Vì Lai Phúc bắt đầu sự nghiệp mà chăm chỉ làm việc, bài tập của Trần Khác cũng tự nhiên bị chút ảnh hưởng. Theo Trần Hi Lượng, bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện đọc sách, bây giờ Lai Phúc đã nổi tiếng, việc kinh doanh sau này không thành vấn đề. Ông ta sẽ không mắt nhắm mắt mở nữa mà phải dùng những bài tập ra trò để cho mấy đứa con chuyên tâm hơn. Ba tháng này, Trần Khác đem cuốn “ Quảng vận” chép lại hai bản, chép thầm một bản, một bộ Khải thư đã khó khăn lọt vào trong tầm mắt, đối với thanh vận cũng có thể nắm bắt cơ bản… Khiến cho Trần Hi Lượng chấn động nhất chính là, năng lực ghi nhớ kỳ lạ kia của hắn. Người đọc sách bình thường, thì ngay cả “Quảng vận” cũng cần tới cả năm mới có thể thuộc đại khái, Trần Khác thì lại có thể đem “Quảng vận” viết ra làu làu. Trần Hi Lượng chính là dùng một năm thời gian đó, mới có thể thuộc được “Quảng vận”, đúng thật là người so với người tức chết người. Tốt thôi, năng lực càng cao, bài tập càng nặng, đến lúc đó xem xem cực hạn của ngươi ở đâu. Thế là tiến vào bài tập thứ hai – “Huấn hỗ”. Dùng ngôn ngữ ngay đó mà giải thích nghĩa của từ gọi là “Huấn”, dùng ngôn ngữ đương đại mà giải thích ngôn ngữ cổ đại gọi là” hỗ”, nên huấn hỗ chính là một môn học chuyên giải thích từ ngữ cổ đại. Trần Hi Lượng lệnh Tam Lang viết nháp một loạt huấn hỗ học kinh điển như “Nhĩ nhã”, “Thi cổ huấn truyền”, “Mao thi chính nghĩa”, đồng thời yêu cầu đọc thuộc toàn văn. Việc học thực sự quá nặng, Tam Lang đáng thương, tiếp theo đó vài ngày, chỉ có thể thành thành thật thật bế quan, học “Vị ngã cữu giả, ngô vị chi sanh dã” (giải thích cách xưng hô thân thuộc), “Môn trắc chi đường vị chi thục” (giải thích các kiến thức cung đình), “Tuyệt cao vi chi, kinh; Phi nhân vi chi, khâu” (giải thích về Khâu Lăng, cao địa), “Cẩu tứ xích vi ngao” (giải thích về động vật)…điều an ủi hắn chính là, rút cục thời gian lo một ngày ba bữa cơm cũng được giải thoát khỏi việc học tập. Sáng sớm mỗi ngày, không lâu sau khi đầu đà báo sáng, liền có tiểu nhị của cửa hàng điểm tâm trước phố, đảm nhận việc mang cơm tới. Điểm tâm sáng rất đa dạng, hầu như rất lâu không trùng lặp. Ví như hôm kia mang bánh bao nhân thịt heo, hôm qua lại mang tới nào là bánh hồ thịt luộc, bánh hồ tụy heo, các loại bánh hồ chay, hôm nay thì lại ăn miến gà, các loại canh miến tam tiên, măng nhồi thịt, ngày mai thì khả năng là có bánh tròn, bánh hấp. Những đồ ăn này nhiều vô số kể, phối với hai phần cháo, hai phần canh, cùng với các loại rau màu sắc ngon miệng, mỗi bữa cần hai mươi lăm tiền, mỗi tháng phải dùng tới tám trăm tiền…việc cung cấp điểm tâm sáng phong phú hay tiết kiệm vẫn là do người, đương nhiên đều sẽ không đắt như vậy, nhưng Trần Hi Lượng vì muốn bọn nhỏ được ăn ngon ăn no, nên không tính toán giá cả. Ăn xong bữa sáng, Trần Hi Lương và Nhị Lang liền ra ngoài, Trần Khác phải giám sát hai đệ đệ học tập trong lúc luyện tập. Gần buổi trưa, có tiểu nhị của Lai Phúc mang đồ ăn tới, tuy chỉ có ba đứa nhỏ ăn cơm, nhưng Truyền Phú mỗi bữa đều nấu bốn món ăn một món canh, chay mặn đều có, không làm bừa bao giờ. Ăn xong bữa trưa, dọn dẹp đồ ăn vào hộp, đợi đến khi chạng vạng, tiểu nhị lại mang theo một hộp đồ ăn nữa tới, sau đó đem hộp đồ ăn buổi trưa mang về… Vì buổi tối nhiều người ăn, nên Truyền Phú sẽ làm thêm hai món nữa. Trần Hi Lượng rất áy náy, thường đi qua giúp đỡ. Bất kể thế nào, việc ăn uống của năm cha con, coi như được giải quyết hoàn toàn… Điều này đối với một gia đình không có phụ nữ mà nói, sự thực đáng ăn mừng. Nhưng mà phàm là việc có lợi tất có