Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 349
Văn Ngạn Bác đỡ lấy y cười nói:
- Vương gia trên người còn mang giáp trụ, không phải toàn lễ, hoàng thượng vẫn đang đợi, xin mời ngài lên ngựa vào thành!
Vừa nói xong Triệu Tông Hữu dắt tới một con tuấn mã trắng như tuyết, chính là con “Ngọc Tiêu Dao” mà hoàng thượng thích nhất.
Văn Ngạn Bác nắm lấy yên ngựa kéo bàn đạp xuống, cung kính mời Triệu Tông Tích lên ngựa.
- Làm phiền tướng công rồi.
Triệu Tông Tích nhìn Văn Ngạn Bác, ánh mắt chan chứa lòng cảm kích mà ngay cả người mù cũng có thể nhận ra.
- Không dám, có thể chỉnh lại yên ngựa cho điện hạ, là vinh hạnh của thần rồi.
Trước mặt mọi người, Văn Ngạn Bác đích thân giúp Triệu Tông Tích lên ngựa, không ít người không khỏi ngấm ngầm ghen tỵ. Chỉ cần dựa vào điều vừa xảy ra, và chỉ cần Triệu Tông Tích có thể cười đến cuối cùng, thì con cháu lão Văn coi như nắm được bát vàng rồi!
Vì vậy dưới sự vây quanh của bá quan văn võ, Triệu Tông Tích đường đường chính chính nắm trong tay hoàng cương, oai phong lẫm lẫm liệt nhằm thẳng cổng Vạn Thắng mà đi.
Suốt năm dặm ở hai bên đường lớn, hơn một trăm ngàn người dân đứng chật ních, mọi người chào đón đại lễ nghênh đón vô cùng náo nhiệt… Bách tính trong thành Biện Kinh có đại lễ nào mà chưa từng chứng kiến? Có thể khiến bọn họ nhiệt tình như vậy quả thật vô cùng khó khăn. Nhưng khi Trần Khác huấn luyện nghi trượng, có đưa vào chút khái niệm duyệt binh ở đời sau, mặc dù hắn không phải là người trong nghề, nhưng chỉ cần khéo xây dựng một chút khí thế dời non lấp bể cũng đủ khiến cho dân chúng thành Biện Kinh thêm hưng phấn.
Tiến vào thành, khung cảnh càng trở nên náo nhiệt hơn. Thấy sương khói lượn lờ, pháo rền nổ vang chẳng khác gì đón năm mới, tiếng pháo đùng đòang vang lên rộn rã. Hết con đường này đến con đường khác, dòng người như thác đổ, hàng ngàn cái đầu nhấp nhô; bách tích nhìn đoàn diễu hành vô cùng phấn chấn, chen chúc hết bên này lại qua bên kia, cao giọng hô vang ủng hộ như điên như dại.
Mấy quan sai phủ Khai Phong đang ở hai bên đường làm hàng rào, bằng không thể nào cũng rối loạn cả lên!
Từ cổng Vạn Thắng đến cổng Tuyên Đức mặc dù chỉ có vài dặm đường, nhưng đội quân phải đi mất nửa canh giờ, khiến cho dân chúng Biện Kinh mát nhãn, đồng thời cũng khiến Triệu Tông Tích mát mặt. Nghe thấy tiếng hò reo vui mừng của dân chúng, hai tai Triệu Tông Thực ong ong, trong lòng vô cùng chán nản… Y dường như cảm nhận thấy lòng dân đang hướng về mình vội chạy nhanh hướng về phía Triệu Tông Tích.
Vào đúng lúc đó, điểm chú ý của mọi người đang tập trung vào Triệu Tông Tích, không ai để ý đến sự khác thường của y.
Tiến thẳng về phía trước cổng Tuyên Đức mới không nhìn thấy đám người hoan hô reo mừng, bởi vì hoàng thượng đích thân đón đợi ở cửa cung, mấy thị vệ đại nội dùng hàng rào không cho dân chúng tiến vào con đường bên trong.
Đi đến con đường tiến vào cung, Triệu Tông Tích xoay người xuống ngựa đi bộ tới cổng Tuyên Đức, Văn Ngạn Bác dẫn bách quan theo sau.
Đợi mọi người đứng nghiêm chỉnh trước cửa Tuyên Đức, mới nghe thấy tiếng nhạc đan bệ trong hoàng cung từ từ nổi lên, hoàng thượng ngồi trên kiệu lớn từ từ đi ra.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Triệu Tông Tích cùng đám đại thần vội vàng tham bái.
