Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 67
Trần như nhộng đến với thế giới này, đương nhiên phải nắm bắt tất cả nguồn tài nguyên có thể sử dụng rồi, cái này không liên quan đến đạo đức.
Đây là triều đại Tống đỉnh cao của văn trị, không có gì so với một bài thơ hay, càng khiến cho người ta có thể nhanh chóng thành danh. Trần Khác tuy có thể ghi nhớ sách thuốc dày cộp, hiển nhiên cũng có thể ghi nhớ thơ từ mà ai cũng chuộng. Tuy nhiên không nỡ tranh giành với những người cùng thời đại như Đại Tô, lão Vương, nhưng còn có lão Khương, lão Tân, lão Nạp có thể cùng sử dụng.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không đi con đường tắt núi Chung Nam này. Bởi vì, tuy nói thơ hay là do người có tố dưỡng văn học sâu sắc có được, nhưng cũng phải có bàn tay thần diệu trước mới ổn. Trong thế giới làm thơ điền từ như bữa cơm thường ngày này, thơ từ dựa vào việc cướp được nổi danh không khó, cái khó đó là sau khi nổi danh thì làm thế nào… Đến lúc đó người này đến cầu thơ, người kia đến mời tham gia văn hội, bao nhiêu nhà thơ chờ đợi để cùng anh xướng họa thơ từ, thì làm sao anh có thể đối phó cho kịp?
Chỉ dựa vào văn ăn cắp thì chỉ có thể hư danh một thời, nhưng sớm muộn gì cũng lòi ra. Chi bằng dựa vào năng lực của chính bản thân mình, cho nên Trần Khác vẫn luôn rất chăm chỉ học tập thơ từ, về phần thứ bảo bối kia, chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không lấy ra.
- Cái đó cần phải suy xét đó ca ca à.
Thấy Trần Khác lòng đầy tự tin, tiểu muội lập tức tinh thần tỉnh táo:
- Làm thơ cần cảm giác, hợp thời ra không nổi tác phẩm xuất sắc, cái đó là đối với đối câu đối.
- Ta đáp ứng là được rồi.
Khảo nghiệm đối câu đối là kiến thức cơ bản, dễ dàng hơn nhiều so với làm thơ, Trần Khác vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Muội ra vế trên đi.
- Vâng.
Hai tròng mắt của tiểu muội xoay vòng vòng, ngượng ngùng cười, liền xoay người mở cửa sổ, nghển cổ nhìn ánh trăng sáng tỏ lơ lửng treo trên cao, nói:
- Bế môn thôi xuất song tiền nguyệt, trăng sáng sao thưa...
Nói rồi nhìn Trần Khác, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm:
- Đêm nay khẳng định không mưa.
- Loại trình độ này không làm khó được huynh.
Trần Khác chẳng cần suy nghĩ gì nói:
- Đầu thạch xung khai thủy để thiên, trời cao khí sảng.
- Vẫn còn một câu.
Tiểu muội dịu dàng nói:
- Đêm nay khẳng định không mưa.
- Cái này sao coi là câu đối chứ.
Trần Khác lắc đầu.
- Nhanh đối đi mà…
Tiểu muội lắc lắc cánh tay của hắn, dịu dàng nói.
- Cái này có gì khó chứ.
Trần Khác bĩu môi nói:
- Đêm nay đối với sớm mai, khẳng định đối với nhất định, không mưa đối với có thể đọng sương.
- Hợp lại là gì?
Vẻ mặt của tiểu muội đầy tình ý nói.
- Sớm mai nhất định có thể đọng sương…
Trần Khác vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Quay về ngủ thôi.
Khuôn mặt tiểu muội ráng hồng, như chú nai con lui ra khỏi cửa, trở lại với vẻ mặt vô cùng đáng yêu nói:
- Tam ca là xấu nhất, vớ bở hả…
Nói xong liền cười khanh khách rồi chạy mất.
- Ta vớ cái gì mà bở chứ?
Trần Khác vẻ mặt không hiểu ra sao nói.
Một đêm không nói chuyện, chẳng mấy chốc bình minh đã lên.
Ăn cơm ở trước mặt trưởng bối, dù sao vẫn có sự gò bó, bởi vậy huynh đệ Trần gia ăn bữa cơm chiều cùng Tô gia ở hậu viện, còn bữa sáng thì giải quyết trong khu viện nhà mình.
Huynh đệ Tô gia và tiểu muội sau khi rời giường rửa mặt, bèn đến giữa chính sảnh thỉnh an phụ mẫu.
So với bốn năm trước, nếp nhăn ở khóe mắt của Trình phu nhân đã nhiều hơn, ánh mắt ảm đạm như có như không, nhưng trước mặt các con, bà vẫn cố gắng dường như không có việc gì nói:
- Nhanh dùng bữa sáng đi.
- Vâng.
Các con ngồi vào chỗ của mình, vừa định bắt đầu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Vừa nhìn, là Trương thẩm vú già của Trần gia. Bà híp mắt cười nói:
- Quan nhân nương tử Tô gia, Tam ca bên nhà bảo vú già mang thứ này đến.
- Là sữa.
