Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 3 : Hỏi thăm một chút xem ta làm nghề gì

Hai hán tử tuổi chừng ba mươi, bộ dạng cao lớn thô kệch, đứng chắn ở phía trước, trong ánh mắt hung hãn lộ ra vài phần kinh diễm. Mộ Thanh thu hết thần sắc của hai người vào trong đáy mắt, bước chân vẫn không dừng lại, tiến thẳng trên con đường của nàng như trước. Hai người đã tỉnh hồn trở lại, trong mắt thêm vài phần kinh ngạc. Chuyện chặn đường tính sổ bọn họ đã làm rất nhiều lần, người trấn định cũng không phải chưa từng gặp qua, nhưng một nữ tử lại không để bọn họ vào mắt như thế này đúng là lần đầu thấy. “Tiểu nương tử thật lớn mật! Không sợ huynh đệ hai người chúng ta.” “Giữa thanh thiên bạch nhật đứng chắn đường lớn, ta thấy lớn mật là các ngươi mới đúng.” Mộ Thanh đứng cách bọn họ ba bước, mưa bụi càng lúc càng dầy, nhiễm lên mặt mày cô gái, có điều trong con ngươi lại toát ra vẻ lạnh lẽo. “Giữa thanh thiên (trời xanh)?” Hán tử mở miệng trước ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay mưa liên miên đất trời âm u, ngay cả mặt trời cũng không nhìn thấy, nói gì đến thanh thiên? “Bớt nói những lời này đi! Thời đại này, triều đình ngu ngốc, cẩu quan khắp nơi, lấy đâu ra thanh thiên! Nói thật với tiểu nương tử, có người bỏ ra một trăm lượng bạc muốn hai chúng ta lấy mạng của ngươi! Hôm nay, đường này, sợ rằng tiểu nương tử không qua được.” “Nhưng mà mọi chuyện cũng chưa đến bước đường cùng, bên cạnh là một cánh rừng, nếu tiểu nương tử theo huynh đệ chúng ta vào trong rừng, hầu hạ chúng ta thoải mái, chưa biết chừng... Hắc hắc!” Ánh mắt của hán tử còn lại ngả ngớn đánh giá Mộ Thanh, duỗi tay chỉ vào cánh rừng bên cạnh, mở miệng cười khà khà để lộ ra hàm răng vàng, thái độ như đang chờ xem bộ dạng kinh hãi hoảng sợ của nàng. Đáng tiếc, mọi chuyện không như ý nguyện. Chỉ thấy dưới tán ô, thiếu nữ đứng thẳng, mưa bụi bay bay quấn lấy xiêm y, mắt phượng khẽ nâng, nhạt như thu thủy, hương dược trên người quyện với gió nhẹ đưa xa. Nghe nàng hỏi: “Tiền cọc, thu chưa?” Hai người bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho sửng sốt, hán tử mở miệng trước tiên theo bản năng đưa tay sờ sờ ngực, “bắt người tiền tài, thay người tiêu tai”*, không có tiền đặt cọc mua bán ai có thể yên tâm làm? *Bắt người tiền tài thay người tiêu tai: Nhận tiền rồi thì thay người ta làm việc. Nhưng nàng hỏi cái này để làm gì? Chuyện cướp đường tính sổ thế này hai người làm không ít, gặp không phải người xin tha thì cũng là hỏi kẻ đứng sau là ai, nhưng người hỏi đến tiền đặt cọc đúng là lần đầu tiên gặp, chẳng lẽ nàng không muốn biết ai muốn mạng của nàng? Hai người còn chưa suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt Mộ Thanh đã thấy được hành động duỗi tay vuốt ngực của hán tử kia, gật đầu nói: “Ừ, vậy là tốt rồi.” “...” Có ý gì? Hai người lại như rơi vào mộng, Mộ Thanh ở bên cạnh làm động tác thu ô. Chỉ thấy tán ô trúc xanh chầm chậm che lại khuôn mặt thiếu nữ, trên tán ô mưa rơi tí tách, thiếu nữ thu ô cử chỉ hững hờ, tiếng mưa rơi đều giống như động lại giống như tĩnh, hai hán tử nhìn đến ngẩn ngơ. Trong lúc hai người còn đang ngẩn ngơ, cổ tay của Mộ Thanh bỗng nhiên rung lên! Ô trúc vốn sắp thu lại đột nhiên bật mở ra, nước mưa trên