Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 87
“Rầm!” Dư Tĩnh tức giận đến nỗi mặt tím lại, lão luôn cho rằng nền cai trị của quan lại địa phương của Đại Tống triều rất thanh minh, công trạng do Đài Gián giám sát chặt chẽ. Trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới, tại Lĩnh Nam nơi trời cao Hoàng đế xa này, quân đội hủ bại như thế này. Có thể thấy, những quan văn giám sát bọn chúng cũng đều không có ai sạch sẽ!
- Thật sự không thể nào tưởng tượng được, dưới trời đất sáng sủa này lại có một việc nhơ nhớp đến như vậy!
Lão tức sùi bọt mép, cầm cốn sổ tay kia đập thật mạnh tay mấy cái nói:
- Trách không được hai trăm ngàn đại quân lại bị mấy ngàn quân loạn giết đến chết khiếp, hóa ra nguyên nhân thật sự là ở đây! Thật sự làm người nghe kinh sợ, rợn cả tóc gáy!
Trần Khác thấy lão tức giận như vậy, trong lòng cũng buông lỏng hơn phân nửa, thầm nhủ đợt này phụ thân được cứu rồi.
- Ngươi trong tay có chứng cứ không?
Dư Tĩnh nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:
- Nếu có, lão phu lập tức giải cứu phụ thân ngươi ra!
- Chứng cứ đều bị cha của vãn bối mang đi cất dấu rồi.
Trần Khác hạ giống nói:
- Về phần dấu ở nơi đâu cũng chỉ có một mình ông ấy biết.
- Như vậy nhé…
Dư Tĩnh vân vê sơi râu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Lão phu sẽ viết một tấu chương, thêm với trạng từ này của ngươi, khẩn cấp chạy tám trăm dặm báo về kinh thành, xin Hoàng Thượng phái sứ giả tới, hoặc trao quyền cho lão phu điều tra vụ án này.
Lão đột nhiên ngừng một chút, giải thích nói:
- Mặc dù lão phu có quyền quyết định tùy theo thời cơ, nhưng án này và chiến sự dù sao cũng không phải là một chuyện.
- Vâng.
Trần Khác tuy rằng không quá chấp nhận, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, ai bảo người ta là đại lão.
- Trước tiên mang vị tiểu ca này đi ăn cơm đã.
Dư Tĩnh phân phó cho Ngu Hầu tùy thân của lão và Thiếp ti nói:
- Lão phu phải đi viết tấu chương.
- Văn Soái.
Lời còn chưa dứt thì Chỉ huy sứ thân vệ của lão đã hiện ra trước cửa, ôm quyền bẩm báo nói:
- Binh lính đã dùng xong cơm canh, bất cứ lúc nào cũng có thể khỏi hành.
- Ừ.
Dư Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy lên thuyền rồi nói tiếp.
Nói xong nhìn Trần Khác cười:
- Tiểu hữu, ngươi cùng lão phu đi chung nhé. Thứ nhất có thể an toàn. Thứ hai là án này có khả năng cần ngươi phối hợp bất cứ lúc nào.
“…” Trần Khác đi tới đi lui một chút, ý định lúc đầu của hắn đương nhiên là xong mọi việc sẽ rời đi. Dù sao đối với một người thế lực nhỏ yếu mà nói, ở ngoài sáng không bằng ở trong tối. Nếu chẳng may bị người nào bán đứng, trở lại Hành Dương thì chẳng phải là chui đầu vô lưới sao?
Thực lực hai bên khác nhau, tựa như voi và kiến. Voi không nhất định sẽ suy xét cảm thụ của con kiến. Dư Tĩnh chỉ hỏi một câu mang tính tượng trưng, cũng không đợi hắn phản đối đã rời đi.
- Đi thôi, tiểu tử.
Vài tên cấm quân vỗ bả vai Trần Khác, không có hảo ý cười nói:
- Vóc dáng lớn như vậy, đến lúc trên thuyền thì luyện tập một chút không?
