Sở Ngọc trong miệng tuy nói đối phương là phản đồ, trên thực tế trong lòng lại mở cờ trong bụng. Từ khi tổ tổng hợp cục bảo vệ quốc thổ thành lập, nhiệm vụ đầu tiên chính là xử lí các loại sự kiện kinh dị trong mắt của người thường, nói toạc ra kì thực chính là đối phó bao gồm kì nhân dị sĩ bên trong tu sĩ. Mà thứ yếu nhiệm vụ lại là tại trong số kỳ nhân dị sĩ kia tuyển chọn có thể thu nạp về người có thể dùng... Thời gian Sở Ngọc gia nhập tổ tổng hợp không lâu, cũng là gánh vác nhiệm vụ như vậy. Nhưng vì nguyên nhân gia thế và tuổi tác, nàng tới nay không có vì tổ tổng hợp thu lại chỗ phát khả năng. Ban đầu nàng tiếp cận Giang Hiểu Thiên, kì thực chính là tồn tại mục đích như vậy, chỉ là vẫn chưa thể hiện thực nó. Mà hiện tại, cơ hội của nàng tới rồi, hơn ữa còn là cơ hội tự động tới cửa. - Anh muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa... a... Chúng tôi bên này dù ai muốn gia nhập đều tiếp nhận, nhưng phải trải qua sàng chọn nghiêm ngặt và thẩm tra, hơn nữa còn cần có đầy đủ trọng lượng của người bên trong làm cam đoan gia nhập. Giang Hiểu Thiên cười khổ nói: - Cô xem rồi làm cho tốt, tóm lại tôi hiện tại là định cùng cô, cho dù cô quay đầu liền ném tôi vào lao, tôi cũng chấp nhận. Khoa trương như vậy? Sở Ngọc ngẩn ra, nói: - Anh có phải gặp phải nguy hiểm gì không? Giang Hiểu Thiên cười khổ gật đầu, đêm trải nghiệm của mình với sự việc phát sinh tối qua đơn giản nói một lượt. Nếu đã lựa chọn phản bội, những chuyện này hắn cũng sớm đều nghĩ rồi, đơn giản là sớm muộn mà thôi. Mà bàn giao càng sớm, với hắn mà nói càng có lợi...: - Đại khái là như vậy, bởi vì quan hệ của tôi với cô, tôi đoán phần lớn cô sẽ không thể ném tôi đi... Giang Hiểu Thiên thanh âm trầm đục nói. Sở Ngọc hiếu kì nói: - Anh dựa vào gì nhận định như vậy? Giang Hiểu Thiên cười khổ nói: - Bởi vì ba năm trước tôi từng chấp hành qua nhiệm vụ thanh trừ như vậy ... Đương nhiên, vừa mới bắt đầu tôi không biết đây là nhiện vụ thanh trừ, thậm chí còn không biết mục tiêu và tôi đều là người của liên minh hiệp khách. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi từ trong khe hẹp ngăn kéo của mục tiêu tìm thấy một cái usb. Lúc đó vì tò mò, tôi lén giấu đi usb này... Sau khi tôi xem nội dung ghi ở bên trong, tôi cuối cùng hiểu được, bất kì tổ chức giấu tại sau lưng của pháp luật và mặt trời, cho dù áo ngoài của nó có đẹp thế nào, bản chất này đều là tà ác. Bắt đầu từ lúc đó, tôi liền có ý niệm thoát ly liên minh hiệp khách. Sở Ngọc cau mày nói: - Anh nếu đã sớm có ý niệm như vậy, vậy tại sao không sớm nói với tôi ? Giang Hiểu Thiên uống một ngụm cà phê lạnh, cười nói: - Hai nguyên nhân, một là lo lắng sức của chính mình không đủ, không dậy được coi trọng của các cô, cứ như vậy, dựa vào lực lượng gia nhập, là không cách nào ứng đối liên minh hiệp khách theo sát trả thù. Tiếp theo, tôi dù sao cũng là một tay tổ trưởng nuôi dạy, chỉ là cảm kích mà nói, tôi vẫn rất cảm kích anh ta, tôi