Một buổi tối, lúc ăn cơm, Trần Khác đem những tin tức mà hắn nghe được kể lại cho Ngũ Lang và Tống Đoan Bình nghe. Về phần tiểu hòa thượng Huyền Ngọc kia là người nghiêm khắc tuân thủ quá Ngọ thì sẽ không ăn gì, càng không chịu được bọn họ ăn uống với toàn thịt, cá, do đó cứ ngồi mãi dưới gốc cây trong vườn, Hạnh thứ mười trong mười hai Hạnh Đầu Đà, gọi là “Ngồi nơi gốc cây”, rằng nếu ở trong mộ không đắc đạo thì hãy giống như Phật đi đến dưới tàng cây chiêm niệm cầu đạo. Nghe những lời nói của Trần Khác, Tống Đoan Bình cũng rất kinh ngạc: - Haiz, Trần thúc thúc chẳng phải là làm quan ở Hành Châu, cách Quảng Nam Tây lộ không xa. Lại nói Trần Hi Lượng vào đầu năm Hoàng Hữu đậu Tam giáp đồng tiến sĩ, theo lệ thường, được trao cho chức Chính cửu phẩm đại lý bình sự, có quyền biết chính sự của huyện Sầm Mi. Năm ngoái vì khảo sát công cáng trước hai năm, được thăng chức thành Chính bát phẩm điện Trung thừa, làm Tri huyện Hành Dương. Tuy rằng vẫn là Tri huyện, nhưng được bỏ đi chữ “quyền” và thực sự có được quyền hành. Ý nghĩa của “quyền” là “tạm thời”, lần đầu được trao cho chức quan, trừ năm người của khoa thi trước thì tất cả đều phải trải qua giai đoạn thế này. Trong tay không nắm được quan ấn, không có quyền ký tên. Chỉ khi mất đi chữ “quyền” này thì mới có nghĩa là trở thành quan viên chính thức, chính thức có quyền ký tên tương ứng. Ai ngờ vui mừng chưa được bao lâu thì cơn phiến loạn bỗng xảy đến, Trần Khác liền lo lắng không yên: - Hừ. Trần Khác gật đầu nói: - Ta nghe nói, Hành Châu là nơi xung yếu của Lưỡng Quảng dưới phía Nam. Cha ta ở nơi đó chắc rất bận rộn. Dù sao bây giờ cũng đã đến Kinh Hồ Nam lộ, do đó ta muốn đi tới đó xem xem liệu có thể giúp được gì không. Nói rồi, hắn nghiêm sắc mặt nói tiếp: - Nhưng nếu chiến sự nổ ra, con đường này e là không còn yên bình, vì vậy ta hy vọng ngươi có thể đem theo hai người bọn họ đi Toánh Châu trước tìm Tư Mã Công. - Haiz… Tống Đoan Bình dáng người cao gầy, sinh ra với khuôn mặt luôn tươi cười, cười mắng: - Câu nói này là, không có ba người bảo tiêu bọn ta, e là các ngươi chưa đến Hành Dương thì đã bị bọn sơn tặc thổ phỉ xử lý mất rồi. Ngũ Lang cũng nói chắc như đinh đóng cột: - Muốn đi thì cùng đi, không thì đừng đi nữa. - Đúng vậy, trong số bốn người chúng ta, ngươi có thể đánh được ai? Tống Đoan Bình lại châm chọc nói: - Sính anh hùng cũng không đến lượt ngươi. - Dựa vào… Trần Khác hoàn toàn không nghiêm nghị, bất đắc dĩ nói: - Các ngươi đi thì đi, nhưng phải hỏi qua tiểu hòa thượng Huyền Ngọc. Người xuất gia có thể không muốn thấy việc binh qua. Tống Đoan Bình nhảy dựng lên, nói: - Ta đi hỏi. Không lâu sau, anh ta trở về với một vẻ mặt không đáng tin cậy, nói: - Hừ, tiểu hòa thượng này thật đúng là cực phẩm, mọi người đoán xem cậu ta nói gì? - Nói thế nào? - Cậu ta nói, Hạnh thứ chín trong mười hai Hạnh đầu đà, nói “Hạnh ở nghĩa địa ” là phải ở nơi luôn luôn có tử thi thối mục hoặc thiêu đốt… Tống Đoan Bình không thể tin nổi, nói tiếp: - Nhìn tư thế đó thì có vẻ như chúng ta không đi thì cậu ta cũng muốn đi. - Ha ha, cái này gọi là thành kính. Trần Khác cười rộ lên rồi nói: - Chúng ta trên đường đi phải cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì cả. Ngày thứ hai, lúc Trần Khác đang hỏi thăm người chủ quán về đường đi, không khỏi có chút phát hiện, bởi vì từ Nhạc Châu lên thuyền đều có thể từ Động Đình vào Tương Giang, đi thẳng tới Hành Châu. Hơn nữa chỉ cần chi tiền, còn có thể được lên thuyền quan, an toàn và mau lẹ, thoải mái thư giãn, không có nguy hiểm gì đáng nói. Tuy rằng đã bày Ô long, nhưng có được an toàn đều quan trọng hơn bất cứ cái gì. Đoàn người liền trả phòng, cực kỳ hứng thú đi về phía bến để lên thuyền. Nhưng đi