
Cây Bồ Đề cành lá xanh tốt, cao lớn yên tĩnh, Mạnh Kỳ vừa đi vừa nghe tri khách tăng thuật lại chuyện của Viên Mông đại sư.
Tri khách tăng cũng không có giấu giếm, nói từ đầu tới cuối: Viên Mông đại sư là cô nhi, được nhặt về chùa, tuổi nhỏ cũng không xuât chúng, có thể nói là đần độn. Nhưng đến năm ba mươi tuổi, ngài dường như được khai khiếu, ở lỳ trong Tàng Kinh Các mười năm, đọc toàn bộ Kinh Phật, ngộ ra thiền ý. Về sau bởi vì có phật pháp tinh trạm, mà trở thành trụ trì của bổn tự. Lúc đại sư viên tịch, có hoa sen đèn vàng hiện ra, có thiền âm kinh âm bay xuống, có bát bảo thiên hàng.
Sau khi viên tịch, đại sư cũng không để lại Xá Lợi Tử, nhưng cao tăng trong chùa đều nói ngài đã chứng La Hán quả vị.
Nghe có vẻ như các cao tăng nói quá chuyện Viên Mộng đại sư, nhưng Mạnh Kỳ lại không cảm thấy có gì đặc biệt. Sư phụ Huyền Bi của hắn bình thường cũng có thiền âm quanh người, hoa sen dưới chân.
Trong suy tư, tri khách tăng đã mang hai người Mạnh Kỳ bước vào Tàng Kinh Các, để bọn họ đợi ở tầng thứ nhất, còn bản thân thì lên tầng hai lấy thư.
Đợi một lúc lâu, tri khách tăng mới cầm xuống một phong thư cũ kỹ, đưa thẳng cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ lên tiếng cám ơn, cẩn thận hủy đi niêm phong.
Thư là một mảnh giấy đã ố vàng, phía trên có hình rồng bay phượng múa, chỉ có mấy chữ:
Biết tìm Linh Sơn ở đâu?
Tìm Linh Sơn ở đâu, Mạnh Kỳ lập lại một lần, trong đầu mê mang không hiểu. Viên Mông đại sư lưu lại câu đó là có ý gì, có quan hệ gì với ngọc phật nhỏ.
Đoạn Hướng Phi cũng nhìn thấy nội dung thư, càng thấy khó hiểu.
Mạnh Kỳ thu liễm tâm thần, chắp tay trước ngực: A di đà phật, tri khách tăng sư huynh, bần tăng có thể ở lại trong chùa một thời gian được không?
Hắn có ý định tìm kiếm dấu chân của Viên Mông đại sư, tìm kiếm thu hoạch khác để hiểu rõ chân ý của bức thư.
Có Đoạn Hướng Phi quyên tiền dầu vừng, tri khách tăng dĩ nhiên đồng ý. Liền lập tức an bài chỗ ở cho Mạnh Kỳ và hai cha con Đoạn Hướng Phi.
Thời gian về sau, Mạnh Kỳ tận dụng đem Nhĩ Khiếu và các khiếu huyệt tương quan cô đọng hoàn toàn. Hàng ngày, hắn cũng tĩnh tâm hồi tưởng lại thanh âm thần lôi ngày ấy.
Âm thanh tràn đầy uy nghiêm sâu xa, rót thẳng tới đánh lòng, chà sát Nhĩ Khiếu. Mặc dù chỉ là hồi tưởng lại, khó lấy được một phần vạn chân ý của thần lôi, nhưng cũng khiến cho Nhĩ Khiếu của Mạnh Kỳ dần dần buông lỏng.
Hơn nữa, Xa Uyển Tú mỗi ngày đều đến, cùng luận bàn đao pháp với Mạnh Kỳ. Dưới sự ma luyện với nàng, dần dần những đao chiêu mà Mạnh Kỳ tự tổng kết ra đã trở lên thành thục, đao pháp tiến bộ khá nhiều. Lại thêm luận bàn về mặt tinh thần với Đoạn Hướng Phi, Mạnh Kỳ càng ngày càng có cảm giác sắp đột phá Nhĩ Khiếu.
Nhưng cuối cùng vẫn có một chút gì đó thiếu sót, khó có thể một mạch đẩy ra.
Ngày hôm đó, sau khi Mạnh Kỳ tu luyện Kim Chung Tráo, Huyễn Hình Đại Pháp và Dịch Cân Đoán Cốt Thiên, đang muốn cân nhắc dùng DIêm La Thiếp luận bàn, chợt thấy Đoạn Hướng Phi tiến đến, vẻ mặt tươi cười.
Lão Đoàn a, có chuyện gì vui sao? Mạnh Kỳ trêu chọc nói.
Đoạn Hướng Phi ha ha cười nói: Pháp sư, không phải ngươi vẫn luôn muốn thử đao với tông sư sao, lại có một vị nữa tìm tới cửa.
