Nhất niệm trường khanh

Chương 72 : Lai giả bất thiện (trung)

Mờ sáng, khi đất trời còn mịt mù tuyết lạnh, Niệm Tư Huyền đã thông báo với Phương ma ma bản thân xuất cung một ngày. Dạo này thời tiết khắc nghiệt, Hoàng hậu miễn thỉnh an, cho nên Niệm Tư Huyền vì thế cũng dễ dàng rời cung. Nàng theo địa chỉ trong thư tìm đến được gian viện cũ của Hạ Lan Lăng Quân, Niệm Tư Huyền cùng tì nữ tranh thủ dọn dẹp, bày biện mua sắm thêm một số đồ đạc. Đến giữa trưa thì Tạ Phong cũng đã đưa được người an toàn hồi kinh. Tạ Phong bước vào bên trong, liền nghe được hương thức ăn ấm nóng thơm ngọt, trên bàn bày bốn món mặn một canh hầm, lại thêm rất nhiều điểm tâm mới lạ. Đào ma ma dìu Niệm phu nhân vào phòng ngủ, Tạ Phong bên ngoài đợi một lúc lâu thì trông thấy Châu Ẩn. - Tiểu thư đâu? Châu Ẩn nhanh nhẹn thi lễ, đặt lò than ấm vào giữa nhà: - Tiểu thư vẫn bên trong bếp! Tạ Phong gật đầu, vội vàng vòng ra sau phòng bếp, nhìn xuyên qua tấm cửa gỗ lỏng lẻo, hắn trông thấy nàng còn đang đứng bên lò lửa nóng rực, đôi má nàng ẩn ẩn đỏ. Tố Đan xếp bánh bao hấp vào đĩa, vừa mở cửa định đem lên nhà trên thì đụng phải Tạ Phong. Niệm Tư Huyền nghe tiếng động hướng mắt nhìn ra, lại vui vẻ cười: - Tạ thủ vệ! Tạ Phong có chút ngập ngừng tiến vào, Niệm Tư Huyền múc một bát đầy canh gừng: - Tạ thủ vệ đường xa mệt nhọc, cái này là ta nấu riêng, Tạ thủ vệ dùng thử! Tạ Phong nâng bát canh gừng, vị ấm nóng dịu ngọt tan dần trong cổ họng, thân thể hắn đang lạnh buốt cũng dần ấm áp hơn: - Nàng chu đáo quá! Niệm Tư Huyền cùng Tạ Phong rời khỏi phòng bếp, hai tay nàng ôm ấm lô, gương mặt nhuận hồng: - Ta còn phải tạ ơn thủ vệ nhiều, giúp ta chăm sóc mẫu thân trên đường đi! Tạ Phong ấp úng giây lát, hắn hít một hơi sâu khí lạnh vào lồng ngực: - Nàng...Lăng Vương điện hạ thật sự tin tưởng nàng là tiên Vương phi... Niệm Tư Huyền khựng bước chân, nàng đưa tay hứng lấy một bông tuyết, giọng nói dần nhỏ đi: - Tạ thủ vệ, ta biết thủ vệ và Trịnh Thế Ninh vốn tình ý sâu đậm, ta cũng biết loại chuyện tráo hồn nhập thể này vô cùng hoang đường, nhưng mà...ta thật sự không phải là Thuần Hi Công chúa Trịnh Thế Ninh, cho dù ta có mang dung mạo nàng ấy, thì ta kỳ thực vẫn là Niệm Tư Huyền! Trong lòng ta, trong ký ức của ta, chưa từng hiện hữu đoạn tình cảm cùng thủ vệ! Tạ Phong không đáp lời, Niệm Tư Huyền cũng không muốn nhìn lên, nàng sợ phải đối diện với biểu tình thất vọng của hắn. Nàng thở dài, phải hay không phải chính vì nàng mà Tạ Phong cùng Thuần Hi mới không thể đến với nhau. Tạ Phong dừng bước trước khách sảnh, giọng hắn điềm tĩnh: - Tiểu thư nói đúng! Cho dù tiểu thư có hoán hồn nhập thể hay không thì Thế Ninh vốn đã không còn sống từ ngày hôm đó! Ít ra hiện tại, nhờ vào tiểu thư, ta còn có thể nhìn thấy được gương mặt Thế Ninh mỗi ngày vui vẻ! Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là đại phu thân tín do Hạ Lan Lăng Quân cẩn thận sắp xếp, Tạ Phong kính cẩn mời ông vào chẩn trị giúp mẫu thân nàng. Niệm Tư Huyền không nói gì nữa, theo chân Tạ Phong đến tẩm phòng. Đại phu bắt mạch kê đơn, lại dặn dò những món ăn bồi dưỡng, Niệm Tư Huyền cẩn thận ghi nhớ, nàng phân vân hồi lâu rồi mới phân phó: - Châu Ẩn em ở lại nơi này giúp ta chăm sóc Niệm phu nhân! Đào ma ma vội vàng đứng dậy lắc đầu: - Công chúa điện hạ, thế này sao được, tuy rằng người và Vương phi quá cố tình như tỉ muội...nhưng trong cung hung hiểm, nơi này đã có nô tì... Niệm Tư Huyền hàng mày cau nhẹ, nàng nhìn dáng người mẫu thân gầy gò lọt thỏm giữa giường bệnh càng không đành lòng: - Bên cạnh ta có Tố Đan là đủ rồi! Châu Ẩn vẫn nên lưu lại một thời gian! Đại phu ra về, Niệm Tư Huyền cùng Tạ Phong tiễn ông một đoạn, ra đến đầu ngõ nhỏ, cả hai sóng bước hồi viện. Niệm Tư Huyền xoay xoay cán ô giấy dầu trong tay: - Điện hạ ở Nam Cương...vẫn tốt chứ? Tạ Phong gật gật đầu, mày kiếm như tạc nhìn lên bầu trời mùa đông xám trắng: - Hiện tại vẫn an toàn, tuy rằng mấy ngày này phía Nam có chút biến loạn! Niệm Tư Huyền lờ mờ đoán ra, lần trước Hạ Lan Lăng Quân trong lúc trò chuyện có nhắc qua với nàng việc Hạ Lan Tường ở biên quan gây rối, còn giết chết một tướng quân Nam Chu Quốc. Niệm Tư Huyền nghĩ đến lời xui xẻo của Mộ Cầm hôm trước, nỗi bất an càng thêm lớn: - Tạ thủ vệ cũng nên mau chóng trở lại Nam Cương, điện hạ bên cạnh chỉ có mình thủ vệ là tin tưởng nhất...Nam Cương một mớ hỗn độn...sợ rằng lành ít dữ nhiều... Phương Nam đã nhiều năm không xuất hiện tuyết rơi, về mùa đông khí trời chỉ se lạnh, trên những ngọn núi hoang vu, hoàng mai rực rỡ ươm nụ. Chỉ là năm nay, từ giữa tháng mười hai, tuyết lớn đột ngột đổ về, cây cối trơ trọi bị sức nặng của tuyết làm cho gãy đổ. Cái rét lạnh đến thê lương bao trùm nơi biên quan ảm đạm. Hạ Lan Lăng Quân mang theo hoàng lệnh đến Nam Cương dẹp thổ phỉ, kỳ thực đó cũng chỉ là cái cớ tuần tra. Hạ Lan Lăng Quân một mình trong doanh trại, y phục đen tuyền thêu hắc long vờn mây, mắt rồng khảm bạch ngọc rực sáng trong bóng đêm mờ ảo. Ngọn đèn dầu đối diện không đủ chiếu sáng khắp phòng. Hạ Lan Lăng Quân nặng nề cơn ho, doanh trại không có than bạc, hắn buộc phải dùng than đen, than đen khí tỏa vừa nồng, lại vừa nhiều tro bụi. Hạ Lan Lăng Quân mỗi lần hít vào lồng ngực đều có chút khó thở. Sa bàn trước mặt chỉ rõ địa hình biên giới hai nước, mấy năm nay thổ phỉ do hắn nuôi dưỡng vờ như cướp phá