Trước kỳ thi mấy hôm, Trần Hi Lượng đặc biệt xin nghỉ, dẫn theo ba huynh đệ Trần Khác và Tống Đoan Bình thắp hương bốn lần. Lần đầu tiên là ở trong nhà, bái về hướng Tứ Xuyên ở tây nam, khẩn cầu phần mộ tổ tiên phù hộ; lần thứ hai thì đến từ đường Văn Xương Đế Quân thắp hương, kính nhờ vị thần tiên chưởng quản văn vận phù hộ trong kỳ thi. Sau đó lại đến miếu Khổng thắp hương, hi vọng Chí Thánh tiên sư có thể giúp đỡ... Hai nơi này đều có người ra vào tấp nập, chen chân vào không lọt. Tất cả những người đến đây cầu nguyện đều là người nhà của tú tài. Cho dù là người một ngàn năm sau thì mỗi lần thi vào trường cao đẳng cha mẹ thí sinh cũng còn mê tín, huống chi ở thời Tống. Bởi vậy mặc dù Trần Khác không tin chuyện này nhưng cũng không phản đối, Trần Hi Lượng muốn đi hướng nào liền đi hướng đó, bái như thế nào liền bái như vậy. Sau khi cúng bái miếu Khổng đã là quá giờ Ngọ, Trần Khác nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Trần Hi Lượng lại lắc đầu nói: - Vẫn còn một miếu nữa... - Như vậy là được rồi... Trần Khác vẻ mặt đau khổ nói: - Chỉ là kỳ thi thôi mà, cũng không cần bái luôn tất cả thần tiên ở thành Biện Kinh chứ? - Vị này nhất định phải bái! Trần Hi Lượng thần bí nói: - Đặc biệt linh nghiệm. - Vậy tại sao trước đó còn bái hai vị kia? Ngũ Lang ồm ồm nói. - Người nào cũng không thể chậm trễ, nếu vị ấy mất hứng sẽ phiền toái. Trần Hi Lượng thở dài, sau đó mang theo bọn họ tới “Nhị tướng công miếu” ở phía tây nội thành, quả nhiên là “núi không cần cao, có tiên thì linh” (tục ngữ - ý nói thần tiên thường ở trên núi, núi nào có tiên thì núi đó nổi danh), chỉ là một miếu thờ bình thường lại đông như trẩy hội, hương khói lượn lờ. Trần Hi Lượng khó khăn dẫn bọn hắn xếp hàng đốt hương, cúng tiền hương khói, lúc này mới đến xin một quẻ xăm. Trần Hi Lượng để Tống Đoan Bình cầu đầu tiên. Tên này ngày thường có chút tùy tiện, giờ phút này lại rất khẩn trương, nắm ống thẻ đen bóng run rẩy nửa ngày mới rút được một thẻ xăm. Y khẩn trương nhặt thẻ xăm như lấy được vật chí bảo, vừa thấy mặt trên viết “Hoàng tán đình đình thiên trượng cận hồng tiếu ẩn ẩn phượng sao minh” cảm giác mặt chữ là điềm lành, chỉ có điều không biết giải xăm như thế nào. Tứ Lang cũng cầu một cây, được một câu văn: “Dĩ đắc tân tiêu tức, thũng truyện chiêm độc ban”. Tiếp theo là Ngũ Lang, y cầu được là: “Sinh đắc Nghiêu Thuấn (*) thế, hảo phong bằng tá lực”. (*) Vua Nghiêu và vua Thuấn, dùng để chỉ Thánh nhân. Trần Khác nhìn những quẻ này, tâm lại ngẫm nghĩ tại sao đều cùng một luận điệu? Hắn không khỏi nhớ tới quẻ thăm mà chủ trì chùa Đại Tướng Quốc khấn cho Địch Thanh. Hắn không kiềm được cười rộ lên: - Hòa thượng quả nhiên đều giảo hoạt ! Trần Hi Lượng đứng ở một bên thúc giục, hắn cũng tiến lên rút một quẻ, viết: “Nhất trịch đắc hoa vương, xuân phong vạn lý