Nhất Nộ Bạt Kiếm
Chương 11 : Lời Của Dấu Chân
Bạch Sầu Phi khẽ dùng vai hích Vương Tiểu Thạch, trầm giọng nói: “Xem kìa.”
Vương Tiểu Thạch nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy ở khoảng đá xanh gần ngõ phố có dấu chân, in sâu xuống đến hai phân, điều lạ lùng là khoảng đá xanh xung quanh dấu chân không hề có vết nứt, như được người ta chạm khắc xuống vậy.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên biết không phải vậy.
Gã ở đây đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy có dấu chân thế này.
Gã vừa nhìn, mặt đã sa sầm xuống.
Bạch Sầu Phi nghiêm giọng nói: “Đệ thấy sao?”
Vương Tiểu Thạch thầm hít một hơi: “Lợi hại thật.”
“Sao lại nói thế?”
“Người này vừa đến đã chọn ngay chỗ này, phương vị xem ra không có gì đặc biệt, nhưng là vị trí có lợi nhất khi đối phó với cường địch trong vòng mười trượng vuông, chắc chắn là một cao thủ, huynh thấy sao?”
“Người này chẳng những chọn vị trí có lợi, hơn nữa còn có một trợ thủ khinh công cực giỏi.”
Vương Tiểu Thạch đảo mắt, thì thấy sau dấu chân in trên phiến đá lại có một dấu chân mờ mờ.
Đây là đường phố, người qua kẻ lại, dấu chân chằng chịt, vốn khó phân biệt, Vương Tiểu Thạch vừa nhìn đã nhận ra được dấu chân đầu tiên, là vì hai bàn chân đó in sâu xuống phiến đá.
Hai dấu chân còn lại thì không thế.
Đó chỉ là hai dấu chân bình thường.
Vương Tiểu Thạch nhất thời không hiểu: “Ủa?”
Sau đó gã phát hiện bên phải dấu chân có một đóa hoa.
Một đóa hoa sứ nhỏ bé.
Đóa hoa ấy rụng xuống từ một cây sứ lớn mọc trong góc tường nơi góc phố, đây là mùa hoa sứ nở, vài cành chìa ra ngoài, khi có gió thổi qua, cánh hoa rụng xuống lả tả.
Hoa vừa rụng xuống, đóa hoa trắng muốt, vẫn chưa úa tàn.
Bạch Sầu Phi nói: “Có nhìn thấy đóa hoa đó không?”
Vương Tiểu Thạch khẽ gật đầu.
“Đóa hoa đó rụng trên dấu chân phải, người đó đạp lên hoa, thế mà cánh hoa vẫn nguyên vẹn, chỉ đứng ở đấy, chẳng hề thi triển khinh công, cũng chẳng hề hiển lộ nội lực, nhưng hạ bàn công phu cực giỏi, chỉ e trên đời này không quá ba người.”
Vương Tiểu Thạch giật mình: “Có phải sau khi người ấy bỏ đi đóa hoa mới rụng xuống không?”
“Không thể.” Bạch Sầu Phi nhíu mày: “Chân người ấy đạp lên đóa hoa, tuy hoa nguyên vẹn, nhưng bùn đất dưới đế giày vẫn dính trên cánh hoa.”
“Thử hỏi, nếu không có khinh công tuyệt thế, ai có thể đạp lên đóa hoa làm cánh hoa dính bùn đất mà lại chẳng hề giập nát?”
Ôn Nhu hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của Vương Tiểu Thạch, nhưng không nhận ra điều gì cả, chỉ đành hỏi: “Hai người nhìn cái gì thế?”
Bạch Sầu Phi nói: “Dấu chân.”
“Dấu chân có gì mà nhìn?” Ôn Nhu hỏi.
“Dấu chân không những có thể nhìn mà còn có thể lắng nghe.”