không muốn vì tôi phản bội mà liên luỵ tới anh ấy. Ngoài tôi còn có Tiêu Nhã, cô ấy đối với tôi cũng rất tốt, tôi cũng là không muốn liên luỵ tới cô ấy... Có chút dừng lại, hắn lại thở dài, tiếp tục nói: - Hai năm lại đây, tôi một mực rất rối rắm, trước đó vẫn không hạ được quyết tâm. Nói thật, nếu không có sự việc lần này, tôi có thể vẫn tiếp tục do dự. Nghe đến đây, Sở Ngọc ngắt lời hắn, nói: - Được rồi, tôi hiểu ý của anh rồi. Tóm lại, anh hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, đúng không? Giang Hiểu Thiên gật đầu nói: - Không sai, hiện tại con đường duy nhất đặt trước mắt tôi chính là dựa vào quý phương. Sở Ngọc thoáng trầm ngâm một lát, nói: - Về lựa chọn của anh, tôi trước tiên bày tỏ hoan nghênh. Có điều... theo như anh nói, việc của anh có chút phức tạp, tiếp nhận anh, bảo vệ anh khẳng định không vấn đề gì, nhưng việc về sau tôi không làm chủ được, nhất định trước tiên cần hội báo. Giang Hiểu Thiên gật đầu nói: - Tôi hiểu... Có chút dừng lại, hắn thấy Sở Ngọc rút điện thoại ra, liền nói: - Trước khi cô hội báo, có thể trả lời tôi một câu hỏi không ? Sở Ngọc dừng lại, nói: - Câu hỏi gì hỏi đi, có điều tôi không bảo đảm có thể trả lời. Giang Hiểu Thiên nói: - Vấn đề nói kì thực tôi lúc nãy đã hỏi qua, các cô nếu đã không xem trọng sự tồn tại của liên minh hiệp khách tại trường A , tại sao cô có thể đột nhiên đưa ra cảnh cáo cho tôi? Ngoài ra, Trương Tiếu Điền cuối cùng là sao? theo tôi thấy, anh ta như vậy có lẽ không chủ động quy phục các cô... Sở Ngọc bĩu môi, nói: - Vấn đề này ta kì thực đã trả lời ngươi rồi... Giang Hiểu Thiên, còn nhớ lúc ấy tôi làm sao nhắc nhở anh không? Giang Hiểu Thiên nhíu nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong miệng vô thức lẩm bẩm nói: - Tôi nhớ, lúc đó đầu tiên tôi nói về cảnh sát của Thất Xử kia, sau đó cô mới nói với tôi cảnh cáo. Hơn nữa còn khuyên cáo tôi, trong cảnh sát cũng có người tu sĩ ... nói như vậy, là vì Thất Xử của tỉnh sảnh? Sở Ngọc nhún vai, không có trả lời thẳng, nhưng động tác của nàng và biểu lộ trên mặt giống như nói ra đáp án. Giang Hiểu Thiên cũng sinh nghi hoặc, nói: - Đây không có khả năng? Bởi vì cảnh cáo của cô, tôi với Tiêu Nhã đặc biệt làm đánh giá lần thứ hai đối với những cảnh cáo kia, bọn họ đều là những người bình thường, không nhìn ra bất thường gì! Sở Ngọc cái miệng nhỏ nhếch lên, cười nhạo nói: - Chỉ dựa vào tu vi của anh cũng muốn nhìn ra nội tình của người ta? Xí, đừng nói là anh ... chỉ cần người ta không muốn, toàn bộ tu sĩ chết yểu dưới cùng một chỗ, đều đừng nghĩ nhìn ra nội tình của anh ta! Giang Hiểu Thiên, đã nói thật với anh rồi, anh hôm nay tới tìm tôi, tuyệt đối là việc tốt nhất trong đời. Anh nếu tiếp tục lưu lại đại học A, tiếp tục lưu tại liên minh hiệp khách, đến lúc đó đến chết cũng không biết là chết như thế nào. Không chỉ anh, bao gồm tổ trưởng gì đó của anh, hội trưởng, một người cũng chạy không thoát.... Giang Hiểu Thiên nghe lời này, không