Tô Thức nhận lấy, hiếu kỳ mở nắp bình sứ, không khỏi kỳ quái hỏi:
- Làm sao lại chỉ đưa một phần tới chứ?
Huynh đệ Trần gia mỗi buổi sáng đều uống sữa bò, hiển nhiên cũng không thể thiếu một phần của Tô gia.
- Là sữa dê.
Trương thẩm cười nói.
- Sữa dê?
Trình phu nhân và Tô tiểu muội lấy tay che mũi theo bản năng, nhưng lại nghe bà nương kia nói tiếp:
- Tam ca nhi vừa sáng sớm đã đi ra ngoài, rất lâu sau mới mang được về.
- Sao…
Hai mẹ con vội vang buông tay xuống.
- Tam ca nhi nói, hai mẹ con phu nhân uống sữa dê, sẽ không khó chịu giống như sữa bò.
Bởi vì nguyên nhân không hấp thu lac-to-za, có một số người không thích hợp uống sữa bò, nhưng sữa dê thì không vấn đề gì, hơn nữa giá trị dinh dưỡng của sữa dê cao hơn nhiều so với sữa bò, cũng dễ hấp thu hơn.
Phức tạp nhất ở chỗ, sữa dê rất gây, Trình phu nhân và Tô tiểu muội uống qua một lần, thì không còn muốn đụng đến lần thứ hai nữa.
Tuy nhiên, để không muốn phụ tấm tâm ý của Trần Khác, bịt mũi cũng có thể uống được.
Vì thế hai mẹ con mỗi người bưng một chén sữa dê nóng hầm hập, làm tốt chuẩn bị sẽ bị gây đến tận óc, hiên ngang lẫm liệt… nhấp một ngụm nhỏ. Điều bất ngờ đó là, không ngờ cảm giác vào miệng hương nồng, không có một chút mùi vị gây gây nào.
- Đây là sữa dê sao?
Tiểu muội một vành môi trắng xóa.
- Đây không phải là sữa dê sao?
Trương thẩm hỏi ngược lại.
- Vậy tại sao không gây?
- Tam ca nhi khi luộc sữa, đã bỏ thêm hạnh nhân, khi cho vào bình, lại hớt toàn bộ đi.
Trương thẩm cảm khái nói:
- Mấy năm nay, chưa từng thấy cậu ấy tỉ mỉ như vậy.
Nói rồi mờ ám nhìn tiểu muội cười và cáo lui.
Chờ Trương thị kia rời khỏi, Tô Tuân kỳ quái nói:
- Tam Lang làm gì vậy?
- Con biết.
Tô Thức nhướn mày nháy mắt với tiểu muội:
- Đây là bồi bổ thân thể cho người biên tự điển.
- …
Tiểu muội lập tức đỏ mặt, dùng chân ở phía dưới bàn đá y một cái.
- Hóa ra là như vậy.
Tô Tuân gật gật đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của con gái một lúc lâu, mới cúi đầu không lên tiếng mà ăn cơm.
Chờ đến khi bọn nhỏ đã đi học, Trình phu nhân thu dọn xong bát đũa, bưng một bình trà nóng đến bên cạnh bàn sách. Thấy Tô Tuân ngây người bến cuốn sách, liền nhẹ giọng hỏi:
- Phu quân đang nghĩ gì vậy?
- Nương tử…
Tô Tuân nắm lấy tay phu nhân, than nhẹ một tiếng nói:
- Ta đang nghĩ con gái nhỏ của chúng ta, đã sắp mười lăm tuổi rồi.
- Vâng…
Trình phu nhân hơi chút kinh ngạc, chợt cảm khái nói:
- Luôn nghĩ rằng nó còn nhỏ, bất tri bất giác tuổi đã cập kê.
Con gái ở thời đại này, tròn mười lăm tuổi thì có thể hứa gả, sau khi hứa gả thì búi tóc cài trâm, được gọi là “cập kê”.
- Nên định hôn sự cho tiểu muội rồi.
Tô Tuân chậm rãi nói:
- Lôi Thái thú Nhã Châu kia có một người con trai là Lôi Phương, tuổi vừa mười sáu, tuấn tú lịch sự, Thái thú đã có mấy lần nhắc tới, hai nhà xây dựng tình hòa hiếu. Chỉ là ta thấy con gái còn thơ dại, nên vẫn chưa nhận lời.
- Hay là cứ hỏi nó trước đi.
Trình phu nhân hạ giọng nói:
- Nói không chừng, nó đã có người trong lòng rồi.
- Hôn nhân là chuyện lớn, chỉ dựa vào cha mẹ làm chủ, lời giới thiệu của người mai mối, nó còn nhỏ hiểu cái gì.
Tô Tuân lắc đầu mạnh nói:
- Người làm mẹ như nàng, không được nuông chiều con cái quá.
- Phu quân, chàng đâu phải không biết, tiểu muội và Trần gia Tam Lang rất gần gũi.
Trình phu nhân thở dài nói.
- Ta chính là giận cái này!