“Cái gì? Dấu chân cũng biết nói chuyện sao?” Nàng lấy làm lạ hỏi.
“Trên đời này phong, hoa, tuyết, nguyệt, sự vật gì cũng đều biết nói chuyện, có điều chỉ người có lòng mới nghe được mà thôi.” Bạch Sầu Phi sợ Ôn Nhu tiếp tục nhằng nhẵng hỏi tiếp, vội hỏi Phương Hận Thiểu: “Ngươi đã ăn cắp sách gì?”
Phương Hận Thiểu thẽ thọt nói: “Thôn Ngư Tập.”
Bạch Sầu Phi ngẩn người: “Thôn Ngư Tập là cái quái gì?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Đây là một quyển kỳ thư tham ngộ mệnh tướng, nghe đồn là do Lý Hư Trung thời nhà Đường viết, dùng Thiên can Địa chi phối thành bát tự chuyên luận nhân sự được mất, đồng thời dùng phi tinh dịch lý, để luận vận thế biến hóa, nổi tiếng ngang hàng với các sách Liệt Mi Bảo Giám, Lan Giang Võng, có điều quyển này không có chân bản, không biết…”
Phương Hận Thiểu nghe Vương Tiểu Thạch nói như thế, mới thè lưỡi nói: “Ta có biết rõ vậy đâu. Sáng nay cả đám thức dậy, bèn ra Biện Hà câu cá…”
“Câu cá?” Bạch Sầu Phi nhướng mày: “Các ngươi thật nhàn rỗi thật!”
“Bọn ta thi đấu với nhau.” Phương Hận Thiểu giải thích: “Đường Bảo Ngưu ỷ có sức mạnh, đòi tỉ thí nâng tạ đá với bọn ta; Trương Nham ăn nhiều, đòi tỉ thí ăn cơm với bọn ta; Ôn Nhu giỏi giải câu đố, đòi chơi trò giải đố với bọn ta; còn ta, khinh công giỏi, đòi tỉ thí vượt núi băng đồi. Ai cũng có sở trường, chẳng ai chịu ai, đành nghĩ ra trò thi câu cá!”
“Nói thế nào nhỉ,” Phương Hận Thiểu vẫn cố phân bua, “thi câu cá, không ai giỏi hơn ai, tất cả chỉ dựa vào vận may, chẳng phải công bằng hơn sao?”
“Các người rảnh thật,” lần này cả Vương Tiểu Thạch cũng phải xen vào một câu. “Kết quả ai thắng?”
Phương Hận Thiểu nói: “Bọn ta câu được một pho tượng Phật lớn.”
Ôn Nhu xen vào: “Còn nói nữa, nếu không phải huynh sinh sự, đâu đến nỗi câu cá thành ra câu tai họa!”
Vương Tiểu Thạch cũng cười nói: “Đúng vậy, câu cá với sách có liên quan gì?”
Khi Vương Tiểu Thạch hỏi câu này, trong lòng Bạch Sầu Phi rất khâm phục.
Lúc nãy Vương Tiểu Thạch vừa mới nhận được một nhiệm vụ: chính là giết chết Gia Cát tiên sinh danh lừng tứ hải.
Với võ công của Vương Tiểu Thạch, đi giết người khác không phải là chuyện khó, nhưng kẻ gã phải giết chính là Gia Cát tiên sinh. Việc này giao cho Tô Mộng Chẩm cũng chưa chắc đã nắm chắc phần thắng. Huống chi, Bạch Sầu Phi chưa từng thấy Vương Tiểu Thạch giết bất cứ ai, cho dù Vương Tiểu Thạch có thể giết được Gia Cát tiên sinh, liệu gã có thể thoát khỏi tay Tứ đại danh bổ hay không? Thiên hạ tuy lớn nhưng có thể tìm được chỗ dung thân hay không? Bọn Phó Tông Thư có thực hiện lời hứa với gã hay không? Tất cả đều là những câu hỏi cực khó trả lời.