đến bến tàu hỏi ra thì mới biết những điều mà người chủ quán đó nói là đã lỗi thời rồi. Ban đầu quang cảnh thanh bình, đám quan sai kiếm thêm chút thu nhập bên ngoài, vì vậy chỉ cần có tiền thì đều có thể lên những chiếc thuyền quan qua lại trên sông. Nếu may mắn có một khoang trống, thậm chí còn có thể ở hẳn một phòng đơn. Nhưng hiện giờ chiến tranh căng thẳng, có một lượng lớn lương thực, khí giới phải vận chuyển đi Lĩnh Nam, rất nhiều thuyền quan vừa đến đã phải chịu trách nhiệm vận chuyển nặng nề, hai là cũng phải phòng ngừa gian tế làm loạn, vì vậy đều không dám kéo về phía mình làm của riêng. - Không có cách nào, chúng ta chỉ có thể ngồi thuyền của dân. Tống Đoan Bình có chút buồn bực nói. - Ừ. Trần Khác đột nhiên nhớ tới một vật, lấy từ trong ngực ra một chuỗi tiền vàng, lấy ra một đồng và nói: - Thử cái này xem, nếu vẫn không được, chúng ta chỉ còn cách ngồi thuyền dân thôi. - Đây là cái gì? Tống Đoan Bình hiếu kỳ nói. - Một ông thầy bói đưa cho ta, nói là rất đáng nể. Trần Khác sờ vào đồng tiền vàng, nói: - Chỉ có điều không biết là thật hay giả? - Thử xem sao. Sau một nén nhang, bốn người không chỉ lên thuyền quan, lại còn được đến một khoang tàu. Ngồi xếp bằng trên giường, Tống Đoan Bình chậc chậc một cách kỳ lạ nói: - Thật là thần kỳ. Trần Khác cũng rất ngạc nhiên, sờ trong túi ngực còn sót lại sáu miếng tiền vàng, nói; - Đúng vậy, không ngờ rằng người làm quan đó, thật đã nhận ra thứ đồ này. Lúc này hắn dám khẳng định, người hôm qua cùng uống rượu chính là Thiệu Ung không thể sai được. Xem ra người của thời đại nào cũng đều được đoán số là mặt mũi của đại sư. Chỉ có điều tuy được cho phép lên thuyền, nhưng để tránh những phiền toái không cần thiết, bốn người Trần Khác không được đi lại tự do, mà phài nín lặng như thế này đến khi trời tối. Cuối cùng Trần Khác không nhịn được, nói: - Ta phải ra ngoài hít thở không khí đây. Chỗ bọn họ ở chính là khoang thuyền của thủy thủ ở tầng dưới, không khí ngột ngạt không chịu nổi. - Ngươi nhanh lên một chút, chờ ngươi quay về thì ta cũng đi rồi. Tống Đoan Bình nói. - Hừ” Trần Khác đáp một tiếng, rồi đẩy cửa bước ra, đi lên sàn thuyền, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí trong lành. Vừa vận động gân cốt, hắn vừa nhìn bốn xung quanh, chỉ thấy một cái bóng trắng trắng, cũng làm động tác tương tự. Người đó hình như cũng cảm giác được, quay lại nhìn Trần Khác, cười cười. Trời tối nhìn không rõ mặt, chỉ thấy hàm răng trắng tinh. - Ngươi cũng ra hít thở không khí đi. Lo lắng sẽ bị lộ tẩy, Trần Khác liền nói như tiếng còi: - Trăng đêm nay thật là tròn. Người đó rõ ràng rất sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời. Đêm nay lại chính là đêm ba mươi, làm gì có ánh trăng nào. - Ta tên là Trần Khác, người vùng Tứ Xuyên. Còn ngươi họ gì vậy? Là người ở đâu? Trần Khác đã nhân cơ hội để gần gũi hơn, thầm nghĩ trong lòng, hai chúng ta quen thuộc rồi, ngươi sẽ không nỡ mách lẻo nữa. - Ta sao.. Nghe tiếng người đó, thì người đó dường như là một thanh niên tuổi cũng xấp xỉ. - Chính là hai chúng ta, không phải ngươi thì là ai nữa? - Ta họ Triệu, là người Biện Lương, Đông Kinh. Người đó suy nghĩ một lúc rồi trả lời theo tình hình thực tế. - A, quốc tánh à. Trong thiên hạ, họ Triệu thực sự quá nhiều rồi, triều đình sẽ không vì chuyện ngươi có cùng họ với quan triều đình mà thưởng tiền cho ngươi. Nhưng Trần Khác vẫn giả bộ tán dương nói: - Thật tốt. - Họ Triệu thì có gì tốt chứ? Người đó cất tiếng thở dài, dường như rất có cảm xúc, nói: - Sao lại không tốt? Nó xếp hạng thứ nhất trong số hàng trăm họ trong dân chúng, còn có thể giả mạo hoàng thân quốc thích nữa. - Ta không cần giả mạo. Người đó cười khổ một tiếng, rồi không nói gì nữa.