tán ô hắt về phía hai người! Hai người cả kinh, theo bản năng nâng tay lên chắn. Đúng lúc này, ống tay áo của Mộ Thanh buông xuống, một ánh sáng sắc lạnh phóng ra, nhanh như ánh chớp! Trên đường lớn vang lên một tiếng hét thảm, trong mưa phùn có tia máu phun ra, hán tử lúc trước nói lời khinh bạc Mộ Thanh lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt bị kiềm hãm, thẳng tắp ngã xuống mặt đất. Nước bùn cùng nước mưa bắn tung tóe lên người hán tử bên cạnh, hắn cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy trước ngực đồng bạn cắm một thanh đoản đao. Kiểu dáng của thanh đoản đao kia thực cổ quái, chuôi dài nhỏ, nhưng so với chuôi chủy thủ bình thường còn mỏng hơn nhiều, lưỡi dao cắm ở trước ngực huynh đệ hắn, đập vào mắt là một màu đỏ sẫm. “Huynh đệ!” Hán tử vừa kinh vừa sợ, không thể ngờ được Mộ Thanh lại là người mang võ nghệ. Mộ Thanh ở huyện Cổ Thủy rất có danh tiếng, danh hào phán quan âm ty cùng với thủ pháp thần kỳ khiến cho người chết có thể mở miệng của nàng không biết đã được biên soạn thành bao nhiêu phiên bản, trong quán trà phường rượu thường xuyên nghe được. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng có võ nghệ, tuy nàng là nữ ngỗ tác trong huyện Cổ Thủy, nhưng không được lĩnh bổng lộc triều đình, cha nàng là Mộ Hoài Sơn còn là tiện tịch, bổng lộc ít ỏi, tiền công một năm chỉ khoảng bốn lạng bạc, sinh hoạt hàng ngày của hai cha con so với dân chúng bình thường cũng không khác biệt lắm, làm sao có tiền mời võ sư được? Bởi vì thế, hắn chỉ tìm một người huynh đệ đến làm vụ mua bán này, vốn có chủ ý càng ít người thì càng được nhiều bạc, chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh theo chiều hướng này? “Ngươi giết huynh đệ của ta!” Hán tử giương mắt, sắc mặt dữ tợn. “Hắn chưa chết, chỉ là bị sốc mà thôi. Bây giờ ngươi dẫn hắn đi chưa trị vẫn còn kịp, tiếp tục dây dưa ở đây thêm nữa, Diêm Vương có không muốn nhận hắn cũng không được.” Mộ Thanh hừ lạnh. Hai đời của nàng chỉ mổ người chết, chưa bao giờ đả thương đến người sống, hôm nay ra tay là bất đắc dĩ. Nàng không phải cao thủ biết võ công gì, chỉ là đã từng học cách chiến đấu tự vệ. Dạy nàng cách chiến đấu tự vệ chính là bạn tốt kiếp trước – Cố Nghê Thường, năm đó, nàng mới từ nước ngoài trở về, nhậm chức trong hệ thống bảo vệ quốc gia, đảm nhiệm chuyên trách pháp y. Cố Nghê Thường là đặc công bảo vệ hệ thống cuối cùng của quốc gia, hai người ở chung trong một gian của ký túc xá, thành bạn tâm đầu ý hợp. Làm nghề pháp y như nàng, thường xuyên gặp những chuyện ngoài ý muốn, cho nên Cố Nghê Thường đem một thân bản lĩnh chiến đấu dạy lại cho nàng. Mộ Thanh đã sớm qua tuổi tập võ tốt nhất, không thể luyện thành cao thủ, cho nên mục đích của nàng chỉ là học cách phòng thân. Chỉ là, bất cứ chuyện gì trên thế gian đều không ngăn nổi mười năm mài một kiếm. (Chỗ này ta không hiểu rõ lắm) Nàng ở Đại Hưng mười sáu năm, ba tuổi bắt đầu luyện tập bộ pháp kỹ xảo chiến đấu này, mười mấy năm tôi luyện, bộ pháp chiến đấu của quân đội hiện đại nàng đã nắm hoàn toàn trong tay, thật sự có thể đạt được trình độ một chiêu đoạt mạng! Bởi vì, không ai tinh thông giải phẫu học hơn nàng, không ai nắm rõ được muốn hạ gục một người nên ra tay ở chỗ nào là tốt nhất