Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 44 : Thương Xót

Thiên Y Hữu Phùng bị thương rất nặng. Khi Vương Tiểu Thạch và Thiên Hạ Đệ Thất chưa phân thắng bại, y ra hiệu bảo Phương Hận Thiểu cõng mình vào rừng táo. Nhưng y đã không thể kiểm soát được âm lượng của mình nữa, bị thương như thế này, chỉ cần nói được đã là kỳ tích rồi. “Hứa với ta,” y khó nhọc nắm tay Phương Hận Thiểu, gắng gượng nói: “Ngươi phải bảo vệ Ôn Nhu, đưa nàng về Lạc Dương.” Phương Hận Thiểu biết Thiên Y Hữu Phùng không thể nào sống được nữa. Có thể nói vì y mà Thiên Y Hữu Phùng bị Thiên Hạ Đệ Thất đánh trọng thương, không có điều gì đau đớn hơn thế. “Được.” Phương Hận Thiểu rơi nước mắt nói: “Ta sẽ làm, ngươi yên tâm.” “Ngươi phải tìm cách khiến Vương Tiểu Thạch giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, trả thù cho ta.” Nhãn thần của Thiên Y Hữu Phùng đã tán loạn, nhưng thần trí vẫn còn. “Chỉ có Vương Tiểu Thạch mới có thể khắc chế được con người này.” “Được, ta nhất định đi giết chết tên quái vật đó, trả thù cho ngươi!” Phương Hận Thiểu phẫn nộ nói. “Không được.” Thiên Y Hữu Phùng lập tức nắm lấy tay Phương Hận Thiểu, cuống lên thì lập tức nghẹn lời, không nói gì được nữa. “Ngươi từ từ nói, cứ từ từ nói, đừng vội.” Phương Hận Thiểu càng thêm đau lòng, vội vàng nói: “Ngươi nói gì, ta đều chiều theo, ta chiều theo ngươi, đừng vội.” Một hồi sau, Thiên Y Hữu Phùng mới nói tiếp được: “Ngươi không phải… là đối thủ của y… chỉ có Vương Tiểu Thạch… mới có thể…” “Được, được, ta nhất định sẽ nghĩ cách để Vương Tiểu Thạch trả thù cho ngươi.” Phương Hận Thiểu cũng nắm lấy tay y, “Ngươi phải mau mau khỏe lại, xem bọn ta báo thù cho ngươi như thế nào.” “Ta… không được nữa rồi…” Thiên Y Hữu Phùng cười khổ sở: “Nếu Vương Tiểu Thạch không thể vì quốc gia dân tộc mà quyết đoán, không thể chọn lựa giữa tình và nghĩa, vậy thì, vẫn còn một người, người đó có thể thu thập Thiên Hạ Đệ Thất, ngươi nhất định phải giúp ông ta…” “Ai?” “Nghĩa phụ của ta…” Thiên Y Hữu Phùng lại khạc máu: “Ôn Tung Dương.” “Ôn Vãn?” Phương Hận Thiểu ấp úng nói: “Võ công của Ôn đại nhân cao như thế, lại đức cao vọng trọng, ta… ta thật nhỏ nhoi, làm sao có thể giúp được ông ta?” “Trước khi ông ta đến Kinh thành, chưa gặp Thiên Hạ Đệ Thất, ngươi phải báo cho ông ta biết chuyện ta và Thiên Hạ Đệ Thất giao thủ…” Thiên Y Hữu Phùng gắng gượng nói: “Trước khi ông ta giao thủ với Thiên Hạ Đệ Thất, ngươi phải đem tình hình Thiên Hạ Đệ Thất xuất thủ đối với ta… nói tường tận… cho ông ta biết.” Nói xong, y đã mệt đến nỗi không thốt nổi ra lời nữa. Thấy một bằng hữu thoi thóp trong lúc lâm chung, cảm giác ấy có lúc còn đau đớn hơn chết. Có lúc, dù có thể đau đớn thay cho y, trong lòng thật sự sinh ra ý nghĩ thôi thì đi chết mau cho rồi. Phương Hận Thiểu biết rõ những điều Thiên Y Hữu Phùng gởi gắm là việc rất khó khăn. Y làm sao biết chừng nào Ôn Vãn tới. Y làm sao biết chừng nào Ôn Vãn sẽ đụng mặt Thiên Hạ Đệ Thất? Nhưng y không còn chọn lựa. Y không thể có bất cứ sự chọn lựa nào trước mặt một người sắp chết. Y đành chấp nhận. “Ta