Trần Khác cũng không phản ứng lại sự khiêu khích của cấm quân. Hắn biết mình không được lựa chọn, chỉ có thể mặc người sắp đặt… Dư Tĩnh ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, phía trước có phiên tán dẫn đường. Quan uy đã bày ra đã đủ, nhưng tốc độ lại chậm chạp. Nếu là lúc trước, với tính tình của lão sẽ rất sốt ruột. Nhưng hôm nay, lão cũng không hối thúc, dứt khoát buông rèm kiệu nhắm mắt lại dưỡng sức… Một lòng một dạ nghĩ đến vụ án cực lớn này.
Chỉ có điều suy nghĩ của lão đã chuyển từ đầy căm phẫn lúc đầu thành suy nghĩ thực tế hơn… Với sự từng trải của lão làm sao mà không biết, vụ án này nếu điều tra ra thì phải có ít nhất mấy chục đầu người rơi xuống. Về phần không giữ được ô sa thì chỉ sợ là phải hàng trăm… Nói nghiêm trọng hơn, toàn bộ hệ thống quân chính Lĩnh Nam đều sẽ bị nhổ tận gốc!
Còn về phía hai lộ Quảng Nam Lưỡng Lộc An Phủ Sứ đã có thể thành Tư lệnh tay không. Đến lúc đó thì dựa vào ai chỉnh quân? Dựa vào ai an dân? Dựa vào ai bình định?
Dư Tĩnh không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, làm kẻ bại trong cuộc tranh giành của bè đảng Khánh Lịch. Lão đã bị trục xuất ra khỏi trung tâm quyền lực gần mười năm. Lão cũng không thể giống như Âu Dương Vĩnh Thúc gửi gắm tình cảm vào sông núi, cũng càng không có cách nào giống như Phạm Văn Chính, du hành bốn phương, cứu giúp thiên hạ. Tài năng của lão là phải ở bên cạnh quân vương mới có thể hiện ra. Rời khỏi thành Biện Lương, Hoàng đế cũng không hề để ý tới tấu chương của lão, cũng không ai chú ý đến lời nói của lão. Cuộc đời của lão giống như đã chết rồi, nghĩ lại mà vẫn cảm thấy kinh hãi.
Hiện tại, chịu khổ mấy năm, cuối cùng cũng có cơ hội đứng giữa trung tâm sân khấu một lần nữa, lão đã sớm tự thề với chính mình… Tuyệt đối không thể nào lại thất bại lần nữa, nhất định phải giống như Minh Tướng công, Văn Tướng công. Sáng chói rực rỡ bình định quân phản loạn, một lần hành động đã phong hầu bái tướng.
Lão đột nhiên nghĩ tới lúc trước khi đi, ở Bạch Hổ lễ đường của Xu Mật Viện, Hàn Tướng công đã nói với mình một vài điều kì quái…
Sau khi đưa lão tất cả con dấu và ấn tín, nhận công văn. Xu Mật Sứ Hàn Kỳ của Đại Tống đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh lão, đầy hàm súc thâm trầm nói:
- Dư công, trận chiến này liên quan đến vận mệnh quốc gia, ngài tuyết đối không được sơ suất… Ta cũng không ngại nói thật với ngài, Liêu quốc và Tây Hạ đã có ý định bãi binh giảng hòa, sẽ chờ xem trận chiến Lĩnh Nam của chúng ta. Chúng ta phải bình loạn này thật nhanh, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng. Nếu một khi chiến dịch này rơi vào vũng bùn, hoặc là lỡ mà lại thất bại. Ngày hai nước đó quay ngược đầu giáo lại với chúng ta cũng không xa.
- Còn cần Tướng công chỉ giáo nhiều.
Dư Tĩnh vốn chưa đi đánh giặc qua, thấy bồn chồn trong lòng. Dưới sự hù dọa của Hàn Kỳ lần này lại càng thêm thiếu tự tin. Nghĩ đến việc Hàn Kỳ là nho tướng đi ra từ chiến trường Tây bắc, lập tức khiên tốn hỏi.
