Những cái đó hoàn toàn do tính hơi thở tính mộc àm thành sau khi gặp được chân khí vang lên tiếng phốc, phốc lập tức biến thành từng làn khói xanh bay lên không trung... Những hơi thở đó lươn lờ hồi lâu trên không trung rồi mới tiêu tan nhưng mất đi công năng ngưng tụ. - Quả nhiên là hữu hiệu. Mạc Ngôn mỉm cười, 10 ngón tay lại liên tục bắn ra, đâm về phía bụi cây. Lúc này không đợi có trì hoãn, đự công kích thứ 2 đã trừ khử dễ dàng. Bụi cây bên hành lang vốn không nhiều, sau khi bị đánh làm 2 tốp chỉ còn lại mấy cọng. Những bụi cây đó chỉ đơn thuần là năng lượng hợp thể không có ý thức bản ngã, cũng không có bản năng bảo vệ, mặc dù phần lớn đã bị tiêu diệt nhưng những phần còn lại đã tự khỏi xướng đợt công kích thứ 3. Sau ba bốn, giây những bụi cây đó đã hoàn toàn bị đánh bại. Nhưng bọn chũng cũng không vỡ mà khôgn tánm sau khi mất đi hình thể ban đầu cũng hóa thành những đám mây màu xanh trôi nổi trên không trung. Mạc Ngôn bỗng nhớn mày... Theo lý thuyết, chân khí và hơi thở tính mộc đó sau khi va chạm lẫn nhau sẽ có 2 loại kết quả. Thứ nhất, là tự triệt tiêu nhay. Thứ hai, là hai bên va chạm sẽ đổi thành hình thức năng lượng khác, ví dụ như ánh sáng, nhiệt sau đó mới từ từ tiêu tan. Nhưng lúc này Mạc Ngôn cảm nhận được, chân khí của mình và bụi cây mũi tên va chạm với nhau hình thức tiêu tán lại có chút kì lạ... - Lại là cắn nuốt? Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào đám mây màu xanh hình tròn trôi nổi trên khong trung, sau đó hắn chợt phát hiện những đám mây hình tròn đó đang nuốt chân khí của mình cũng vì vật mà nó từ từ mạnh lên. - Thật đúng là không thể tin được... Mạc Ngôn không nói 2 lời, hai tay, mười ngón của hắn liên đạn, 10 đạo chân khí lại phun ra bay về phía đám may màu xanh hình tròn đó. Cái gọi là chuyện lạ liên tục có, hôm nay đặc biệt có nhiều.10 đạo chân khí sau khi đụng vào đám mây hình tròn, không một tiếng động bị nó nuốt vào ngay cả tiếng động cũng không phát ra, còn đám mây đó thì cứ lớn dần lên... - Cái này chỉ đơn thuần là một loại hơi thở, có tẩm bổ sinh công hiệu chứ chưa nghe nói còn có căn nuốt cả công hiệu... Mạc Ngôn nghĩ mãi mà không có cách giải thích, vì thế hắn đẫ ngừng lại cẩn thận quan sát lên đám mây hình tròn đó. - Đúng rồi, tuy hơi thở đó đơn giản nhưng dù sao cũng chịu lực không chế của trận pháp, ta đây cũng là hồ đồ sao lại có thể quên mất điều này. Lát sau, Mạc Ngôn mới nhớ ra chính mình đang ở trong trận pháp. Trận pháp huyền điện, tuy không thể lấy âm dương ngũ hành ra biến thành thế giới thực nhưng bắt chước chiếu rọi hay là quy tắc huyễn hóa ra đại thế giới thì cũng không có vấn đề gì. - ầm, ầm... Sau khi nuốt hoàn toàn chân khí của Mạc Ngôn, đám mây màu xanh kia laik lộ ra một bộ răng nanh, sau khi phát ra tiếng nổ rầm rầm đúng là nó đã ngưng tụ trên không trung biến thành cái chùy rất lớn. Cái chùy đó lóe sáng, mặt trên mơ hồ lộ ra những hoa văn kì lạ. Chúng trôi nổi trên không trung rồi quy tụ trên đầu Mạc Ngôn, đương nhiên là còn ánh màu xanh, phát ra tiếng vàn đùng đùng. - Hô... Bốn cái chùy đồng thời vọt tới Mạc Ngôn, tuy nó lớn nhưng tốc độ cũng nhanh như tia chớp, thậm chí là còn bay nhanh hơn mũi tên kia vài ba phần. Mạc Ngôn lắc đầu không một chút do dự chế ra bổn mạng hồn kiếm. Trong lòng hắn rất rõ, trận pháp này có chút kì lạ, có thể cắn nuốt chân khí của mình chỉ cần còn trong trân pháp này thì còn bị nó cắn nuốt chân khí. Trừ khi chân khí của mình nhiều như biển, núi đủ tài năng trong nháy mắt có thể chống đỡ được pháp trận này... - Ta cũng không tin, ngay cả bổn mạng hồn kiếm của ta mà người cũng có thể cắn nuốt được! Mạc Ngôn cười lạnh lùn, lập tực theo tâm động bổn mạng hồn kiếm bay lên không trung, tạo ra một đường cong duyên dáng, không tốn chút sức lào đâm vào một cây chùy phía trước. - Phốc... Giống như châm vào một cái phao, sau khi bổn mạng hồn kiếm đâm vào chùy, trong nháy mắt đã biến thành một chùm mây màu xanh hình tròn, ngay sau đó bổn mạng hồn kiếm khẽ run lên đúng là nuốt trọn đám mây hình tròn đó. Tất cả mọi thứ chỉ hoàn thành trong nháy mắt, Mạc Ngôn còn không kịp phản ứng gì, bổn mạng hồn kiếm đã vọt tới tấn công cây chùy thứ 2. Tốc độ của công thành chùy cũng cực nhanh nhưng còn kém xa so với bổn mạng hồn kiếm. Cái gọi là đi sau mà đến trước, sau khi bổn mạng hồn kiếm vẽ ra cái hình tròn xinh đẹp, 4 cái công thành chùy biến thành đám mây màu xanh, sau đs không hề chậm chễ nuốt lấy bổn mạng hồn kiếm. Có lẽ hơi thở thuộc tính mộc đó trong veo vo với thế giới bên ngoài. Sau khi bị bổn mạng hồn kiếm nuốt vào phía trên nó lền hiện ra một mảnh lá cây. - Dì, đây là có chuyện gì vậy? Trong lòng Mạc Ngôn vừa động, lập tức triệu hồi bổn mạng hồn kiếm lại. Công thành chùy bị bổn mạng hồn kiếm đột kích mà vỡ, vốn là trong dự tính của hắn sau khi đám mây kia bị nó nuốt cũng không có gì lạ. Thực sự khiến hắn nghi ngờ chính là bỗng nhiên phía trên bổn mạng hồn kiếm kia lại hiện ra phiến lá cây. - Đang yên đang lành sao lại có một cái lá cây? Hắn nắm lấy bổn mạng hồn kiếm trong tay, cẩn thận xem xét. Sau khi bổn mạng hồn kiếm hấp thu thực thủy đã sinh ra một chút linh trí, lúc này nó mơ hồ hiểu được nghi hoặc của chủ nhân, phía trên mũi kiếm bỗng nhiên lăn tăn hiện ra một đoạn hình ảnh... Trên hình ảnh, một đoạn dây mà xanh cắm rễ vô tận vào phát ra một hòa quang sâu kín. Thì ra là nó... Lập tức Mạc Ngôn nhớ đến gốc cây dây kia ở bảo tàng Phật Sơn biến thành từ phật trượng... Nói đến phật trượng kia vốn là không có chút thu hút nào, từ đầu đến cuối đều bụi bẩn nhưng sau khi bị Mạc Ngôn hấp thu nguyện lực đúng là biến thành một đoạn cây dây. Còn sinh ra cả một mặt phật khắc khổ, đồng thời biến mất hoad thành một cây đậu tương giống như viên cầu Bội Lôi. Mà mặt mày Bội Lôi giống y như một đứa trẻ đang ngủ say vậy. Sau đó Mạc Ngôn thu cây dây này vào bổn mạng hồn kiếm, đại khái là chiếm được