như nàng. Mới vừa rồi, nàng đánh trúng là huyệt Ưng Song của hán tử, cách huyệt Ngọc Đường 4 tấc, theo như giải phẫu học mà nói, nơi đó đặt trước nhánh thần kinh ngực, ngoài rìa động tĩnh mạch của sườn, khi đánh trúng trung khu thần kinh trước ngực và tĩnh động mạch cùng lúc bị tác động gây ra chấn động trái tim, làm cho mạch máu tạm ngừng, dẫn đến sốc. Sốc là gì, nam nhân không hiểu, nhưng một câu “chưa chết” thì hắn vẫn hiểu. Nam nhân liếc mắt nhìn huynh đệ của mình đang nằm trên đường lầy lội nước bùn, thấy hắn giống như bị một đao đoạt mạng, cho nên hoài nghi lời nói của Mộ Thanh. Nàng đã rút thanh đoản đao cổ quái kia ra, hiện tại trong tay hắn không có binh khí, tất nhiên là nàng hy vọng có thể lừa hắn để thoát thân. “Cho rằng ông đây dễ dàng thả ngươi đi như vậy sao? Không biết ông đây làm nghề gì ư?! Dám giết huynh đệ ta, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi, thay huynh đệ ta báo thù!” Hán tử quát lớn. Mộ Thanh hừ lạnh một cái, “Khen thay cho tình huynh đệ! Rõ ràng có thể cứu hắn, lại ở đây la hét thay hắn báo thù. Giết ta, vừa có thể lĩnh bạc, lại vừa diệt được một người tranh bạc, thật ra ngươi cũng không quá ngu ngốc.” “Ngươi!” Trên mặt hán tử nghẹn đỏ, thẹn quá hóa giận, tay nắm chặt, gào thét nhằm về phía Mộ Thanh. Hai người chỉ cách nhau ba bước, cánh tay hán tử như sắt đưa lại, quyền phong đã đến trước mặt Mộ Thanh! Cùng trong lúc đó, ánh mắt Mộ Thanh phát lạnh, cả người lui về phía sau, ô trúc trong tay khua về phía trước! Xuy! Tán ô trúc bị nắm đấm của hán tử xé rách, tạo ra một cái lỗ thủng, nan ô liên quan cũng đồng loạt bị bẻ gãy, hán tử trở tay một cái, nắm lấy một đoạn nan ô ném đi! Nan ô bị bẻ gãy giống như một mũi nhọn, đâm về phía cổ họng Mộ Thanh! Sau tán ô, ánh mắt thiếu nữ sắc lạnh, mũi nhọn vừa lộ ra, thân mình như báo chợt co rụt lại, cánh tay trắng nõn giấu dưới ống tay áo vừa lật, một luồng ánh sáng sắc lạnh lại xuất hiện, giơ tay đâm về phía đầu gối của đối phương cách đó ba tấc! Chừng ba dặm! Phần rìa ngoài của da thần kinh, trước động mạch của bắp chân, đâm trúng, chi dưới sẽ mất đi cảm giác! Đầu gối của hán tử bị đâm rách loang lổ máu, chân khuỵu xuống, cả người quỳ rạp xuống mặt đất! Ngẩng đầu, cô gái xuất hiện sau tán ô, ánh sáng lạnh trong tay lại lóe lên! Đâm! Bả vai đau điếng! Nơi cao nhất của vai, thần kinh nách, thần kinh xuyên tâm, hoành động gáy, khu tĩnh mạch, khi bị đâm trúng, nửa người trên mất cảm giác! Vai trái của hán tử lệch đi, thân hình vốn định đứng lên lại đổ rạp vào trong nước bùn, màn trời mông lung mưa bụi có ánh chớp xẹt qua, hán tử nheo nheo mắt, khi mở mắt ra, trước mặt nhiều thêm một người, trên cổ có thêm một thanh đao. “Ngươi cũng không hỏi thăm một chút xem ta làm nghề gì.” Mộ Thanh đáp lại lời của hắn tử lúc này, đao giải phẫu trong tay xoay ngang, ép sát vào mặt hán tử, “Đao của ta, không biết mổ qua bao nhiêu người chết, người vừa chết cũng có, thịt nát xương vụn cũng có. Trên đao rất có thể đã nhiễm thi độc...” Thi độc? Mặt hán tử thoáng chốc trắng xanh. Khuôn mặt cô gái vẫn lãnh đạm như trước, gió nổi lên, lướt qua đuôi lông mày, càng làm nổi bật đôi mắt lạnh như lưỡi đao, hàn khí bức người: “Ai muốn mua mạng ta? Nói ra, đổi lại một mạng của ngươi.”