Khi một người gặp phải những chuyện này, cho dù giải quyết xong, suốt đời cũng khó tránh khỏi phiền phức, đây mới là chỗ hiểm hóc.
Nhưng Vương Tiểu Thạch không ngờ lại vẫn như chẳng có chuyện gì, gã vẫn nhẹ nhõm thoải mái, chẳng khác gì bình thường.
Muốn biết một con người ngày sau có làm nên nghiệp lớn hay không, phải xem lúc y thất ý có giữ được được chí lớn hay không; muốn biết một con người có thể gánh vác được trọng trách hay không, phải xem bình thường y xử lý những chuyện nhỏ như thế nào. Bạch Sầu Phi thấy Vương Tiểu Thạch đối mặt với nguy nan mà vẫn không hề có vẻ lo sợ, cho dù hành thích có thành công hay không, con người này chắc chắn là một nhân vật hiếm có trên giang hồ.
Bấy giờ Phương Hận Thiểu mới cất tiếng: “Có chứ, liên quan rất lớn! Con trâu nước mất kiên nhẫn trước tiên, đòi bỏ cuộc, ta và Hắc Nham Đầu chẳng câu được gì, chỉ duy có Ôn Nhu…”
Ôn Nhu dọa y: “Ôn Nhu để cho ngươi gọi sao? Ta là gì của ngươi, đừng giở trò thấy người sang bắt quàng làm họ với bổn cô nương.”
Phương Hận Thiểu sợ quá vội nói: “Phải rồi, phải rồi, Ôn cô nương lại câu được một con cá, nhưng kỳ lạ là chỉ có một con mắt, Ôn cô nương nói hồi ở nhà đã từng ăn rồi, nhưng không biết là cá gì, vì thế cả bọn nói, ai tìm ra tên con cá này trước thì coi như là người thắng…”
Ôn Nhu lại xen vào: “Ai nói? Con cá này là do ta câu, ai tra ra được tên của nó cũng chỉ được xếp hàng thứ hai.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Sau đó có tra được hay không?”
Phương Hận Thiểu rầu rĩ nói: “Đến bây giờ vẫn chưa tra được.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Chắc đấy là điệp ngư! Thật ra nó còn một tên gọi nữa là tỉ mục ngư. Lưu Uyên Lâm thời Tấn từng nói, điệp ngư chia thành tả hữu, chỉ có một mắt, hai con cá ở chung với nhau mới có thể bơi được, bơi một mình rất dễ va đụng lung tung, bị người ta bắt được, cho nên còn gọi là lưỡng điệp.”
Phương Hận Thiểu nói với vẻ ngưỡng mộ: “Ngươi đúng là có học vấn, gần bì được với ta rồi.”
Vương Tiểu Thạch nhún nhường: “Quá khen, quá khen, ta làm sao có thể sánh được với Phương công tử!”
Phương Hận Thiểu lại chẳng hề chớp mắt: “Nói cũng phải, đủ thấy ngươi biết mình biết ta, sau này rảnh rỗi, chúng ta sẽ trau dồi với nhau.”
Vương Tiểu Thạch vội nói: “Đâu dám trau dồi, chỉ thỉnh giáo mà thôi.”
Phương Hận Thiểu thản nhiên: “Đúng rồi, ai ta cũng dạy cả, ngươi đừng khách sáo.”
Vương Tiểu Thạch cười nói: “Không khách sáo, không khách sáo, có điều điệp ngư liên quan gì đến việc ăn cắp sách chứ?”
“Cứ nói mãi suýt nữa ta quên mất, này nhé, có liên quan chứ.” Phương Hận Thiểu vội vàng nói tiếp: “Lúc đó mấy người bọn ta định mang con cá đến Khổng Tước lâu, định đưa cho nhà bếp nhờ họ nấu, nhưng Ôn cô nương lại không chịu, có điều con cá cũng chết rồi, không thể không ăn được.”
