Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 355
Triệu Tông Tích nghe một lúc thấy hơi nhức đầu, trong lòng tự hỏi, đấu không lại quan văn còn muốn tìm quan văn hỗ trợ?
- Một là giữ cân bằng. Đây là sự tinh túy của hệ thống quan viên Đại Tống ta. Không nơi nào không có sự cân bằng, cũng không nơi nào có thể tự quyền. Con phải khiến cho các đại thần tranh đấu với nhau, bọn họ mới không thể hợp tác đấu với con.
Triệu Trinh chẳng chút che giấu:
- Cho nên, trong mắt Hoàng đế, đại thần không phân trung – gian. Nước Hoàng Hà đục, nước Trường Giang trong, đều có thể nuôi dưỡng một phương, cũng đều có thể gây họa một phương. Quan trọng hơn, là con phải làm cho họ không kết đảng được với nhau, như vậy con mới không cô độc.
Triệu Tông Tích chăm chú nghe từng lời Hoàng đế nói, đây là Hoàng đế đang dạy mình Đế vương tâm thuật!
- Thứ hai chính là muốn chọn ra một vài quan viên có tài hoa bên cạnh. Tổ Tông đặt ra Hàn Lâm Học Sĩ Điện Học Sĩ là để làm thư ký riêng cho con cháu đấy. Sau khi tuyển ra còn phải quan sát nhiều năm, chỉ có người trung tâm thực sự mới có thể nhập nội, để làm cố vấn.
Triệu Trinh nói tiếp:
- Nhiều tấu chương như thế, con chỉ có thể xem những cái mấu chốt nhất, phần lớn là họ xem thay con.
Nói nhiều như vậy, Triệu Trinh cũng hơi mệt, nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
- Xem thử hôm nay có chuyện gì quan trọng.
- Vâng.
Hồ Ngôn Đoái bèn mở hộp đựng tấu chương thực phong ra, không khỏi sửng sốt thốt lên:
- Hôm nay sao nhiều vậy?
Triệu Trinh không bất ngờ chút nào, khẽ khép mắt lại nói:
- Đọc…
- Vương gia…
Hồ Ngôn Đoái bèn cầm một tấu chương trên cùng, bỏ phong bì, lấy ra tờ sớ bên trong đưa tới trước mặt Triệu Tông Tích, nhỏ giọng nói:
- Cái đoạn ca tụng công đức vô nghĩa thì đừng có đọc, bắt đầu từ chỗ quan trọng.
- Ừ.
Triệu Tông Tích gật gật đầu nhìn trang bìa nói:
- Đây là tấu chương của Thiên chương các Đãi chế Hồ Tông Dũ. Người quân tử miệng ngậm thiên hiến, lời nói ra như bước chân đã bước, nếu không dùng cái gì để uy tứ hải, phục bát phương? Tháng chín năm Gia Hữu thứ tư, Bệ hạ đã hứa hẹn trong vòng hai năm sẽ lập Thái Tử, nay đã quá hẹn ba tháng…. Thần tuy chỉ là tiểu thần, đại thần không nói, tiểu thần phải nói, phục xin trong năm chọn hiền lập trữ, không thể thất tín với thiên địa tổ tông, thần dân dân chúng nữa!
Triệu Trinh đã sớm mở mắt, sắc mặt khó coi dần.
Hồ Ngôn Đoái vội vàng đổi một tâp khác, Triệu Tông Tích cần lên đọc, không ngờ là tấu chương xin lập Thái tử trong năm.
- Hừ hừ…
Triệu Trinh lại cười lạnh.
Hồ Ngôn Đoái lại đổi một tập khác, Triệu Tông Tích đọc, liên tiếp hơn mười tập, đều là như thế.
- Đừng đọc nữa, xem một chút tấu chương của các trung thần có lòng nghĩ về xã tắc đi.
Lời Triệu Trinh nói lại mang theo ý trào phúng nồng đậm.
- Vâng.
Hai người chia nhau ra kiểm lại.
Còn chưa đếm ra, Lý Hiến đã nhẹ nhàng đi tới, bẩm báo:
- Hoàng thành ti vừa bẩm báo, có Thiên chương các Đãi chế Hồ Tông Dũ và ba mươi quan viên nữa tới Đăng Cổ Viện.
- Thượng tấu còn chưa đủ, còn muốn đánh trống?
Triệu Trinh cười lạnh:
- Sao Quả nhân không nghe thấy tiếng trống?
- Cái này…
Lý Hiến cười quái dị nói:
- Trống Đăng Văn Cổ viện sáng nay đã hỏng, đã đưa cho thợ đem đi sửa.