nhịn nổi nói: - Qúa khoa trương rồi chứ? Hắn tuy đã dự định dời khỏi liên minh hiệp khách, nhưng trong lòng vẫn rõ, liên minh hiệp khách thực sự rất sâu, hắn trong đó chỉ là lính hầu mà thôi, so với hắn cao minh hơn. Ít nhất, hắn tuyệt đối không tin trên thế giới này có ai có thể đơn thương độc mã đem tổ chức này đánh rơi. Sở Ngọc cũng không dự định nói sâu đề tài này, sự tồn tại của Mạc Ngôn, cho dù tại tổ tổng hợp cũng thuộc loại mật cấp, nàng nếu không phải may mắn gặp dịp, kì thực là không có tư cách biết đến chuyện này. - Anh thích tin hay không thì tùy ... được rồi, anh vẫn nên trực tiếp theo tôi quay về cục bộ đi, việc hội báo đợi đến cục bộ lại nói cũng không muộn. Sở Ngọc nói. Giang Hiểu Thiên vội nói: - Tôi cảm thấy cô vẫn là nhanh chóng hội báo thì tốt, một tiếng sau, bọn họ không nhận được tin tức của tôi, khẳng định có thể dẫn đến nghi ngờ. Mặt khác, lẽ nào cô không muốn một lưới bắt hết bọn họ sao? Hắn nếu như đã quyết định dời bỏ liên minh hiệp khách, tự nhiên liền hy vọng mượn dùng lực lượng cục bảo vệ quốc thổ đen liên minh hiệp khách triệt để thanh trừ. Nhưng xem ý của Sở Ngọc, thực là không nhanh không chậm, giống như một chút cũng không để tâm và gấp gáp... Sở Ngọc nhìn hắn, ánh mắt hiện vẻ ít nhiều có chút cổ quái, nói: - Theo như anh nói, chuyện này của anh cho dù hội báo đến tổng bộ, ít nhất trong vòng hai ba ngày, là không thể có kết quả gì. Giang Hiểu Thiên vội nói: - Tại sao? Sở Ngọc nói: - Bởi vì bọn tôi không muốn anh gia nhập làm ai đó không vui... Giang Hiểu Thiên không hiểu ra sao theo Sở Ngọc dời khỏi quán cà phê. Trong lòng hắn đã có nghi hoặc, cũng có kinh hãi, Sở Ngọc nói " ai đó" cuối cùng là ai? Lại có thể ngay đến cục bảo vệ quốc thổ cơ quan bạo lực này cũng tôn kính mà không gần gũi? Trong lòng tồn tại nghi hoặc và kinh hãi nhập không chỉ có hắn, giả dạng thành người thanh niên, Uông sư phụ trong lòng giống nổi phong ba phập phồng. Hắn nhìn bóng Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc dời đi, không có vội vã đi theo.. - Rốt cục là cái gì, ngay đến nhập cục bảo vệ quốc thổ cũng không được đây? Người này là hướng tới lưỡng giới thạch, hay là hướng tới liên minh hiệp khách? Nếu là việc trước thật không có gì đáng sợ, trên thân phận của liên minh hiệp khách hao phí mười năm, thẳng đến gần nhất mới rõ ràng. Bên ngoài người kia chỉ là văn phong mà đến, không có manh mối thực tế, liên minh hiệp khách không uý kỵ cạnh tranh. Nhưng nếu là chuyện sau, rắc rối này liền lớn rồi. Nghe lời của Sở Ngọc, người nọ tu vi e rằng có thể trốn từ nơi bí ẩn đối phó hội trưởng chúng ta... Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm bất an, liền đưa ra quyết định, tự mình tốt nhất vẫn là ra ngoài tránh đầu gió! - Ba mươi sáu kế chạy trên hết, quản nó có bao nhiêu phiền phức, hay là để hội trưởng đi xử lí đi.... Có điều trước lúc này, hắn chắc chắn trước tiên thanh trừ Giang Hiểu Thiên phiền toái này. Dựa theo kế hoạch trước, hắn là không định động đến Sở Ngọc, nhưng hắn vạn vạn không thể nghĩ tới Giang Hiểu Thiên lại có thể quyết đoán phản bội liên minh hiệp khách như này, cứ như vậy, hắn liền nhất định Sở Ngọc cũng xử lí sạch. Nghĩ đến đây, hắn đứng lên, đi đến hướng cổng. Bên ngoài quán cà phê, Sở Ngọc và Giang Hiểu Thiên đã lên xe, đang từ ghế ngồi nhìn làn xe. Uông sư phụ cúi đầu đến trước xe của mình, trong lòng cân nhắc đoạn đường từ nơi này đến cục bảo vệ quốc thổ, nơi nào mới thích hợp hạ thủ. - Thanh Sơn đại đạo dường như là một nơi không tồi, đường rộng xe ít, có thể tạo một vụ tai nạn xe cộ... có điều ta nhất định phải đuổi đến đó trước họ! Sau khi Uông sư phụ hạ quyết tâm, liền tăng nhanh tốc độ, mở cửa xe ngồi xuống. Từ đây đến Thanh Sơn đại đạo có hai đường có thể đi, khoảng cách không cách xa là mấy. Uông sư phụ mắt thấy xe của Sở Ngọc từ bên phải đường chạy cách sau, vừa chuyển tay lái, định từ bên trái đường chạy tới đại đạo Thanh Sơn ... nhưng làm hắn không ngờ tới là, vừa giẫm chân xuống chân ga, ô tô đột nhiên tắt máy. Hơi nhíu mày, hắn lại lần nữa khởi động xe, nhưng quỷ dị chính là, mặc hắn thế nào xoay khoá, ô tô cũng không có nửa điểm chuyển động. - Chuyện gì thế này, lẽ nào là xe hỏng rồi? Uông sư phụ oán hận vỗ tay lái, thật sự là nhà dột lại gặp mưa... Lúc này, xe của Sở Ngọc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, trong lòng Uông sư phụ rõ ràng, nếu tiếp tục chậm chễ, tự mình từ lúc này trở đi e rằng liền bỏ mạng yểu rồi... Chỉ có đem Sở Ngọc cùng Giang Hiểu Thiên thanh trừ hết, hắn mới có thể ung dung ẩn núp. Nếu không, đợi hắn là người bị truy nã vô hạn của cục bảo vệ quốc thổ! - Chỉ có thể đổi một chiếc xe khác! Uông sư phụ đem tầm mắt hướng bên cạnh nơi cập bến xe kia... thời gian gấp rút, hắn không dám có bất trì trì hoãn, đưa tay liền muốn đẩy cửa xuống xe. Liền tại lúc này, một con mèo lông lá lồm xồm móng vuốt đáp xuống bờ vai của hắn.... Chủ nhân bộ móng vuốt dĩ nhiên chính là Hắc Miêu Sơn Nguyệt. Nàng cùng đến với Uông sư phụ mà, tại một bên cửa quán cà phê sưởi nắng, một bên nghe Sở Ngọc và Giang Hiểu Thiên đối thoại rất rõ ràng. Nàng tại thế tục dân gian du đãng vài chục năm qua, gặp qua đủ loại lòng người, từng trải qua không thể không phong phú. Nhưng sau khi nghe thấy " tự khai" của Giang Hiểu Thiên, tâm tư con người thực rất phức tạp, quá sâu thẳm... Mượn lời của Giang Hiểu Thiên mà nói, ngày hôm qua nàng với Mạc Ngôn vẫn còn cảm thấy tên này mặc dù bị người khác lợi dụng, nhưng bản chất vẫn là rất tốt, có thể coi là người nhiệt huyết gạn đục khơi trong, đầu óc một kẻ lí tưởng chính nghĩa đơn thuần. Ai từng nghĩ, tên này kì thực một chút không đơn giản, trong tim ngầm nhẫn nhịn, biểu hiện lương thiện làm bộ, một chút cũng không kém cái giang hồ gọi là Lão Hồ Ly. Theo Hắc Miêu thấy, người này, bất luận tương lai của hắn là hướng về ánh mặt trời mà đi, hay là hướng hắc ám mà đi, vẫn là một kiêu hùng. Có điều, sự chú ý của