hại, đó là vào mùa xuân ba anh em vẫn còn gầy guộc trơ xương, đều đã biến thành mập mập mũm mĩm. Lục Lang mập mạp còn đáng yêu, nhưng Trần Khác không thể dễ dàng để mình biến thành mập mạp… Ở đất Thục dáng người gầy nhỏ, người mập mạp thường bị người khác kỳ thị. Thế là hắn thương lượng với cha, muốn ngoài lúc học bài, mang theo bọn em để rèn luyện thân thể. Trần Hi Lượng bản thân có học qua võ thuật, tự nhiên cũng không muốn mấy đứa con của mình biến thành thư sinh trói gà không chặt, đối với đề nghị của Trần Khác hoàn toàn đồng ý. Thế là mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, hắn liền cùng Ngũ Lang chạy quanh huyện thành, sau khi về nhà còn dựa theo đại cương thao luyện huấn luyện bộ đội tân binh để luyện tập, đương nhiên là không cần đi đá đều bước, đứng thẳng hàng. Thao luyện tới mức khắp người ướt đẫm mồ hôi, mới đi tắm rồi ăn sáng, buổi trưa và buổi chiều, còn cùng Lục Lang múa biểu diễn bài thể dục quân đội, phải tiêu trừ bớt đi lượng thịt đã ăn vào thì mới ổn được. Đối với việc này, Ngũ Lang từng hỏi rất triết học: - Vất vả thế này, sao không ăn ít đi? - Sinh mệnh ở chỗ vận động. Trần Khác cũng trả lời rất có triết lý. Ngũ Lang không hiểu, Trần Khác liền trả lời đơn giản một chút: - Tiêu hao sức lực, khí lực lại lớn hơn. Ngũ Lang vẫn không hiểu, Trần Khác chỉ còn cách nghiêm mặt nói: - Cũng không thể vì phải bài tiết, mà sẽ không ăn cơm nữa. - Thì ra là thế. Ngũ Lang hiểu ra. Sáng hôm nay, Trần Khác đang cùng Ngũ Lang thi hít đất, Lục Lang ở bên cạnh cổ vũ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi cửa. - Sớm thế này đã mang cơm tới rồi? Trần Khác từ dưới đất bật dậy, mặc bừa áo khoác, vừa mở cửa không ngờ là Phan thợ mộc. Chỉ thấy gã mang theo hai tên đồ đệ, đang đẩy hai xe lớn chất đầy đồ. - Phan thúc, đi nhầm cửa chăng. Nhà cháu đâu có mua đồ dùng. Trần Khác tếu táo nói. - Không sai, chính là mang đến cho nhà cháu. Phan thợ mộc đang mang trên lưng một chiếc ghế bành mới toanh, đầu đầy mồ hôi nói: - Mau tìm chỗ để xuống! - Ồ. Trần Khác có chút chần chừ, nhưng vẫn tránh đường. Phan thợ mộc liền lệnh cho các đồ đệ đẩy xe kéo vào, rồi dỡ xuống đất các loại đồ dùng như bàn ghế, án thư, bàn trà.., gỗ cây hồng chương mới toanh như nước… Tuy không sánh được với gỗ lê vàng quý báu, nhưng trong thời đại này, đã là những vật dụng tốt nhất, hơn nữa điêu trác tinh xảo, chỉ nhìn nước sơn, là thấy ngay làm bởi thành ý. Dỡ hàng xong, Phan thợ mộc liền sai các đồ đệ mang đồ vào trong phòng, tự mình lấy từ trên xe xuống bao đồ dùng thợ mộc của mình, đi tháo những cửa sổ đã mục nát. Trần Khác rốt cục cũng phản ứng, giữ chặt ông ta lại hỏi: - Đây là làm gì vậy? - Lần trước tới, nhìn thấy vật dụng gia đình, cửa sổ đều không ra gì cả rồi. Phan thợ mộc không khỏi phân trần, dỡ một cánh cửa sổ xuống, dùng hai tay tách, gẫy lìa thành hai đoạn, đưa cho Trần Khác xem: - Nhìn đi, đều mục cả rồi. Rồi quăng trên mặt đất, dỡ một cánh cửa khác nói: - Đây chẳng phải là đánh vào mặt bọn ta sao? Sớm đã cân nhắc, thay mới cho nhà của Tam Lang một lần, bất đắc dĩ chủ hàng thúc giục gấp quá, chỉ có thể mỗi ngày tận dụng chắp vá một chút, tới ngày hôm kia mới làm xong. Nói xong liền chỉ các đồ dùng bên ngoài nói: - Mới hơi khô một chút đã mang tới cho ngươi rồi. Nước sơn ở niên đại này là lấy ở cây sơn tự nhiên, không độc không ô nhiễm, có thể yên tâm mà sử dụng. - Đa tạ. Trần Khác có chút cảm động nói: - Tất cả hết bao nhiêu tiền? - Lấy tiền của ngươi? Phan thợ mộc lắc mạnh cái đầu nói: - Ta bị hai đồ đệ cười chết sao. Nói xong trên mặt không dấu vẻ tự đắc tiếp: - Ngươi biết tháng này, bán ra mấy bộ Nhất Quán Chính Khí không? - Một trăm bộ. Trần Khác cười nói. - Tròn năm trăm bộ! Phan thợ mộc đưa bàn tay to thô ráp ra, nhếch mép nói. - Nhiều vậy? Trần Khác kinh ngạc nói: - Ông không sợ làm không nổi sao? - Làm không nổi, bọn ta vừa mua một cái sân, mướn thêm mười thợ. Phan thợ mộc tùy tiện nói: - Hai đồ đệ của ta, bây giờ đã thành thầy cả rồi. - Chúc mừng nhé. Trần Khác chắp tay nói: - Thật không ngờ, thị trường của huyện chúng ta lại lớn như vậy. - Hết cả huyện chúng ta tất nhiên là không được, là huyện bên cạnh, các thương nhân đồ gỗ tới đặt mua. Phan thợ mộc gãi đầu nói: - Nha môn tri phủ, còn có nha môn các huyện cũng đến mua, chẳng qua chỉ trả ta nửa giá, ta không biết có nên nhận lời hay không. - Đương nhiên là đồng ý rồi. Trần Khác quả quyết nói: - Tổng cộng cần bao nhiêu bộ? - Nếu thêm nữa, sợ phải một trăm bộ. Phan thợ mộc đau khổ nói. - Nếu ông nghe lời ta, thì dứt khoát tặng không. Trần Khác nói. - Tặng không, vì sao? - Vì sao? Trần Khác nói: - Một bộ Chính Khí nổi danh như thế này, nhanh chóng sẽ bị người ta làm nhái thôi, ông tuy là đã lập hồ sơ ở quan phủ rồi, nhưng người ta là người ở đây, nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở, có thể khiến cho ông chịu tổn thất nhiều bao nhiêu? Cho quan phủ chút nhân tình, tuy là không thể ngăn chặn hàng giả, nhưng hàng giả có thể bị cấm ngặt. Lại nói ông về sau có thân phận thương nhân rồi, không thể thiếu việc giao lưu với quan phủ, đây là một cơ hội tốt để tạo lập quan hệ với quan phủ. - Ra là thế. Phan thợ mộc gật đầu lia lịa, nhếch mép cười: - Tam Lang quả là có tầm nhìn, chỉ cần lời nói này của ngươi đã đáng giá những dụng cụ này rồi. Phan thợ mộc mang theo đồ đệ bận rộn công việc hết nửa ngày, cửa sổ của ba gian nhà cùng với cửa viện toàn bộ đều thay mới, trong phòng cũng bày biện những cái ghế mũ quan, bàn bát tiên mới toanh, án thư, giá sách lớn rất khí phái…thậm chí còn có một cái giường bát bộ thật lớn. Chỉ cái giường này phải dùng hơn nửa tháng để chế tạo, có thể thấy Phan thợ mộc nói là sự thật. Giữa trưa hiển nhiên phải ăn cơm, tửu lầu đem cơm như thường lệ nhất định là không đủ, Trần Khác liền ra phố mua ít đồ ăn tươi, tự mình vào bếp nấu bốn món ăn, còn từ nhà đông lấy ra hai vò rượu, bày dưới bóng cây đầy một bàn. Nhìn những đồ ăn sắc hương mê người trên bàn, Phan thợ mộc trừng to mắt nói: - Thần kỹ của ông chủ Thái thật đúng là ngươi dạy! Ông ta hiện nay cũng là nhân vật có tiếng ở trong huyện, hiển nhiên ở tửu điếm Lai Phúc nếm qua tay nghề của Truyền Phú. - Ha ha, cứ xem là vậy đi.. Truyền Phú hai tháng đi ra đi vào trong nhà hắn, hàng xóm phố phường xung quanh đều biết, nên chuyện này căn bản giấu diếm không được. - Thần quá! Không còn gì để nói, Tam Lang đích thị là thần nhân rồi! Phan thợ mộc giơ thẳng ngón tay cái lên, hai tên đồ đệ của ông ta cũng ra sức gật đầu, bội phục sát đất. - Nói thế cháu cảm thấy ngượng ngùng quá. Trần Khác bưng vò rượu, rót cho thấy trò Phan thợ mộc rồi nói: - Đây là rượu nhà làm, nếm thử xem thế nào? Rượu màu quất đỏ từ vò rượu chậm rãi rót vào trong chén, trong không khí mùi thơm ngát của quất, vẫn còn chưa uống, đã khiến sư đồ ba người cảm thấy cảnh đẹp ý hay, ra sức hếch mũi lên mà ngửi. Trần Khác lại tiếc nuối nói: - Phải dùng ly thủy tinh, loại rượu này mới có thể thể hiện được chỗ hay của nó… Nhưng hắn không nghi ngờ gì là đàn gảy tai trâu, thầy trò Phan thợ mộc đã bưng chén rượu lên, uống ừng ực như trâu cạn cả chén, sau đó quẹt miệng, cười ha hả: - Rượu ngon! Rượu ngon.