- Nghệ thuật nấu ăn xưa nay có cách nói “bảy phần là tài cắt tỉa rau quả còn ba phần là xào nấu” và “Không có dao không thành thức ăn”. Trần Khác như đang chỉ dạy cho Truyền Phú nói: - Tức là một người đầu bếp đủ tư cách tài cắt tỉa là cơ sở, muốn trở thành một đầu bếp tốt thế nào thì phải luyện tài cắt tỉa tốt như thế. - Học đồ muốn trở thành một đầu bếp đệ nhất thiên hạ. Trên mặt Truyền Phú mập tràn đầy vẻ rạng rỡ. - Vậy phải có tài cắt tỉa đệ nhất thiên hạ! Trần Khác cũng không đả kích y, lớn tiếng nói: - Càng phải trả giá bằng lượng mồ hôi đệ nhất thiên hạ. - Học đồ không sợ khổ! Truyền Phú kích động nói. - Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi, phải luyện tài cắt tỉa trước đã, đầu tiên phải chọn một con dao tốt! Trần Khác cũng không phải là nói dối y, công việc đầu tiên của mình sau khi phục viên là đầu bếp, còn đặc biệt học một lớp nấu ăn, nếu không thì cũng không dám dựa vào hai tay mà xào rau như vậy. - Giai đoạn hiện tại, dao mà cha cậu để lại cũng đủ cậu dùng, có thể tiết kiệm được bước này. - Từ hôm nay trở đi cậu phải bắt đầu luyện kỹ thuật cắt tỉa, tài cắt tỉa này để có được chút thành tựu phải mất nửa năm. Trần Khác nói: - Đương nhiên tình hình của chúng ta hơi đặc biệt, không thể làm từng bước, cho nên mỗi ngày sẽ cho cậu học cấp tốc ba lần, như vậy có thể không chậm trễ. Lục Lang ở bên cạnh tò mò nghe, nghĩ một lát rồi nói nhỏ với Ngũ Lang: - Ý của Tam ca có phải là bảo tên béo kia bao luôn cả ba bữa cơm cho nhà ta. Buổi sáng hôm đó Thái Truyền Phú bắt đầu luyện cắt không khí, Trần Khác yêu cầu y đứng hình chữ T đối diện với khoảng không, tay phải cầm dao, tay trái thì làm động tác đặt rau củ quả, sau đó dùng dao thái lên thái xuống. Lúc đầu y còn cảm thấy rất thoải mái nhưng lâu dần cánh tay mỏi tự nhiên động tác cứ chậm dần. Ai ngờ Trần Tam Lang ở trong phòng viết chữ, nghe thấy tiếng dao như chậm hơn liền lớn tiếng nói: - Sao vậy? Ngày đầu tiên đã lười biếng rồi, còn muốn làm đầu bếp đệ nhất thiên hạ không? - Vâng … Thái Truyền Phú vội vàng tăng tốc duy trì tốc độ ổn định. Chặt thái suốt cả một buổi sáng, mệt đến nỗi eo mỏi, lưng đau, chân co rút nhưng lại không dám thả lỏng một phút nào, không chỉ là vì bị Trần Khác mắng mà nếu y sơ ý là cắt vào ngón tay luôn… Đến trưa Trần Khác mới bảo dừng lại, Thái Truyền Phú ngồi bệt xuống đất, cánh tay phải không thể nào nhấc lên được nữa. - Nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ chuẩn bị bữa trưa. Trần Khác lấy một cốc nước ấm đưa tới trước mặt y. - Sư phụ … Đang run run cầm cốc nước lên uống, Truyền Phú rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên nói: - Sao lại cho học đồ uống nước muối chứ? Giá muối của Đại Tống tăng cao, người bình thường còn không có muối để ăn. - Để bổ sung thể lực, đồ ngốc! Trần Khác làm ra vẻ mắng một tiếng rồi bắt đầu nhặt rau, rửa rau, xào rau một cách thuần thục, cuối cùng cũng được chứng kiến một tài năng trong truyền thuyết, Truyền Phú tim đập nhanh hơn, trợn tròn hai mắt, sợ bỏ lỡ mất một hình ảnh. Ăn cơm trưa xong Trần Khác lại bắt y luyện kỹ năng cầm muôi xào nấu, muôi phải dùng sức bằng tay trái, còn tay phải giữ sức, khiến cho y không có cớ nào để lười biếng cả. Cho tới lúc trời gần tối hai cái chân của Truyền Phú đều không nhấc lên nổi, cả người hoàn toàn tê dại. Bữa cơm này Trần Khác lại đành phải làm, lúc này hắn vô cùng bất mãn nói: - Tục ngữ nói “Già xem bói, trẻ nấu ăn” không có sức khỏe không làm đầu bếp được đâu, sao sức khỏe của cậu lại kém thế chứ, từ ngày mai trở đi, rèn luyện sức khỏe cùng ta. - Vâng, sư phụ … Truyền Phú sắp khóc tới nơi rồi. Vậy là bắt đầu từ ngày hôm sau, buổi sáng giờ mão vừa tới, Trần Khác