Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 333
- Khụ khụ…
Văn Ngạn Bác thiếu chút nữa thì nhịn đến chết, vội mượn trà che đi sự bối rối.
- Hiền đệ.
Phật Bật cười nhìn ông ta bối rối, chậm rãi nói:
- Ngu huynh hỏi đệ một câu, đệ cần phải thật tâm trả lời!
- Ngạn Quốc huynh xin cứ nói.
Trong thành Biện Kinh, tin nóng nhất gần dây chính là Phú tướng công kiên quyết không chịu khởi phục, Quan gia hạ liên tiếp ba đạo dụ chỉ đều bị ông ta cự tuyệt, điều này khiến cho mọi người đều nghị luận, chẳng lẽ Phú tướng công thật muốn phá vỡ lệ thường Tể tướng chịu tang?
Càng khiến cho người ta nghị luận nhiều hơn là trong tấu chương thứ ba, Phú Bật cực lực từ chối khởi phục: “Thần từng bàn luận với Hàn Kỳ, nay có hiềm nghi, tất không chịu tin bản tấu của vi thần. Xin bệ hạ chớ dò hỏi nhiều nữa, thức đêm suy nghĩ, xin được chung tang”. Phú Bật nói “Thần cùng Hàn Kỳ đã từng thảo luận qua, Tể tướng có nên khởi phục hay không? Hàn Kỳ nói “Đây không phải là thịnh lễ của triều đình”, thần nói “Kim cách biến lễ, không thể dùng cho bình thế”, hai người chúng thần đều có chung nhận thức. Với thân phận hiện tại của ông ấy, quả thật rất khó nói chuyện giúp thần. Tán thành khởi phục sẽ vi phạm nhận thức chung hai người đã có, còn nếu phản đối khởi phục sẽ bị đánh giá có dã tâm tham quyền. Cho nên xin Bệ hạ không nên làm khó ông ấy, xin Người cho phép thần tận tang”.
Lời này, nhìn qua thế nào cũng là Phú Tướng công đang suy nghĩ cho hảo hữu Hàn Kỳ của mình, không muốn làm cho lão khó xử.
Nhưng cũng đưa ra nguyên nhân ông ta không muốn khởi phục, nói rõ cho khắp triều dã bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Hàn Tướng công đã chặn một cách hoàn hảo, vậy thì làm sao chen chân lên được nữa.
Hàn Kỳ cũng thẳng thắn, cũng không phủ nhận mình đã nói lời này, nhưng phản ứng của lão lại càng dũng mãnh hơn, chẳng những không chút áy náy, ngược lại còn cực kỳ tức giận, công khai phàn nàn:
- Ta chỉ là thuận miệng nói thế, ông ta lại trách ta!
Đây thật sự là vô lễ cũng muốn tranh ba phần. Phú Bật người ta vừa gặp tang mẹ, ngươi lại nói lời này với người ta, còn là tùy tiện nói sao? “Cao thượng thị cao thượng giả đích mộ chí minh, ti bỉ thị ti bỉ giả đích thông hành chứng”, câu này quả không sai!
(Sự thấp hèn là giấy thông hành của kẻ thấp hèn,
Sự cao thượng luôn khắc trên bia mộ của của người cao thượng - thơ của Bắc Đảo, ý nói kẻ ti tiện luôn dùng thủ đoạn ti tiện, người cao thượng thì chết vì sự cao thượng của mình).
Với quyền thế hiện tại của Hàn tướng công, còn ai đui mù dám vuốt râu hùm?
Cả triều quan lại không ai dám nói, Quan gia Triệu Trinh dường như cũng đành bất lực, chỉ có thể liên tiếp hạ hai đạo chỉ dụ khởi phục nữa, đạo sau lại càng khẩn thiết hơn đạo trước.
Trong khi đó, Phú tướng công cũng không nghĩ tới suy nghĩ khởi phục của Quan gia lại mạnh như thế. Nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng đành đâm lao theo lao, nếu lúc này thay đổi chủ ý, thì tất cả hành động trước đó đều thành giả vờ mua danh chuộc tiếng mà thôi, nghi ngờ của mọi người vốn đang dồn trên Hàn Kỳ sẽ chuyển hết sang mình.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục tiến lên, Phú Bật cắn răng kiên quyết từ chối khởi phục lần thứ tư, thứ năm, khiến cho Bệ hạ trong kinh cũng chỉ đành buông tay.
Như vậy thì phải chúc mừng Hàn tướng công rồi, hai chữ “Thự Lý” (thay quyền) trong “Thự Lý Trung Thư Môn Hạ Tỉnh” cuối cùng cũng có thể bỏ đi.
Dựa theo lệ thường Hàn Kỳ sẽ tiếp nhận Chiêu Văn Tướng, mới có thể danh chính ngôn thuận nhận chưởng ấn.
Nhưng Tăng Công Lượng lại khuyên Hàn Kỳ:
- Phú công phục các, phải trả về cho ông ta, Công độc không thể từ chối nhận Chiêu Văn để đợi Phú công sao?