nhất định sẽ làm được, quá lắm là ta đến Lạc Dương tìm Ôn Vãn.” Có điều, Phương Hận Thiểu tựa như nhớ lại một chuyện gì đó, kìm không được, hỏi: “Ôn cô nương là con gái của Ôn đại nhân, tại sao không để nàng ấy nói?” “Khi ta và Thiên Hạ Đệ Thất giao thủ tại Hoa phủ, chỉ có ngươi ở đó…” Thiên Y Hữu Phùng khép mắt lại, nói: “Huống chi, chỉ cần Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch còn ở Kinh thành, ta cũng không cho rằng… Ôn Nhu… nàng ấy sẽ chịu trở về Lạc Dương.” Khi nói đến đây, lời lẽ y chứa đựng sự bất lực, sự mệt mỏi và đau lòng, y đến Kinh thành, ở lại bao nhiêu lâu, vậy mà không khuyên được Ôn Nhu chuyển ý. Ôn Nhu vô tâm vô ý đối với y, thật sự còn khiến y đau lòng hơn cả những vết thương trên người. Y vừa khép mắt, nước mắt đã ứa ra. Phương Hận Thiểu lại thật sự sợ y khép mắt, thì sẽ không bao giờ mở nữa, vội nói: “Ta sẽ làm, được rồi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nói tất cả cho Ôn đại nhân biết, ta sẽ bảo Vương Tiểu Thạch đối phó với Thiên Hạ Đệ Thất, trả thù cho ngươi.” Y sợ Thiên Y Hữu Phùng vẫn chưa yên lòng, mới lớn giọng bổ sung thêm: “Ta nhất định sẽ khuyên Ôn Nhu trở về, nếu nàng ấy không về, ta sẽ bắt nàng ấy về, đá nàng ấy về, đuổi nàng ấy về…” Chợt nghe một giọng nói đau đớn vang lên: “Huynh biết rõ ta về sẽ không vui, tại sao cứ ép ta về?” Tiếng nói đó là của Ôn Nhu. Ôn Nhu lần đầu tiên ôn nhu. Nàng ngồi xuống, xem vết thương của Thiên Y Hữu Phùng, cả trái tim nàng cũng đau đớn, nghĩ đến nỗi đau mà Thiên Y Hữu Phùng đang chịu đựng lúc này, nàng cũng thấy đau cho y. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn về. Thiên Y Hữu Phùng vừa thấy Ôn Nhu tới, hơi thở lại gấp gáp: “Nghĩa phụ rất thương muội, muội không về, ông ấy sẽ rất đau lòng…” “Muội về? Huynh bảo muội ngày nào cũng đối mặt với cả đám người, kêu muội phải lấy người đó, ngày nào cũng tam tòng tứ đức, thờ chồng dạy con sao?” Ôn Nhu buồn bã nói: “Thiên đại ca, muội biết, tất cả những điều huynh làm đều là vì muốn tốt cho muội, nhưng huynh thật sự vì muốn muội tốt, tại sao huynh cứ khuyên muội về?” Thiên Y Hữu Phùng lại bật ho. Khi y ho, máu tươi lại tuôn ra lỗ mũi. Ôn Nhu hoảng hồn, Phương Hận Thiểu lòng càng loạn hơn. “Dù sao ta cũng sắp chết rồi, muội không chịu về, ta cũng đành chịu, nhưng muội ở lại Kinh thành, thì phải cẩn thận, ta… không thể chăm sóc cho muội được nữa…” Ôn Nhu khóc òa. “Huynh đối xử tốt với muội…” Ôn Nhu khóc thút thít: “Vậy mà muội cứ tránh né huynh…” Thiên Y Hữu Phùng nắm lấy tay Ôn Nhu. Ôn Nhu cũng nắm tay Thiên Y Hữu Phùng, lại tựa như đang nắm lấy bàn tay của con người đang chết đuối, nhưng cũng giống như khi mình sắp chết đuối thì tóm được một khúc gỗ đang trôi lềnh bềnh. Nét mặt Thiên Y Hữu Phùng lộ vẻ an ủi. “Còn có một chuyện nữa…” Thiên Y Hữu Phùng cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo: “Muội nhờ ta điều tra kẻ nào… làm nhục Lôi cô nương…” Ôn Nhu kêu “A!” lên một tiếng: “Chẳng lẽ là tên quái vật này?” Thiên Y Hữu Phùng khó khăn lắm mới lắc đầu: “Cho đến hôm nay, ta vẫn chưa điều tra được… Có