Nhất Phẩm Thiên Kim
Chương 37 : Đến bước đường cùng
Cả đêm, Hoắc Truy Ân ngủ, đến khi trời sắp sáng đổi nữ trang, chuẩn bị tùy thời xông tới, nhào vào lồng ngực lão Chung khóc lóc kêu than, lấy đó lên phu quân của bản thân vì canh giữ tù phạm mà phấn đấu quên mình thế nào, sợ cường địch ra sao. Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vội vàng truyền tới, tưởng là người về, liền xách váy chạy ra nghênh đón, vừa mở cửa liền trông thấy Tiểu Đỗ loạng quạng hốt hoảng xông vào.
"Phu nhân, chuyện lớn xong rồi!", Tiểu Đỗ nhìn thấy người ra là Hoắc Truy Ân, liền quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi như mưa.
Gã làm ầm ĩ lên như vậy, khiến tất cả mọi người trong Tiết gia đều phải chạy ra, chẳng ai biết tình ra sao, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gã khóc lóc. Trái tim Hoắc Truy Ân run bắn lên, chẳng lẽ vết thương xấu ? Chắc là đâu, kiếm ấy chém hết sức cẩn thận cơ mà, "Đừng khóc nữa, có chuyện gì mau !"
Tiểu Đỗ khóc đến khàn cả giọng, thều thào : "Phu nhân… Tiểu, Tiểu vương gia muốn… muốn chém đại nhân!".
Lời của Tiểu Đỗ ra khiến mọi người kinh hãi. Hoắc Truy Ân sững người lúc lâu, phản ứng lại được, mà tiếng "Lão phu nhân" của vú Trần phá vỡ tình trạng bế tắc. Hoắc Truy Ân quay đầu nhìn lại , Tiết mẫu ngất lịm rồi. vội vàng phi người qua bên đó đỡ lấy Tiết mẫu, sốt ruột gọi "Mẹ, mẹ!", thấy đối phương có phản ứng gì, liền bế bồng Tiết mẫu lên ngay, đưa bà trở về phòng.
Vú Trần luống cuống tay chân xoa rượu thuốc, ấn huyệt nhân trung, Hoắc Truy Ân cũng dùng nội lực bảo vệ các đại huyết mạch cho Tiết mẫu. lúc lâu sau, Tiết mẫu mới từ từ hồi tỉnh, vươn cánh tay run rẩy ra lần mò trái phải, Hoắc Truy Ân nắm chặt lấy tay bà, nghe tiếng bà thốt lên đứt quãng: "Con dâu… Chung nhi nó, nó…".
"Mẹ đừng nóng ruột, giờ con hỏi cho ràng, phu quân nhất định sao", Hoắc Truy Ân an ủi,nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng dậy. quay người dặn dò vú Trần chăm sóc Tiết mẫu cho cẩn thận, sau đó liền ra ngoài gặng hỏi Tiểu Đỗ tình hình ra sao.
Tiểu Đỗ nghẹn ngào đáp: "Phạm nhân chạy mất rồi… Tiểu vương gia trách tội xuống dưới… muốn, muốn chém đại nhân".
Hoắc Truy Ân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hỏi: " giờ đại nhân ở đâu?".
Tiễu Đỗ quẹt nước mắt vương đầy mặt, : "Đại nhân bị nhốt trong nhà lao, ba ngày sau bị chém đầu".
Hoắc Truy Ân nghe vậy liền sải bước ra ngoài. Quế Viên thấy thế cũng lập tức theo sau, nàng trông vẻ mặt nặng nề, dám hé môi chữ nào. Hoắc Truy Ân tới bên ngoài nhà lao, trông thấy An hộ vệ chân khập khiễng dẫn theo vệ binh canh gác bên ngoài, lập tức bước về phía trước.
"Tiết phu nhân." An Quảng Chính lộ ra vẻ mặt vô cùng áy náy, gã cũng cảm thấy Tiểu vương gia quá đáng, lại bó tay có cách nào, : "Mời người vào trong, chỉ có điều hạ nhân phải đợi ở bên ngoài".
