- Tam Lang muốn lấy tên gì cho bộ ghế này? Phan thợ mộc nhớ tới lời nói trước kia của Trần Khác. - Gọi “Nhất Quan Chính Khí” đi! Trần Khác cười nói: - Làm như vậy có ba tầng ý nghĩa. Một ghế mũ quan có thể truyền đạt uy nghi và đoan trang của người ngồi, cho người ta cảm giác chính khí nghiêm nghị, ngồi cả đời cái ghế thế này, không phải Nhất Quán Chính Khí tới cuối cùng sao. Hai là định ra giá bán một quan tiền, sau này người ta không thể giảm giá, thúc có thể không giảm, giảm chính là chính khí có thiệt. Ba là, khách hàng cũng mua cả bộ, mua lẻ chính là chính khí có khuyết, ai cũng sẽ không để ý chút tiền này để người ta nói mình chính khí thiếu thiệt đâu? - Hay, thật sự là hay! Phan thợ mộc nghe như say như mê, chân tay luống cuống nói: - Tam Lang ơi Tam Lang, thúc thật không biết nên cảm ơn cháu thế nào! - Tiểu tử rất gian trá! Nháy mắt thì đã có chủ ý rồi! Cái này ngay cả Trần Hi Lương cũng không kìm được cười mắng lên. Phan thợ mộc là tự đáy lòng cảm tạ cha con Trần gia, lập tức xin Trần Hi Lượng viết nhãn hiệu. Trần Hi Lượng vui vẻ đề bút, viết bốn chữ triện thể: - Nhất Quán Chính Khí. Cẩn thận cầm lấy bức chữ này, Phan thợ mộc kích động khó nhịn được nói: - Đại ân không lời nào cảm tạ, từ nay về sau ta trong tiệm bán ra một bộ Nhất Quán Chính Khí thì có một phần của Trần gia. - Không cần đâu, Trần Khác cười đứng dậy: - Tám mươi quan lúc nãy đã bao gồm tiền ghi danh, giấy trắng mực đen cứ thế làm theo. Vì con người phải một lời hứa ngàn vàn, thúc không cần sợ bọn cháu thất tín. Hắn nói một phen thế này, nghe thấy Trần Hi Lượng liên tục gật đầu, khen ngợi: - Lẽ ra nên như vậy, lẽ ra nên như vậy! Hắn nói như vậy, Phan thợ mộc đành thôi, nhưng trong lòng đã quyết định từ nay về sau ngày lễ ngày tết đều phải chuẩn bị tốt hậu lễ đến tặng. Đợi Phan thợ mộc ngàn ân vạn tạ rồi rời đi, Trần Hi Lượng nhìn chằm chằm Trần Khác hồi lâu, nhìn tới mức hắn hoảng sợ: - Trên mặt con có bụi hả? - Không phải. Trần Hi Lượng chậc chậc nói: - Cha phát hiện tiểu tử con bản lĩnh lớn đấy. Người khác phí một phen sức trâu bò, cũng không tranh được tiền của người khác, con lại có thể để người ta vui vẻ đưa cho, giống như không cho con thì mang tội lớn vậy. - Như vậy không tốt ạ? Trần Khác liếc nhìn y. - Cho con làm ông chủ, có áp lực... Tuy nói như vậy, trên mặt Trần Hi Lượng lại có tình cảm kiêu ngạo không dấu được. Tám mươi ngàn tiền có được từ chỗ Phan thợ mộc, cha con Trần gia chỉ lấy ra một ngàn tiền mời người ta sửa sang phòng ốc hư dột một chút. Vốn muốn nói đổi cái cửa sổ mục này, ai biết cả thành chỉ có một nhà Phan thợ mộc có thể làm. Cha con Trần gia không muốn lúc này đi tìm y, định trước tiên cứ như vậy, để tránh ngại có hiệp ân báo đáp. Tiền còn lại, cha con thương lượng một chút, tất cả đều cho Truyền Phú mượn. Lai Phúc khai trương lại, cho dù không sửa chữa vẫn tiếp tục sử dụng chén đũa bàn ghế trước kia, cũng phải chuẩn bị đủ nguyên liệu chay mặn, dầu muối đồ gia vị.... Hơn nữa ngày đầu tiên còn miễn phí, mười ngày sau một nửa giá, cái này đều cần có khoản tiền vốn mới được. Thực ra Truyền Phú hy vọng bọn họ đem khoản tiền này đầu tư, rồi cho Trần gia một cổ phần danh nghĩa. Nhưng cha con Trần gia vẫn không muốn hiệp ân báo đáp, kiên quyết không chiếm cổ phần này của y nữa, chỉ là cho nợ mà thôi. Ngoại trừ cho Truyền Phú mượn tiền ra, từ quy định giá thực đơn tới khống chế chất lượng thực phẩm, tới huấn luyện nhân viên phục