Hàn Kỳ không vui nói:
- Chức này giữ lâu được sao? Đợi Phú công phục các, lúc đó không biết ta đã ở đâu rồi! Nếu theo như lời ngươi nói, từ chối nhận Chiêu Văn đợi Phú công, có nghĩa là ta muốn giữ chức này lâu dài, vậy ta dùng lời nào để tự thanh minh đây?
Lời này của Hàn Kỳ theo lý mà nói không có sơ hở. Ba năm tang kỳ không phải khoảng thời gian ngắn, mà nhiệm kỳ của mỗi tể tướng chỉ có hai năm. Để vị trí đó cho Phú Bật thì chẳng khác nào mình định làm Thủ tướng ba năm sao? Lời này sao có thể tâu với Hoàng đế?
Tăng Công Lượng cũng giống như Phú Bật, đều là quân tử ôn hòa hiền hậu, nói về cơ biến thậm chí không bằng Phú Bật, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nhìn cái tên không có sức chiến đấu này, trong lòng Hàn Kỳ rất khinh thường, nhưng mặt vẫn tươi cười nói:
- Nếu Tăng Công nguyện ý vào Tụ Hiền Tướng, mỗ có thể giúp ngài.
- A…
Tăng Công Lượng nuốt nước miếng. Tuy nói hai phủ đối nghịch văn võ này kia, nhưng trong thời đại văn tôn võ cao này, trừ phi Hàn Kỳ làm Xu Mật Sứ, nếu không Tây phủ sao có thể đặt song song với Đông phủ?
Tuy rằng từ Xu mật Sứ lên làm Tập Hiền Tướng chỉ có thể coi là điều chuyển ngang, nhưng giống như Hàn Kỳ nói: “Chức này giữ lâu được sao?”, một khi Hàn tướng công bỏ đi, mình có thể tiếp quản Tướng ấn!
Cho nên Tăng Công Lượng cũng sẽ không cự tuyệt loại điều chuyển ngang này, nhưng điều kiện tiên quyết là Thủ tướng không thể là Hàn Kỳ! Làm trợ thủ vốn là khó, làm trợ thủ cho Hàn Kỳ còn không bị biến thành con của rùa sao? Ngẫm lại, y thấy lòng mình chợt rét, vội khéo léo từ chối:
- Hạ quan vẫn thích ở Tây phủ hơn!
- Thôi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình!
Hàn Kỳ cũng biết, Tăng Công Lượng có thể hơi yếu đuối, nhưng không ngốc chút nào, bèn bỏ ý niệm đẩy Chính Sự Đường vào tay người hiền lành.
Quay về Chính Sự Đường, Hàn Kỳ vào Thiêm áp phòng xưa kia của Phú bật. Vừa mới ngồi yên, Ngô Bản đã cười cười đi vào, nhìn lão già áo bào tím ngồi ngay ngắn trên vị trí Tể tướng, nhìn lại bày biện trong phòng, lão xoa tay cười cười:
- Căn phòng này mới xứng với Tướng công!
Hôm nay Hàn Kỳ cũng đắc chí vừa lòng, vê râu cười nói:
- Không phải đã nói với ngươi, con mẹ nó ít chạy tới đây rồi sao?
- Tướng công bái Chiêu Văn Tướng, theo lệ trưởng quan các bộ, Trung Xu chính phó đều phải đến chúc mừng.
Ngô Khuê kêu lên đầy ủy khuất:
- Thuộc hạ chỉ muốn đến đầu tiên, không nghĩ lại khiến cho Tướng công không vui.
- Ta không vui không phải chuyện này!
Hàn Kỳ dựa vào ghế, hừ một tiếng:
- Ngươi con mẹ nó quá thất đức, dám bôi nhọ Túy ông!
Ngô Phụng chỉ sợ người ta nghe được, theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, thấy ba cửa phòng đều được đóng chặt mới xả cơn giận:
- Đây cũng không phải hạ quan bịa đặt, là cậu em vợ của Âu Công phao tin đồn nhảm, Tương Chi Kỳ kia vừa lúc lao vào chỗ Bành Vĩnh Tư. Ta chỉ là chỉ điểm Bành Vĩnh Tư một chút thôi!
- Không thể tưởng được, ngươi còn là một kẻ cực tàn độc!
Hàn Kỳ lạnh lùng nói:
- Tùy tiện tìm một sai lầm, đá Túy ông ra ngoài là được rồi, cần gì phải làm tuyệt tình như thế?
Lão càng nói càng giận, đập bàn:
- Ngươi có biết đây là muốn để tiếng xấu muôn đời không!!!
- Lão thối lão ngửi, liên quan gì tới ta đâu!
Ngô Phụng cẩn thận cười nói.
- Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi đi!
Hàn Kỳ tức tối:
- Không phải là Túy ông để tiếng xấu muôn đời, mà là đám tiểu nhân các người đó! Mặc dù ông ta không làm chính sự không xong, nhưng lại có cống hiến rất lớn cho văn học, lại càng hơn Hàn Văn Công. Chỉ sợ mấy trăm năm sau, chỉ cần trong thiên hạ còn người đọc sách thì họ sẽ vẫn coi lão như sư tôn. Đến lúc đó, ngươi bị chửi thành tro cũng mặc kệ, chỉ sợ liên lụy ta cũng bị mắng!