điều, trên lưng của Thiên Hạ Đệ Thất quả thật có vết thương…” “Vậy chắc chắn là y rồi!” Ôn Nhu kêu lên. Ngày đó, nàng và Lôi Thuần gặp con người bí ẩn ở hẻm sau, suýt nữa hắn đã làm nhục nàng, nhưng Lôi Thuần đã hy sinh bản thân, nàng cực kỳ bi phẫn, thề phải trả thù cho Lôi Thuần. Nàng từng nhờ Thiên Y Hữu Phùng điều tra xem kẻ đó là ai, còn đưa ra điều kiện: “Nếu có thể chính tay giết chết tên dâm đồ đó, có lẽ ta sẽ cùng huynh trở về,” khiến Thiên Y Hữu Phùng dốc sức vì chuyện này. Cho nên lâu nay Thiên Y Hữu Phùng theo dõi Thiên Hạ Đệ Thất. Y cũng đi theo Ôn Nhu. Ngoại trừ bảo vệ nàng, đồng thời cũng cho rằng lần trước tên dâm đồ đó vẫn chưa chiếm đoạt được Ôn Nhu, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhất định thú tính lại nổi dậy, y sẽ nhân cơ hội đó trừ đi mối hại này. Kết quả, y theo dõi Thiên Hạ Đệ Thất, khiến Thiên Hạ Đệ Thất hạ quyết tâm phải giết y. Lần đó, tên dâm đồ tuy chiếm đoạt được Lôi Thuần, nhưng cũng trúng một đao của Ôn Nhu, một đao chém trên lưng. Nay trên lưng của Thiên Hạ Đệ Thất cũng có vết thương, vậy người đó chắc chắn là y rồi. “Nhưng… trên lưng y không chỉ có một vết thương…” Thiên Y Hữu Phùng sợ Ôn Nhu hành sự lỗ mãng, thều thào nói: “… Trước khi chưa điều tra rõ ràng, muội… muội đừng nên…” “Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất đã bị thương trên lưng,” Ôn Nhu gằn giọng nói: “Dựa vào điểm này, hắn đã đáng chết rồi…” Thiên Y Hữu Phùng đột nhiên nắm chặt tay Ôn Nhu. Y siết quá chặt làm Ôn Nhu suýt kêu lên. “Muội không phải là đối thủ của y… muội đừng đụng đến y…” Thiên Y Hữu Phùng nhất định phải bắt Ôn Nhu hứa: “Sẽ có người trả mối thù này, muội đừng vì trả thù cho ta… muội đừng trả thù cho ta… Hãy nhớ, đừng trêu ghẹo tên sát tinh này…” Lúc y nói, vết thương bị động, đau đến nỗi toàn thân quằn quại. Ôn Nhu thấy y đau khổ, không dám trái ý, vội nói: “Được, muội sẽ nghe lời huynh.” Lúc này Thiên Y Hữu Phùng mới từ từ buông tay, phần nào bình tĩnh trở lại. Phương Hận Thiểu chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Lúc nãy ngươi nói với Thiên Hạ Đệ Thất… hắn liên quan đến một vụ án? Rốt cuộc là vụ án gì?” “Đúng, đó là vụ huyết án xảy ra ở Thiên Long pha năm xưa…” Hơi thở của Thiên Y Hữu Phùng lại yếu hơn: “Ngươi chỉ cần đem những lời của ta lúc nãy nói với nghĩa phụ, ông ấy nhất định sẽ xử lý.” Phương Hận Thiểu kêu “ồ” một tiếng, Ôn Nhu không khỏi tò mò, hỏi: “Huyết án? Huyết án gì? Thiên Long pha? Đó là trọng địa của Trường Phong Vạn Lý bang mà?” Phương Hận Thiểu nghe Thiên Y Hữu Phùng trước khi chết lại nhắc đến Long pha, trong lòng lấy làm nghi hoặc. Nhưng Thiên Y Hữu Phùng không đáp lời Ôn Nhu. Bởi vì y không muốn Ôn Nhu lo những chuyện này. “Muội…” Thiên Y Hữu Phùng từ từ mở mắt ra, nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu rơi đôi dòng lệ: “Huynh muốn nói điều gì, cứ nói ra, là muội hại huynh, là muội hại huynh chết, huynh cứ đánh muội đi, huynh cứ mắng muội…” Phương Hận Thiểu cố gắng khuyên nàng, nhưng Ôn Nhu rất xúc động, làm thế nào cũng chẳng bình tĩnh được. Phương Hận Thiểu thấy khuôn