bèn dẫn theo Triệu Phú chạy vòng quanh thị trấn ba vòng, về tới nhà Trần Khác chuẩn bị bữa sáng, Triệu Phú cũng không được nhàn rỗi phải cầm rìu ra ngoài sân chẻ củi. Theo cách nói của sư phụ vô lương tâm kia như vậy không những có thể rèn luyện thể lực cánh tay mà còn có thể tăng thêm chi phí trong nhà. Củi được bổ xong sẽ được mang ra ngoài đường bán, mỗi ngày ít nhất phải kiếm được hai mươi tiền mới được ăn cơm, một công đôi việc. Ăn cơm xong, buổi sáng luyện cầm dao cắt thái, buổi chiều luyện cầm muỗng xào nấu, bữa trưa và bữa tối Trần Khác sẽ dạy y nấu một vài mòn ăn. Tiếp tục như vậy nửa tháng Trần Khác mới bắt đầu cho y cắt giấy lộn, lúc đầu là một tờ giấy, dần dần là hai tờ giấy, sau đó là cả một chồng giấy… Trần Khác không có mỹ đức tiếc giấy lộn của cổ nhân, giấy mà hắn viết chữ xong đều để cho Truyền Phú chặt chém thành sợi. Điều khiến người khác ngạc nhiên thán phục là Trần Khác không ngừng viết chữ kiếm sống, mà lại có thể không ngừng cung cấp giấy lộn cho Thái Truyền Phú cắt chém liên tục. Trong một tháng hắn viết xong năm quyển “Quảng Vận”, toàn văn và chú thích tổng cộng là 217.886 chữ, bình quân mỗi ngày phải viết hơn 7000 chữ, hơn nữa lại là chữ to. Trần Hi Lượng thấy chuyện học hành của con cũng không bị ảnh hưởng, tự nhiên ý nghĩ bị Thái Truyền Phú lấy mất người cũng tan biến. Điều khiến ông ấy hài lòng nhất là sau một tháng khí chất của Tam Lang trầm tĩnh hơn, không xốc nổi như trước nữa. Tập viết chữ chính là cách dưỡng tâm, cổ nhân quả nhiên không lừa ta. Điều duy nhất làm người khác đau đầu là chỉ tính tiền mua giấy tháng này thôi đã mất 2000 tiền rồi… gần như mất nửa tháng tiền công của ông ta, nhưng nhìn thấy con trai tiến bộ Trần Hi Lượng cảm thấy tất cả đều đáng. Đến tháng thứ hai, hai tay của Truyền Phú rõ ràng đã có lực và ổn định hơn, Trần Khác bắt đầu dạy y các loại chặt, thái, băm vv… Hắn cũng dần giao lại cho y việc nấu cơm, tận tâm tận lực xào một món ăn ngon. Thời gian như nước chảy, chớp mắt một cái đã tới tháng 6, thời gian Truyền Phú theo Trần Khác học đã quá thời gian dự định một tháng rồi, nhưng sư phụ không nói dừng lại, y cũng không dám hé răng, chuyên tâm hoàn thành bài học mỗi ngày. Cho đến một ngày ăn cơm xong, thu dọn bát đũa, Trần Khác nhìn rồi nói: - Hai tháng nay tiến bộ không ít, xào thức ăn cũng đã ra đầu ra đuôi rồi. - Ha ha … Truyền Phú thật thà chất phát cười vò đầu bứt tai nói: - Cảm ơn sư phụ đã khen. - Thẳng ngốc này đúng là … Trần Hi Lượng cười nói: - Ý của Tam Lang là ngươi có thể về khai trương rồi. - Ah … thật không sư phụ? Truyền Phú khó có thể tin nói. - Đừng có vui mừng quá sớm. Trần Khác lại vẫn nghiêm trang nói: - Chỉ có điều nhà ta không thể cứ một người làm bảy người ăn được, huống chi cha ta lại nghỉ việc ở bến thuyền rồi … - Sao lại là bảy người chứ? Truyền Phú đếm đi đếm lại cũng chỉ có sáu người. - Huynh ăn nhiều như thế đương nhiên phải tính là hai người rồi. Lục Lang cười khanh khách nói. - Khà khà … Truyền Phú cười thô lỗ lại nghe thấy Trần Khác nói: - Nghệ thuật nấu ăn là cả một đạo, ngươi chỉ học được một chút xíu thôi, nếu như vậy mà đã tự mãn thì cả đời cũng chỉ là đầu bếp của cái huyện thành này thôi, đến Mi Sơn ngươi cũng không ra được chứ đừng nghĩ tới Biện Lương. - Vâng. Truyền Phú gật mạnh đầu nói: - Học đồ sẽ tiếp tục theo sư phụ học thêm! - Sau này kinh doanh ngày càng tốt hơn ngươi phải bận từ sáng tới tối nên không cần tới đây nữa. Trần Khác đối với chuyện kinh doanh của Lai Phúc tràn đầy sự tự tin nói: - Có thời gian ta sẽ qua đó… - Sư phụ, học đồ nghĩ kỹ rồi … Tuy rằng hai người hơn kém nhau 10 tuổi, nhưng hai tháng ở cùng nhau Truyền Phú đã thực sự coi Trần Khác là bậc