Có câu trèo lên Đông Sơn tè xuống cái khe, trèo lên Thái Sơn tè xuống cả thiên hạ. Tầm mắt của Ngô Khuê chỉ chăm chú nhìn vào một mẫu ruộng và ba phần đất trong nhà, cũng không giống như Hàn tướng công, đã nghĩ đến địa vị của mình trong lịch sử.
Hàn Kỳ nhắc vậy, y mới hối hận không ngừng nói:
- Cái này nên làm sao cho phải?
Rất tội nghiệp nói tiếp:
- Có cách nào bổ cứu không?
- Nước đổ đi rồi hốt lại làm sao?
Hàn Kỳ khinh thường hỏi:
- Nếu đã làm thì đừng sợ bị mắng!
Dừng một lát nói:
- Huống chi, Bành Vĩnh Tư cũng không dám nói hươu nói vượn!
Lúc này Ngô Khuê mới biết thì ra Hàn Kỳ đã chùi mông cho mình, cảm kích nói:
- Khiến cho Tướng công hao tâm….
- Hừ!
Hàn Kỳ hừ một tiếng:
- Túy ông chắc chắn sẽ không quay lại, chờ tới khi ông ta chính thức ra ngoài, vị trí đó sẽ là của ngươi!
- Ha ha…
Ngô Khuê lớn gan nghiêm mặt nói:
- Không cần chờ Âu Công đi, hiện nay đã có khoảng trống.
- Hả?
Hàn Kỳ hơi sửng sốt, mới chợt hiểu ra, không ngờ y muốn chỗ Tập Hiền Tướng, nhất thời nhổ một bãi đờm:
- Phì, soi mặt vào nước tiểu xem, ngươi có tư cách sao?
- Hạ quan…
Ngô Khuê mặt đỏ tai hồng nói:
- Hạ quan là tiến sĩ năm Thiên Thánh thứ năm, đã làm qua Hàn Lâm Học Sĩ Tri Chế Cáo, cũng từng qua Khai Phong phủ, bây giờ làm Phó sứ Xu Mật, miễn cưỡng cũng coi như đủ tư cách đi…
- Ngu xuẩn!
Lúc này Hàn Kỳ mới thấp giọng nói:
- Địa vị Tướng quốc chưa bao giờ phân biệt đối xử, ta hỏi ngươi một câu, ngươi dám đối nghịch với ta sao?
- Hạ quan tuyệt đối không dám!
Ngô Khuê lắc đầu như trống bỏi:
- Cho dù có làm tới Tập Hiền Tướng, cũng sẽ như Thiên Lôi của Tướng công, sai đâu đánh đó!
- Vậy không phải là kết thúc sao? Quan gia tuyệt đối không cần ngươi, bằng không, Chính Sự Đường vẫn do ta độc đoán sao? Ai có thể yên tâm?
-….
Ngô Khuê hối hận, trong lòng thầm nhủ sớm biết vậy đã đổi đáp án. Tuy nhiên nghĩ lại, nếu đổi lại đáp án, phỏng chừng đã bị Hàn Kỳ đánh cho thành cặn bã. Lúc này mới không còn tâm đoạt của nữa, vội vàng vãn hồi:
- Kỳ thật hạ quan cũng là sợ, ngồi trên vị trí đó cũng là đối nghịch với Tướng công đấy.
- Ừ.
Hàn Kỳ gật đầu nói:
- Cuối cùng cũng nói được một câu nghe được.
Nước mắt Ngô Khuê đều rơi xuống rồi, ta dễ dàng sao? Là cán bộ cấp Phó quốc mà cả ngày bị mắng như con cháu.
- Ứng cử viên Tập Hiền Tướng, quả thật cần phải suy nghĩ kỹ.
Hàn Kỳ trầm ngâm nói:
- Cũng không thể tiễn sói cửa trước, rước hổ cửa sau.
- Vậy ngoài Vương Xu Tướng còn ai nữa?
Ngô Khuê xót xa hỏi.
- Vương Củng Thần thích hợp hơn ngươi.
Hàn Kỳ gật đầu nói:
- Tuy nhiên lão phu cũng chỉ có thể đề xuất, còn Hoàng thượng có đồng ý hay không, không phải chuyện chúng ta có thể quyết định.
Nói lời thực tâm thì Hàn Kỳ cũng không ôm nhiều hy vọng lắm, bởi vì lão hiểu rất rõ luật pháp Đại Tống, biết Hoàng thượng sẽ không để cho một mình lão độc quyền, nhất định sẽ giữ cân bằng. Mà Vương Củng Thần ở bên cạnh Hoàng thượng đã lâu, y là loại gì hẳn ngài ấy biết rõ, trông cậy vào người thế này để giữ cân bằng thì đúng là mơ tưởng.