- Phì…
Hồ Ngôn Đoái đứng bên cạnh nghe nói vậy phì cười, Triệu Trinh cũng cười nói:
- Thủ hạ của Tích Nhi đã tổn hao không ít công sức, không giống như chủ ý của Trần Trọng Phương, hơn nửa là Vương Nguyên Trạch.
Nụ cười trên mặt Triệu Tông Tích nhất thời đông cứng lại, Hoàng thượng đã biết rõ ràng đến thế, mình có phủ nhận giải thích cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể cúi đầu cam chịu.
Cũng may Triệu Trinh không quá ngang ngược, thản nhiên nói:
- Quả nhân nhớ rõ, trống đó dừng hỏng ở những năm cuối Khánh Lịch, nửa tháng trước vừa mới đổi đấy.
- Nô tài đã nghe ngóng.
Lý Hiến hạ giọng nói:
- Trống Đăng Cổ Văn không phải da trâu bình thường, nhanh nhất Công bộ cũng phải mất mười ngày mới làm xong.
- Ừ.
Triệu Trinh gật gật đầu, bảo Lý Hiến lui ra, nói với Triệu Tông Tích:
- Chỗ còn lại không cần đọc nữa, kiểm kê sắp xếp cứ để lão Hồ làm là được, Tông Tích, ngươi lại đây ngồi.
- Vâng.
Hồ Ngôn Đoái bèn kiểm kê tiếp, Triệu Tông Tích tới ngồi bên cạnh Triệu Trinh.
- Đại Tống triều ta tuy nói là một vua độc trị, nhưng thực ra một mình Hoàng đế không làm được gì cả.
Triệu Trinh sâu xa nhìn y nói:
- Ngươi chớ thấy bọn họ miệng đầy Bệ hạ khuôn vàng thước ngọc, xuất khẩu thành hiến, nếu Quả nhân thực sự vượt quá Trung thư hạ chỉ, đảm bảo những đại thần kia sẽ nhảy dựng lên, nói cái gì “Lâp phượng đài loan các làm cái gì?”. Quả nhân chi có thể phê duyệt cho ý kiến của Trung thư, phê “Đồng ý” hay “Không đồng ý”. Làm Hoàng đế thế này thật sự uất ức.
Triệu Tông Tích lắc đầu nói:
- Là phụ hoàng không muốn phá hỏng quy định.
- Cũng có một phần nguyên nhân này.
Triệu Trinh vui mừng gật đầu nói:
- Nhưng quan trọng hơn là ta tự biết mình. Quả nhân cũng muốn càn cương độc đoán giống như Thái Tổ Thái Tông, nhưng bọn họ là khai quốc chi quân, quốc gia này là do bọn họ lập nên, chuyện đối nội đối ngoại đương nhiên hiểu rõ vượt xa thần tử. Nhưng Quả nhân từ nhỏ sinh ra trong thâm cung, chưa bao giờ rời khỏi Biện Kinh, như ếch ngồi đáy giếng. Ngược lại, các tướng công của Chính sự đường đều là chi sĩ tài trí tầng tầng chọn lựa, nắm giữ chính vụ của triều đình đã lâu. Ý kiến bọn họ đưa ra đương nhiên cao minh hơn của ta.
Nói xong, ông hiền lành nhìn Tông Tích nói:
- Hiện giờ ngươi đã hiểu vì sao mấy năm nay Quả nhân vẫn bắt ngươi chạy ngược chạy xuôi rồi chứ?
Triệu Tông Tích thầm giật mình, khóe mắt lấp lánh nước, nặng nề gật đầu nói:
- Khổ tâm của phụ hoàng, nhi thần hiểu.
Sự thật đã chứng minh, nếu không có cao thủ như Hàn Kỳ ra tay, chỉ bằng vào mấy huynh đệ Triệu Tông Thực cũng chỉ là đồ chơi trong tay Triệu Trinh. Mấy huynh đệ họ sử dụng hết sức bình sinh, làm ra trận thế to như thế vậy, đầu tiên bị chiếc trống rách áp chế nhuệ khí, sau lại bị Hoàng đế thi triển hết công phu kéo dài đến cuối năm.
Trời đất bao la cuối năm quan trọng nhất, cho dù có ai không cam lòng, nha môn cũng đóng cửa, đương nhiên cũng không vùng vẫy gì được. Mọi người đành phải điêu chỉnh tâm tình, vui mừng chào đón mùa xuân năm Gia Hựu thứ bảy.