vụ, mọi mặt không có chỗ nào Trần Khác không bận tâm... Hắn làm sư phụ tuy nhỏ tuổi, đối với đồ đệ lại một chút cũng không có hàm hồ, cho nên mặc kệ hắn mắng chưởi thế nào, Truyền Phú đều bộ mặt cười ngây ngô. Truyền Phú biết sư phụ mắng mình không phải sư phụ tính khí xấu mà là mình quá ngốc... Truyền Phú nghiêm mặt nhìn về hướng Trần Khác, thấy sư phụ im lặng gật đầu, liền xoay người qua, đi tới phía ba tiểu nhị mới thuê nói: - Mở cửa... cái đó, tiếp khách! Vốn muốn nói mở cửa đón khách, kết quả căng thẳng nên lời nói lộn xộn cả lên. - Phù... Mọi người đều cười phù ra, nhưng cũng lao vào không khí khẩn trương. Cửa xếp tháo xuống, bên ngoài sớm có khách nhân không chờ được, liền nối đuôi đi vào. Chớp mắt liền ngồi đầy một nhà, nhìn thấy Truyền Phú đi ra trong đại đường vốn ồn ào phức tạp nhất thời yên tĩnh xuống. - Cảm tạ các, các vị hàng xóm ủng hộ. Truyền Phú bình thường nói chuyện rất trôi chảy, không biết hôm nay sao thành lắp bắp: - Tiểu quán khai trương lại, phục vụ các loại món rau xào, thực đơn chính là ở trên tường... - Tiểu ông chủ Thái, món rau xào này của ông thật sự là thần kỳ của thành Biện Lương không? Có người không có hảo ý hỏi: - Hai tháng này, ông đi kinh thành học nghề à? - Hai tháng, tháng, cả chạy cũng không đủ. Truyền Phú chậm chạp nói: - Ta là học ở sư phụ ta. - Sư phụ của cậu, sư phụ của cậu ở đâu? Mọi người rất hiếu kỳ hỏi. - Ta, sư phụ của ta... bí mật. Truyền Phú úp mở nói với bọn họ. - Chư vị, nghe ta nói một lời. Ông chủ Lỗ đặc biệt ăn mặc ngọn gàng sạch sẽ, cùng kẻ nhàn rỗi của ông ta chiếm bàn tốt nhất. Lúc này vô cùng chói mắt, chỉ nghe lão chậm chạp nói: - Không cần làm khó Thái hiền chất của ta. Miệng nó ngốc, nhưng không cần khẩn trương. Vì sư phụ của chúng tôi không dựa vào miệng, là dựa một tài nấu ăn nói chuyện. Nấu được một món ngon, chính là Thiên vương lão tử! Nếu là đồ ăn không được, thì đóng cửa ngừng kinh doanh, từ nay bỏ nghề quán cơm, không thể vứt bỏ mặt mũi của tổ sư gia chúng tôi! - Nói rất đúng, nói rất hay! Mọi người tự nhiên nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói này của lão, nhưng vẫn trầm trồ khen ngợi, làm Trần Khác thờ ơ bàng quan không khỏi cười lạnh: - Xem ra thời đại nào cũng đều giống nhau, không có ai có thể đồng tình kẻ yếu. - .... Đang nghe những tiếng ồn ào đó, có tiếng thét lên. Khuôn mặt đỏ của Truyền Phú trở thành con tôm, thắt lưng cũng cong thành con tôm, thực sự không kìm được, lại kéo tấm rèm, xoay người vào sau bếp. Ông chủ Lỗ đó và đám người nhàn rỗi vốn chính là tới quấy phá, thấy được thời cơ, bọn họ một xướng một họa, đem chuyện nấu ăn kém cỏi của Truyền Phú trước kia, làm ra những lời nói đùa rồi thêm mắm thêm muối vào... Vốn chỉ là người ăn vào bụng xấu, từ trong miệng bọn họ nói ra, liền thành thượng thổ hạ tả, xém chút nữa mất mạng. Các thực khách nghe những lời đồn đại này, tự nhiên ngao ngán, rất nhiều người đều ùn ùn đứng lên. Thà không ăn bữa cơm miễn phí, cũng không muốn mất mạng. - Ngươi còn không đi ra ngăn lại. Trần Khác đứng phía sau bức rèm, nhìn tình hình bên ngoài, âm thanh lạnh cả người: - Khách nhân tất cả đi hết rồi, ngươi không có cơ hội chuyển mình nữa! - Sư phụ... Truyền Phú giống như đứa trẻ, kéo tay áo của Trần Khác nói: - Sư phụ giúp con đi, con biết sư phụ nhất định làm được. - Ta đương nhiên có thể giữ bọn họ lại, nhưng bây giờ ngươi đang làm ông chủ, là đại đầu bếp. Trần Khác bỏ tay của y ra: - Còn