Buổi tối về đến nhà, lão càng nghĩ càng cảm thấy nếu Hoàng thượng hạ cố hỏi đến, mà tùy tiện đẩy Vương Củng Thần ra sẽ khiến cho Hoàng đế nghĩ mình muốn chuyên quyền – Tuy nằm mơ lão cũng muốn như thế, nhưng đang trong tay lão hổ, Hàn Kỳ cũng không dám quá phận mà chọc giận Triệu Trinh.
Đang suy nghĩ, khách trong phủ là Thôi tiên sinh tiến vào nói:
- Đông ông, Lạc Dương Văn Tướng công gửi thư.
- Hả?
Hàn Kỳ nghe vậy bật cười nói:
- Lão già này linh thông thật!
Nói xong tiếp nhận bức thư, mở ra đọc dưới ngọn đèn, xem xong đưa cho Thôi tiên sinh, cười ha hả nói:
- Đại trượng phu co được duỗi được, xem ra trong mấy năm nay Văn Khoan Phu đã nghĩ thông suốt hoàn toàn!
Thôi tiên sinh đọc kỹ, trên thư tuy chỉ là ôn chuyện cũ bình thường, nhưng giữa những con chữ cũng lộ ra thái độ muốn thuận theo. Điều khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được, đây lại là lá thư của vị Tể tướng cũ viết cho vị Tể tướng mới.
- Đông ông, lúc này lão gửi thư, hẳn là muốn vị trí Tập Hiền Tướng rồi.
Thôi tiên sinh nói.
- Ừ.
Hàn Kỳ đắc chí vừa lòng, nói:
- Lão già này thấy gió đã xoay chiều, mắt thấy nếu còn tiếp tục kiêu ngạo thì sẽ không được làm định sách lão thần, vì con cháu của mình, lão chỉ có cách cúi đầu với ta.
- Chẳng lẽ Đông ông muốn cho lão quay về?
Thôi tiên sinh cả kinh nói.
- Trước kia ta cũng có nghĩ tới, chỉ có thể là lão.
Hàn Kỳ thở dài nói:
- Triều Đại Tống hiện giờ vẫn còn mạnh, có thể ngang hàng với ta, có năng lực tiếp nhận vị trí Tể tướng chỉ có Văn Ngạn Vác và Cổ Xương Triều. Năm đó ta làm Xu Mật Sứ, đuổi Cổ Tử Minh ra khỏi kinh thành, không biết lão còn hận ta đến đâu, cho nên bất kể thế nào cũng không thể lôi lão về. Còn Văn Khoan Phu, năm đó lão rời kinh là do nhà tướng giở trò quỷ, mấy năm nay tuy ta không kết thiện duyên với lão, nhưng cũng không có xung đột gì. Hiện giờ nếu lão nguyện ý phục ta, ta cũng không ngại bán cho lão một nhân tình.
Thực ra, lão vẫn còn một lý do nữa chưa nói, là Văn Ngạn Bác có cừu oán với nhà tướng, không lo bọn họ cấu kết làm khó mình. Ngược lại còn có thể lợi dụng, ngăn cản đám kia.
- Nói về Văn Ngạn Bác… xưa nay có quan hệ giao hảo với Phú Ngạn Quốc.
Thôi tiên sinh hạ giọng nói:
- Hơn nữa, hai năm nay lão cũng hơi lạnh nhạt với Vương gia.
- Không sao, Văn Ngạn Bác là người thức thời, quan hệ cá nhân với Phú Bật ra sao cũng không sao.
Lão cười rộ lên, nói rất chắc chắn:
- Còn về phần lạnh nhạt với Vương gia cũng tốt, quá thân mật sẽ khiến ta lo lắng.
Thôi tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, quả thật với quan hệ của Đông ông và Vương gia, Văn Ngạn Bác kia ngày sau nhất định sẽ bị ăn đến sít sao…
Mấy ngày sau, quả nhiên Hoàng thượng có tìm đến Hàn Kỳ, hạ cố hỏi thăm về ứng viên Tập Hiền Tướng, đương nhiên Hàn Kỳ muốn nói: “Thần muốn độc đoán” rồi.
Triệu Trinh nói:
- Quả nhân vừa ý Cổ Tướng công hơn, tuy nhiên sau khi hỏi Phú tướng công, ông ta lại cho rằng Văn Tướng công thích hợp hơn.
Lòng Hàn Kỳ giật thót, nhưng chợt thoải mái lại, với năng lực luồn cúi của Văn Ngạn Bác, sao có thể không cần Phú Bật? Bèn cung kính thưa:
- Vi thần luôn tin tưởng vào phán đoán của Phú tướng công.
Vì thế ý chỉ triệu Lộ Quốc Công - Đồng Bình Chương Sự - Tây Kinh Lưu thủ Văn Ngạn Bác vào kinh thành, làm Đại học sĩ Tập Hiền Quán rất nhanh đã truyền đến Lạc Dương.
Văn Ngạn Bác theo lệ từ chối hai lần, đợi tới lần thứ ba liền vui vẻ tiếp chỉ. Vì khâm sai thúc giục gấp quá, lão chỉ mất ba ngày chuyển giao hết sự vụ Tây Kinh cho quan cấp dưới, liền từ biệt hạ dã đảng Tây Kinh, được mấy trăm tùy tùng vây quanh, trùng trùng điệp điệp xuất phát về Biện Kinh.
Từ Tây Kinh đến dịch trạm Biện Kinh khoảng chừng ba trăm dặm, Văn Ngạn Bác bày nghi thức Tể tướng chậm chậm đi vòng quanh, một ngày chỉ tám mươi dặm. Tới ngày thứ ba, trước một đêm vào kinh thì nghỉ lại trong dịch trạm bên sông Biện Hà.
Dùng xong cơm chiều, Văn Ngạn Bác sai người trong dịch quán đun nước chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Trong khi đợi đun nước, lão mặc đạo bào rộng thùng thình ngồi đọc sách bên bàn. Ước chừng khoảng thời gian một bữa cơm, hai gia đinh áo xanh mũ quả dưa trẻ tuổi khiêng một cái thùng lớn có nắp vào.
Khi mở nắp ra, khí nóng hôi hổi xông lên khắp phòng.
Thấy hai người còn không đi, đầy tớ nhà Văn Ngạn Bác đuổi:
- Các ngươi lui ra đi, sao còn không động, điếc sao?
Văn Ngạn Bác khẽ nhíu mày, ngẩng đầu định mắng gã người hầu đừng to tiếng, không ngờ khi thấy rõ người gia đinh trẻ tuổi cao gầy kia thì lại ngây ngẩn cả người.
- Ngươi ra ngoài coi chừng.
Văn Ngạn Bác sai gã tùy tùng:
- Không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Giọng lão cực nghiêm, gã tùy tùng kia vừa lỡ miệng, trong lòng đã thấy sợ, lúc này nghe được mệnh lệnh kỳ lạ đó của chủ nhân, cũng không dám lắm miệng, vội đi ra ngoài canh cửa.
- Ha ha.
Thấy bộ dạng lạ của đối phương, Văn Ngạn Bác mỉm cười:
- Xem ra là lo lắng ta.
- Tướng công chớ trách.
Người kia thi lễ cung kính nói:
- Một bước này quyết định sống còn, ta không thể không cẩn thận.
- Nếu ta đổi ý thì sao?
Văn Ngạn Bác sa sầm nét mặt.
- Ta tin chắc khi tướng công nhìn thấy ta liền quyết định sẽ không đổi ý !
Người nọ thản nhiên nói.
- A…
Văn Ngạn Bác buồn cười, cười to nói:
- Điện hạ có ngươi giúp đỡ như vậy, thật may mắn làm sao!
Lần này Văn Ngạn Bác tới Biện Kinh chỉ nghỉ ở quý phủ một chút, hôm sau liền vào cung yết kiến, quần thần bí mật thảo luận một canh giờ mới rời điện Phúc Ninh tới Đông phủ làm việc.
Đứng trước cửa Chính Sự Đường lâu ngày không đến, Văn Ngạn Bác cảm thấy hơi bùi ngùi, quay lại thì thấy Vương Bôi đã sớm dẫn một đám quan viên Trung thư tỉnh chào đón.
- Đã để chư vị đợi lâu.
Văn Ngạn Bác một chút kiêu ngạo cũng không có, tươi cười chân thành nói.
- Cung nghênh tướng công.
Các quan viên Trung thư thi lễ tham bái, Vương Bôi cũng vái kính cẩn, được Văn Ngạn Bác đỡ lấy nói:
- Vương tướng công phải có thể diện của Tể tướng.
Dứt lời liền cùng Vương Bôi đi vào cửa lớn:
- Có thể Hàn tướng công đang ở trong nội đường, ta muốn đến bái kiến
- Tướng công đang ở trong Thiêm Áp phòng bàn chuyện với Xu tướng.
Vương Bôi hơi lo sợ bất an nói:
- Tướng công nên dùng trà ở Công đường trước đã.
- Được rồi.
Văn Ngạn Bác cười gật đầu, ngồi xuống cái ghế thứ hai trong một loạt ghế ở mặt tây của Chính Sự Đường . Chỗ lão ngồi trùng hợp nhìn ngay cánh cửa Thiêm Áp phòng, ánh mắt luôn ấm áp trong khoảnh khắc đó chợt co lại.
Nhưng lại rất nhanh khôi phục lại bình thường, cùng với Vương Bôi nhẹ nhàng bàn chuyện. Tính tình Vương Bôi xưa nay không muốn đắc tội với ai, nếu Văn Tướng Công đã hỏi, y bèn kể những chuyện gần nhất xảy ra trong kinh, chọn những chuyện quan trọng nhất giải thích cho lão… Đương nhiên không thể tránh chuyện tố cáo Âu Dương Tu phong lưu.
- Hai tên tiểu nhân Bành Vĩnh Tư và Tương Chi Kỳ này, tâm thuật bất chính.