hắn không quá tập trung tại Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc, mà luôn chặt chẽ tập trung nhìn vào Uông sư phụ. Muốn bắt được đuôi của liên minh hiệp khách, họ Uông này mới là trọng yếu nhất. Nàng cùng Mạc Ngôn giống nhau, trong ánh mắt thật sự không xem trọng việc của liên minh hiệp khách. Nhưng nếu đã đi cùng, nàng tự nhiên cũng thấy ngượng ngùng tay không mà về, đều là muốn đào ra một chút điểm gì mới được. Nếu không, còn không bị tên họ Mạc kia cười chết mất? Cho nên, khi Uông sư phụ ra khỏi quán cà phê, lúc tính toán đi tắt chặn đường Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc, Hắc Miêu quyết đoán trước tiên ngăn chặn hắn! Theo bản năng của nàng, là ai chuẩn bị luôn luôn đi theo người nấy, xem xem có thể tìm hiểu cội nguồn, đem ông chủ sau màn liên minh hiệp khách kia vén lên. Nhưng lúc Uông sư phụ rời quán cà phê, trên người phát ra cái sát khí nông đậm kia, làm nàng không thể không tạm thời thay đổi chủ ý. Đối với Hắc Miêu mà nói, sống chết của Giang Hiểu Thiên, nàng đến một đồng cũng không can hệ, nhưng là sống chết của Sở Ngọc nàng không thể không quản. Cô gái này từng tới tiểu viện 36 làm khách, cho nàng ấn tượng rất tốt. Đơn thuần, thẳng thắn, mang theo chút mơ hồ, luận tính cách mà nói, Hắc Miêu cả thấy cô gái này rất giống mình. Ngoài ra, Sở Ngọc và Mạc Ngôn quan hệ cũng rất tốt, nhìn trên điểm này, Hắc Miêu cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nếu không đợi Mạc Ngôn biết chuyện này rồi, khẳng định sẽ oán hận, thậm chí là khinh bỉ chính mình. Nếu đã quyết định ra tay, Hắc Miêu liền không do dự thêm nữa. Đối với người bình thường mà nói, muốn từ trong tay Uông sư phụ cứu Giang Hiểu Thiên và Sở Ngọc, tuyệt đối là một chuyện khó khăn. Nhưng đối với Hắc Miêu mà nói, chẳng qua là chuyện đưa ra một móng vuốt... Trên ghế lái, Uông sư phụ đột nhiên bả vai trầm xuống, liền giống như một ngọn núi ngàn vạn tấn từ trong hư không đè áp xuống! Lực lượng to lớn này không chỉ tấn công bả vai hắn, hơn nữa thuận theo cơ thể, khung xương hướng lan xuống toàn thân, hắn thậm chí không kịp cảm thấy sợ hãi, toàn cơ thể đã bị lực lượng này hoàn toàn chèn ép... Nửa giây sau, cảm xúc kinh sợ mới từ đáy lòng trào ra, như thuỷ triều tràn lan mở ra. May mà, miệng của hắn vẫn có thể mở ra. - Ai... người nào? Hắn đem toàn bộ sức lực từ trong cổ họng nghẹn ra một câu, thanh âm khàn khàn giống như nửa tháng không uống nước. Đồng thời, hắn chuyển động con mắt, hướng kính chiếu hậu nhìn lại. Cổ hắn tuy không cách nào nhúc nhích, nhưng con mắt vẫn có thể chuyển động. Giờ này khắc này, trừ tư duy, hắn duy nhất có thể miễn cưỡng vận dụng khí quản chỉ còn lại miệng và ánh mắt... Nhưng đáng tiếc là, phía sau hoàn toàn vắng vẻ, ngay đến cái bóng quỷ cũng không có. Uông sư phụ trong lòng càng thêm kinh hãi, bật thốt nói: - Ngươi... ngươi rút cuộc là vật gì? - Bốp… Uông sư phụ vừa dứt lời, mặt bên trái liền trúng một cái bạt tai vang dội! Cái bạt