Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 2
Mạc Ngôn lập tức phát ra tiếng cười sảng khoái, nói :
- Làm sao có thể... người nhue em gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, chính là như anh, có thể gần gũi được ngọc nhan của em, đã là phúc ba đời, sao anh lại dám không chào đón?
Mạch Tuệ hừ một tiếng, nói :
- Được rồi, được rồi, tiếng cười của anh thật giả tạo. Dù sao cuối tuần này em đến, nếu anh dám chơi trò mất tích, em hận anh cả đời. Thôi, nói chuyện thứ hai. Tiết mục trong tay em kỳ này chủ yếu là đề tài về con gái, mấu chốt nhất kỳ đầu, biên đạo định dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất thuyết minh khác nhau giữa nữ tính thời đại mới cùng trước đây, xem như cấp này đương tiết mục định một cái nhạc dạo. Biên đạo đã tìm một vài học giả, tác giả, văn nghệ sĩ chẳng hạn, nhưng không một người nào có thể làm ông ấy vừa lòng...
Có chút dừng lại, nàng bỗng nhiên cười ra tiếng:
- Ha ha, vốn là em không có ý định tìm anh đâu, em làm công tác thống kê một chút, biên đạo tìm mấy người học giả, văn nghệ sĩ … hỏi về trinh tiết, kết quả không ra sao. Ngay cả bọn họ cũng nói không nên lời một nguyên cớ, trai tân như anh thì có thể nói ra cái gì, nhưng khóe miệng biên đạo nhanh chóng nhếch lên, em đây cũng chỉ có thể làm theo…
Mạc Ngôn cười nói:
- Cái đề tài này hẳn là thuyết minh từ góc độ nhân văn và nhân sinh, cùng chuyện anh có phải trai tân hay không không có nửa xu quan hệ. Không phải tiểu tăng khoác lác, cái đề tài này thật đúng là anh có thể lót dạ được.
Mạch Tuệ cười nói:
- Nói anh béo bở, anh còn chối... Được, anh nói đi, bản thân em cần nhìn anh như thế nào?
Mạc Ngôn mở cửa xe, vỗ vỗ ghế ngồi, chọn một góc độ thoải mái ngồi xuống, nói:
- Nếu dùng thời đại để phân chia, lấy góc độ nhân sinh để thuyết minh, như vậy đối với con gái trước đây mà nói, nhân sinh chính là một thời gian tu hành. Từ ngày được sinh ra, tu hành liền bắt đầu, tín ngưỡng từ lâu nhất. Các cô gái không sống vì mình, mà là: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phụ thân, trượng phu, nhi tử chính là ông trời với các cô ấy. Ở thời gian ấy, những nam nhân này là Phật duy nhất trong lòng các cô ấy. Mãi đến khi rời khỏi thế giới này, kiếp tu hành mới tính là chấm dứt. Những chuyện như thay mặt cha nhập ngũ, hòn vọng phu… thật không xa lạ gì. Vô luận mặt ngoài chúng ngụ ý là cái gì, thì trong lòng cũng là chua xót với phụ nữ thời trước đây ...
Nhân sinh chính là một quãng thời gian tu hành!
Đầu kia điện thoại, Mạch Tuệ không khỏi sáng hai mắt lên, không hổ là người đàn ông ta coi trọng, quả nhiên có có chút tài năng... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Mạc Ngôn tiếp tục nói:
- Còn con gái hiện đại, nói thực ra, anh lười bình luận. Nếu nhất định phải định nghĩa, anh chỉ có thể nói, đối với tuyệt đại đa số con gái hiện đại mà nói, nhân sinh chỉ là một cuộc đua cái đẹp. Các cô xinh đẹp tuyệt trần, đẹp trí tuệ, chồng đẹp, con đẹp, đẹp ba vòng, mông cũng xinh đẹp tuyệt trần... Hết thảy xinh đẹp, xấu à, nhàm chán, các cô đều có thể thấy đẹp, dám khoe ra cái đẹp. Tóm lại một câu, ngươi có thể yêu ta, kính trọng ta, ngưỡng mộ ta, cũng có thể hận ta, mắng ta, sỉ nhục ta, nhưng … ngươi tuyệt đối không thể không biết ta!