Nhưng lại chẳng có lòng dạ nào ăn mừng năm mới. Triệu Tông Thực là một trong số đó, gần đây việc lập Thái tử hoàn toàn bị áp xuống, ít nhất trong vòng một năm sẽ không còn ai nhắc đến. Đặt mình vào hoàn cảnh đó cũng có thể cảm nhận được sự phẫn uất và sợ hãi của y. Thứ hai là, thật sự quá khó khăn để làm Phủ doãn phủ Khai Phong…
Càng gần năm mới, nhiệm vụ của phủ Khai Phong càng nặng nề. Dân chúng Biện Kinh thích chơi hội, chưa đến giao thừa đã bắt đầu đốt pháo hoa, nhỡ một cái sẽ gây ra hỏa hoạn. Ở nơi người ở dày đặc, nóc nhà san sát, làm sao lúc nào cũng phòng hỏa được? Các chùa chiền người thăm tấp nập, phải duy trì trật tự, đề phòng trộm cướp chứ? Còn đủ thứ chuyện liên tiếp xảy ra, khiến cho quan lớn quan nhỏ trong phủ đều mệt mỏi, ăn không tiêu.
Nhưng đây còn chưa là gì, khảo nghiệm thực sự còn ở phía sau. Trong năm ngày từ mười lăm tháng giêng đến mười chín tháng giêng là đại lễ lớn nhất Đại Tống triều, thậm chí cả thế giới. Ngẫm lại đi, hàng trăm vạn người hết ngày dài lại đêm thâu, không kiêng nể gì mà vui chơi, khiến cho người ta kích động đến thế nào chứ? Nhưng không bao gồm các quan sai phủ Khai Phong.
Đối với bọn họ, năm ngày năm đêm này gian nan như trên Quỷ Môn quan. Suốt năm ngày đèn đuốc sáng rực chỉ có ngày không có đêm, hồng nam lục nữ cuồng hoan hết sức, cũng là cơ hội cho những kẻ điêu dân, kẻ phạm pháp.
Một mặt, trên đường chen vai thích cánh, dòng người như nước, không cẩn thận sẽ bị lạc mất con, còn có nhiều trường hợp nữ tử bị mất tích, thậm chí ngay cả nữ quyến của Vương hầu Hoàng thân cũng không may mắn thoát khỏi… Ngay ngày mười sáu, nữ quyến của Vương hầu Hoàng thân đã thả màn che ngoài Tuyên Đức môn, bày rượu và đồ ăn, thắp đèn dầu, kết quả là pháo hoa rơi vào màn che của một vị Quận Vương gia, nhất thời khói lửa nổi lên tứ phía, mọi người chen lấn xô đẩy chạy ra, loạn thành một đám.
Hậu quả là, có một vài kẻ cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại cướp luôn cả Quận Chúa đi…
Mặt khác, từ Vương công cho đến dân chúng, tất cả đều đi chơi ngoài đường, đương nhiên tiện lợi cho đám đầu trộm đuôi cướp, cả đêm phát sinh tới mấy trăm án trộm cướp.
Nếu chỉ là mấy dân chúng tầm thường bị trộm còn dễ nói, phủ Khai Phong cứ nhận án, sau này từ từ điều tra cũng được. Nhưng năm nay mới thật tà môn, lại có một đạo tặc chọn quan để trộm. Trong năm ngày, có hơn một trăm nhà bị trộm, chẳng bắt được đạo tặc nào, chỉ tóm được vài tên tiểu thâu nhỏ nhoi.
Theo lý, quan sai của phủ Khai Phong là một tay Bao Chửng đào tạo ra, lại qua hai kỳ Tri phủ xứng chức Âu Dương Tu và Triệu Biện, trình độ cũng khá cao… Cho dù không bắt được đạo tặc cũng không thể để cho chúng kiêu ngạo như thế. Nhưng vấn đề là, nửa tháng trước, lớp Bộ Khoái Ban Đầu đã bị Triệu Tông Hán giải tán rồi!
Chính là vào sáng sớm hôm đại lễ giao nghênh, Triệu Tông Hán mang theo quan sai phủ Khai Phong lập chướng ngại vật ngăn cản dân chúng tới xem lễ, kết quả rất nhanh đã bị Triệu Tông Cảnh và Trần Khác thu thập gọn. Hộ vệ của Triệu Tông Hán bị đánh ngã, bản thân cũng bị bắt giữ, làm sao y nuốt được cục tức này? Nhất thời không có cách nào tìm hai người kia, chỉ có thể trút giận lên đám người chân ngoài dài hơn chân trong.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
42 chương
36 chương
800 chương
198 chương