thầy, giọng điệu đầy kính mến phát ra từ đáy lòng: - Sau này một ngày ba bữa học đồ sẽ nấu nướng xong rồi bảo tiểu nhị mang tới cho mọi người. - Không được, không được. Trần Hi Lượng lắc đầu lia lịa nói: - Sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh của cậu. - Học đồ sẽ bảo tiểu nhị đưa sớm một chút không ảnh hưởng tới việc kinh doanh đâu, như vậy sư tổ có thể tiết kiệm được thời gian nấu ăn để làm việc khác. Truyền Phú thành khẩn nói: - Quan trọng là giai đoạn phát triển của sư phụ và các sư thúc nên phải ăn ngon một chút. - … Y nói như vậy Trần Hi Lượng cũng hơi có chút động lòng nói: - Vậy thì để chúng tới chỗ cậu ăn đi! Dù sao cũng không thể ăn không được, bao nhiêu tiền sẽ phải trả bấy nhiêu. - Sư tổ nói như vậy là coi con là người ngoài rồi. Truyền Phú kiên quyết nói: - Sư phụ đã truyền cho con tài năng nấu nướng, con và con cái con được lợi rất nhiều, cái này thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Nếu như con còn lấy tiền cơm của sư phụ nữa vậy con còn có lương tâm không? - Ngươi vừa mới bắt đầu, vẫn phải tiết kiệm … Trần Hi Lượng cảm thấy Trần Khác nhìn người rất chuẩn, nhận một đồ đệ như vậy thì chuyện ăn uống cả đời không cần lo rồi. - Tiết kiệm thế nào đi chăng nữa thì bữa cơm của cả nhà sư phụ cũng có đáng là gì chứ. Truyền Phú thật thà chất phát nói: - Đảo đảo vài cái muôi là đủ cả nhà sư phụ ăn rồi. - Trước đây không nhìn ra … Lục Lang trừng mắt nói to: - Truyền Phú ca gian trá thế! - Đứng sang bên chơi đi. Trần Khác vỗ vào má Lục Lang nói với Truyền Phú: - Mở cửa hàng thì phải làm theo lời ta nói, ngày đầu tiên phải miễn phí, sau đó mười ngày đầu giảm nửa giá, hai mươi ngày tiếp theo giảm 30%, sau một tháng thì điều chỉnh lên giảm 20% rồi không thay đổi nữa. - Vậy tại sao không định giá thấp luôn đi? Truyền Phú vò đầu nói. - Đồ ngốc. Trần Khác mắng một tiếng rồi nói: - Một món ăn, tuy rằng ngươi định giá là 8 tiền với việc ngươi định giá là 10 tiền nhưng chỉ tính 80% giá tiền là như nhau, nhưng cảm quan của khách hàng lại hoàn toàn không giống như vậy. Ngươi nghĩ xem khách hàng nhìn thấy trên thực đơn món ăn có 8 tiền và món ăn có 10 tiền cảm giác cái nào sẽ ngon hơn? - Đương nhiên là 10 tiền. - Đúng vậy, họ sẽ cảm thấy món ăn này đáng giá hơn, hơn nữa một khi mình giảm giá sẽ có nhiều người tới hơn, mới kiếm được tiền. Trần Khác cười nói: - Tự nhiên lại kiếm được nhiều hơn. - Sư phụ thật xảo quyệt. Truyền Phú chợt bừng tỉnh nói: - À không, sư phụ thật anh minh. - Cái này không gọi là xảo quyệt, chỉ là thủ pháp buôn bán thông thường mà thôi. Trần Khác nghiêm mặt nói: - Ngươi phải nhớ kỹ kinh doanh trung thực mới lâu dài được, nhưng cũng phải đánh vào tâm lý khách hàng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. - Không tệ. Trần Hi Lượng nghe xong rất tán thành nói: - Binh pháp có mây, lấy chính hợp tất sẽ kỳ thắng, chính là đạo lý này. - Học đồ nhớ kỹ rồi. Truyền Phú gật đầu, vì ở nhà vẫn còn mẹ già, y nói thêm vài câu nữa rồi từ biệt ra về. Mấy cho con Trần Hi Lượng tiễn y ra ngoài, quay vào trong nhà Trần Khác hỏi: - Cha, sao cha đột nhiên lại thay đổi công việc vậy? Hắn cũng là trước bữa ăn mới nghe Trần Hi Lượng nói là ông ta không tới bến thuyền làm việc nữa. - Lẽ nào cha chỉ biết đẩy xe thôi sao? Trần Hi Lượng cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi cũng coi thường cha quá đấy! Lúc này mới nói chuyện của mình ra: - Sắp tới thời vụ thu hoạch lương thực rồi, trong huyện thuê một kế toán biết tính biết viết, thời gian trước cha có đi dự tuyển, đã trúng tuyển rồi. - Thật không? Vậy quả là chuyện đại hỷ rồi. Nhị Lang và Tam Lang cùng hò reo nói: - Cha cũng nhịn giỏi thật đấy, bây giờ mới nói ra!