tai đến vô ảnh vô tung, hoàn toàn chính là trống rỗng mà hiện, dường như là từ không khí ngưng kết thành một cánh tay to, hung hăng tại mặt hắn quạt một cái! Khoé miệng của Uông sư phụ nhất thời đổ máu đầm đìa, nhưng cái này vẫn chưa tính xong, bàn tay vô hình kia quay ngược lại tại bên mặt phải của hắn lại hung hăng tát một cái. Chính phản hai bạt tai kia đánh cho Uông sư phụ đầu óc hôn mê, lúc đầu óc chớp lên, hai bên mang theo dấu vết đỏ thẫm, răng cửa rơi ra! - Ngươi là vật gì, cả lũ các ngươi đều là đồ khốn! Một thanh âm mền mại thanh thuý bỗng nhiên trong xe vang lên, ngữ khí căm hận, thạm chí mang có chút sát khí. Khuôn mặt Uông sư phụ đã là sưng phông lên, hắn rũ cụp đầu, trong đầu đã là một mảnh mơ hồ. Lúc loáng thoáng, hắn chỉ cảm thấy có người từ trong túi áo của mình lấy ra di động, sau đó tại nơi cái khoá nhấn một cái... Nói đến di động vật này, Hắc Miêu đã không thấy qua bao nhiêu lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng. Nàng ngồi vào ghế lái phụ, kéo ra móng vuốt sắc nhọn, vụng về bấm dãy số trên màn hình, sợ rằng không cẩn thận đem màn hình chọc thủng. - Thật là đáng ghét, cái thứ đồ hư, dùng gì mà phức tạp vậy... Nàng lầm rần nhỏ, một vẻ là không thích. Một lát sau, điện thoại cuối cùng kết nối. - Alo, là Mạc Ngôn sao? Là tôi, là tôi đang nói chuyện với anh ... Hắc Miêu vẫn là lần đầu tiên nói chuyện trong điện thoại, tự mình cảm thấy có chút mới lạ. Nghe được thanh âm của Hắc Miêu, người nhận điện thoại kia mơ hồ như giật mình, rất lâu sau mới nói: - Sơn Nguyệt? Hắc Miêu hì hì cười nói;- Mới nghe thấy sao? Hì hì, anh thật ngốc chết mất.... Người nhận điện thoại kia dĩ nhiên chính là Mạc Ngôn. Hắn kinh ngạc nói: - Cô lúc nào đã học được gọi điện thoại rồi? Hắc Miêu hừ một tiếng, nói: - Anh là đang khen tôi, hay là đang chế giễu tôi? Mạc Ngôn cười nói: - Tôi sao dám cười cô, chỉ là cảm thấy bất ngờ mà thôi. Có chút dừng lại, nói: - Cô từ đâu gọi điện thoại vây? Hắc Miêu đắc ý nói: - Tôi tại đường Giang Lăng, anh đoán xem tôi gặp chuyện gì? Mạc Ngôn cười nói: - Tôi cũng không phải là thần tiên, sao đoán được chứ. Nói đi, rút cuộc là chuyện gì. Hắc Miêu cười hì hì nói: - Nói anh không tin, lúc nãy có một con chuột nhỏ, tìm thấy một con mèo nhỏ, nói là muốn cải tà quy chính. Sau đó, con chuột nhỏ làm đại lão chuột không vui, sau đó liền cân nhắc xem xử lí con chuột nhỏ kia cùng tiểu thư mèo như thế nào .... Lời này của nàng, nếu là đổi người khác khẳng định nghe như lọt vào sương mù, nhưng người nhận điện thoại bên kia Mạc Ngôn liền lập tức hiểu ra. - Cô là nói, Giang Hiểu Thiên nghĩ muốn thoát khỏi liên minh hiệp khách? - Đúng vậy, anh không nghĩ tới đâu.... tên kia xem ra hiền như khúc gỗ, kì thực một bụng dã tâm, nghe khẩu khí của hắn, dường như sớm đã có ý nghĩ này. - Nói như vậy, cái vị họ Uông kia hẳn chính là Đại lão chuột, hơn nữa đã bị cô bắt chứ gì? Hắc Miêu đắc ý nói: - Tôi chính là dùng điện thoại của hắn gọi cho anh nè.