Nhất phẩm thần phi
Chương 18
Một lúc lâu sau, Mạch Ly Hạ theo hai vị chủ nhân đi ra, có thể thấy rõ ràng trên mặt nam chủ nhân đã hết sạch màu đỏ.
"Ta ghi cho ngài phương thuốc, nhớ uống đúng thời gian. Thuốc của phu nhân có thể ngừng uống, ăn nhiều đồ thanh đạm. Lão gia theo ta lấy phương thuốc, uống bốn năm ngày thân thể sẽ hết ngứa."
"Thật sự cảm ơn Mạch đại phu." Linh Nhi phu nhân kéo tay Mạch Ly Hạ ra ngoài, nói xong không quên đưa cho Mạch Ly Hạ mấy tờ ngân phiếu trong tay.
Mạch Ly Hạ không nói gì, nhìn hai vợ chồng gật nhẹ đầu.
Đến cửa ra vào, Viêm Tu Diệp đã chuẩn bị xe ngựa nhưng Mạch Ly Hạ cự tuyệt. Hai vợ chồng cũng không nhún nhường. Lúc gần đi, Viêm Tu Diệp cho Mạch Ly hạ một tấm ngọc bài màu đen. "Sau này, nếu Mạch đại phu ở trong thành có gì cần giúp thì cầm tấm bài này đến Viêm phủ, tại hạ sẽ giúp hết mình."
Nàng chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, lại không có sư phụ. Nàng giờ cũng giống như cô nhi, mặc dù không có lý tưởng gì lớn, chỉ mong bình an đạm bạc là được nhưng dù sao đây cũng là nhân quyền xã hội. Có một chút dự bị cũng tốt hơn.
Cáo biệt vợ chồng Viêm thị, Mạch Ly Hạ nhìn ngân phiếu một trăm lượng trong tay, vui sướng đi dạo phố. Vừa đúng lúc lên thị trấn, mua luôn vài món đồ về, cả áo choàng nữa.
Bình thường nàng thấy mùa đông như bây giờ, trừ quầy hàng bên đường thì không có mấy ai đi lại. Nhưng hôm nay người đi qua đi lại khá đông... Không, chính xác là đều đi về một hướng.
"Aiz, lão Lý, đừng nhìn nữa, đằng nào cũng không có ai. Đi, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt." Mạch Ly Hạ đi ngang qua một hàng bán đồ dùng trong nhà, tiểu nhị phủ vải lên mấy quầy hàng rồi thúc giục chủ quán.
Chủ quán quà vặt: Có gì hay mà xem?
Tiểu nhị: Mấy hôm trước chẳng phải Liễu gia thông báo hết rồi sao? Hôm nay Đại phu nhân và tạp chủng kia sẽ bị dìm xuống ao.
Chủ quán quà vặt đặt việc đang làm xuống: Đi, đi nhìn một cái.
"Ai, ta nói cho các ngươi nha. Nghe nói vị đại lão gia kia không có ở nhà, lão phu nhân Liễu gia cứ như thế mà đem người dìm chết, không sợ con hắn đêm về oán trách sao?"
"Dừng! Cái này ngươi không biết đâu. Lão gia kia căn bản không phải là con của Liễu lão phu nhân sinh ra. Lão Tam mới là phu nhân sinh ra hắn, lão phu nhân không quan tâm ý kiến của lão gia, thích gì làm nấy. Chứ không thì hai đứa con đã tranh giành tài sản lâu rồi. Nghe nói mấy hôm trước Liễu phủ náo loạn cả đêm, nói là Liễu lão phu nhân chính mình bắt gian."
"Ta nói này, chuyện này thật kỳ quặc. Không biết chừng là do chính Liễu lão phu nhân cố ý hãm hại. Còn nữa, ta nghe nói lão gia kia cũng có mấy tiểu thiếp, đoán chắc sau lưng có không ít con cái. Phu nhân nghe nói cũng giàu có, mọi chuyện không hề dễ dàng, tạp chủng không có cửa đâu."
"Ngươi nói nhỏ thôi, cẩn thận bị người ta nghe thấy."
"Sợ cái gì? Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Ác nhân một ngày nào đó cũng sẽ gặp báo ứng."
"Ơ, ngươi làm như ủy khuất lắm không bằng, hay cũng là một chân của đại nãi nãi kia?"
"Ngươi mơ à, ta chỉ là cảm thấy đại phu nhân bị oan mà thôi. Sinh ra làm gì cho mệt nợ thân tình. Chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, mới năm tuổi đầu."
"Ngươi thì biết cái gì, không biết chừng đúng là tạp chủng. Có lý do thì mới cho người đi tính toán."