Ôn Nhu giận dỗi nói: “Còn nói nữa, chỉ tại các ngươi làm chết con cá của ta!”
Lần này không ai để ý đến nàng.
Phương Hận Thiểu nói tiếp: “Đang bàn bạc, đột nhiên có hai hán tử lên lầu, bọn ta vừa nhìn thì biết là người có võ công…”
Bạch Sầu Phi chợt nói: “Khoan đã.”
Phương Hận Thiểu ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Bạch Sầu Phi hỏi: “Hai người này có phải kẻ đã bắt Trương Nham không?”
Phương Hận Thiểu ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, sao ngươi biết?”
Vương Tiểu Thạch thấy Bạch Sầu Phi nhìn chằm chằm vào dấu chân, trầm ngâm suy nghĩ, bèn nói: “Ngươi thử miêu tả dung mạo của hai người này xem sao.”
Phương Hận Thiểu gãi gãi sau gáy, lại sửa khăn đầu, trầm tư nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, đều là hán tử trẻ tuổi, một người trông rất bệ rạc, đeo hồ lô ngang hông, ánh mắt toát lên vẻ tang thương. Người kia tướng mạo đường đường, hai tay to tướng thô ráp, rất có khí khái nhưng chẳng có gì đặc biệt. Đúng rồi, gã hán tử bệ rạc ấy, trên tay có xách một tay nải.”
Bạch Sầu Phi chợt kêu “a” lên một tiếng.
Vương Tiểu Thạch biết y chắc chắn đã nhớ ra nhân vật nào đó, nhưng gã cũng không hỏi, ngược lại chỉ ngẩn người: “Tay nải?”
“Đúng!” Phương Hận Thiểu nói: “Trong tay nải, quyển sách trên cùng, chính là Thôn Ngư Tập.”
Vương Tiểu Thạch vỡ lẽ: “Các ngươi nhìn thấy quyển sách, tưởng rằng có liên quan đến cá, muốn tra cho rõ ràng nên ăn cắp để xem.”
Phương Hận Thiểu vỗ đùi: “Thấy không, chính là như thế.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ngươi có thể mượn người ta, sao lại ăn cắp?”
“Điều này…” Phương Hận Thiểu ấp úng: “Ta cũng muốn mượn, Ôn cô nương nói…”
Ôn Nhu mau mắn lên tiếng: “Ta nghe Tiểu Phương nói có cuốn Thôn Ngư Tập, cái tên nghe rất hay, liền bảo mau ăn cắp về, nói không chừng trong đó có ghi bí quyết nấu món cá này, chúng ta đem về Kim Phong Tế Vũ lâu nấu, tự câu tự nấu, như thế càng thú vị hơn.”
Phương Hận Thiểu nói: “Cho nên, Hắc Nham Đầu liền nhận nhiệm vụ này.”
“Trương Nham quả là tay diệu thủ, nếu xét về tài ăn trộm, đích xác là đệ nhất hảo thủ trong Kinh thành,” Vương Tiểu Thạch gật đầu nói. “Có điều, chắc là hai người này để sách ở bên ngoài phải không? Nếu không, ngươi làm sao vừa nhìn đã thấy được?”
“Thế là ngươi có điều không biết rồi.” Phương Hận Thiểu cười hì hì. “Ta rất tinh mắt, trong bóng tối vẫn có thể trông thấy rõ, người ta nhìn ruồi chỉ thấy một đốm đen bay qua, nhưng ta có thể nhìn thấy rõ từng đường vân trên cánh. Người ấy dùng vải lam bọc đống sách ấy, với nhãn lực của ta, cùng ánh sáng đầy đủ ở Khổng Tước lâu, muốn nhìn xuyên qua lớp vải ấy thấy tên sách, tuyệt đối không phải là chuyện khó…” Y cười cười, nụ cười tràn trề tự tin: “Chẳng hạn, bây giờ ta nhìn thấy trong lớp áo của ngươi có ba vật gì đó trông giống như cục đá, đúng không?”