hương”. - Oa! Tống Đoan Bình cầm lấy cây xăm của hắn, nói: - Cái này không phải ý nói ngươi sẽ làm Thám Hoa sao? - Vậy ngươi có lẽ sẽ làm Phò mã! Trần Khác phun một câu. - Các ngươi xin quẻ xong nhanh chóng đi ra ngoài, còn những người xếp hàng phía sau nữa. Một sĩ tử đứng sau kháng nghị. Mấy người Trần Khác nhanh chóng cầm quẻ đi ra ngoài, đến gian phòng lão hòa thượng đang giải thẻ xăm. Mấy người Tống Đoan Bình đi đến, lão hòa thượng nhìn bọn họ hỏi: - Các người đến cùng nhau? Thấy bốn người gật đầu, lão hòa thượng liền nói: - Vậy tất cả đưa thẻ đến đây. Lão hòa thượng nhìn nhìn các thẻ xăm, nhắm mắt trầm ngâm không nói. Bọn Trần Khác không chờ được, thúc giục hỏi: - Rốt cuộc chúng ta có mấy người có thể đậu kỳ thi? -.... Lão hòa thượng chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt cao thâm vuốt chòm râu, sau đó duỗi một ngón tay ra. - Là ý gì? Tâm tình mọi người lập tức trượt xuống đáy cốc: - Chẳng lẽ trong chúng ta chỉ có một người thi đậu? Lão hòa thượng cười mà không nói: - Không thể nói, không thể nói! Sau đó nhìn những người phía sau: - Vị tiếp theo.... Lúc đi vào trong miếu là bầu không khí cao hứng phấn chấn, nhưng lúc đi ra đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Ngũ Lang thở dài nói: - Xem ra lần này ta sẽ trật. Y học bài không dụng công, đầu óc cũng không tính là thông minh... ít nhất ở giữa đám người này thì tính là như vậy. Trần Khác cười rộ, lên tiếng: - Ngu ngốc, lão hòa thượng kia chỉ là một tên đại lừa bịp. - Như thế là sao? Mọi người ngạc nhiên nói. - Các người thấy lão duỗi một ngón tay cũng không nhất định có ý là “Chỉ có một người thi đậu”, cũng có thể là “Một đám đậu hết” hay “Một người cũng không đậu”, hoặc là “Chỉ có một người không đậu” lắm chứ, thậm chí có thể là “Một nửa đậu kỳ thi”. Những khả năng này tất cả đều có thể xảy ra. Trần Khác cười nói: - Lão hòa thượng nói “Không thể nói” là bởi vì nói trắng ra thì sẽ không linh nghiệm. - Tại sao lại có khả năng chỉ một người đậu? Tống Đoan Bình cười nói: - Chúng ta ba người tham gia thi Tỏa Thính (người có tước lộc thi tiến sĩ) thì trong mười người đã lấy ba người rồi! Nói xong y nhìn Tứ Lang nói: - Cho dù Tứ Lang tham gia thi chính cũng có tỷ lệ mười lấy một, khẳng định có thể có người đậu kỳ thi. - Được rồi, xin thẻ xăm chỉ muốn cầu lòng bình an thôi. Trần Hi Lượng cũng cười nói: - Muốn đậu kỳ thi thì phải dựa vào thực lực. Y cười tủm tỉm nói: - Đi, chúng ta đi ăn cơm đi. - Đi đâu vậy? - Thành nam! - Xa vậy sao? - Có một tửu điếm rất tốt tên “Khôi Tinh lầu” (*)! Trần Hi Lượng lại bắt đầu mê tín. (*) Khôi Tinh: vị thần chúa tể về văn chương thời xưa của Trung Quốc. - Một mình cha đi đi! Mọi người tạo phản triệt để... …. Bái lạy xong tất cả các vị thần tiên, còn ba ngày nữa kỳ thi bắt đầu. Trần Hi Lượng nói với bọn hắn không được làm