Nghe đến đó, Mạch Tuệ nhịn không được cười nói:
- Đoạn này không sai, khái quát vô cùng sâu sắc, nhưng thuộc loại pháo nổ, bác sĩ và y tá ở viện mà để ý sẽ cắn anh!
Mạc Ngôn thở dài, thổn thức nói :
- Ngày xưa Phật tổ tự cắt thịt, tiểu tăng mặc dù vô đức vô năng, nhưng cũng nguyện bố thí thân thể, đổi lại cho đông đảo nữ thí chủ cải tà quy chính.
Có thể được lọt vào mắt xanh răng ngọc, coi như may mắn, mất mạng thì sao...
Mạch Tuệ cười cười run hết cả người, nói :
- Sướng cho anh, còn bố thí thân thể ?...
Nở nụ cười một hồi, nàng lại nói:
- Đúng rồi, tiết mục kỳ này còn có đề tài, là về khách quý nam. Là một người đàn ông, nếu có thể lựa chọn thích nhất con gái thời đại nào, anh muốn chọn con gái thời đại nào làm bầu bạn cuộc đời của mình.
Mạc Ngôn không chút do dự đáp:
- Thích nhất đương nhiên là con gái thế kỷ hai mươi năm đến ba mươi năm, nghiêm khắc mà nói, hẳn là nữ học sinh thời đại đó. Thanh tú, tóc ngắn bay lên, giày vải màu đen, tất vải trắng, quần đen lai, áo trắng sam. Các cô mới từ đó bước ra, lý tưởng, tình cảm mãnh liệt, tín ngưỡng, tài hoa, tôn nghiêm, độc lập cùng với kiêu ngạo, đều không thiếu. Trong mắt của anh, mấy từ ngàn năm nay, toàn bộ con gái hẳn là đều coi họ làm thần tượng của mình...
- Nhưng, con gái thời đại này cũng không thích hợp làm bạn đời. Bởi vì lý tưởng hoặc là tín ngưỡng, các cô ấy có đôi khi quá mức văn hoa và kịch liệt, muốn để họ đứng sau lưng đàn ông, mình phải chuẩn bị tốt sự hy sinh. Nếu có thể lựa chọn, anh chọn con gái thế kỷ bảy mươi đến thập niên 90, nói ra ấn tượng, hẳn là sơ mi trắng, giày vải, xe ô tô, cùng với tóc dài hoặc là bím tóc đuôi ngựa bay lên từ ghế sau xe ô tô. Trong mắt anh, các cô ấy là kết hợp hoàn mỹ nhất tri thức và thanh xuân. Họ cũng không làm ra vẻ, tự nhiên mà đơn thuần, hơn nữa tin tưởng trên đời có tình yêu đích thực. Họ cũng không cổ hủ, có đôi khi cũng sẽ nghịch ngợm thậm chí chơi game, nhưng họ lại coi trinh tiết là quà tốt nhất dành cho chồng của mình.... Khi Mạch Tuệ để điện thoại xuống, tức giận hàm răng ngứa, con lừa ngốc, nói một câu về loại con gái ngươi thích nhất thế kỷ này trước mặt ta, ngươi sẽ chết ngay!
Mạch Tuệ ở cách ngàn dặm đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể liều mạng. Mà để điện thoại di động xuống, Mạc Ngôn cũng có chút phiền não... Hôm nay là một ngày cuối cùng hợp đồng thử việc.
Mạc Ngôn đến bệnh viện này đã sắp nửa năm, hợp đồng kỳ hạn ba tháng thử việc đã ký hai bản. Dựa theo quy định, hắn sẽ được vào chính thức, được bệnh viện kí kết hợp đồng làm việc chính thức. Hoặc là dọn dẹp một chút, rồi cút đi. Hắn nói đến không ký tên, nhưng là theo bản năng lại lầm bầm, tuyệt đối không thể thực hiện. Nếu không mà nói, không những không hợp quy củ, hơn nữa cũng sẽ khiến vị phó viện trưởng tiếp thu hắn bị chê trách ...