Hoắc Truy Ân câu "Đa tạ" liền vội vàng bước vào trong. Phụ trách trông coi bên trong nhà lao là đám người Thái bổ đầu, họ trông thấy phu nhân tới, đều khom người thấp, có mấy kẻ còn len lén lau nước mắt. Hoắc Truy Ân tiếp tục bước sâu vào trong, cùng chỗ giống buổi tối hôm qua, chỉ có điều giờ người ngồi trong lao đổi thành Tiết Niệm Chung.
"Lão Chung!" Hoắc Truy Ân lao thẳng tới, muốn ôm Tiết Niệm Chung chặt, chỉ tiếc chân song buồng giam cưỡng ép hai người phải tách rời nhau.
Tiết Niệm Chung cũng vội vàng nhích lại gần song tù. Quan phục của y bị lột bỏ, chỉ còn lớp áo trong màu trắng trước ngực bị nhuộm thành sắc đỏ, miệng vết thương chỉ được băng bó qua quýt, đầu tóc hơi rối, thần tình lộ vài phần tiều tụy, chân tay đều bị tròng xích sắt, dẫn theo chuỗi tiếng vang. Hoắc Truy Ân thấy vậy, lòng đau như bị dao cắt, chỉ hận thể phá tan tầng ngăn trở này ngay lập tức.
"Phu nhân." Tiết Niệm Chung nâng hai tay cánh tay lên, nắm lấy hai tay vươn lại gần của Hoắc Truy Ân.
Hoắc Truy Ân cúi đầu nhìn, hai cổ tay của Tiết Niệm Chung bị chà xát đến rách da, nhuộm đỏ cả cổ tay áo. "Sao lại thế này? Sao lại thế này?", gào to, khó mà tin được chuyện thành ra như vậy.
Tiết Niệm Chung nở nụ cười, dịu giọng bảo: "Phu nhân, xin lỗi, ta tính sai rồi".
Hoắc Truy Ân sững người lại, hỏi: "Ngươi thế là có ý gì?".
Tiết Niệm Chung có thể cảm nhận được ràng đôi tay của Hoắc Truy Ân run rẩy, khỏi cau mày lại, dừng lát mới tiếp: "Phu nhân, xin lỗi".
Câu này đâm thẳng vào tim của Hoắc Truy Ân, khiến sao chấp nhận được, nhất thời nổi giận mà quát lên: "Mẹ kiếp, dẹp cái lời xin lỗi của người ! Ta cần xin lỗi".
"Phu nhân…" Tiết Niệm Chung muốn khuyên nhủ, muốn an ủi , hai tay lại bị gạt văng ra.
Hoắc Truy Ân tâm tình kích động, : "Ta trơ mắt nhìn ngươi chết, ta có thể cướp ngục lần có thể cướp tiếp lần hai!".
"Phu nhân, thể được!" Tiết Niệm Chung nóng nảy kêu lên: " được, thể được!". Thấy Hoắc Truy Ân sửng sốt, y vội vàng thêm: "Phu nhân, ngươi nghe ta , biểu ca đào tẩu, Tiểu vương gia chém ta, nếu ta đào tẩu, vậy người chịu tai ương chính là đám Thái bổ đầu, người có thể cứu được bao nhiêu người đây?". Hoắc Truy Ân nghe vậy, khí thế ban nãy lập tức xẹp xuống hẳn, lại nghe y : "Mà dù cho chúng ta có thể bỏ mặc tính mạng của bọn họn, tránh thoát được kiếp nạn này, vậy còn Tiết gia và Hoắc gia của ngươi sao? khi Tiểu vương gia bị chọc giận, ngươi vẫn có thể làm ngơ sống chết của hai nhà ư? giờ… chỉ cần chém mình ta, thế nên ta thể được".
Thân thể Hoắc Truy Ân run bắn lên, cảm giác như trái tim mình bị đâm thủng đến trăm ngàn lỗ, gần như thể hô hấp được, thanh cũng trở nên khàn đặc. : "Ta… ta nhận tội với Tiểu vương gia, chuyện này liên quan gì đến ngươi cả", xong liền quay người muốn .