Trận luận bàn giữa Chân Định pháp sư và Lạc Tuyết Đao Xa Uyển Tú đã khuếch tán trên giang hồ với tốc độ khó tin, mỗi người nghe kể lại đều chấn động và hưng phấn. Còn đối với tông sư mà nói, họ luôn cố gắng làm mình mạnh hơn, giao thủ với người đã phá vỡ giới hạn nhân thần chính là một cơ hội. Bởi vậy chỉ cần tông sư nào mà còn muốn tiến bộ, họ sẽ đều đến.
Vì dự tính được điều đó, Mạnh Kỳ mới an tâm ngồi ờ Trường Hoa Tự chờ đợi, tiết kiệm được nhiều thời gian.
Không biết là vị tông sư nào? Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi.
Đoạn Hướng Phi nở nụ cười lão hồ ly: Người quen cũ, Lạc Thanh. Bi Khổ hòa tượng đang tọa khô thiền nên không tới được. Ngô Thải Toa ở Thiên Nam, tin tức muốn truyền đến cũng phải mất hai tháng. Cái Viễn hai năm nay không biết hành tùn, có thể đi tới chắc cũng chỉ có hắn.
Bạch Y Kiếm Thần, Lạc Thanh. Mạnh Kỳ gật gật đầu, vừa vặn thử kiếm pháp của hắn, bất quá nhắc tới Lạc Thanh làm hắn nghĩ đến một chuyện: Lão Đoàn, bảo tàng Tuyết Thần Cung chắc đã bị ngươi sớm lấy đi rồi nhỉ?
Mặt già Đoạn Hướng Phi đỏ lên: Tàng bảo đồ có hai phần, một chia làm bốn mảnh giao cho tứ đại hộ pháp. Một giấu trong con trai của cung chủ, cũng chính là trong tay lão hủ. Sau khi lão hủ có năng lực tự bảo vệ mình, liền đem bảo tàng mở ra rồi. Nếu không thì sao mà có thành tựu tông sư, có thể âm thầm tái lập Tuyết Thần Cung.
Mạnh Kỳ cũng không có nhiều lòng tham với cái bảo tàng kia, cầm Hồng Nhật Trấn Tà Đao, bước ra khỏi phòng đi tới sân nhỏ bên cạnh.
Trong sân, Lạc Thanh tựa vào cây Bồ Đề, áo trắng hơn tuyết, trường kiếm rét lạnh, lông mày như du long, thật xứng danh xưng Bạch Y Thần Kiếm.
Người khác đều nói ngươi có đao pháp thông thần, ta chỉ tin một nửa. Lạc Thanh nói ngắn gọn. Hắn đã từng giao thủ với Mạnh Kỳ, biết rõ thực lực của Mạnh Kỳ lúc đó, tuy đúng là có một chiêu thông thần đao pháp, nhưng cũng không phải là đao pháp thông thần - hai từ đổi vị trí cho nhau, cũng mang theo ý nghĩa bất đồng.
Lúc trước giao thủ với Lạc Thanh, Mạnh Kỳ ở vào thế yếu, chỉ có thẻ ỷ lại Đoạn Thanh Tịnh và Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhưng cũng không có cách nào tập trung được Lạc Thanh. Nhưng ngày hôm nay, đao pháp của hắn đã tăng tiến, thấu hiểu hoàn toàn sở học của bản thân. Tuy vẫn chưa thể ngộ ra Diêm La Thiếp như Giang Chỉ Vi, nhưng cũng phải ngang trình độ vận chiêu số của Trương Viễn Sơn. Thế nên lần đối mặt này với Lạc Thanh, lòng Mạnh Kỳ rất bình tĩnh, mây trôi nước chảy, cười nói: Hy vọng sau trận chiến này, ngươi có thể tin thêm một nửa nữa.
Hắn không xuất đao, chờ Lạc Thanh tấn công trước.
Lạc Thanh cũng không khách khí, trường kiếm nhảy lên, đâm ra.
Lập tức, ánh mặt trời dường như thân kiếm thu nạp, trong sân chỉ còn thấy thanh trường kiếm kia phát ra hào quang, còn lại là một mảng đen kịt.
Kiếm quang mênh mông cuồn cuộn, che khuất bầu trời, khủng bố vô cùng.
Mạnh Kỳ không còn sự kinh hoàng của trước kia, hai mắt hắn tỏa sáng, tựa như có tia kim mang bắn ra ngoài, mi tâm trướng lên, tinh thần tán ra ngoài. Cảnh trước mắt hiện rõ, không còn là trường kiếm chém ngang trời, mà thấy một thanh kiếm đang nghiêng nghiêng đâm tới, đương nhiên hắn vẫn không nhìn rõ được vị trí của Lạc Thanh.