Tuy năm đó Văn Ngạn Bác không qua lại cùng Âu Dương Tu, nhưng lúc này lại tỏ ra rất oán giận nói:
- Ngàn vạn lần đừng rơi vào trong tay ta.
Vương Bôi nghe được lời này liền sửng sốt, lòng tự nhủ sao lại có gì đó không hợp lý? Nhưng căn cứ theo nguyên tắc an toàn là nhất, y cười ha hả nói sang chuyện khác.
Lúc này, cửa Thiêm Áp Phòng mở ra, Hàn Kỳ và Vương Củng Thần đi ra ngoài, thấy Văn Ngạn Bác, hai người cười chắp tay nói:
- Nhất thời nói chuyện quên cả thời gian, không đón tiếp từ xa, thứ tội thứ tội!
- Đâu có đâu có.
Văn Ngạn Bác cười chắp tay:
- Đều là giao tình đã lâu, khách khí cái gì.
- Lời này có lý.
Vương Củng Thần cười nói:
- Ta đi về trước, về nhà mở tiệc đón gió tẩy trần cho Khoan Phu huynh, ngàn vạn lần phải để cho ta được hân hạnh đón tiếp đó.
- Nhất định nhất định!
Tiễn chân Vương Củng Thần, Hàn Kỳ lôi kéo Văn Ngạn Bác nói:
- Khoan Phu huynh, vào phòng ta ngồi, chúng ta đã nhiều năm không gặp, cần hàn huyên một chút.
- Đương nhiên rồi.
Văn Ngạn Bác cười gật đầu nói:
- Hàn tướng, mời.
- Văn tướng, mời.
Trong Thiêm Áp Phòng của thủ tướng, Hàn Kỳ không ngồi ở thượng vị mà cùng Văn Ngạn Bác ngồi ngang hàng.
Hai người hàn huyên một lát rồi dần dần vào chính đề, phân chia quyền lực và trách nhiệm.
Theo như quy định của triều đình, quốc chính đại sự trước nay là do hai vị Tể tướng cùng bàn luận, nếu ý kiến không thể thỏa hiệp thì do Hoàng thượng phán quyết.
Nhưng quy định là quy định, trên thực tế cho tới bây giờ cũng không phải như vậy, bởi vì quan trường chú ý hòa hợp êm thấm, trong Chính Sự Đường lại càng cần phải như vậy. Cho nên ngoại trừ chuyện cực kỳ trọng đại, tuyệt đại đa số đều là thống nhất ý kiến nội bộ.
Nếu cả ngày hai vị Tể tướng ầm ỹ khắp nơi, không chỉ tổn hại đến thể diện triều đình, chỉ sợ làm không được lâu dài, cho nên phân quyền cũng là chuyện tất yếu.
Còn phân chia thế nào, trước kia khi Văn Ngạn bác và Phú Bật còn ở trong chính phủ là chia quốc chính làm hai phần, mỗi người lo một phần. Tới khi Phú Bật và Hàn Kỳ cùng tại phủ, vì Hàn tướng công cực kỳ lười biếng nên đại bộ phận quốc sự đều do Phú Bật quyết đoán. Tuy nhiên, để phòng ngừa bị người ta nói là chuyên quyền, tất cả văn kiện của Phú tướng công đều để cho lão ký.
Hai cách này, đến cuối cùng là chọn cách nào, đương nhiên Hàn Kỳ đã sớm nghĩ kỹ, nhưng vẫn phải hỏi Văn Tướng công một chút.
Văn Ngạn Bác rất rộng lượng, nói hết thảy mặc cho Thủ tướng an bài.
- Vậy làm theo phương pháp Văn Tướng công quen thuộc đi.
Hàn Kỳ nói:
- Chúng ta phân công, mỗi người một việc.
Văn Ngạn Bác đương nhiên đáp ứng. Vì thế, sáu bộ của Chính Sự Đường, theo như phân công, Hàn Kỳ quản lý Xá nhân viện, Khổng mục phòng, Lại phòng; còn lại Hộ phòng, Binh lễ phòng, Hình phòng thì do Văn Ngạn Bác quản hạt, thoạt nhìn mỗi người quản ba phòng, hợp lý!
Nhưng thực hợp lý sao? Hợp mới lạ!
Trên danh nghĩa Hàn Kỳ quản lý ba phòng, Xá nhân viện là nơi xử lý việc của Tri Chế Cáo, phụ trách soạn chiếu chỉ, hết thảy dụ lệnh của triều đình đều cần phải từ nơi này mà ra, thậm chí còn có thể phong trả “từ đầu” của Hoàng thượng.
Khổng mục phòng chưởng quản công văn vụ án, con dấu, tín phù, tất cả văn án của Trung thư tỉnh đều phải đi qua nơi này, đóng dấu xong mới có hiệu lực.
Còn Lại phòng lại càng không cần nói, nắm chặt tiền đồ quan viên trong tay…
Ấn quan và mũ quan của cả triều Đại Tống đều do Hàn Kỳ nắm rồi, ba phòng còn lại tuy cũng rất quan trọng nhưng không phải cùng cấp bậc.