Tiết Niệm Chung kinh hãi, đuổi theo tới tận cuối bức tường, hô lớn: "Phu nhân, được! Phu nhân! Truy Ân!".
Hoắc Truy Ân dừng chân lại, xông thẳng ra bên ngoài, lại bị người cản lại ở cửa ra vào. Người ngăn lại là chính là Phó Tiểu Chu, chỉ thấy Phó Tiểu Chu hành lễ, khom người sâu, rằng: "Tiết phu nhân, xin hãy nghe Tiểu Chu lời".
Hoắc Truy Ân để ý tới gã, dời chân định . Phó Tiểu Chu cũng xê dịch bước chân theo , tiếp tục cản đường, tranh thủ lên tiếng trước khi Hoắc Truy Ân phát hỏa: "Tiểu vương gia trị Tiết đại nhân tội làm tròn chức trách, dù có bắt được hung thủ rồi tội ấy vẫn bị phán quyết, có gì thay đổi".
Hoắc Truy Ân thình lình khựng lại bước chân, quay về phía Tiết Niệm Chung ló đầu ra, nghe y gọi "Truy Ân, được!", đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ào ạt trào ra từ hốc mắt. cố ép nó chảy trở về, quay đầu rời .
Sau khi đưa mắt nhìn Tiết phu nhân rồi, Phó Tiểu Chu bước vào trong nhà lao, khom người chào Tiết Niệm Chung, gọi tiếng "Đại nhân"
Tiết Niệm Chung đáp lễ, : "Đa tạ Tiểu Chu cứu phu nhân của ta"
Phó Tiểu Chu đáp đại nhân khách khí rồi, sau đó nghiêm nghị bảo: "Đại nhân, Tiểu vương gia khó lòng đoán định, dễ đối phó chút nào"
Tiết Niệm Chung khỏi nghiêm mặt, lắc đầu thở dài tiếng.
Hoắc Truy Ân rời khỏi nhà lao, trở về mà trực tiếp tới vương phủ lâm thời. Quế Viên theo sát phía sau, lo lắng thôi, nàng muốn khuyên nhủ rồi lại biết phải mở miệng thế nào. Sau khi đợi người truyền lời xong, Hoắc Truy Ân vào trong, Quế Viên vẫn chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa như cũ.
Lúc này Tiểu vương gia bực bội lắm, hôm qua y nhốt tiểu huyện quan lại, vốn dĩ định làm chút trò hung ác, đem tất cả những thứ roi da, nước sôi, ghế hùm gì gì đó mà y mới học được ra dùng cả, xả mối căm phẫn của y đối với Lạc Cạnh Thiên. Thế nhưng An hộ vệ lại với y rằng, phạm nhân nhận tội, cũng phán quyết xong hình phạt rồi, thể tra khảo được nữa khiến y hậm hực cả đêm, giờ phu nhân của tiểu huyện quan lại tới, khiến tinh thần y tức lại phơi phới lên cao.
Hoắc Truy Ân bước vào trong phòng, bước tới trước mặt Tiểu vương gia, tuy rằng tình nguyện, vẫn quỳ xuống, dập đầu cái, : "Tiểu vương gia, xin ngài khai ân, phu quân ta tuy rằng phạm phải sai lầm nhưng xin ngài niệm tình chàng vẫn luôn làm tròn chức trách, hết mực trung thành, tha cho chàng tội chết". thể cứu người, cũng thể nhận tội, lại đành lòng nhìn lão Chung bị chém, vậy chỉ có thể hạ mình cúi đầu cầu xin.
Mặc dù biết việc này có lẽ chẳng có tác dụng gì cả nhưng chỉ cần có tia hy vọng, dù là rất thôi, cũng phỉa thử lần.