Bất quá, Mạnh Kỳ mơ hồ cảm ứng được Lạc Thanh có thể đang ở một trong hai vị trí, vì vậy đao quang triển khai, cuồn cuộn bao phủ cả hai nơi này.
Đinh đinh đang đang, âm thanh giao kích của đao và kiếm vang lên không ngừng. Mạnh Kỳ và Lạc Thanh càng đánh càng nhanh, khiến lá Bồ Đề rụng dưới sân đều bay lên không trung.
Xa Uyển Tú từ sáng sớm đã tới đây, lúc này đứng bên cạnh Đoạn Hướng Phi. Mắt thấy một trậng chiến này, nàng thấp giọng cảm khái: Cho dù không cần chiêu đao thông thần kia, đao pháp của Chân Định pháp sư cũng không thua chúng ta.
Gặp được Chân Định pháp sư, thật có cảm giác sống vài chục năm vô dụng. Đoạn Hướng Phi tự giễu một câu.
Mạnh Kỳ được phát huy toàn bộ sở học, cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, muốn gào to một tiếng, dựa thế thuân tay phát ra một đao Lạc Hồng Trần.
Đỉnh cao võ đạo, khoái ý chiến đấu, nhân sinh tuyệt đỉnh, đều hòa tan trong ánh đao kia, dường như là tuyệt kỹ đến từ giới hạn nhân thần.
Đoạn Hướng Phi và Xa Uyển Tú đứng xa quan chiến, thấy một đao kia cũng hoảng hốt tinh thần, khó có thể tự kiềm chế. Có vị tông sư nào mà không muốn đăng lâm tuyệt đỉnh, cố gắng để thiên hạ anh hào hướng tới?
Đinh đương một tiếng, đao thu, kiếm rơi. Lạc Thanh ngây người tại chỗ, vẻ mặt có một nỗi buồn vô cớ, bị Chân Định pháp sư đường đường chính chính đánh bại.
Mạnh Kỳ đem Hồng Nhật Trấn Tà Đao thu lại bên hông, chắp tay trước ngực nói: A di đà phật, Lạc thí chủ, bần tăng gần đây có rèn luyện kiếm pháp, chẳng biết có thể trao đổi cùng ngươi một chút không?
Nếu không dùng Xá Thân Quyết, hắn chỉ có Lạc Hồng Trần là có tính uy hiếp lớn, cho nên muốn nghiên cứu kiếm pháp.
Lạc Thanh thu liễm biểu lộ trên mặt, lạnh lùng nói: Tự nhiên, muốn làm gì cũng được.
Người thua cuộc, không có quyền lựa chọn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Mạnh Kỳ khắc khổ tu luyện và luận bàn với Đoạn Hướng Phi, Xa Uyển Tú, Lạc Thanh. Cuối cùng đao pháp của hắn đã chính thức nhập môn, thông hiểu đạo lý, Lạc Hồng Trần cũng nắm giữ bảy tám phần, tuy vẫn còn kém Đoạn Thanh TỊnh, nhưng cũng là sát chiêu cực mạnh rồi. Mà Nhĩ Khiếu ngày càng rõ ràng, tựa như đang chờ một thời cơ để mở ra.
Khi thất khiếu mở rộng, thiên địa bên trong được thành lập, tự nhiên nguyên khí và tinh lực bí tàng cũng sẽ được mở ra. Mạnh Kỳ cũng không có tùy tiện tu luyện, miễn cho ảnh hưởng tới khai khiếu.
Kim Chung Tráo và Huyễn Hình Đại Pháp không có tiến triển lớn, nhưng dưới sự bồi dưỡng của Lạc Thanh, kiếm pháp lại phát triển mạnh. Hắn đã nắm giữ đại khái Diêm La Thiếp, chỉ đợi cơ hội tập luyện, Độc Cô Cửu Kiếm cũng thoáng có cảm giác nhập môn.
Còn bảy ngày, trước hết hãng thử Diêm La Thiếp. Nếu đến kỳ hạn mà vẫn chưa thông Nhĩ Khiếu, sẽ phải phục dụng Thiên Thị Địa Thính hoàn. Ngày hôm đó, Mạnh Kỳ luyện tập xong, lật tay xem Độc Cô Cửu Kiếm, nghĩ lại lịch trình của mình.
Qua một hồi, hắn cất kỹ bí tịch, nhìn Đoạn Hướng Phi, Xa Uyển Tú, Lạc Thanh và Đoạn Minh Thành bốn người đang chờ đợi ở bên. Đột nhiên hắn nhoẻn miệng cười: Các vị thí chủ, có muốn biết để mở giới hạn nhân thần, các ngươi còn thiếu cái gì không?
Bồi luyện hơn một tháng, cũng nên trả chút thù lao, giải quyết nhân quả.
Truyện khác cùng thể loại
507 chương
126 chương
21 chương
104 chương
1832 chương
260 chương
48 chương
391 chương