Hắn nhớ rất rõ ràng, nửa năm trước đến bệnh viện Hiền Hoà nhận lời mời là lái xe cứu thương, người phụ trách nhìn thấy bằng tốt nghiệp của hắn, bày tỏ cực kỳ phấn khích, giống như giữa ban ngày ban mặt đã gặp ma. Mạc Ngôn sau này mới biết được, lúc ấy trong đầu La khoa trưởng nháy mắt hiện lên hai ý niệm, đầu tiên là trực tiếp báo án, thứ hai là gọi điện thoại đến bệnh viện tâm thần. Bởi vì ở trong mắt La khoa trưởng, nt thanh niên trước mắt này không phải lừa đảo thì chính là kẻ điên.
Kẻ lừa đảo thì đưa đến cục cảnh sát, kẻ điên đưa đến bệnh viện tâm thần, hợp tình hợp lý.
Sau này La khoa trưởng cười nói cho hắn biết:
- Lúc ấy tôi đã nghĩ, người này nói đùa gì vậy chứ?! Sinh viên ưu tú trường đại học H lại chạy tới nhận lời mời làm lái xe xe cứu thương, việc này không thể tin, tôi muốn tin, cũng không thể để bị người ta mắng thành đồ chày gỗ! Ôi, hiện tại nhớ lại thật thú vị, lúc ấy may mắn là Lưu viện trưởng đi qua, bằng không tôi đã chỉ định cho bảo vệ đến bắt cậu.
Lưu viện trưởng trong miệng La khoa trưởng chính là phó viện trưởng hành chính bệnh viện Hiền Hoà, ngày đó, ông ta vừa mới đi qua, nhìn thấy bằng tốt nghiệp của Mạc Ngôn thì rất kinh hỉ, bởi vì hai mươi năm trước, ông ta cũng là tốt nghiệp trường đại học H.
Sinh viên cũ thấy người mới, hai mắt lệ tuôn. Sau một phen trắc trở, bởi vì Lưu viện trưởng xuất hiện, Mạc Ngôn được nhận, cùng bệnh viện Hiền Hòa ở Uyển Lăng kí kết hợp đồng ba tháng thử việc. Hợp đồng hết hạn, bởi vì một vài nguyên nhân, lại tiếp tục ký thêm một lần.
Đương nhiên, về chuyện đường đường sinh viên tài cao trường đại học H vì cái gì chạy tới nhận lời làm lái xe xe cứu thương, Mạc Ngôn cũng đã có giải thích của mình. Đáp án rất đơn giản, cũng rất hợp lý. Hắn nói cho Lưu viện trưởng biết, mình học môn khoa học xã hội, trở thành tác gia là mơ ước lớn nhất của hắn. Mà một bộ tác phẩm văn học hay cần tích lũy tư liệu sống từ cuộc sống. Cho nên, hắn đến nơi này, lựa chọn trở thành một người lái xe xe cứu thương.
Thái độ với cuộc sống như thế cùng với lý tưởng cao, khiến Lưu viện trưởng rất tán thưởng, khuyến khích vài câu, liền xác định chuyện này.
Lưu viện trưởng đương nhiên không biết, Mạc Ngôn sở dĩ đến bệnh viện Hiền Hòa là bởi vì nơi này có một phó viện trưởng hành chính tốt nghiệp trường đại học H. Cái gọi là tay trong có người dễ hành sự là vậy, nhờ vào quan hệ thì thời đại nào cũng dễ. Hơn nữa sự thật cũng chứng minh, nếu không phải Lưu viện trưởng xuất hiện, Mạc Ngôn cho dù chứng minh thân phận của mình, cũng chưa chắc có thể thành công. Đạo lý rất đơn giản, ngươi đường đường một người tốt nghiệp trường đại học H chạy tới cướp bát cơm của người lái xe, có tin lão tử phun vào mặt ngươi hay không!
Bởi vì Lưu viện trưởng đến, La khoa trưởng không gọi bảo vệ bắt Mạc Ngôn, càng không nhổ vào mặt Mạc Ngôn, nhưng hắn cũng không biết, phó viện trưởng đại nhân sở dĩ đi qua phòng làm việc của hắn, là bởi vì mười phút trước, có người thần bí gọi điện thoại nói cho phó viện trưởng, có nhân viên công tác đang điều tra ngầm ở nơi này...
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
38 chương
10 chương
50 chương
110 chương
1207 chương
447 chương
11 chương
24 chương