Đợi cho tiếng nhạc ngừng, kiệu được dừng trước cổng Tuyên Đức.
- Tông Tích bình thân, chư vị ái khanh bình thần.
Triệu Trinh nở một nụ cười hiếm thấy, đứng dậy, xuống kiệu đi tới trước mặt Triệu Tông Tích, nhìn y một cách nhân từ nói:
- Đen, gầy đi, nhưng nhìn có khí thế hơn, vết sẹo này là sao vậy?
- Nhi thần bất hiếu, để phụ hoàng lo lắng.
Triệu Tông Tích cảm động nước mắt lưng tròng, sờ miệng vết thương dài chừng một tấc trên đầu lông mày cười nói:
- Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, vết thương nhỏ này không có gì đáng lo cả.
- Con nếu là bất hiếu thì thiên hạ đâu còn có hiếu nữa?
Triệu Trinh cũng cảm động hai mắt đỏ hoe nói:
- Con vì tổ tông xã tắc của ta mà chiến đấu, đây mới là đại hiếu đó!
- Bảo vệ quốc gia, người bình thường còn có trách nhiệm huống hồ là hoàng tử?
Triệu Tông Tích trầm giọng nói.
- Ôi, xem ra quả nhân đã già mất rồi, Tông Tích đã hiểu chuyện rồi.
Triệu Trinh vẻ mặt yêu thương nói:
- Đúng vậy, có biết bao nam tử Đại Tống vì nước hi sinh, quả nhân sao có thể chỉ vì con mình mà đau lòng thôi?
- Bệ hạ nhân từ từ cổ chí kim mới có, người trong thiên hạ nghe thấy những lời này nhất định sẽ cảm kích đến rơi nước mắt…
Văn Ngạn Bác chọn đúng lúc nói thêm vào:
- Nhưng Tề Vương Điện hạ trên người còn mang trụ giáp, cho nên có nhiều bất tiện, kính xin bệ hạ giúp điện hạ tháo giáp xuống!
- Văn tướng công không nhắc, quả nhân suýt nữa thì quên.
Triệu Trinh tự tay giúp Triệu Tông Tích cởi bỏ áo giáp… Đây cũng là nghi thức cuối cùng, để thuận tiện cho hoàng thượng, áo giáp của Triệu Tông Tích cũng được chế tạo đặc biệt, tất cả nút cài bằng da đều nằm ở thân trước.
Triệu Tông Huy đứng bên cạnh Triệu Tông Thực, ánh mắt lạnh băng nhìn cảnh tượng đó, không kìm nổi thấp giọng châm chọc:
- Tên tiểu tử này vẫn có thể diễn được nữa sao, ngay cả cha mình cũng không nhận ra, hiếu tử gì chứ…
Y chủ ý muốn hả giận giúp đệ đệ, nhưng lại quên Triệu Tông Thực cũng mới nhận cha mới. Sau khi nói thế, Triệu Tông Thực mặt đỏ bừng bừng, trong lòng lạnh lùng nhủ: “Nếu ngay cả hoàng vị cuối cùng cũng để tuột khỏi, thì ta thực sự trở thành trò cười cho thiên cổ rồi…”
Triệu Trinh sau nghi thức cởi áo giáp mang tính tượng trưng cho Triệu Tông Tích, liền nắm lấy tay y, kéo y lên kiệu, hai cha con cùng nhau tiến vào cổng Tuyên Đức.
Văn Ngạn Bác liền cao giọng hô:
- Kết thúc buổi lễ! Hoàng thượng mở tiệc ban thưởng, bách quan cùng vào cung dự tiệc!
Cho dù Hoàng thượng nghiêm khắc thực hiện việc tiết kiệm, nhưng ngày đông giữ mọi người đến tận trưa, bất kể một bữa cơm canh cũng chẳng có tình lý gì.
Lần này quan viên ra nghênh đón có bảy tám trăm người, trời chưa sáng tất cả đã rời giường cố gắng chống chọi tới hiện tại, bụng đã sớm đói sôi lên. Cũng may trước tới nay Hoàng thượng cũng hay chăm sóc người, đã tính trước, đợi quan viên ở Đại Khánh điện ngồi vào chỗ của mình, bèn cắt bỏ hết những hư văn nhục lễ, trực tiếp lệnh ban thưởng yến.
Mặc dù ở trong cấm nội, tất cả mọi người vẫn giữ quy củ, nhưng vài trăm người cùng nhau ăn cơm, lại thêm trong tiệc ăn mừng tất có rượu ngon, quan viên trong điện đại đa số là trẻ tuổi, không khí rất nhanh đã náo nhiệt lên.