To Tuân lập tức lộ tẩy, mặt nhăn nhó nói:
- Khi nhỏ thân thiết với nhau, xem như là tình huynh muội. Nhưng hai đứa trước mắt trai đã đến tuổi lấy vợ, gái đã đến lúc gả chồng, còn quấn với nhau cả ngày, như thế làm sao ổn chứ!
Càng nói về sau, âm thanh của y càng lớn.
- Nhỏ giọng chút.
Trình phu nhân vội vàng ngăn chồng lại, nói:
- Mấy người Trương thẩm đang quét sân ở bên ngoài đấy.
- Ta chính là muốn bọn họ nghe thấy!
Tô Tuân sa sầm mặt nói:
- Chuyển lời tới thằng nhóc Tam Lang của Trần gia, một kẻ ranh ma, cả ngày ở bên cạnh khuê nữ nhà ta giả ngu giả ngơ.
Nói xong vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Còn khuê nữ nhà ta, một cô bé ranh mãnh, ở trước mặt nó thì trở thành nha đầu ngốc! Làm sao không nhìn thấu lòng mề của thằng nhóc này chứ!
- Có thể Tam Lang tình yêu mới chớm nở.
Trình phu nhân che miệng cười nói:
- Ngày chúng ta mới thành hôn, chàng chẳng phải cũng như con khỉ, chỉ biết chơi với mấy con chim con cún, đâu thèm để ý đến thiếp đâu!
- Ài ài , đừng có lôi móc ra nữa…
Tô Tuân lão đỏ mặt, lập tức giận nói:
- Cho dù nó không hiểu chuyện, chả nhẽ cha nó cũng không hiểu sao? Ta nghĩ chính là ông ta sau khi làm quan mí mắt đã cao lên rồi, nhìn không thấy cái cửa nhỏ nhà nghèo của chúng ta, một lòng muốn trèo cao thôi.
Không cần úp mở, bao nhiêu thứ không vừa ý dồn lại với nhau, hai năm nay, Tô Tuân trở nên có chút cực đoan.
- Ôi, phu quân hẳn là trách lầm Trần gia thúc thúc rồi.
Trình phu nhân kiên quyết phủ định nói:
- Thúc ấy không phải là người bợ đỡ, chỉ là năm đầu Hoàng Hữu sau khi ra làm quan, Trần gia thúc thúc cũng không còn quay về, sao biết tâm tình mới lớn của mấy đứa nhóc.
- Nương tử không cần nói thay cho y.
Tô Tuân vẫn tức giận nói:
- Không phải là quan vừng quan đậu, tri châu người ta cũng đến xin cưới khuê nữ nhà mình, y bày ra cái bộ dạng thúi tha gì chứ!
- Phu quân nếu tức giận như vậy, không ngại thì viết cho thúc ấy một phong thư, hàm súc nói về chuyện này.
Trình phu nhân hạ giọng nói.
- Ta viết thư?
Tô Tuân trừng to mắt, vẻ mặt “Nàng thật buồn cười” nói:
- Nằm mơ à! Con gái nhà ta gả đi, không hơn hẳn nhà nhà y sao!
- Ài…
Trình phu nhân lắc đầu, không nói lại câu gì.
Thấy vợ cả buổi không nói gì, Tô Tuân mới lập lòe nói:
- Phu nhân tìm một cơ hội thích hợp, nhắc nhở thằng nhóc đó một chút, đừng để nó cả ngày tỉnh tỉnh mê mê. Thằng nhóc đó ranh sớm, nó biết nên làm thế nào.
- Đây mới là lẽ phải.
Trình phu nhân mỉm cười nói:
- Nhanh uống trà đi, nguội cả rồi.
- Ừ…
Tô Tuân bưng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, thở dài một tiếng nói:
- Tiểu muội nếu như theo Tam Lang, ta ngược lại sẽ không cần nóng ruột nóng gan giống như với Bát Nương…
- …
Nghe chồng nhắc đến con gái lớn, Trình phu nhân vừa thoải mái ánh mắt một chút, lập tức lại u ám trở lại, nói:
- Chuyện này nó đã thành hôn một năm rưỡi rồi, nó vẫn chưa mang bầu. Lần trước tới thăm, thiếp hỏi nó là vì nguyên nhân gì nó không chịu nói.
Bà không nén nổi hai mắt đỏ ngầu nói:
- Tuy rằng nó miễn cưỡng cười vui, nhưng người làm mẹ này có thể nhìn ra, nó có nỗi khổ trong lòng…
- Ài, bảo nàng nói như vậy, ta càng không an tâm…
Tô Tuân sầm nét mặt nói:
- Đợi tết Thanh Minh ta tế tổ ở Mi Châu, cũng không báo trước, sẽ thẳng tới Trình gia một chuyến, xem xem Bát Nương rốt cuộc ra sao!
Nói rồi đấm mạnh xuống bàn sách:
- Bọn họ nếu dám bạc đãi với Bát Nương, ta sẽ không để yên cho bọn họ đâu!
- …
Một bên là nhà mẹ đẻ, một bên là nhà mình, mỗi khi chồng tỏ thái độ này, bà đều im lặng không nói gì.
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
1261 chương
107 chương
379 chương
1059 chương
425 chương
100 chương