thuốc bổ, gốc cây vốn khô héo cũng trở lên bừng bừng. Không chỉ có cơ thể ẩn chứa sinh khí mà sau khi mở ra hoàn toàn hơn nữa nó còn tản mát, mùi thơm thấm vào cả ruột gan... Ngọn dây Bội Lôi cũng trưởng thành hơn một ít, mặt mày, mũi miệng nó càng ngày càng rõ ràng.... Nhưng nó cũng chỉ sinh trưởng đến đó thôi. Cho dù là có thực thủy tẩm bổ, trong cuộc sống say này một đoạn dây cũng hoàn toàn bị ngưng sự sinh trưởng lại, không có biến hóa gì. Vốn Mạc Ngôn còn xem xét nhưng sau khi nhìn lại mấy lần thấy trạng thái nhủ say như trước của nó cũng dần nhạt đi. - Thì ra là nó không chịu lớn tiếp mà là vì còn thiếu dinh dưỡng. Mạc Ngôn đã hiểu ra. Vào lúc này, đoạn dây này dĩ nhiên là có thay đổi rõ rệt không chỉ trở nên xanh tươi mà còn sinh ra cả lá cây. Phiến lá cây này còn có đầy đủ vẻ sinh động, khóe miệng nó còn nhếch lên dương như đang mỉm cười trong lúc ngủ. Không còn nghi ngờ gì nữa đúng là vừa rồi bổn mạng hồn kiếm đã nuốt được hơi thở tính mộc kia mới thức đẩy sự sinh trưởng của nó. - Hơi thở tính mộc vốn là có chất dinh dưỡng, hơn nữa lại là chất dinh dưỡng tốt nhất cho đoạn cây dây này... Mạc Ngôn nhìn bổn mạng hồn kiếm mình nắm trong tay, khóe miệng hắn thoáng mỉm cười. Lúc này bổn mạng hồn kiếm đã khôi phục lại nguyên trạng, đồng thời phát ra ánh sáng mờ mờ như nhớ nhung Mạc Ngôn, cũng như nhắc nhở hắn cái gì đó... Mạc Ngôn vỗ vỗ mũi kiếm cười nói: - Tiểu tử, không cần phải gấp, ta hiểu ý ngươi... Nói xong hắn xoay người, nhìn về phía rừng cây. - Vốn là đồng căn sinh, cùng vào lúc này... không biết là sau khi ta thu toàn bộ hơi thở tính mộc xong thì đoạn dây này sẽ biến thành cái gì nữa? - Ngoài ra trận pháp này còn có phản ứng gì nữa? Liều chết hay là tan vỡ? Mạc Ngôn đã sớm hoài nghi đoạn dây ở Cửu Phật Sơn có căn thiên linh, thậm chí còn là căn linh trong truyền thuyết. Nhưng vì nhiều loại nguyên nhân chỉ hoài nghi như vậy chứ không thể nghiệm chứng được. Bây giờ, hắn còn mơ hồ cảm thấy được vừa rồi mình đã tìm ra cách để nghiệm chứng... Xa xa trong rừng cây có cơn gió lùa qua, chiếc lá cũng nhẹ nhàng đong đưa. Mạc Ngôn là người quyết đoán, hành sử theo tâm động. Từ đầu hắn hoàn toàn nghĩ là đầu mối của trận pháp này có nhiều phong cảnh, thầm nghĩ sẽ bắt lấy cơ hội trước rồi chờ có ý tưởng để nghiệm chứng... - Đi thôi, tiểu bàn tử! Hắn cầm bổn mạng hồn kiếm giơ cao lên, tâm niệm vừa động đã ngự lên nó bay về rừng cây phía xa. Hắc miêu dưới đáy tàn tháp ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. - Đây là chuyện gì? Là mình hoa mắt hay là lâm vào ảo ảnh? So với Mạc Ngôn, Hắc miêu còn cẩn thận hơn hắn hay có thể nó là nhát gan hơn. Nó trừng to hai mắt, sau khi đi dạo qua một vòng cũng từ từ lùi dần về say rồi xoay người nhảy lên tàn tháp. - Quân tử không nhịn được việc nhỏ thì không phải là quân tử, nhưng xu lợi tránh hại đạo lý này vẫn nên biết... Hừ hừ, 36 kế chuồn là thượng sách, ta còn phải ra ngoài làm tiếp ứng nữa.