Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 328
Đối mặt đao phong cùng với ngọn lửa trên đao, người đàn ông trung niên chỉ làm như không thấy, tựa hồ căn bản là không để ở trong lòng.
Mà sự thật cũng là như thế, một đao kia của Thập Tam tuy rằng bá đạo, lại không đủ để tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn.
Hắn đứng ở tại chỗ, không lay động, khi đao phong đến cách mặt ước chừng nửa mét, hắn mới nhẹ nhàng há mồm, phát ra sóng âm cổ quái...
Sóng âm này không phải bất cứ một loại ngôn ngữ nào, từ ba âm tiết đơn tạo thành, nghe vào trong tai, khiến người ta có loại khó chịu nói không nên lời.
Sóng âm tốc độ đã vượt xa tốc độ vận hành của yêu đao.
Người đàn ông trung niên ra đòn sau nhưng cũng làm cho Thập Tam bị một kích trầm trọng.
Sau khi cảm nhận được sóng âm đánh sâu vào, lúc đầu Thập Tam cũng không có bất cứ gì khó chịu, nhưng khi sóng âm kỳ quái này theo hốc mắt nhảy vào hồn hỏa màu lam, hắn ý thức được ở chỗ sâu trong lồng bỗng nhiên dâng lên một sự hồi hộp khó có thể nói hết!
Liền giống như con gà con thấy diều hâu, cừu thấy sói, đây là một loại hồi hộp cùng sợ hãi khi đối mặt thiên địch ...
Trong nháy mắt, hắn thậm chí có một ảo giác, cho dù chính mình tu thành âm thần, cũng vô pháp chống cự được tiếng quát nhẹ nhàng từ chính đối phương!
- Ào ào...
- Leng keng...
Đối mặt sóng âm đánh sâu vào, Thập Tam không hề có sức phản kháng, ý thức lập tức tán loạn, lần thứ hai lâm vào tới trầm mặc.
Lưu lại, chỉ có xương cốt rơi rụng trên mặt đất khi phát ra tiếng vang, cùng thanh yêu đao rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng thanh thúy ...
Không có hồn hỏa duy trì, hắn không thể duy trì xương cốt tạo thành thân thể, càng không thể nắm chặt đao trong tay, cũng không thể làm cho nó phát ra ngọn lửa màu lam rực rỡ ...
- Thật sự là vô dụng...
Thấy một màn như vậy, Hắc miêu không có biểu hiện ra bi thương, cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, chỉ vô tâm vô nhân tính than thở một tiếng.
- Này, ngươi đến tột cùng là cái đồ gì vậy?
Hắc miêu lặng lẽ đề phòng , trong mắt lại lộ ra một tia tò mò.
Trước mắt người này mặc dù có hình thái nhân loại, trong cơ thể sinh khí đậm đặc, nhưng nàng cũng không cho là đối phương thật sự là nhân loại. Thậm chí, ngay cả sinh vật thể chỉ sợ cũng không được tính, chính là có hình người mà thôi. Cho nên, nàng không chút khách khí sử dụng cái cách xưng hô mang theo sỉ nhục cùng cực độ miệt thị là Đồ vật này.
Người đàn ông trung niên không có biểu hiện ra bất cứ phẫn nộ nào sau khi bị chịu sau, hắn lẳng lặng nhìn hắc miêu, đồng tử màu đen trong mắt từ từ bắt đầu phóng đại...
Ngắn ngủn hai giây sau, ánh mắt của hắn đã là hoàn toàn bị màu đen chiếm cứ.
Đây là một loại màu đen thâm thúy không dễ thấy, giống như có thể hấp thu được ánh sáng vào.
Mà nó tản mát ra khí tức, cũng càng ngày càng tà ác.
Hắc Miêu cũng không nhân cơ hội phát ra đòn công kích, mà chỉ an tĩnh quan sát.
Cũng không phải là nàng không nghĩ sẽ công kích trước, mà là chợt phát hiện, khi ánh mắt đối phương bắt đầu phát sinh biến hóa, toàn bộ không khí trong này đều trở nên cuồng bạo hơn ...
Trong cuồng bạo dị động này, linh thức nàng đi tìm hiểu bỗng nhiên bị tiêu tán không còn, chỉ có thể bảo trì bên người một mét.
Đồng thời, khí tức trong cơ thể cũng là vận chuyển không lưu loát, tựa hồ đã bị toàn bộ thiên địa áp chế, không thể tự do phóng ra bên ngoài.
Dưới tình huống như vậy, nếu nàng muốn công kích, biện pháp duy nhất chính là lần thứ hai tiêu hao căn nguyên, vận dụng yêu đan!
Nhưng đáng tiếc chính là, không lâu trước nàng vừa mới vận dụng căn nguyên, nếu không phải được Mạc Ngôn đúng lúc chải vuốt sợi lông, chỉ sợ lúc này còn nằm ở một chỗ tu dưỡng cũng nên ... Lúc này nếu lần thứ hai vận dụng, mặc dù có thể được Mạc Ngôn trợ giúp, cũng là hậu hoạ vô cùng.
Cho nên Hắc Miêu chỉ có thể yên lặng nhìn đối phương, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng nghĩ, phía sau mình dù sao còn có một Mạc Ngôn, người trước mắt kia tuy rằng trở nên càng ngày càng nguy hiểm, nhưng cũng không đáng vì thế mà tổn hại căn nguyên.
- A...
Theo ánh mắt màu màu hắc đồng chiếm cứ toàn bộ, người đàn ông trung niên bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ giống như con người khi dục vọng được thỏa mãn, trên mặt cũng trở nên sinh động hơn.
Hắn vươn tay, sờ sờ cái ót, vừa lòng gật gật đầu.