muốn trông cậy vào người khác tới chắn gió che mưa sao? - Chỉ lần này thôi, sư phụ. Truyền Phú năn nỉ nói. - Một lần cũng không được! Trần Khác lạnh lùng nói: - Muốn làm phân chó thối hay là đại đầu bếp đệ nhất thiên hạ, tự ngươi chọn đi. - Con đương nhiên muốn là đệ nhất thiên hạ. Nhưng con, miệng con vụng về, trường hợp lớn thế này con chống đỡ không được... Truyền Phú đáng thương nói. - .... Trần Khác thở sâu, quay người lại, nhón chân, nắm lấy bên má mập mạp của Truyền Phú nói: - Ta nghe nói, ngươi trước đây là lăn lộn bên ngoài phải không? - Phải... Truyền Phú gật đầu. - Sao trở thành bộ dạng thế này? Trần Khác xoắn quai hàm của y, tức giận không thèm nói thêm gì. - Vì con đã thề rửa tâm đổi diện. Khuôn mặt của Truyền Phú bị vặn vô cùng tức cười, giọng nói mang nức nở nói: - Con muốn làm ăn tốt, được hòa khí phát tài! - Thì ra là thế. Trần Khác thở ra thật mạnh: - Ngươi cúi đầu xuống. Truyền Phú ngoan ngoãn cúi đầu, mặt bên trái ăn một bạt tay. Còn chưa phản ứng lại, mặt bên phải lại ăn một một đòn nữa. Y kinh hoảng nhìn Trần Khác, nghe sư phụ từng câu từng chữ nói: - Ngươi .. nghe kỹ cho ta, làm ăn và lăn lộn, đều là giống nhau, phải lấy đức trả ơn, lấy miếng trả miếng! Nếu ngươi hèn yếu, mọi người giẫm lên ngươi. Nếu ngươi mạnh, mọi người sợ ngươi, không thứ trứng gì đáng bị người ta giẫm thành bùn lầy! - Hô... hô... Truyền Phú đã bị đánh, lại bị công án, hít thở cuối cùng vội đứng lên, hai mắt đỏ đỏ. - Đúng, chính là phải tức giận! Đây chính là địa bàn của ngươi. Bây giờ mọi người tới địa bàn này, ngươi nên làm thế nào? Trần Khác gần như hét ầm lên nói: - Các ngươi! Người nào dám bỏ đi, đập nát mặt nó! - Con mẹ nó! Truyền Phú hét to lên một tiếng, cầm con dao bếp xông ra ngoài. Tiếng ồn ào trong đại sảnh nhất thời biến mất, ông chủ Lỗ đang nước bọt văng tứ tung, nhìn thấy Truyền Phú cầm dao xông tới mình, sợ tới múc răng đánh vào nhau cầm cập, đám nhàn rỗi đó của lão cũng đều thành khúc gỗ. - Hây! Thái Truyền Phú bước lớn xông tới, giọng nói thô lỗ hai mắt mở trừng nhìn bàn bên cạnh nói: - Lỗ đầu cá kia, ông đến ăn cơm, hay là đến nói lời châm chọc. Nói xong con dao bếp mài bén sáng loáng vỗ lên bàn, quát: - Có rắm thì mau đánh đi! Ông chủ Lỗ sợ tới múc đặt mông ngồi xuống ghế, run giọng nói: - Đương nhiên là ăn cơm rồi... - Vậy thì ngặm cái miệng quạ thối của ông lại, đồ miệng quạ! Truyền Phú nói xong, nhấc con dao bếp lên, nhìn mọi người một vòng: - Đừng vội để ta đây đợi lâu. Nói xong tức giận hùng hổ quay lại sau bếp. Cái bàn của ông chủ Lỗ toàn đồ ăn. Lúc này thế giới yên tĩnh nhiều rồi, mọi người muốn đi, lại luôn cảm thấy phía sau bức rèm có một đôi mắt ầm trầm đang chằm chằm nhìn mình, đành phải đem sự chú ý tới thức ăn đặt trên bàn. Lúc này mới phát hiện, trên bàn cái gì nào là đảo tái, rán, xào, chiên dầu. Nguyên liệu dùng đều thấy qua, nhưng cách làm thì không hề nghe nói. Mọi người nếm mỗi bàn vài món, sợ mệt đến đại ca Truyền Phú, kích nổ sự tức giận của y, còn không dám gọi nhiều, cũng chính là một bàn bốn năm món mà thôi. Bàn ông chủ Lỗ cũng không dám gọi nhiều, nhưng trên mặt lão không nhịn được, còn phải cứng rắn chống đỡ nói: - Đầu bếp như y, bữa cơm này chắc chờ tới tối… Lại không có nghe thấy người phụ họa, vì bốn đĩa thức ăn bàn đầu tiên đã bưng ra nóng hổi. Mấy món này, màu sắc rõ ràng, mùi thơm xông vào mũi, tạo hình tuyệt mỹ... còn chưa tới miệng, thì đã làm mọi người phải chết lặng rồi.