Quay về từ trị phòng Tập Hiền tướng của Hàn Kỳ, trong phòng không có người ngoài, Văn Ngạn Bác tức giận hiện rõ trên mặt.
Văn Ngạn Bác cũng không có cách nào phản ứng với sự phân chia của Hàn Kỳ, bởi vì cũng không khác Phú Bật phân chia.
Chỉ khác duy nhất một điểm, lúc ấy Phú Bật nhận được chính là những thứ lão đang nhận. Nhưng vì Phú Bật muốn yên ổn ẩn nhẫn, cho dù lòng không thoải mái cũng sẽ không giận lão.
Nhưng Văn Ngạn Bác ta lại là người yên ổn ẩn nhẫn sao? Nếu không ta đã ở lại Lạc Dương cùng với Phú Bật an nhàn ở ẩn rồi.
Nghĩ đến Phú Bật, lão lại nhớ lại khi nói chuyện trong phủ của Phú Bật nửa tháng trước.
- Hiền đệ, ta hỏi đệ mấy vấn đề, đệ cần phải trả lời đúng sự thực.
Phú Bật nhìn Văn Ngạn Bác, trầm giọng nói:
- Theo ý kiến của đệ, hiện giờ triều cục sẽ đi theo hướng nào?
Lòng Văn Ngạn Bác vừa động, đặt câu hỏi trịnh trọng như thế, hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng, liền trầm giọng đáp:
- Chỉ sợ cần phải hòa mình theo thôi!
- Ồ, cách nhìn của hiền đệ quả nhiên độc đáo.
Phú Bật như cười như không nói:
- Nhưng hiện tại, khắp triều dã đều cho rằng giờ đại cục đã định, chỉ một chút trò mèo cũng sẽ không dậy nên nổi sóng gió đâu.
- Trò mèo?
Văn Ngạn Bác thản nhiên cười hỏi:
- Ngạn Quốc huynh cũng cho là vậy sao?
- Đệ lại hỏi ngược lại ta.
Phú Bật cũng thản nhiên cười nói:
- Tuy nhiên, trả lời đệ cũng không sao, thực ra ta cũng có cái nhìn gần giống như đệ.
Văn Ngạn Bác thầm nghĩ, quả nhiên ta không đoán sai. Nếu thực sự lão nghĩ rằng Phú Bật là loại người thậm tệ có thể bị người ta dùng dăm ba câu nói lăng mạ thì cũng quá coi thường đường đường Tể tướng Đại Tống, càng sỉ nhục trí tuệ của mình. Kỳ thật Văn Ngạn Bác đã sớm đoán được, Phú Bật đang tương kế tựu kế muốn tránh thị phi ở thành Biện Kinh thôi.
- Với cách nhìn của Ngạn Quốc huynh, loạn ở nơi nào?
Văn Ngạn Bác nói:
- Hiện giờ, trong triều đình Hàn mỗ một tay che trời, vị điện hạ kia lại bị vây ở Giang Tây, nhìn thế nào cũng là bộ dạng đại cục đã định.
- Lão quỷ đệ vừa mới nói phải hòa theo đó còn gì.
Phú Bật không nhịn nổi cười nói:
- Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, tuy nhiên đại đa số người trong cuộc thường mê muội thôi.
- Hả?
Văn Ngạn Bác hơi giật mình, lão ý thức được, tuy Phú Bật cùng phán đoán với mình nhưng luận cứ lại không giống. Theo như Văn Ngạn Bác, bởi vì biết thực lực chân chính của Triệu Tông Tích, kỳ thật chưa từng tổn thương, chỉ có điều vẫn bị người nào đó cưỡng ép nên mới có vẻ yếu như vậy thôi. Âu Dương Tu kia tuy rằng có quan hệ chặt chẽ với Trần Khác, nhưng cũng không phải cùng đảng với Tông Tích, vị thần tử trung thành thực sự này sẽ trở thành vật hy sinh đầu tiên cho trận đại chiến lần này.
Nhưng Phú Bật lại nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ cao hơn.
Chỉ nghe ông ta chậm rãi phân tích:
- Rất nhiều người đều lén bàn luận về Hoàng thượng, nói rằng ngài vì lợi ích riêng mà làm tổn hại đến xã tắc, chậm chạp không chịu lập Thái tử mới dẫn đến nhân tâm bất ổn như thế này.
- Đệ cũng có nghe qua lời này.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói.
- Thực ra, lời của các đại thần chỉ là nói một nửa… Oán giận thật sự của bọn họ chính là vì chậm chạp không chịu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử
Phú Bật nhìn Văn Ngạn Bác nói:
- Hẳn hiền đệ cũng có ý đó phải không?
Văn Ngạn Bác đành phải nói:
- Khánh Lăng Quận Vương luận tướng mạo, tài học, khí độ, quả thật là nổi bật trong số các Hoàng tử, tính cách cũng rộng rãi ôn hòa, rất giống Hoàng thượng. Mọi người cũng quen cuộc sống an nhàn cho nên đều rất muốn y kế vị.