Tiểu vương gia thấy thế mừng lắm, nhảy dựng lên khỏi cái ghế dựa, nhìn chòng chọc gương mặt Hoắc Truy Ân. Giống, quá giống, quả thực trùng làm với gương mặt khiến người ta ghét cay ghét đắng của võ lâm đệ nhất mỹ nhân, khiến y chỉ hận thể xé rách lớp da ấy xuống! Tiểu vương gia tựa như chơi đùa mà vén những sợi tóc rơi lòa xòa trước trán Hoắc Truy Ân lên, khiến khỏi rùng mình, lùi lại phía sau, rồi lại dám nhúc nhích gì, sau đó y bắt đầu sờ nắn gương mặt của Hoắc Truy Ân, phát ra tiếng cười đắc ý.
Hơi thở của Hoắc Truy Ân bất ổn, nắm hai tay chặt, gân xanh mu bàn tay nổi lên, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ của bản thân, : "Tiểu vương gia… xin ngài tự trọng".
Tiểu vương gia thình lình thu tay lại, nhìn Hoắc Truy Ân bằng ánh mắt lạnh tanh, tự vuốt ve ngón tay, cười gằn mà : "Tự trọng?". Sau đó y tung cước về phía Hoắc Truy Ân, giận dữ thét lên: "Tự trọng? Bản vương liền cho ngươi biết cái gì gọi là tự trọng!"
Hoắc Truy Ân bị đá cho ngã ngửa người, Tiểu vương gia lại dừng ở đó, y xông lên vừa mắng vừa tấn công cơ thể đối phương. Hoắc Truy Ân dám đánh trả, cũng chẳng hé răng, cả bụng lẫn ngực đều liên tiếp chịu đòn, phun ra búng máu tươi.
Tiểu vương gia đá liên tục mười mấy cái, mãi đến khi mệt lả rồi mới dừng lại, y trở về ngồi xuống chiếc ghế dựa, thở hồng hộc, hô lên: "Người đâu, ném con tiện nhân này ra ngoài cho bản vương".
Vệ binh vẫn đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy Tiểu vương gia gọi liền lập tức tiến vào, kéo người ra ngoài. Tiểu vương gia thở ra hơi dài, cảm thấy nhõm cả người, lầu bầu tự : "ĐÚng là chán chết, sớm biết thế này dẫn Ái Khuyển cùng rồi".
Hoắc Truy Ân bị ném ra khỏi vương phủ, Quế Viên vừa thấy biến ra bộ dạng kia, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi, nức nở: "Sao lại thế này? Thiếu gia… phu nhân, phu nhân".
Hoắc Truy Ân chống người đứng dậy, dùng ống tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, yếu ớt : "Đỡ ta trở về, cổng sau, đừng làm kinh động đến mẹ".
Suốt dọc đường , Quế Viên vừa khóc vừa dìu Hoắc Truy Ân. Sau khi về đến nhà, nàng cẩn thận mở cửa phòng, đỡ nằm lên giường. Nàng định bôi thuốc cho Hoắc Truy Ân, nhưng kiếm đâu ra thuốc trị thương bây giờ? Nhất thời lệ tuôn như suối.
Hoắc Truy Ân hổn hển thở mấy hơi, : "Ta sao, ngươi giúp ta chăm sóc mẹ, nhớ phải lau sạch nước mắt , đừng để người phát ". Quế Viên chịu , Hoắc Truy Ân lại đuổi thêm lần nữa, bản thân phải vận công trị thương, thể bị quấy rầy, bấy giờ mới đuổi được nàng rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mình Hoắc Truy Ân, lặng yên nằm đó, nhúc nhích mảy may. tĩnh lặng đến lại thường khiến trái tim hốt hoảng, ánh mắt kìm được mà trở qua trở lại khắp căn phòng, muốn tìm bóng người quen thuộc nọ nhưng thấy. Cả căn phòng đều tràn ngập hồi ức, vậy mà người rời , lão Chung của quả thực trở về được nữa. nhắm nghiền hai mắt lại, vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, tiếng khóc trầm thấp lập tức vang lên.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
20 chương
16 chương
55 chương
77 chương
24 chương