“Bội phục, bội phục.” Lần này Vương Tiểu Thạch nói rất thật lòng.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Hiếm có một đôi mắt sáng, thế mà lại không chịu…”
Phương Hận Thiểu tức đến nỗi vành tai giật giật.
Vương Tiểu Thạch vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ồ, thì ra người đó đã bọc kỹ quyển sách lại, nhưng vẫn bị thần mục của ngươi nhìn thấu, cho nên Trương Nham mới đi trộm sách?”
Phương Hận Thiểu gật đầu, nói: “Hắc Nham Đầu lại nói: ‘Xem ta đây!’ sau đó dặn lão Đường mấy câu, rồi bước qua, cố tình làm quen với hai hán tử đó.”
Ôn Nhu đột nhiên bật cười khanh khách, cười ngặt nghẽo rũ rượi cả người ra.
Vương Tiểu Thạch hỏi: “Chuyện gì, sao lại cười như thế?”
Ôn Nhu vẫn không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: “Ối chao, ta đến chết mất thôi, huynh có biết cục than đó giở trò gì không?”
Vương Tiểu Thạch vẫn lấy bất biến ứng vạn biến: “Nói đi.”
“Hắn chạy qua, chắp tay chào hai hán tử, nói là bàn ở đây đã bị người ta chiếm hết mất rồi, có thể ngồi chung với họ được hay không? Hai hán tử đó đương nhiên cho hắn ngồi xuống. Hắc Nham Đầu giới thiệu với họ Khổng Tước lâu có những món ngon gì, rồi trò chuyện làm quen với họ, lại còn thỉnh giáo họ tên…” Nói đến đây, Ôn Nhu lại nhịn không nổi, bật cười khúc khích.
Phương Hận Thiểu tiếp lời nàng: “Hán tử phong sương nói : ‘Ta họ Thương.’ Hán tử tướng mạo đường hoàng đưa mắt nhìn hán tử họ Thương ấy một cái, rồi nói: ‘Ta họ Hạ.’ Hắc Nham Đầu nói: ‘Thì ra là trùng hợp như thế, nếu có một người họ Chu nữa, há chẳng phải quốc tính của ba triều Hạ Thương Chu đều đầy đủ hay sao?’ Sau đó hán tử họ Hạ ôm quyền hỏi: ‘Xin hỏi huynh đài họ gì?’ Ngươi có biết Hắc Nham Đầu trả lời như thế nào không?”
Vương Tiểu Thạch hỏi: “Như thế nào?”
Phương Hận Thiểu cố nhịn cười: “Hắc Nham Đầu bảo, ta không dám nói, nói ra sợ bị các người ăn mất.’ Vậy là người họ Thương liền hỏi: ‘Các hạ họ Cao ư?’ Hắc Nham Đầu dĩ nhiên lắc đầu, người họ Hạ bèn đoán: ‘Họ Phạm ư?’ Hắc Nham Đầu nói không. Hán tử họ Thương lại đoán: ‘Chắc chắn là họ Thái rồi 1.’ Hắc Nham Đầu chỉ nói ‘Đều không đúng cả.’”
Phương Hận Thiểu ngưng lại giây lát rồi kể tiếp: “Hán tử họ Hạ ngạc nhiên nói: ‘Mấy họ ấy đều không phải, sao lại sợ bọn ta ăn mất?’ Trương Nham lúc này mới thong thả nói: ‘Nhìn hai vị nôn nóng như vậy, thôi thì ta nói luôn, ta họ Sử 2!’”
Lời này vừa nói ra, Vương Tiểu Thạch cũng không khỏi buồn cười, cả Bạch Sầu Phi mặt mày lạnh lùng cũng suýt nữa bật cười thành tiếng, chỉ bảo: “Trương Nham thật là tinh quái.”