- Thâm niên và kinh nghiệm của Dư công đểu ở trên Hàn mỗ, chỉ giáo thì không dám nhận.
Hàn Kỳ lắc đầu cười cười nói:
- Có điều có một việc còn cần Dư công cần phải kiềm chế.
-Ừ…
Dư Tĩnh gật gật đầu, nghe Hàn Kỳ chậm rãi nói:
- Chính là tính tình ghét ác như ghét thù của Dư công, nhất định phải sửa. Hiện tại, Dư công cũng không phải là một trong bốn người can gián, mà là Nguyên soái của Đại Tống Quảng Nam Lưỡng Lộ. Nếu đã là soái, thì phải suy nghĩ mọi việc theo đại cuc… Đại cục chính là việc phải nhanh chóng bình định loạn đảng, mọi việc khác so với nó đều là tiểu tiết.
Dừng lại một chút, Hàn Kỳ thở dài nói:
- Dùng đầu ngón chân để nghĩ, cũng biết vấn đề của Lĩnh Nam. Hơn nữa, con mẹ nó khẳng định còn không ít…
Vì cùng đám đại binh đã ở cùng một chỗ với nhau lâu. Hàn Kỳ thường thường hay chửi một vài câu thô tục, khiến cả nhóm văn thần sửng sốt. Nhưng cũng bởi vậy, không ai dám cứng đối cứng cùng Hàn tướng công đã thô lại còn ngang.
Tuy nhiên lúc này, Dư Tĩnh cũng không chú ý đến điều này, liền nghe Hàn Kỳ nói tiếp:
- Hàn mỗ lo lắng nhất là sau khi Dư công đi, quên mất mình là Thống soái, coi mình là gián quan.
- Tướng công cũng đã quá coi thường hạ quan.
Dư Tĩnh mày rậm nhất thời dựng thẳng lên, trừng hai mắt nói:
- Hạ quan hướng ngài lập quân lệnh trạng, sẽ không quan tâm đến việc gì khác. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc đánh giặc, đặt hết mọi việc qua một bên, đợi đến sau khi thắng lợi mới tính tiếp.
- Tốt!
Hàn Kỳ lớn tiếng vỗ tay khen:
- Như vậy Hàn mỗ cũng yên tâm…
Lúc đó, chỉ cảm thấy Hàn Kỳ lo lắng tính tình của mình. Nhưng hiện tai, Dư Tĩnh lại phát hiện, dường như mỗi câu của y đều có ám chỉ.
Nghĩ vậy, lão chợt rùng mình. Hàn Tướng công là nhân vật số một của hệ thống Xu Mật nhiều năm, làm sao có thể không phát giác hệ thống quân đội của Lĩnh Nam không bình thường? Là không có cách nào chỉ có thể mặc kệ nó, hay chính là ô dù của bọn họ? Bất kể là trường hợp nào thì đều rõ ràng đã ám chỉ mình, ngoài trừ việc bình loạn, không cần xen vào việc của người khác…
Mãi cho đến khi quan thuyền đã rời bến, Dư Tĩnh ngồi trong khoang chủ vẫn còn đang ngây ngốc. Sau đó, Thiếp ti hầu lão lau mặt, lão mới tỉnh lại một ít.
- Văn soái, còn muốn viết tấu chương sao?
Thiếp ti nhẹ giọng hỏi:
- Nếu cần thì tiểu nhân sẽ đi lấy nghiên mực.
“…” Dư Tĩnh thanh âm trở nên khô khốc khó nghe. Ánh mắt lão lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Thiếp ti nói:
- Bản quan đã kêu ngươi làm sao?
- Văn soái ở dịch quán đã phân phó cho tiểu nhân.
Thiếp ti hoảng sợ nói.