gì hết, chỉ một lòng một dạ mà ngủ. Y lấy kinh nghiệm từng trải tuyên bố với mọi người, cuộc thi trải qua ba ngày liên tiếp có thể biến người thành quỷ. Đến lúc đó không có khả năng có một giấc ngủ ngon, cho nên trước đó nên ngủ cho đầy đủ, giữ tinh thần luôn dồi dào. Hơn nữa mấy ngày trước Triệu Tông Tích phái đầu bếp trong Vương phủ đến chăm lo bữa ăn của bọn hắn, cho nên mấy ngày nay bọn Trần Khác ăn ngon ngủ ngon, cuộc sống nhàn nhã , không có một chút cảm giác đêm trước cuộc thi. Qua giờ Dậu hôm nay, bốn người bọn Trần Khác bị kêu dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu, đi tới tiền sảnh thì đã thấy Trần Hi Lượng, Tào Thị, còn có Tào Bình, Địch Vịnh, Dương Hoài Ngọc, tiểu Vương gia Triệu Tông Tích đã ở đấy... Đối với người đọc sách thời Tống mà nói khoa cử là chuyện đại sự trọng yếu còn hơn cả việc lập gia đình, cho nên có phong tục những người thân, người bạn đến tiễn trước kỳ thi. Giữa phòng khách bày bốn cái bàn, trên mỗi bàn là mấy chục đồ vật. Trần Hi Lượng nói: - Nhìn xem, có đủ không thiếu thứ gì, chuẩn bị hành trang đi. Bốn người và tân khách hô một tiếng, liền bước lên trước những chiếc bàn viết tên mỗi người, dựa theo danh sách mà kiểm tra. Cuộc thi diễn ra trong ba ngày nên phải mang theo rất nhiều đồ vật, trừ những thứ cần thiết như bút, nghiên, mực,… ngoài ra còn phải mang theo thức ăn và nước uống. Bởi vì đang ở tháng tám, thời tiết vẫn khá nóng bức, chỉ có thể chuẩn bị một ít đồ ăn không dễ hư như bánh Trung thu, vịt muối, thịt hun, bánh cam mật ong, gạo sen... Còn có thuốc trợ giúp tiêu hóa, thuốc dự phòng đau đầu, đệm ngủ cuốn lại, trang phục,... Tất tần tật đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Đợi bốn người kiểm tra không sót thứ gì, sau đó bốn thị nữ tiến đến thu xếp mọi thứ vào hòm thi. Hòm thi này là sản phẩm đồ gỗ của Hồ gia nổi danh nhất thành Biện Kinh, nó vừa tinh tế, thiết kế cũng tinh xảo. Bên trong hòm phân ra ba tầng, tầng trên và tầng dưới cùng chỉ có một ngăn kéo lớn ở ngoài, còn tầng ở giữa thiết kế thành hai ngăn kéo nhỏ, rất thuận tiện cho các thí sinh cất đồ dùng cá nhân. Hơn nữa hòm thi này còn có chỗ tốt chính là đủ rắn chắc, sau kỳ thi thí sinh nếu cần nghỉ ngơi nó cũng có thể biến thành một cái ghế, như vậy cũng giảm bớt được lượng đồ phải mang theo. Chuẩn bị mọi thứ xong mọi người liền ngồi khai tiệc mừng bốn vị tráng sĩ sắp phải bước lên trường thi... Những hành động giống như vậy phát sinh ở khắp mọi nơi trong thành. Giữa phòng khách của miếu Tăng, Tô Đào thu thập hành trang cho hai con trai của mình, sắc mặt lạnh lùng nói: - Lần này đi chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại! - Phụ thân cứ thư thả đi! Tô Thức thấy phụ thân quá mức khẩn trương liền cười nói: - Chỉ là kỳ thi hương mà thôi....ai u... Còn chưa dứt lời trên đầu đã bị gõ thật mạnh. Y nhìn lên, chỉ thấy Tô Tuân thổi râu, trừng mắt nói: - Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải toàn lực ứng phó, không thể sơ suất! Ở thành Biện Kinh thì núi này cao còn có núi khác cao hơn, chỉ cần không cẩn thận một chút người khác đã đánh gãy chân của ngươi... Sau đó là nửa canh giờ giáo huấn. Tô Thức bị mắng cả mặt đầy nước miếng, cũng không dám lắm miệng nữa. Tô Triệt không có cách nào khác nhìn lão ca, bụng nhủ ca ca không phải tự tìm khó khăn rồi sao? Tại hội quán thành Tây Phúc Kiến giờ phút này đèn đuốc cũng sáng trưng, năm huynh đệ Lã Huệ Khanh đều ở đây. Lúc này bọn họ đều ngồi ngay ngắn trên ghế suy nghĩ, không ai nói chuyện. Trong một ngôi nhà đơn sơ ở thành Nam là chỗ ở của huynh đệ Tằng gia. Giờ phút này bọn họ ngồi dùng bữa tối. Tằng Củng ngồi ở vị trí chủ nhà, y nuốt cơm rồi hỏi mấy người Tằng Bố: - Các con đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Hai huynh đệ đều gật đầu, lúc này Tằng Củng cũng không nói thêm gì nữa. Tối nay, thành Biện Kinh nhất định không ngủ. ……. Trống canh tư vang lên không lâu, trên đường cái đã có tiếng động. Tiếng xe ngựa, tiếng bước chân vang lên khắp các góc ở kinh thành, hướng tới cùng một phương là Quốc Tử Giám! Ở niên đại này tạm thời chưa có trường thi chuyên môn nên Quốc Tử Giám liền trở thành trường thi. Khoảng cách từ Trần gia đến Quốc Tử Giám rất gần, có thể đi bộ tới. Cho nên Trần Hi Lượng dẫn bọn hắn đến trường thi. Trên đường đi còn không quên nhắc nhở bọn họ, đến trường thi phải chú ý cái gì, ngàn vạn lần đừng chống đối mấy tên lính đi tuần kỳ thi, vân vân... Trên lưng Trần Khác mang hòm thi, cầm trên tay đèn lồng, Triệu Tông Tích phụ hắn cầm tấm nệm. Hai người đi ở phía sau nghe Tiểu Lượng Ca lải nhải, Triệu Tông Tích nhẹ giọng cười nói: - Trần thúc ở triều đường có tiếng vừa hiểm vừa cứng rắn, không thể tưởng tượng được còn có một mặt như vậy. - Đó là tật xấu của việc làm cha làm mẹ mười mấy năm qua. Trần Khác cười cười nói: - Nhưng mà có người lải nhải không phải cũng là một loại hạnh phúc sao? - Ha ha... Triệu Tông Tích không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, cẩn thận đánh giá Trần Khác, nói: - Ta phát hiện ngươi thay đổi... - Thay đổi như thế nào? - Trở nên bình thản hơn. Triệu Tông Tích cười nói: - Không giống như trước kia luôn bộc lộ tài năng. - Trải qua bao năm tháng trong giang hồ, ta già rồi. Trần Khác làm ra vẻ nói. - Đi chết đi! Triệu Tông Tích cười mắng: - Còn chưa có thành thân đã nói mình già rồi, vậy người làm cha như ta thì phải nói như thế nào? Nói xong y dùng tấm nệm đánh Trần Khác một cái, nói: - Nói thật đi, ngươi sẽ không có vấn đề gì chứ? - Tuy rằng văn không phải là sở trường của ta.... Trần Khác suy nghĩ một chút nói: - Nhưng không đậu còn khó hơn là đậu... - Đồ thối... Triệu Tông Tích cười ngất.