Nam Chu, nhưng thực chất chính là để hoàn thành tấm bản đồ này, hiện tại mục đích đạt được cũng đã hơn phân nửa. Chỉ cần tấm bản đồ hoàn thiện, việc chiếm lấy Nam Chu dễ như trở bàn tay. Niệm Kinh Hồng chậm rãi tiến vào, trên tay là một khay gỗ: - Điện hạ dùng canh, nhà bếp hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho người! Hạ Lan Lăng Quân ho nhẹ mấy tiếng, thong thả uống hết: - Tạ Phong đã gửi tin báo về chưa? Niệm Kinh Hồng bỗng nhiên quỳ xuống: - Đa tạ điện hạ cứu mạng gia mẫu, thuộc hạ ân đức này không bao giờ quên, đời này kiếp này sẽ vì điện hạ nguy nan không từ! Hạ Lan Lăng Quân nhấc tay áo che cơn ho, lại nâng Niệm Kinh Hồng đứng dậy: - Ngươi đa lễ làm gì, Viên Hầu phủ một đêm đại họa diệt môn còn không phải do bản Vương tuyên chỉ! Án vụ Hòa phi là bản Vương điều tra, kết tội Viên Hầu phủ cũng là bản Vương! Niệm Kinh Hồng mấp máy môi như muốn nói gì, cuối cùng đành im lặng. Không phải hắn đã quên ngày hôm đó Hạ Lan Lăng Quân đến trước cổng Viên Hầu phủ hạ lệnh bắt người, mà hắn hiện tại tham gia vào đám thổ phỉ Nam Cương làm việc cho Thiên Thụy Đế, mới nhận ra quan trường không hề sạch sẽ giống như hẳn đã từng suy nghĩ. Hắn vì thế cũng cảm thông hơn với Hạ Lan Lăng Quân. Thiên hạ đồn thổi Lăng Vương là hài tử mà Thiên Thụy Đế yêu sủng nhất, nhưng Niệm Kinh Hồng không cho là phải. Hạ Lan Lăng Quân trước giờ thanh danh không mấy tốt, Hoàng đế làm sai, Lăng Vương sẽ phải thay mặt chịu tội. Đối với Thiên Thụy Đế, Hạ Lan Lăng Quân giống như một con cờ, khác biệt duy nhất, trên bàn cờ chính trường, Hạ Lan Lăng Quân là con cờ bằng ngọc, quý giá hơn những con cờ khác. Đêm đã khuya, Niệm Kinh Hồng cáo từ ra về. Hạ Lan Lăng Quân cũng muốn nghỉ ngơi, hắn vừa gấp lại tấm bản đồ thì một trận gió lớn bất ngờ đổ tới, tuyết trên lều trại bị thổi bùng rồi lả tả rơi. Đèn nến xung quanh đều tắt ngóm, Hạ Lan Lăng Quân cau mày, vốn định châm lại đèn, nào ngờ lưỡi kiếm từ đâu kề lên cổ hắn. Hắc y nhân giọng nói khàn đục, mang âm hưởng Nam Chu vang lên: - Phiền Lăng Vương điện hạ đi theo ta! Lưỡi kiếm cứa nhẹ vào cổ, mùi máu tanh thoảng trong không khí, Hạ Lan Lăng Quân biết thích khách đơn thuần chỉ muốn hù dọa, nhưng cũng không thể làm liều, hắn nhàn nhạt: - Được! Bản đồ trong tay bị hắc y nhân đoạt mất, Hạ Lan Lăng Quân phát hiện thích khách không chỉ một người. Bên ngoài doanh trại một cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, xem ra hắc y nhân vốn là người trong doanh, đã làm nội gián từ lâu, nếu không cũng chẳng dễ dàng gì bày binh bố trận khống chế hắn. Hạ Lan Lăng Quân nhắm hờ mắt dưỡng thần, xe ngựa lạo xạo dẫm qua lớp tuyết dày biến mất trong màn đêm sâu thẳm.