"Ai, các ngươi đừng ở đây nói bừa. Mau đi nhìn xem, đã gần đến sông đào bảo vệ thành rồi. Thấy gì không? Mẹ con ở trong lồng kìa... Đáng thương quá."
"Đáng thương nỗi gì? Trượng phu mới đi vắng mấy ngày liền không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, cùng nam nhân vui thích, đáng đời! Chắc đứa bé kia là con hoang, nữ nhân như vậy bị trầm ao là đúng rồi."
"Ngươi xúc động như vậy, không lẽ là bà vợ của ngươi cũng đã cùng nam nhân lăn lộn... Hặc hặc."
"Cút! Lăn lộn bà nội ngươi!"
Mạch Ly Hạ bất tri bất giác đi theo đám người đến sông đào bảo vệ thành. Đến bờ sông, chỗ đám người đang gõ chiêng, người vây xem rất nhiều. Mạch Ly Hạ ở ngoài phạm vi, rất xa so với đám người. Nàng nhìn thấy mẹ con bị giam trong lồng trúc, "Đây chẳng phải là mẹ con trước ta gặp trong ngõ hẻm sao?"
Mạch Ly Hạ suy nghĩ, nhưng nàng biết, phu nhân kia chắc chắn dinh dưỡng không đầy đủ. Vừa nghe đám người nói Liễu gia rất giàu, thế nhưng đại phu nhân Liễu gia lại thiếu dinh dưỡng... Không cần nghĩ cũng biết chuyện này có vấn đề.
Người đến xem đều náo nhiệt nghih luận, Mạch Ly Hạ lắng nghe bảy mồm tám lưỡi, cũng hiểu đại khái. Nàng ưu tư chầm chậm chen lấn giữa đám người. Vất vả lắm mới chen lên phía trước, nhìn thoáng qua thì thấy đúng là mẹ con lúc trước.
Người mẹ có khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc rối bù, quần áo tuy đơn bạc nhưng rất chỉnh tề. Phu nhân tay chân đều bị trói, trong miệng nhét vải. Đứa con năm tuổi lại không bị trói, hình như ý thức được chuyện xảy ra tiếp theo nên ôm chặt mẫu thân, mắt ngập nước.
Đứa trẻ quật cường không khóc, gắt gao nhìn chằm chằm người xung quanh. Phu nhân kia trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, nàng đang xin giúp đỡ trong vô vọng. Còn dư lại cảm xúc hối hận với thế gian này.
Bên cạnh có hai người đàn bà hung ác, trên tay mang giỏ trúc. Mang từ trong giỏ ra trứng gà với rau quả gì đó ném vào lồng heo, miệng mắng chửi dâm phụ, hồ ly tinh, không tuân thủ nữ tắc. Vị phu nhân không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể dùng thân thể bảo vệ con trai.
Phía sau lồng heo có mấy người vây quanh một nam nhân, hình như là quản sự trong phủ. Bởi vì cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Liễu lão phu nhân không thèm để ý tới những thứ này.
Mấy người xem náo nhiệt không hiểu chuyện cũng cầm rau quả ném. Mỗi khi có vật gì bay tới, phu nhân kia lại đem con trai bảo vệ trong ngực. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh như đang chờ đợi gì đó.
Trường hợp như vậy Mạch Ly Hạ chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Nàng nhìn ánh mắt bất lực của mẹ con kia, nội tâm cũng sốt ruột. Nàng biết là do người hãm hại họ nhưng loại chuyện này quan phủ chắc chắn không xen vào. Huống chi nàng chỉ là một dân nữ nghèo nàn.
Phu nhân kia hình như trong biển người đã nhìn thấy Mạch Ly Hạ, cũng có thể chỉ là liếc qua. Nàng nghiêng đầu quay đi, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mạch Ly Hạ biết rõ giờ chỉ có nàng mới có thể giúp hai người họ.
Mạch Ly Hạ sờ lên ngọc bài, chắc chắn vợ chồng kia nhất định giúp nàng nhưng nơi này cách quý phủ hơi xa. Mạch Ly Hạ ở đây còn chưa nghĩ ra biện pháp, bên kia bọn quản gia đã thúc giục người bắt đầu trầm ao. Cũng may người thả lồng geo cố ý tra tấn hai người đáng thương kia, không thả nhanh dây thừng mà thả dần dần, để làm cho bọn họ sợ hãi.
Mạch Ly Hạ tranh thủ thời gian ra khỏi đám người, nhìn xung quanh. Sông đào bảo vệ thành rất rộng, nước rất sâu, nhưng chảy rất vững vàng. Cách đó không xa còn có một cây cầu.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
20 chương
97 chương
189 chương
16 chương
136 chương
58 chương
14 chương
12 chương