Nhưng thật ra trong chính điện, các trọng thần hoàng thân quốc thích đủ tư cách bồi Hoàng đế dùng bữa vẫn phải giữ thân phận, sợ thất lễ, đều có chút câu nệ.
Triệu Trinh ngồi trên cao xem dưới điện náo nhiệt, liền cười nói:
- Cuối cùng cũng có bộ dáng của một bữa tiệc ăn mừng. Các ngươi chỉ cần để ý đến việc uống rượu mời rượu, nếu có chút phóng đãng, Ngự Sử không quản.
Hoàng thượng đã nói như vậy, trong điện cũng náo nhiệt hẳn lên. Các đại thần hoàng thân quốc thích đầu tiên đồng loạt mời rượu Hoàng thượng, sau đó liền thay nhau tìm Triệu Tông Tích ngồi vị trí chủ tọa bên trái mời rượu.
Triệu Tông Phác, Triệu Tông Cầu, Triệu Tông Sở và các huynh đệ liên quan nhìn Triệu Tông Tích như chúng tinh phủng nguyệt, còn bên này lại không ai để ý tới, trong lòng đương nhiên khó chịu. Triệu Tông Phác nói:
- Cừ thật, cái này ngay cả lão Thập tam cũng không bằng.
- Y có cái gì chứ?
Triệu Tông Cầu bĩu môi nói:
- Không phải chỉ bình loạn vài tên tiểu tặc sao? Không biết còn tưởng y vừa thu phục Yến Vân nữa.
Chúng huynh đệ rất đồng tình, Triệu Tông Huy cười nói:
- Ngươi ở đây nói thì có bản lĩnh gì chứ, có gan thì đến trước mặt y nói lời này cho y nghe đi.
- Ý kiến hay!
Triệu Tông Phác là một người vô tư, nghe vậy khen lớn:
- Ta thấy y nghe xong có thể ngồi yên được không!
Nói xong bèn kéo Triệu Tông Cầu đi:
- Đi, ta với ngươi cùng đi!
- Đi thì đi, có thể ác tâm với y, ta dù chịu một trận mắng cũng xin nhận.
Triệu Tông Cầu đùng đùng đứng phắt dậy, hỏi Triệu Tông Hán:
- Thập lục đệ, đệ đi không?
Triệu Tông Hán vẫn âm trầm như nước không phản ứng.
Vì thế, trong cái nhìn chăm chú của chúng huynh đệ, hai người bưng rượu đi tới trước bàn Triệu Tông Tích. Lúc này, Triệu Tông Tích đã được chuốc đến hơi ngây ngẩn, thấy hai người bọn họ đến cũng không nghĩ nhiều, bèn bưng chén đứng dậy.
- Đến đây Tông Tích, ca ca mời ngươi một ly.
Triệu Tông Phác hắng giọng nói:
- Lần này đệ dẹp yên Tây Nam, lại đại triển thần uy, dẹp yên toàn cảnh Quảng Tây, giết hơn mười vạn địch, kéo lại xã tắc đang nghiêng ngả, giải cứu cho lê dân đang khốn đốn, thật sự là công lao thiên đại. Ca ca ta khâm phục khâm phục, phục đến ngũ thể đầu địa…
Lực chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người Triệu Tông Tích, giọng nói của Triệu Tông Phác cực lớn, nhất thời át hết tất cả thanh âm trong điện.
Thấy mọi người đều chú ý tới, sắc mặt Triệu Tông Tích thoắt đỏ thoắt trắng, hai huynh đệ Triệu Tông Phác lại càng thêm phấn chấn, Triệu Tông Cầu cũng không thể để cho ca ca độc mỹ, quái thanh quái khí nói tiếp:
- Đúng vậy, không chỉ chúng ta khâm phục, toàn bộ người trong thiên hạ đều khâm phục, khen ngợi công lao của huynh. Còn lớn hơn cả Tào Bân, Phan Mỹ năm đó, ngay cả Địch Thanh cũng không thể sánh bằng! Nào, Ngũ ca, chúng ta mời huynh!
Triệu Tông Cảnh vốn ở đó ăn như hổ đói, nghe vậy sắc mặt thay đổi, nhưng chưa quên nhìn Trần Khác bên cạnh một chút. Trần Khác chỉ nhẹ giọng nói vài câu, y liền chùi chùi tay lung tung lên áo, đứng dậy.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
42 chương
36 chương
800 chương
198 chương