Vương Tiểu Thạch cũng cười cười nói: “Có điều, nói như thế thật đắc tội người ta.”
Phương Hận Thiểu cười hì hì: “Hai người này cũng thật rộng lượng, chỉ đưa mắt nhìn nhau, người họ Thương nói: ‘Hảo tiểu tử, đã bị ngươi chơi khăm rồi.’ Hán tử họ Hạ lại còn nâng ly mời Hắc Nham Đầu, nói: ‘Sử huynh miệng lưỡi lanh lợi, chúng ta thất kính rồi, tuy bị huynh trêu ghẹo, nhưng cũng tâm phục khẩu phục, chẳng nói hai lời!’ Hắc Nham Đầu cũng cười cười kính lại một ly…”
Vương Tiểu Thạch nói: “Hai người này thật có khí độ, người ta đã nhường nhịn như thế, Trương lão ngũ chắc cũng không đến nỗi được nước lấn tới chứ?”
Bạch Sầu Phi thì lại trầm ngâm: “Bọn họ nhẫn nhịn, chắc chắn có ẩn tình, tuyệt đối không phải hạng người thường.”
Phương Hận Thiểu chẳng hề để ý, lại kể tiếp: “Không chơi tiếp làm sao được? Bọn ta đã hẹn trước rồi, nếu Hắc Nham Đầu không đánh cắp được thì là kẻ nhát gan, hắn cũng nói, thế nào cũng đắc thủ… đúng lúc ấy, con trâu nước ở dưới lầu kêu lớn: ‘Cứu mạng!’”
Bạch Sầu Phi nhất thời không hiểu lắm: “Cái gì?”
Vương Tiểu Thạch cũng hỏi: “Khi không sao y lại chạy ra giữa phố kêu cứu mạng?”
Phương Hận Thiểu thong thả nói: “Đó là Hắc Nham Đầu đã dặn trước, bảo lão Đường xuống dưới kêu cứu, chỉ trong khoảnh khắc hai hán tử ấy liếc mắt xuống lầu, Trương Nham đã thó được quyển sách, giấu vào trong áo, rồi mượn cớ cáo từ, trở về bàn của chúng ta, rồi trả tiền, xuống lầu gặp con trâu nước. Dù gì thì gì, kêu cứu mấy tiếng giữa phố đâu phải là phạm pháp.”
Vương Tiểu Thạch thở dài: “Nhưng các người ăn cắp đồ đã là phạm pháp rồi.”
“Chúng ta chỉ muốn mượn một lát rồi trả lại, không ngờ lật ra xem, Thôn Ngư Tập cái gì chứ, nội dung chẳng hề liên quan đến tôm cua cá gì cả!”
“Chỉ có từng hàng từng hàng toàn là tên người.” Phương Hận Thiểu tức tối nói: “Thật kỳ quặc, không biết dùng để làm gì!”
Vương Tiểu Thạch lạc giọng kêu: “Không ổn rồi!”
Bạch Sầu Phi cũng nói: “Trong quyển sách chắn chắn có ẩn tình gì đó.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ít nhất cũng là thứ cực kỳ quan trọng.”
Bạch Sầu Phi nói: “Bọn họ đã gây họa rồi.”
1. Tác giả chơi chữ đồng âm, trong tiếng Trung, chữ Cao 高 (họ Cao), đồng âm với chữ cao 糕 nghĩa là bánh. Chữ Phạm 范(họ Phạm) đồng âm với chữ Phạn 饮 nghĩa là cơm. Chữ Thái 蔡 (họ Thái) đồng âm với chữ 菜 nghĩa là rau.
2. Chữ Sử 史 này đồng âm với chữ Thỉ 尿 nghĩa là phân.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
152 chương
43 chương
52 chương
47 chương
27 chương
118 chương
17 chương
20 chương