Lúc này, con mắt quỷ dị sau đầu hắn kia đã biến mất không thấy đâu ...
- Thật lâu không có gặp được thân thể mới mẻ như thế, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại rất thú vị...
Người đàn ông trung niên lẩm bẩm:
- Con người kỳ quái, thân thể gầy yếu, lại có thể đoạt được tạo hóa thiên địa, sáng tạo ra nền văn minh lớn mạnh như thế. Hừ, còn biết biến sắt làm phi cơ? Cách xa ngàn vạn dặm, lại có thể giao lưu bằng cái hộp nhỏ tên là di động sao? Thật sự là rất thú vị ...
Hắn hơi hơi híp mắt lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn về phía hắc miêu, nói:
- Lần trước ta sống nhờ một thân thể, nhân loại còn sử dụng xe ngựa thậm chí là xe bò, ngươi có thể nói cho ta biết, cái thời đại kia cách hiện tại đã qua bao nhiêu năm rồi không ?
Hắc miêu thực nghiêm túc nói:
- Đồ ngốc...
Người đàn ông trung niên có chút nghi hoặc, lẩm bẩm nói:
- Mới qua mười năm thôi sao? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLHắc miêu đùa giỡn đứng che trước mặt người trung niên, cũng không phải bởi vì nàng thấy có cái gì thú vị, mà là cố ý kéo dài thời gian.
Nếu lúc này lẻ loi một mình, với tính tình nàng ta, nhất định là đánh trước một trận rồi nói.
Nhưng có Mạc Ngôn hậu thuẫn, hơn nữa trạng thái cũng không được khá lắm, sách lược của nàng là có thể tha thì tha, tốt nhất là kéo dài tới khi Mạc Ngôn quay lại...
- Bằng hữu của ngươi tên là đồ ngốc sao?
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, nói:
- Tên này thực cổ quái nhỉ...
Thời gian trôi qua, vẻ mặt của hắn càng ngày càng phong phú, không còn vẻ mỉm cười dại ra như vừa rồi nói chuyện, hắn cũng luôn vô tình hay hữu ý vuốt cái ót, nơi đó đúng là nơi con mắt biến mất.
Hắc miêu nháy mắt, nói:
- Có cái gì cổ quái ? Ta cảm thấy thực bình thường mà !
Đối phương nguyện ý nói chuyện về đề tài này, nàng tự nhiên là cầu còn không được.
- Không đúng, là ngươi đang mắng ta...
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nhướng mày, làm như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Đồ ngốc là lời nói mắng chửi người khác, giống như là mắng chửi người ngu xuẩn ...
Hắn tựa hồ cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại nở nụ cười, nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi thật đúng là không phúc hậu, tuy ta đang ở trong núi này, không biết thời đại và thế sự... nhưng ngươi hiển nhiên là quên mất, rất nhiều chuyện tuy rằng ta ngây thơ không biết, nhưng thân thể mà ta mới có này cũng biết được!
Hắn đùa rồi nói, hoàn toàn không thấy khí tức tà ác nguy hiểm như mới biểu hiện ra kia, ngược lại để ho Hắc miêu có chút trở tay không kịp.
Nàng nhìn chằm chằm người trung niên, thăm dò nói:
- Nói cách khác, thân thể này của ngươi có thể nhớ được toàn bộ à?
Người trung niên lắc đầu nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, nhớ được 6 phần mà thôi, phải tiêu hóa toàn bộ ký ức hắn có, ít nhất cần nửa ngày thời gian.
Hắn mang theo nét mỉm cười lắc đầu mà nói, có vẻ cực kỳ thành khẩn và tự nhiên, giống như là cùng lão bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.
Nhưng hắn biểu hiện càng thành khẩn và tự nhiên, trong lòng Hắc miêu lại càng đề phòng.
Nàng rất muốn trực tiếp hỏi người trung niên kia, ngươi rốt cuộc muốn gì nào? Chẳng lẽ cũng như ta, cũng đang kéo dài thời gian sao?
Đổi là khi bình thường, với tính tình nàng ta khẳng định trực tiếp thốt lên mà hỏi. Nhưng lúc này, khi nói đến bên miệng, chung quy lại thay đổi đề tài, nói:
- Cần xưng hô với các hạ như thế nào?
Người trung niên hơi hơi nhíu mày, nói:
- Ta sống ở thiên địa, không tên không họ, hơn nữa cũng không ai hỏi tính danh của ta, lúc này, ta thật đúng là không tiện trả lời ngươi.
Hắc miêu nói:
- Sinh làm người, làm sao có thể không có họ tên chứ! Muốn ta thay ngươi đặt một cái tên hay không?
Người trung niên kinh ngạc nói:
- Đạo hữu nguyện ý ban tên cho ta?
Hơi hơi dừng lại, trên mặt lại toát ra vẻ kinh hỉ, nói:
- Nhận thức của ta đối với thế giới này toàn bộ đến từ chính ký ức người khác, có thể nói là biết nhiều nhưng không biết giá trị... Không dối gạt gì đạo hữu, ta sớm đã muốn đặt cho chính mình một cái tên một cái họ, rồi lại không biết cần chú ý gì, nếu đặt lung tung sau này khó tránh khỏi sẽ làm trò cười cho đạo hữu là người trong nghề mà đạo hạnh thâm hậu. Đạo hữu là ngoài giới mà đến, nếu đồng ý ban tên cho ta, thật sự là cảm kích khôn cùng, đây gọi là cố mong cũng sẽ được, không dám cầu...
Hắn nói rất thông suốt, lại có vẻ cực kỳ thành khẩn, hơn nữa trong lời nói, cũng không có giấu diếm chuyện chính mình cắn nuốt ký ức người khác.
Truyện khác cùng thể loại
168 chương
38 chương
64 chương
38 chương
103 chương