mặt của Thiên Y Hữu Phùng tựa như mau chóng khô quắt lại, vài lần định nói gì đó nhưng đuối sức, y vội vàng nói với Ôn Nhu: “Hắn vẫn chưa chết, muội phải nghe lời hắn!” Ôn Nhu vừa nghe, cố ngừng khóc, ghé mặt qua, nước mắt lưng tròng, nhìn Thiên Y Hữu Phùng sững sờ. “Muội… phải… hứa… với huynh… một… chuyện…” Thiên Y Hữu Phùng yếu ớt nói. “Huynh nói đi, huynh nói đi, muội hứa với huynh.” Ôn Nhu lại không kìm được nước mắt, nước mắt rơi xuống lã chã: “Huynh muốn gì muội cũng hứa, tốt nhất, tốt nhất là huynh đừng kêu muội về có được không?” Thiên Y Hữu Phùng không trả lời. “… Huynh muốn muội hứa chuyện gì?” Ôn Nhu hỏi đầy ôn nhu. Thiên Y Hữu Phùng vẫn không trả lời. “Huynh?” Ôn Nhu kêu hoảng: “Huynh!” “Hắn đã chết rồi.” Phương Hận Thiểu khẽ khàng vuốt mắt Thiên Y Hữu Phùng, nói: “Ngươi yên tâm!” Sau đó từ từ đứng dậy, thở dài, tiếng thở dài như lá rơi trong gió. Tiếng thở dài trong gió. Vương Tiểu Thạch dặn Ôn Nhu phải tìm được Phương Hận Thiểu và Thiên Y Hữu Phùng, còn gã chạy đến tiếp ứng Bát Đại Thiên Vương. Khi gã đến nơi, Bát Đại Thiên Vương đã chết. Bạch Sầu Phi hướng về phía gã, bình thản nói: “Đệ đến rồi.” Vương Tiểu Thạch lắc đầu đầy vẻ không thể tin nổi: “Nhị ca, không thể nào…” Bạch Sầu Phi mỉm cười: “Ta đang tìm cách cứu họ, có gì không đúng?” Hà Tiểu Hà đau đớn nói: “Ngươi giết huynh ấy…” Bạch Sầu Phi cắt lời: “Hắn cản ta cứu người, ta buộc phải giết hắn.” “Hắn cản ngươi hại người!” Đường Bảo Ngưu gầm lên: “Ngươi chính là kẻ đứng đằng sau sắp đặt mọi chuyện hôm nay.” Ai nấy đều chấn động. Trong mắt Bạch Sầu Phi sát khí đại thịnh, Vương Tiểu Thạch bước dấn tới, chắn trước người Đường Bảo Ngưu: “Nhị ca, chúng ta đều biết hết rồi.” “Đệ biết gì?” Bạch Sầu Phi thần sắc vẫn không đổi: “Ai cũng biết, bây giờ ta đang cứu người.” “Ngươi đang gạt người, đang hại người, đang khống chế người, chứ không phải đang cứu người.” Trương Nham chạy tới, cất tiếng: “Thuốc giải thật sự, đang ở đây.” Y giơ tay, trong tay có một chiếc bình điêu khắc hình con thú màu sắc rực rỡ to bằng bàn tay. Bạch Sầu Phi ngước mắt lên nhìn, đột nhiên khựng lại. “Lúc nãy ta lao tới chịu một chỉ của ngươi mới lấy được thứ này: bởi vì đây mới chính là thuốc giải Quá Kỳ Xuân thật sự, ngươi tưởng rằng Trương mỗ này dễ dàng trúng một đòn của ngươi sao! Đó chỉ là cái giá phải trả mà thôi!” Trương Nham cao giọng nói: “Các ngươi phải tin ta, ta phân biệt được đâu là thuốc giải thật, đâu là thuốc giải giả; thuốc giải trên tay hắn, chỉ có thể giải được chất độc trong nhất thời, không bao lâu nữa các ngươi sẽ đến cầu cạnh hắn, hắn mượn cớ đó khống chế các ngươi.” Lời vừa dứt, Đường Bảo Ngưu đã nói tiếp: “Lời của hắn các ngươi nhất định phải nghe, bởi vì hắn là Trương Nham.” Đường Bảo Ngưu không tiếc chút hơi tàn mà khoe khoang giùm cho Trương Nham: “Đó chính là nghĩa tử của Thiên Cơ tổ long đầu lão đại Trương Tam Ba, là ngũ đương gia của Đào Hoa xã, tinh thông Thần Thâu Bát Pháp, Bát Đại Giang hồ, còn có ta nữa, hắn cũng là tiểu lão đệ của Đường Cự Hiệp Bảo Ngưu đại nhân, Phạn Vương Trương Nham chính là hắn.”