- Lúc trước khác bây giờ khác…
Dữ Tĩnh thở một hơi dài, nhắm mắt lại nói:
- Trông chừng cẩn thận hậu sinh kia, đừng để bất cứ kẻ nào tiếp cận cậu ta. Cũng đừng cho người khác biết sự tồn tại của cậu ta, bất cứ kẻ nào cũng không thể, đã biết chưa?
Nửa câu đầu là lão nói với Thiếp ti, nửa câu sau là lão nói với Ngu Hầu tùy thân.
- Vâng!
Ngu Hầu trầm giọng đáp lại một tiếng lệnh của Dư Văn soái. Trần Khác ở bên ngoài khoang, có hơn hai cấm quân đang canh gác. Hiển nhiên là muốn đem tên phiền toái như hắn chặn lại ở bên ngoài. Nhưng chính hắn cũng không ra được. Ăn uống đều ở trong không gian này, cũng không có cái cửa sổ nào. Bên trong khoang cũng chỉ có một cửa để giải quyết.
Cũng may tình trạng này cũng chỉ có hai ngày, bằng không thì sẽ có thể khiến hắn phát điên lên.
Ban đầu, Ngu Hầu nói là vì bảo vệ hắn an toàn hắn còn có chút tin tưởng. Nhưng khi tới Hành Dương, hắn bị ép thay giáp trụ của cấm quân, đi chung với đội ngũ xuống quan thuyền. Trần Khác thấy Dư Tĩnh và quan viên Hồ Nam, Lưỡng Quảng nói chuyện với nhau vui vẻ. Trong lòng liền cảm thấy không ổn…
Tuy rằng có thể lý giải vì ở trước mặt người khác, lão cùng đối phương chơi trò lá mặt lá trái. Nhưng trong lòng Trần Khác dâng lên một sự bất an mãnh liệt. Hắn đột nhiên cảm thấy gương mặt chính khí, nghiêm nghị kia của Dư Tĩnh có chút mơ hồ.
Có thật sự tấu chương đã được đưa đi ra ngoài như Ngu Hầu nói không? Trần Khác không thể xác định.
Hành Dương lại là chỗ của phủ nha Hành Châu. Nơi này, bọn quan viên Hồ Nam đã sớm thu dọn phủ nha. Chuẩn bị làm hành dinh của An Phủ Sứ đại nhân.
Trần Khác bị cấm quân kehp và giữa, nhưng hắn vẫn nhìn qua kẻ hở thấy được một cái đầu trọc sáng loáng… Thấy Huyền Ngọc hòa thượng đang ở trong đám người, không có đội nón tre mà giơ tay vuốt cái đầu trọc của mình.
“Ánh mắt tên này thật tốt” Trần Khác không ngờ được y có thể nhận ra mình.
Vào phủ nha, Trần Khác cũng không thoát khỏi tình hình bị giam lỏng như lúc trước. Hắn bị giam giữ một mình, từ sáng tới tối, một ngày ba bữa, nước nóng rửa mặt đánh răng đều có người đưa đến. Mỗi ngày trả lại một đống bồn cầu, cuộc sống không có chút vấn đề gì, chỉ có điều vẫn không có được sự tự do.
Với tính tình của Trần Khác có thể kiên trì chịu đựng được đến bây giờ, đã là một kỳ tích. Nếu không phải vì Trần Hi Lượng, hắn đã tìm cơ hội chạy trốn từ sớm.
Nhưng nhẫn nại đến mấy cũng có hạn. Nếu đến lúc này, hắn còn không phát hiện Dư Tĩnh lừa gạt mình, đem mình bán đi thì hắn cũng uổng phí xưng mình đã đối nhân xử thế hai đời!
Hắn đã quyết định sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này!
Trong viện có trồng một gốc cây liễu thấp bé. Hắn bèn cả ngày thổi các tiểu khúc bằng lá liễu. Đều là những khúc mà đám cấm quân chưa từng nghe qua, lại có cảm giác rất êm tai. Bởi vậy cũng không ai cấm hắn thổi..
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
1261 chương
107 chương
379 chương
1059 chương
425 chương
100 chương