- Ta hỏi ý tứ của hiền đệ.
Phú Bật không hề buông tha.
- Cái này…
Văn Ngạn Bác trán đầy mồ hôi. Đây mới thực sự là điều Phú Bật muốn biết! Nhưng lời này có thể tùy tiện nói sao? Nếu chẳng may không hợp với quan điểm của ông ta thì chẳng phải mọi sự đều xôi hỏng bỏng không… Nhưng nếu lừa gạt ông ta, sau này mình không thể sống yên ổn trong giới sĩ lâm rồi. Đây chính là sức mạnh của quân tử!
Nhìn sắc mặt Phú Bật không có bất kỳ gợi ý nào, điều này khiến cho bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của lão không có đất dụng võ. Trong phút chốc, tâm niệm của Văn Ngạn Bác xoay chuyển vô số lần, cuối cùng quyết định đánh cuộc một lần.
- Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, nhờ vào tài kinh tế của Ngạn Quốc huynh, nay thiên hạ thái bình, đã hơn mười năm không động binh qua, nước thái dân phong, là kỳ thịnh thế….
- Hiền đệ không cần nể nang mặt mũi của ta.
Phú Bật cười tự giễu nói:
- Nhìn khắp lịch sử có thịnh thế nào mà phải cầu hòa tiến cống với cường địch bên cạnh? Có thịnh thế nào mà ngân khố quốc gia mấy năm liên tục thu không đủ bù chi? Bất quá chỉ là ỷ vào mấy năm nay mưa thuận gió hòa, hai nước Liêu Hạ đều có khó khăn mới vượt qua được vài năm thái bình, như vậy mà dám gọi là thịnh thế? Dù sao da mặt ta cũng không có dày như thế!
- Ha ha, đương nhiên, dưới thời thịnh thế cũng có tai họa ngầm nghiêm trọng, tệ nạn văn dốt võ nát kéo dài đã lâu rất cần được chỉnh đốn. Tuy nhiên, đây cũng không phải chuyện chỉ một người có thể làm, cần trên dưới đồng tâm!
Văn Ngạn Bác cũng đơn giản là buông tay, trầm giọng nói:
- Bởi vậy nếu muốn cách cách, loại trừ loạn trong giặc ngoài cho Đại Tống ta, chọn người kế nghiệp nhất định phải có ba điều kiện lớn. Một là phải anh minh cơ trí. Anh minh cơ trí mới có thể hiểu rõ được tình thế nguy hiểm hôm nay, đưa ra quyết sách hốt thuốc đúng bệnh. Mà phải là người có tâm chí kiên định mới có thể dũng cảm kiên quyết dám đảm đương, khắc chế khó khăn, công kích kiên định, quyết chí thề không bỏ cuộc!
- Ừ.
Hai mắt Phú Bật sáng lên, gật đầu, ra hiệu lão nói tiếp.
- Thứ ba…
Văn Ngạn Bác chậm rãi nói:
- Liên quan với đại thần hoàng thân phải cực kỳ ít, càng liên quan nhiều, ràng buộc cũng càng nhiều, làm sao có thể thay đổi?
- A…
Ánh mắt Phú Bật chớp động, nói:
- Ba điểm này của đệ hình như mỗi cái đều đánh vào điểm yếu của Khánh Lăng Quận Vương.
- Ta ngoảnh mặt làm thinh, cho nên Hoàng thượng cũng chậm chạp không chịu lập làm Thái tử - nguyên nhân là như thế.
Văn Ngạn Bác nhấn mạnh từng chữ.
Lão nói xong, trong thư phòng lại lặng xuống.
Rất lâu sau, Phú Bật mới u uất thở dài nói:
- Không sai…
Nghe được hai tiếng này, tóc gáy Văn Ngạn Bác cũng đều dựng đứng hết cả lên, quả nhiên, Hoàng thượng đúng như dự đoán, không hề nhìn trúng Triệu Tông Thực!
- Kỳ thật đề Ngự thí Chế khoa năm nay, Hoàng thượng dùng một đoạn văn năm trăm chữ đã đập vỡ vụn cái mặt nạ thịnh thế, lộ ra thực lực quốc gia đáng thương như bờ đê vỡ. Đây là đại hy sinh, đại nhân từ, đại dũng khí, là tuyên cáo của Hoàng thượng cho người trong thiên hạ tỉnh dậy từ trong cơn mê, không cần tiếp tục ca tụng thái bình thịnh thế nữa, lo mà nghĩ biện pháp sửa chữa đi thôi!
Giọng nói của Phú Bật đột nhiên cao lên, bi phẫn nói:
- Nhưng hiện tại, bách quan triều dã đều một lòng một dạ “tòng long công thần” (*), một người đắc đạo, gà chó lên trời. Có rất ít người hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng…
(*) Tòng long công thần: cách gọi một đại thần lập được đại công, thân cận với hoàng thượng khi chưa lên ngôi (hoàng thượng còn là thái tử).
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
42 chương
36 chương
800 chương
198 chương